Người đi ra là một người béo mập mạp, mặc chế phục màu trắng, mang mũ màu trắng, nhìn qua còn tưởng rằng đây là đầu bếp, nhìn kỹ lại thấy hơi khác.

- Vị này chính là ông chủ của chúng ta, Cao Đại Uy tiên sinh.

Nhân viên cửa hàng giới thiệu nói.

- Muốn so thế nào?

Nha Nhi nhìn Cao Đại Uy nói.,

- Gần nhất ta vừa nghiên cứu ra mấy loại chocolate, các ngươi cùng nhau ăn thử, ai có thể nếm ra thành phần, nếu đoán trúng toàn bộ coi như thắng, nếu như không đoán sai, sẽ bị đào thải.

Cao Đại Uy thấy Điềm Điềm và Nha Nhi đều nhìn hắn chằm chằm, vội vàng lại giải thích nói:

- Cái này còn tạm được, nếu như hai người đều đoán trúng thì sao?

Nha Nhi nói.

- Không dễ dàng như vậy, ta làm chocolate chính ta rõ ràng, coi như chính ta, nếu không sớm nếm qua, có mấy loại tài liệu chưa chắc đoán ra được.

Cao Đại Uy nói:

- Các ngươi cứ yên tâm ăn đi, ta đoán chừng các ngươi người nào cũng khó đoán trúng toàn bộ.

Nói xong, Cao Đại Uy tiến vào gian phòng phía sau, chỉ chốc lát sau, bưng một bàn chocolate ra.

Bình thường Chu Văn không thích đồ ăn vặt, ấn tượng đối với chocolate, chỉ dừng lại tại hình ảnh một khối nâu đen vuông vắn.

Nhưng Cao Đại Uy lấy ra bàn chocolate này, so với chocolate Chu Văn biết lại không giống lắm.

Chocolate có hình dạng chó con, có hình dạng nghệ sĩ đánh đàn dương cầm, còn một khỏa chocolate như tuyến, thoạt nhìn tạo hình vô cùng đẹp đẽ.

Tầm mắt Nha Nhi và Điềm Điềm, đều bị những tạo hình chocolate kia hấp dẫn, đều lộ ra vẻ kích động, tựa hồ rất muốn nếm thử.

Cao Đại Uy rất đắc ý trước phản ứng của ba người, dương dương đắc ý nói:

- Vì tuyệt đối công bằng, các ngươi nhất định phải đồng thời ăn thử cùng một chủng loại chocolate, sau đó đem đáp án của mình viết trên giấy giao cho ta, lại để ta tới bình phán.

Cao Đại Uy sai nhân viên cửa hàng lấy ra giấy và bút, còn có dao chuyên môn cắt chocolate.

- Chocolate đầu tiên, ta gọi nó là núi cao mật tuyết, mời thử.

Cao Đại Uy tự mình cắt hai khối phía trên khối chocolate kia, đặt trong đĩa nhỏ, phân biệt đưa cho Nha Nhi và Điềm Điềm.

Chu Văn thấy chỗ cắt, bên trong có nhân, chảy ra chất lỏng màu trắng, tựa hồ là kem ly.

Nha Nhi và hộp chocolate tự nếm phần của mình, bộ dáng ăn ngon lành, sau khi ăn xong, cả hai đều có đáp án, liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu, tựa lưng vào nhau đều tự tìm một cái bàn, ở phía trên viết đáp án.

Thời gian gần như đồng thời viết xong đáp án, giao cho Cao Đại Uy.

Cao Đại Uy nhìn kỹ đáp án của hai người, gật đầu:

- Không sai, các ngươi đều trả lời đúng, ngoại trừ chocolate bản thân bên trong và kéo bên ngoài, núi cao mật tuyết còn sử dụng sữa đặc, mật ong, quả phỉ, kem ly, ngay cả mứt táo dùng với lượng ít ỏi, đều bị các ngươi đoán ra. Không tệ, xem ra vị giác của các ngươi rất linh mẫn. Có điều các ngươi không nên đắc ý, đây chỉ là đề đơn giản nhất, phần lớn người đều có thể qua vòng này, đằng sau khó dần, không dễ đoán như vậy đâu!

Thấy Nha Nhi và Điềm Điềm đều không đáp lời, Cao Đại Uy chỉ ho nhẹ một tiếng, chỉ về phía khối chocolate thứ hai, nói:

- Chocolate này gọi là người chơi đàn dương cầm, là phát minh đắc ý mới nhất của ta, các ngươi nếm thử xem.

