Chu Văn cũng không biết cái hộp ngọc này và Thỏ Ngọc trên mặt trăng có quan hệ gì hay không, dù sao truyền thuyết chẳng qua là truyền thuyết, có rất nhiều truyền thuyết chỉ là hư cấu mà thôi.

Lúc này cầm hộp ngọc kia ra, chẳng qua Chu Văn cảm thấy chất liệu hộp ngọc có chút tương tự chày ngọc.

Đem hộp ngọc và cái chày ngọc không nhấc lên nổi kia so sánh một thoáng, phát hiện tài liệu thật sự giống nhau.

Tiện tay mở hộp ngọc ra, đột nhiên nghe được vèo một tiếng, nguyên bản chày ngọc trên mặt đất không nhúc nhích, ngay cả Thất Hải Long Vương đều không thể di chuyển nổi, lại tự mình chuyển động, bay về hướng hộp ngọc.

Chày ngọc một bên bay một bên thu nhỏ, rất nhanh liền rơi vào bên trong hộp ngọc, vừa vặn chứa đựng trong hộp ngọc.

Chu Văn lẳng lặng nhìn chày ngọc bên trong hộp ngọc, trong lòng vạn phần kinh ngạc, chày ngọc này nặng đến mức ngay cả Thất Hải Long Vương cũng không cầm lên nổi, nhưng nó nằm trong hộp ngọc, lại không cảm giác tăng lên trọng lượng chút nào.

Chày ngọc bị lấy đi, Thỏ Ngọc kia lập tức gấp gáp, đứng trên mỏm núi, vừa kêu vừa nhảy hung ác nhìn về phía Chu Văn, tự hồ đang uy hiếp Chu Văn, để Chu Văn đưa chày ngọc trả lại nó, bằng không nó sẽ ăn sống Chu Văn.

- Cầm Bất Tử dược tới đổi.

Chu Văn cầm hộp ngọc lại, trực tiếp thu vào bên trong Hỗn Độn chây, sau đó nói với Thỏ Ngọc.

Thỏ Ngọc nghe càng thêm phẫn nộ, thân thể lần nữa Cự Đại hóa, rất nhanh liền biến thành một con thỏ siêu to khổng lồ, thân thể còn cao lớn hơn cả dãy núi hình vòng cung.

Mà dãy núi hình vòng cung trước mặt Thỏ Ngọc tựa như một mô hình, mà Chu Văn bên trong mô hình chỉ lớn bằng con kiến.

Thỏ Ngọc bộc lộ bộ mặt hung ác, nhưng bởi vì nếm qua Thất Hải Long Vương thua thiệt, lại không dám lao xuống, chẳng qua đứng bên ngoài hung ác đe dọa.

- Ngươi đã không muốn đổi, ta đành phải đi vậy.

Chu Văn ôm Ma Anh, mệnh lệnh tọa hạ Thất Hải Long Vương đi về bên ngoài núi hình vòng cung.

Xúc tu của Thất Hải Long Vương vũ động, rất nhanh lao ra khỏi dãy núi hình vòng cung, Thỏ Ngọc Thỏ Ngọc ở nơi đó kêu hết sức hung, tuy nhiên lại không dám xông lên, lại không dám đi cản Chu Văn, gấp xoay quanh.

Oa!

Thỏ Ngọc thấy Chu Văn sắp ra khỏi dãy núi hình vòng cung, oa một tiếng lại khóc lên, thân thể cũng vụt nhỏ lại, lại biến trở về bộ dáng ban đầu, lăng lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại trên mặt đất khóc oa oa.

- Ngươi cho ta một chút Bất Tử dược, ta đem chày ngọc trả lại cho ngươi.

Chu Văn nhìn Thỏ Ngọc đang lăn lộn trên mặt đất, khóc to nói.

Thỏ Ngọc từ dưới đất bò dậy, nước mắt còn xoay tròn trong hốc mắt, sau đó dùng hai chân trước so đo, giống như vẽ một hình hộp chữ nhật.

- Ngươi muốn cái hộp này?

Chu Văn lại đem hộp ngọc ra, nhìn Thỏ Ngọc hỏi.

Thỏ Ngọc thấy hộp ngọc, liên tục gật đầu, cũng không lo được chảy nước mắt.

- Được rồi, ta có thể cho ngươi hộp ngọc và chày ngọc, có điều ngươi phải đem Bất Tử dược ra trao đổi mới được.

Chu Văn cầm hộp ngọc cũng vô dụng, dứt khoát đem nó trao đổi với Thỏ Ngọc lấy Bất Tử dược.

Thỏ Ngọc tựa hồ có chút lưỡng lự, nhìn Chu Văn một chút, lại nhìn hộp ngọc trong tay Chu Văn, cuối cùng hung hăng gật đầu.

- Bất Tử dược của ngươi ở đâu?

Chu Văn thấy Thỏ Ngọc gật đầu, không khỏi âm thầm thở dài một hơi.

Thỏ Ngọc hướng Chu Văn quơ quơ móng vuốt, sau đó chạy về một hướng.

Chu Văn mệnh lệnh Thất Hải Long Vương bắt kịp Thỏ Ngọc, rời dãy núi hình vòng cung màu trắng, xuyên qua một dãy núi hình vòng cung nữa, không bao lâu đi tới trước một tòa nhà đá.

Phòng đá kia trông xưa cũ thô ráp, dừng như do dã nhân dựng lên, thoạt nhìn không có chỗ nào thần kỳ, mà trên cửa đá che kín tro bụi, thoạt nhìn hẳn không có người nào ở đây.

Thỏ Ngọc đến trước nhà đá bái một cái, sau đó đẩy cửa ra, đứng trong nhà đá dùng móng vuốt vẫy vẫy Chu Văn.

