Loảng xoảng!

Không đợi Phi Thiên kịp phản ứng, linh dương lại nâng hai móng lên, đạp bạo đầu Phi Thiên, máu tươi óc iếc phun ra khắp nơi.

Chu Văn cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn linh dương, trong lòng cảm giác có một vạn dê lạc đà gào thét qua.

Lần này Phi Thiên không phục sinh nữa, chết đến mức không thể chết lại nữa, khi hắn tử vong, lực lượng phong tỏa Sâm La điện cũng biến mất theo, khôi phục bộ dáng ban đầu.

- Con mẹ ngươi, ngươi có thể xử lý hắn, vì cái gì không sớm ra. . . Ra vó. . .

Chu Văn nhịn không được chất vấn linh dương.

Linh dương liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói:

- Ngươi cho rằng hắn dễ dàng như vậy giết sao? Nếu không phải Nguyệt Độc khiến hắn trọng thương, chỉ sợ mấy người chúng ta đều phải chết ở chỗ này, hoặc bởi vì hắn bị áp chế quá lâu, lực lượng xa xa không đạt tới trình độ đỉnh phong.

- Ngươi liên thủ với Nguyệt Độc, không khó chiến thắng hắn? Hà tất khiến Nguyệt Độc không thể không rời đi Địa Cầu?

Chu Văn cau mày nói.

- Không phải như vậy? Có gì khác nhau đâu, ngược lại Nguyệt Độc không sớm thì muộn cũng phải đi, muốn trách thì phải trách ngươi không lưu lại nàng.

Linh dương nhếch miệng, tự mình đi ra ngoài Sâm La điện.

Nguyệt Độc nhìn thoáng qua thi thể Phi Thiên trên mặt đất, thấy thi thể kia thoạt nhìn rất giống thi thể con người.

Thời điểm Nguyệt Độc bên cạnh, Chu Văn nghĩ hết phương pháp, hy vọng có thể thoát khỏi nàng, để cho nàng sớm rời khỏi Địa Cầu một chút, nhưng hiện tại nàng đi thật, hắn lại cảm giác có điểm là lạ.

Thời điểm đi ra Sâm La điện, phát hiện có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều là người Độc Cô gia, người cầm đầu là một vị nam nhân râu tóc bạc phơ, mặt như người tầm ba mươi tuổi, hẳn hắn chính là vị anh hùng Độc Cô gia Độc Cô Vô Danh kia.

Đương nhiên, đây chỉ một trong hai Độc Cô Vô Danh, Chu Văn cũng không biết hắn là đệ đệ hay ca ca.

Chu Văn đoán không lầm, người kia chính là Độc Cô Vô Danh, hắn một mình đi vào Sâm La điện, sau khi ra ngoài dẫn Chu Văn đến một gian mật thất tại Độc Cô gia.

- Chu tiểu ca, chuyện của đệ đệ ta, chắc hẳn ngươi đã biết.

Độc Cô Vô Danh thở dài nói.

- Biết một chút, nhưng không rõ lắm, mà lại ta đối với mấy cái này không hứng thú, cho nên sẽ không đi khắp nơi nói lung tung. Hiện tại ta chỉ muốn biết Độc Cô Trùng ở đâu?

Chu Văn biểu lộ thái độ của mình.

Độc Cô Vô Danh tiếp tục nói:

- Ta cùng Thiên Thu là song bào thai, đó là một thời đại ngu muội, thời điểm chúng ta sinh ra, song bào thai là điềm xấu, tựa như Cổ, bên trong Cổ chung chỉ có một Độc trùng còn sống sót có thể biến thành Cổ, chỉ còn con thứ hai sống sót, sẽ tiếp tục chiến đấu, cho nên lúc chúng ta mới sinh ra, trưởng bối trong tộc muốn giết chết một trong hai hài nhi.

- Có lẽ trời không tuyệt đường người, hài nhi gần như bị chết chìm kia, lại ngoài ý muốn được người cứu, may mắn được sống tiếp.

Độc Cô Vô Danh bắt đầu nói về câu chuyện xưa rất dài.

Nguyên bản Chu Văn không hứng thú gì đối với chuyện nhà Độc Cô gia, nhưng nghe nghe, vẫn không khỏi bị chuyện xưa hấp dẫn.

Hai huynh đệ yêu hận tình cừu, Chu Văn không hứng thú gì, có điều về sau Độc Cô Vô Danh nói tới việc hai huynh đệ bọn họ tiến vào bên trong Thánh địa.

Hai huynh đệ bọn họ đều tiến vào Quỹ Tích Thánh Điện, tòa Thánh Điện kia Chu Văn cũng đi vào rồi, đồng thời đã trải qua rất nhiều chuyện quỷ dị trong đó.

Lý Huyền tóm được tên A Lai mất trí nhớ kia, lôi hắn từ Quỹ Tích Thánh Điện ra ngoài, nhưng trong đám người tiến vào Thánh địa, lại không hề có một người như vậy.

Hai huynh đệ Độc Cô gia bên trong Quỹ Tích Thánh Điện gặp nhiều sự kiện hết sức ly kỳ, có điều khi đó bọn hắn tiến vào Quỹ Tích Thánh Điện về sau, mặc dù cả hai đều bên trong Quỹ Tích Thánh Điện, nhưng đều không nhìn thấy đối phương.