Chu Văn có chút hiếu kỳ đánh giá loại chocolate kia, người chơi đàn dương cầm, ghế và đàn dương cầm, hợp thành một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, để người ta không nỡ đành lòng ăn nó.

Rất khó tưởng tượng, loại chocolate đẹp đẽ kia, lại do một hán tử tròn vo như Cao Đại Uy chế tác.

Đi đi lại lại một vòng, Chu Văn cũng hiểu biết một chút về chocolate, bộ phận lễ phục, ghế, đàn dương cầm, hẳn là chocolate bình thường.

Làn da người và bên ngoài đàn dương cầm màu trắng, hẳn dùng chế phẩm từ sữa bò.

Chu Văn cũng biết, khẳng định không đơn giản như vậy, Cao Đại Uy không có khả năng ra đề đơn giản như vậy.

Co rúm mũi, Chu Văn tựa hồ ngửi được một chút mùi vị quen thuộc, nhìn kỹ bộ phận chocolate đậm, lập tức có phát hiện mới.

- Những bộ phận đậm kia, tựa hồ trộn lẫn cái gì đó!

Chu Văn biết bên trong có thứ gì đó trộn lẫn, nhưng không biết đó là cái gì, mặc dù mùi vị có chút quen thuộc, cũng không nhớ ra nếm thử lúc nào.

Nha Nhi và Điềm Điềm đều ăn chocolate do Cao Đại Uy cắt, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, khả năng mùi vị chocolate này nhất định vô cùng phiêu!

Lần này, Điềm Điềm lập tức đi viết đáp án, Nha Nhi lại chần chờ một chút.

Chu Văn cũng không lo lắng Nha Nhi sẽ thua, hắn chỉ nghĩ, Điềm Điềm rốt cuộc có ý đồ gì?

Cúi đầu nghĩ một hồi, Nha Nhi cuối cùng viết đáp án của nàng xuống, mà Điềm Điềm đã đem đáp án giao cho Cao Đại Uy.

Cao Đại Uy nhìn đáp án của hai người, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc:

- Mùi vị bơ và mỡ bò rất tuyệt, nhưng rất dễ dàng che giấu những mùi vị khác, vị giác người bình thường đồng thời nhận mùi vị chocolate và bơ, lại thêm rượu Rum dụ phát, cộng thêm tầng bộ ca cao bên ngoài, tạo thành cấp độ mùi vị vô cùng phức tạp, rất khó phát hiện ra một tia mùi vị lá cây tùng đen giấu giếm trong đó. Người bình thường đều biết, bên trong loại chocolate lá cây tùng đen không hề có lá cây tùng đen, nhưng ta đi ngược lại con đường cũ, cố ý bỏ thêm một chút lá cây tùng đen, không ngờ vẫn bị các ngươi phát hiện ra, quả thực vị giác không tồi!

Lúc này Chu Văn mới nhớ tới, loại mùi vị quen thuộc kia là lá cây tùng đen, có một lần Âu Dương Lam dẫn hắn đi ăn cơm, trong đó có vài miếng lá cây tùng đen, Âu Dương Lam còn cố ý chen lẫn cho Chu Văn nếm thử, nói cho hắn biết đây là lá cây tùng đen.

Chẳng qua khi đó tâm tư Chu Văn không ở phía trên bữa cơm, chỉ muốn trở về làm sao cày phó bản, cho nên trí nhớ quá mơ hồ, hơn nữa còn ăn quá ít, tất cả chỉ là vài miếng mỏng dính, cho nên vẫn không nhớ ra được.

- Loại chocolate tiếp theo này, các ngươi sẽ không dễ dàng đoán ra được đâu.

Cao Đại Uy tựa hồ hết sức tự tin, cắt khối chocolate hình dáng chó con kia ra.

Thời điểm hắn cắt rất cẩn thận, tựa hồ đang tận lực khống chế, sau đó cắt hai khối chocolate đưa cho Nha Nhi và Điềm Điềm.

Bởi kinh nghiệm hai lần trước, Nha Nhi và Điềm Điềm đều rất chờ mong loại chocolate tiếp theo, cho nên đầu tiên cầm, không kịp chờ đợi cắn luôn.

Nhưng sau khi hai người cắn xong, nhai hai cái, vẻ mặt cũng thay đổi, nhai cũng càng ngày càng chậm, sau đó cơ hồ phun hết chocolate vừa nhai ra.

- Nha Nhi, ngươi không sao chứ?

Mặc dù Chu Văn không ăn, nhưng nghe được hai vị kia, cũng biết loại chocolate này không thích hợp, không khỏi nhìn chằm chằm về phía Cao Đại Uy, tùy thời chuẩn bị ra tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play