Chu Văn đi tới trước cửa, thấy bài trí trong nhà rất đơn giản, đều dùng thạch khí nguyên thủy, có khí cụ điêu khắc từ tảng đá.

Thỏ Ngọc đi tới trước một cái thạch ấm, mở nắp thạch ấm ra, sau đó thận trọng cầm thạch ấm hướng mặt ngoài đổ hai lần.

Một khỏa đan dược óng ánh từ bên trong thạch ấm kia lăn ra ngoài, to bằng nắm đấm hài nhi, tản ra mùi thơm hoa quế mãnh liệt, mà mùi thơm kia có thể xuyên thấu qua phòng hộ quần áo vũ trụ, khiến Chu Văn có thể trực tiếp ngửi được mùi thơm.

Thỏ Ngọc dùng một cái móng vuốt tiếp được viên đan dược, một cái móng khác chỉ chiếc hộp ngọc trong tay Chu Văn, ý tứ hiển nhiên đòi Chu Văn tiền trao cháo múc đổi.

- Trong thạch ấm kia của ngươi còn Bất Tử dược không? Không phải nói dùng tất cả Bất Tử dược ra trao đổi với ta sao?

Chu Văn không giao hộp ngọc ra, nhìn thạch ấm kia nói.

Thỏ Ngọc lập tức ôm lấy thạch ấm, cảnh giác nhìn Chu Văn, sau đó móng vuốt chỉ chỉ đan dược, vừa chỉ chỉ hộp ngọc, ý muốn nói một đổi một.

- Không được, ngươi nhất định phải đem tất cả Bất Tử dược ra đổi với ta.

Chu Văn lắc đầu.

Khắp khuôn mặt Thỏ Ngọc giãy dụa, cuối cùng hạ quyết tâm, duỗi móng vuốt, làm thủ thế số 2 trước mặt Chu Văn.

Trong lòng Chu Văn vui vẻ:

- Xem ra bên trong thạch ấm không chỉ có hai viên.

Chu Văn chỉ thạch ấm nói:

- Tất cả Bất Tử dược, ta muốn tất cả.

Thỏ Ngọc ôm thạch ấm, đầu dao động giống như trống lúc lắc, thân thể đang không ngừng lui lại, nhìn về phía Chu Văn, dường như đang nhìn tên trộm.

- Ngươi không muốn hộp ngọc và chày ngọc sao?

Chu Văn cầm lấy hộp ngọc lung lay trước mặt Thỏ Ngọc nói.

Tròng mắt của Thỏ Ngọc theo hộp ngọc chuyển động, hận không thể cướp ngay hộp ngọc, tuy nhiên lại không nỡ bỏ Bất Tử dược.

Thấy Thỏ Ngọc dãy dụa, tựa hồ không quyết định chắc chắn được, Chu Văn lại hỏi:

- Bên trong thạch ấm có tất cả bao nhiêu viên Bất Tử dược?

Thỏ Ngọc dùng móm vuốt thủ thế hình số 3, Chu Văn thế mới biết, hết thảy chỉ có ba khỏa Bất Tử dược mà thôi.

Chu Văn thấy Thỏ Ngọc trí tuệ không cao, cùng lắm đạt trình độ của tiểu hài tử vài tuổi, trong lòng hơi động, cười híp mắt nói với Thỏ Ngọc:

- Như vậy, ta dùng hộp ngọc đổi lấy tất cả Bất Tử dược của ngươi.

Thỏ Ngọc nghe xong liền lập tức lắc đầu, nắm thạch ấm ôm chặt hơn.

- Ngươi trước tiên nghe ta nói hết, tất cả Bất Tử dược của ngươi coi như giữ ở chỗ ta. Về sau ngươi đi theo ta lăn lộn, ngươi giúp ta làm đủ việc, ta còn lo phần ăn uống cho ngươi, nếu ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ trả lại cho ngươi một khỏa Bất Tử dược, nếu ngươi biểu hiện tốt hơn nữa, để ta thật sự cao hứng, ta lại trả lại cho ngươi hai viên Bất Tử dược, nói không chừng ngươi có thể thu về tất cả ba khỏa Bất Tử dược thì sao, ngươi cảm thấy thế nào?

Chu Văn nhìn Thỏ Ngọc nói.

Thỏ Ngọc nghe xong, lấy móng vuốt bản thân ra đếm, tựa hồ đang tính toán.

Tính trong chốc lát, Thỏ Ngọc cảm thấy tựa hồ rất có lời, thế là vô cùng cao hứng gật đầu, nắm thạch ấm đưa đến trước mặt Chu Văn.

- Thế này được rồi, trước tiên ta giúp cầm Bất Tử dược cho ngươi, ngươi về sau theo ta ăn uống no say, cam đoan ngươi không hề hối hận.

Chu Văn đưa tay cầm thạch ấm.

Thỏ Ngọc lại cất vào, đưa móng vuốt chỉ chỉ hộp ngọc trong tay Chu Văn, ý là một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Chu Văn đem hộp ngọc ra trước, đổi thạch ấm, nhìn bên trong một chút, quả nhiên thấy bên trong có hết thảy ba viên thuốc, mỗi một viên đều dương chi bạch ngọc, tản ra mùi hoa quế mãnh liệt, chẳng qua ngửi mùi hương kia thôi, cũng đủ khiến người ta sáng khoái tinh thần, tựa như muốn vũ hóa phi thăng.

Thỏ Ngọc lấy được hộp ngọc, hết sức vui vẻ, ôm hộp ngọc, dùng gương mặt cọ sát bên trên, như nhặt được chí bảo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play