Độc Cô Vô Danh chỉ biết mình sự tình mình trải qua bên trong Quỹ Tích Thánh Điện, những chuyện đệ đệ hắn từng trải qua kia, hắn chỉ sau này nghe đệ đệ hắn kể lại, chân tướng như thế nào, hắn cũng không cách nào xác định.

Có điều từ khi bọn hắn rời khỏi Quỹ Tích Thánh Điện về sau, đệ đệ của hắn không dùng diện mục thật gặp người nữa, mà lại nói dùng tên Độc Cô Vô Danh, từ đó hai người dùng chung một thân phận, đó chính là Độc Cô Vô Danh, một trong Lục Đại anh hùng Liên bang.

Độc Cô Vô Danh am hiểu thân pháp, thế nhưng đệ đệ của hắn không chỉ am hiểu thân pháp, còn có được năng lực Tẩy Hồn thần quang, thậm chí còn đột phá Thần thoại cấp.

Nguyên bản Độc Cô Vô Danh còn tưởng rằng đệ đệ thiên phú dị bẩm, sau này mới biết được, đó là bởi đệ đệ của hắn ký kết một loại hiệp định nào đó bên trong Quỹ Tích Thánh Điện, nhận được Thánh Điện trợ giúp, hấp thu một Thủ Hộ giả, mới có thể tấn thăng Thần thoại.

- Rời khỏi Quỹ Tích Thánh Điện về sau, hành vi và cách cư xử của đệ đệ ta càng ngày càng quái dị, mà hắn làm rất nhiều chuyện, để ta không thể nào hiểu được. Ta một mực tại âm thầm chú ý đến hắn, sau này ta phát hiện, hắn âm thầm nuôi dưỡng rất nhiều cô nhi.

Độc Cô Vô Danh nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

- Những cô nhi kia có gì đặc biệt sao?

Chu Văn tò mò hỏi.

- Ngay từ đầu không có chỗ gì đặc biệt, ta còn tưởng rằng hắn chỉ đơn thuần bồi dưỡng một nhánh binh sĩ phục vụ cho mình, cho nên không để ý trong lòng lắm. Nhưng khi đám cô nhi kia dần dẫn lớn lên, ta dần dần phát hiện một chuyện cực kỳ kinh khủng.

Ánh mắt Độc Cô Vô Danh phức tạp cực điểm, không cách nào hình dung hắn nét mặt bây giờ.

- Trên thân những cô nhi kia đã xảy ra chuyện gì?

Chu Văn vội vàng truy vấn, hắn cũng phi thường tò mò.

- Trên thân đám cô nhi kia không phát sinh cái gì, bọn hắn rất bình thường, sự tình không bình thường lại phát sinh bên trong Liên bang.

Độc Cô Vô Danh nói.

Chu Văn nghe xong, nghĩ thầm:

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi không thể nói một lần cho xong à?

Vẻ mặt Độc Cô Vô Danh cổ quái, tiếp tục nói:

- Bắt đầu ta cũng không quá để ý, sau này Liên bang phát triển hết sức thuận lợi, làm gia tộc yên ổn, khu trục những tên Đại Ma Đầu kia, có rất nhiều chuyện cần chúng ta phải làm. Nhưng ta một mực không thấy đệ đệ ta sử dụng đám cô nhi hắn từng bồi dưỡng ra, cho nên ta cảm thấy nó kỳ quái. Hắn khẳng định trả giá nhiều thời gian và tinh lực, nuôi dưỡng nhiều cô nhi như vậy, khẳng định không có khả năng nuôi bọn chúng đến già. Nhưng hai ba mươi năm trôi qua, ta chưa bao giờ thấy qua những cô nhi kia xuất hiện, ngươi nói xem có kỳ quái hay không?

- Có thể hắn âm thầm phái ngưởi ra ngoài, mà ngươi không biết?

Chu Văn hỏi.

- Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta lại đi xem, kết quả đám cô nhi kia vẫn ở chỗ đó, chẳng những không thiếu, hơn nữa còn nhiều thêm. Bọn hắn đã lớn lên, có đám vẫn là hài tử, có người lớn nhất ba bốn mươi tuổi, hài nhi nhỏ nhất chỉ mấy tháng. Thời điểm ta thấy rõ ràng hình dạng mấy người tuổi tác tương đối lớn trong đó, lúc ấy ta thật sự ngây dại.

Độc Cô Vô Danh tựa hồ lâm vào hồi ức, lộ ra biểu lộ sợ hãi.

Chu Văn hận không thể xốc đỉnh đầu Độc Cô Vô Danh lên, nhìn xem một chút trong đầu hắn rốt cuộc nghĩ cái gì?

Không để Chu Văn chờ quá lâu, Độc Cô Vô Danh lại nói tiếp:

- Mấy khuôn mặt kia, lại phi thường giống những người nổi danh bên trong Liên bang, không chỉ giống, phải nói ràng giống như đúc mới đúng. Mấy người kia đều là nhân vật đứng đầu các lĩnh vực trong Liên bang, một số phương diện nào đó là chuyên gia, thậm chí là nghị viên thượng nghị viện…

Chu Văn nghe rùng mình, tuy nhiên cũng nghĩ tới điều gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play