Trong lòng Trương Tiêu giật mình, vội vàng cúi đầu nói:

- Do ta quá nóng lòng, ta cũng hi vọng tiểu muội có thể vui vẻ.

- Vui vẻ sao? Ta chỉ hi vọng nàng có thể đau lòng.

Trương Xuân Thu ngẩng đầu nhìn về phía một hướng khác, ánh mắt phức tạp nói:

- Sinh ra ở Trương gia, nàng ngay cả tư cách thương tâm cũng không có, ta hi vọng nàng có thể hiểu được cái gì là đau lòng, như thế ít nhất nàng còn là tiểu muội chúng ta.

Trương Tiêu chán nản nói:

- Nếu có khả năng lựa chọn, ta tình nguyện thay thế tiểu muội, nhưng vị kia trong Ma mộ…

- Im miệng!

Trương Xuân Thu luôn luôn ôn nhuận như ngọc, phảng phất sẽ không tức giận, đột nhiên nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Tiêu, uyển như một thanh đao.

Trương Tiêu run sợ kinh hãi, thân thể run lên không kiềm hãm được, rút lui hai bước.

Mặc dù tuổi tác cả hai không chênh lệch lắm, nhưng sâu trong nội tâm của Trương Tiêu kính sợ Trương Xuân Thu thật sâu, có lẽ bình thường hắn còn dám chống đối Trương Xuân Thu hai ba cấu, thậm chí cố ý cãi lại Trương Xuân Thu.

Nhưng nếu Trương Xuân Thu nghiêm túc, Trương Tiêu không dám nói lại gì, tình huống Trương Xuân Thu nổi giận như vậy, Trương Tiêu còn chưa bao giờ thấy qua, trong lòng hoảng sợ không thôi, cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn Trương Xuân Thu.

Trương Xuân Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Tiêu nói:

- Ngươi phải nhớ kỹ, mệnh của ngươi do tiểu muội đổi lại, ngươi không có tư cách nói cái gì thay thế nàng, tất cả mọi người của Trương gia đều vậy, tiểu muội không nợ Trương gia bất cứ thứ gì, chỉ có Trương gia nợ nàng. Ngươi muốn cứu nàng, vậy lưu mạng lại, không có Trương gia, không có chúng ta, tiểu muội không cần phải làm vậy!

- Ca, ta biết, ta không có ý kia…

Trương Tiêu bị Trương Xuân Thu nói, sắc mặt thay đổi liên hồi, lại không dám phản bác, ngay cả nói chuyện thôi, cũng không mạch lạc.

Trương Xuân Thu không nói gì nữa, cũng không nghe Trương Tiêu nói chuyện, quay người trực tiếp rời đi.

Trương Tiêu một mực chờ Trương Xuân Thu biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Trương Tiêu mới dần dần khôi phục như người bình thường, cắn răng thấp giọng lầm bầm một câu:

- Ngươi cũng giống vậy, có tư cách gì nổi giận với ta?

Ngày thứ hai, Chu Văn lần nữa đi tới vườn Trương Ngọc Trí.

Hôm nay so với ngày hôm qua, Trương Ngọc Trí như biến thành người khác.

Hôm qua nàng mặc hết sức chỉnh chu, như một tiểu thư khuê các, thời điểm trước mặt người ngoài, sẽ đối nhân xử thế rất thỏa đáng, xem xét đã biết xuất thân từ danh môn, dường như công chúa cao cao tại thượng.

Trên thực tế nói Trương Ngọc Trí là công chúa cũng không đủ, phạm vi thế lực của Trương gia còn lớn so với một quốc gia cổ đại.

Nhưng hôm nay Trương Ngọc Trí lại tết tóc đuôi ngựa, dưới mặc quần jean, trên người mặc áo thun đen ngắn tay, trên đầu còn mang mũ lưỡi trai.

Mặc dù dáng người đẫy đà, hai chân thon dài rất hấp dẫn ánh mắt nam nhân, nhưng thoạt nhìn như hai người khác nhau so với hôm qua.

- Đó là cái gì?

Chu Văn chú ý, trong hoa viên bày biện một đống đồ vật, dùng một tấm lựa đen che kín, cũng không biết đó là cái gì.

Chu Văn còn nhớ rõ, thời điểm ngày hôm qua, trong vườn không có những vật này.

- Cái này là đồ tốt, ngươi nghe nói âm nhạc khiến thực vật sinh trưởng tốt hay không?

Trương Ngọc Trí nháy mắt nói.

Chu Văn không nghe thấy Trương Ngọc Trí đang nói cái gì, cũng nhìn không ra nàng đang nói cái gì, chỉ có thể yên lặng không nói.

Trương Ngọc Trí tựa hồ đã sớm biết Chu Văn sẽ có phản ứng như vậy, thần thần bí bí tiếp tục nói:

- Thời điểm cổ đại, qua một ít nghiên cứu của một số người, sau khi thực vật được nghe âm nhạc, có thể sinh trưởng tốt hơn. Căn cứ nghiên cứu của bọn hắn cho thấy, rau củ quả bình thường nếu được nghe nhạc giao hưởng, so với những rau củ qua không được nghe sinh trưởng càng tốt, tươi ngon hơn.

Chu Văn tình cờ nghe được mấy chữ, chỉ biết hình như Trương Ngọc Trí nói cái gì "Rau quả" "Âm nhạc" "Vui sướng", vẫn không rõ nàng đang nói cái gì.

- Chúng ta bắt đầu làm việc thôi.

Chu Văn bất đắc dĩ nói.

Trương Ngọc Trí nhếch miệng, tựa hồ không hài lòng đối với phản ứng của Chu Văn, có điều nàng vẫn kéo Chu Văn về đống đồ vật kia, sau đó xốc lên từng cái từng cái mảnh vài đen.

Lúc này Chu Văn mới nhìn ra, hóa ra phía dưới có một đống bộ giá đỡ trống.

- Không phải nói muốn dọn vườn hoa sao? Cầm những vật này tới làm gì?

Chu Văn nhìn xem giá đỡ trống hỏi.

- Âm nhạc khiến hoa cỏ vui sướng.

Ánh mắt Trương Ngọc Trí gian xảo, ngồi xuống trước giá trống, nói với Chu Văn.

Cuối cùng Chu Văn nghe được câu nói này, lập tức đoán được những câu nói của Trương Ngọc Trí vừa nãy.

- Hiện tại để ta biểu diễn cho ngươi xem một chút, ta tỉ mi luyện tập qua kỹ năng âm nhạc, ở Trương gia ta còn có một ngoại hiệu, Trương gia Tiểu Mạc nhạc điệu.

Trương Ngọc Trí nói xong, cầm trống bổng, sau đó gõ.

Chu Văn không nghe thấy Trương Ngọc Trí đang nói cái gì, chỉ có thể nghiên túc nghe nàng gõ tiếng trống.

Chu Văn nhìn Trương Ngọc Trí, vẻ mặt càng trở nên cổ quái.

Trương Ngọc Trí đập đập hết sức đầu nhập, nhưng coi như Chu Văn không hiểu âm nhạc, coi như trước kia hắn chưa từng nghe qua tiếng trống giá đỡ, coi như hiện tại hắn chỉ thỉnh thoảng nghe được một đoạn ngắn.

Nhưng cái này vẫn không ảnh hưởng tới quan điểm của hắn rằng, hoa cỏ nghe loại “Âm nhạc” này, hẳn sẽ không vui sướng mới đúng.

Không, cái này không phải âm nhạc mới đúng, dùng tiếng nói để hình dung càng thêm phù hợp.

Trương Ngọc Trí tựa hồ hết sức say mê, một bên dùng sức gõ, một bên đang hô cái gì với Chu Văn.

Nhưng lần này Chu Văn lại không nghe được một chữ nào, tiếng trống tạo thành trở ngại cực lớn đối với thính lực của hắn.

Không chỉ bản thân thanh âm tiếng trống, tiếng trống ảnh hưởng đến đủ loại thực vật bên trong hoa viên, cánh hoa, lá cây, cây cỏ, côn trùng, thậm chí là bụi trần và vi khuẩn mà phát ra càng nhiều thanh âm.

Số lượng âm thanh trong vườn nhỏ dùng cấp số nhân gia tăng, khiến Chu Văn căn bản nghe không được Trương Ngọc Trí đang nói cái gì, khó mà bắt được thanh âm của nàng trong lượng lớn thanh âm hỗn độn như vậy.

Trương Ngọc Trí nói rất nhiều câu, thấy Chu Văn không phản ứng chút nào, chẳng những không tức giận, trên mặt ngược lại càng lộ ra nụ cười ý vị th âm trường.

Dừng gõ trống bổng, Trương Ngọc Trí nói với Chu Văn:

- Chu Văn, ngươi thật thông minh, thông minh giống như là. . .

Chu Văn dùng toàn bộ tinh thần lắng nghe thanh âm của Trương Ngọc Trí, bởi tiếng trống dừng lại, lượng thanh âm đại giảm, hắn lại may mắn bắt được thanh âm của Trương Ngọc Trí, nghe được nàng nói.

Nhưng thời điểm Trương Ngọc Trí nói chuyện, lại tiện tay gõ một cái, thanh âm lập tức gây nhiễu loạn thính lực của Chu Văn, hắn không nghe thấy Trương Ngọc Trí nói cái gì sau đó.

Có điều nghe được câu đằng trước, hẳn đang khen hắn thông minh.

- Cảm ơn, ngươi quá khen.

Chu Văn nói.

Trương Ngọc Trí nghe Chu Văn, biểu lộ rất đứng đắn, con mắt lại biến thành hình trăng lưỡi liềm, bởi vừa rồi cuối cùng nàng nói…"Thông minh giống như là heo".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play