Ngọc Trì làm sao biết, Chu Văn ở trong game chết nhiều lắm, cho nên hắn trong hiện thực đặc biệt cẩn thận, phàm những thứ không biết, có thể không động vào hắn tuyệt đối sẽ không đụng.

Có điều theo lời của Thẩm Ngọc Trì, có mấy phần thật, Chu Văn không dám xác định, đang muốn hỏi cái gì nữa, đột nhiên nghe được một tiếng cọt kẹt, cửa gỗ Nguyệt Thần miếu mở.

Thẩm Ngọc Trì cùng Vương Thu Nguyên lập tức vui mừng quá đỗi, có điều bọn hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn, vẫn quỳ rạp dưới đất, Chu Văn và Băng Nữ lại không cố kỵ nhiều như vậy, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy bên trong Nguyệt Thần miếu, thờ phụng một tôn tượng thần bằng gỗ, mang bộ dáng một nữ tử đoan trang mỹ lệ.

Băng Nữ thấy tượng gỗ giống Thần Linh, vẻ mặt lập tức biến hết sức ngưng trọng, thậm chí có chút kinh hãi, không tự chủ được lui về sau.

Nhưng nàng mỗi lần lui một bước, trên mặt đất đều xuất hiện dấu chân băng sương, chẳng qua vẻn vẹn lui lại mất bước, người đã bị đông cứng lại, giống như biến thành ngọc thạch, mặc dù trên thân không nhìn thấy nửa điểm băng sương, tuy nhiên lại để người ta cảm giác có một loại đông kết, hết sức quỷ dị.

Chu Văn quá sợ hãi, Băng Nữ chính là Khủng Cụ sinh vật Băng hệ, mà nàng bị kẻ khắc đóng băng, thế là đủ biết sinh vật trong Nguyệt Thần miếu cường đại đến trình độ nào, đơn giản không cách nào tưởng tượng.

Thẩm Ngọc Trì và Vương Thu Nguyên đều vui mừng quá đỗi, bọn hắn một mực chờ đợi giây phút này.

Bây giờ Nguyệt Thần xuất hiện, Chu Văn cùng Băng Nữ đối với Nguyệt Thần bất kính tự nhiên sẽ bị trừng phạt.

Chu Văn đứng ở nơi đó một cử động nhỏ cũng không dám, ngay cả tồn tại Khủng Cụ cấp như Băng Nữ cũng bị đông cứng lại, nếu hắn động, nói không chừng bị đông cứng còn nhanh hơn Băng Nữ.

Ngược lại đứng đấy bất động, tạm thời trên thân không có có cảm giác khác thường.

Chẳng qua đứng nhìn tượng gỗ kia, trong lòng Chu Văn cũng âm thầm kêu khổ, hiện tại thối cũng không xong, tiến cũng không được.

- Trước đó Băng Nữ nói không sai, loại địa phương này tốt nhất không nên đi vào.

Trong lòng Chu Văn thầm nghĩ.

Có điều bản thân Băng Nữ cũng quá chủ quan, từ lúc nàng đến thế giới này về sau, thấy tối cường nơi này chỉ là Khủng Cụ cấp, lại thêm bên người Chu Văn có Khủng Cụ cấp Ma Anh, Sát Ma, Thất Hải Long Vương, cho nên mặc dù cảm thấy nơi này có chút quỷ dị, nhưng không để ý trong lòng, cảm thấy coi như xảy ra vấn đề, bọn hắn vẫn có thể giải quyết.

- Đã hữu duyên tới đây, các ngươi có thể lựa chọn đầu tiên, nó sẽ các ngươi hành tẩu tại thế, làm việc thiện tích đức diệt tai họa.

Nguyệt Thần bờ môi không động, nhưng lại có thanh âm từ hư vô mờ mịt truyền đến.

Chu Văn nghe lời này tựa hồ có chút quen tai, mặc dù cách nói khác biệ, có điều đã trải qua cảnh tương tự.

- Không phải chọn một trong ba viên trứng Thần thoại Phối sủng chứ?

Trong lòng Chu Văn thầm nghĩ, quả nhiên đã thấy trên thân Nguyệt Thần bay ra một chiếc ngọc giản và một khỏa minh châu, rơi trên bàn gỗ trước mặt tượng thần.

- Tại sao chỉ có hai? Không phải chọn một trong ba sao?

Trong lòng Chu Văn hơi động, lập tức nghĩ đến điều gì:

- Thì ra vậy, nguyên lai sớm đã có người tới qua nơi này, đồng thời từ nơi này từng chiếm được Thần thoại Phối sủng, Thẩm Ngọc Trì khẳng định đã sớm biết chuyện này, cho nên mới đích thân tới nơi này thử vận may.

- Có điều vị Nguyệt Thần này khá dễ tính, thấy người nào cũng đưa trứng Phối sủng, hiện tại chúng ta có ba người, mà trứng Phối sủng chỉ có hai khỏa, hai người bọn họ một mực quỳ gối nơi này, đối với Nguyệt Thần tôn kính cực kì, Nguyệt Thần tám chín phần mười sẽ để bọn hắn chọn trước, chờ bọn hắn chọn xong, nơi này làm gì còn phần của ta?

Tâm niệm Chu Văn thay đổi thật nhanh, không nghĩ ra biện pháp gì tốt lắm.

Hiện tại vị Nguyệt Thần kia không tìm hắn gây phiền phức, không đem hắn đông lạnh ở nơi đó, Chu Văn đã cám ơn trời đất, nơi nào còn dám vọng tưởng đi chọn trứng Phối sủng.

Mà hiện tại Chu Văn không thiếu gì Thần thoại Phối sủng, cho nên không cần vì một viên trứng Phối sủng mà mạo hiểm.

Thẩm Ngọc Trì cùng Vương Thu Nguyên rõ ràng cũng nghĩ như vậy, hai người đều thích chí cười thầm.

Vương Thu Nguyên nhìn về phía Thẩm Ngọc Trì, thấy Thẩm Ngọc Trì khẽ gật đầu, lúc này hắn mới bái vị Nguyệt Thần nói:

- Đa tạ Nguyệt Thần đại nhân ban thưởng , ta muốn viên minh châu kia.

Hắn khom người xuống về sau, trong miếu lại không có chút phản ứng gì, Nguyệt Thần không nói chuyện lần nữa, nhưng viên minh châu kia lại lóe sáng hơn, tuy nhiên không tự mình bay ra ngoài.

Chu Văn cảm giác có chút kỳ quái, lúc trước hắn cũng chọn qua trứng Thần thoại Phối sủng, chọn về sau, trứng Phối sủng bình thường sẽ tự mình bay tới.

Vương Thu Nguyên không biết nên làm sao bây giờ, hắn lại không dám tiến vào Nguyệt Thần miếu, đành phải nhìn về phía Thẩm Ngọc Trì.

- Trước chớ đi vào, để ta thử một chút.

Thẩm Ngọc Trì cũng hơi nghi hoặc một chút, xác thực nghĩ giống Chu Văn, hắn xác thực biết có người từng qua nơi này, mà đã biết quá trình kỹ càng tỷ mỉ, mới sẽ đích thân tới mạo hiểm tìm vận may.

Nhưng cái này hơi khác hắn biết, lúc trước người đi lấy trứng Phối sủng, sau khi lựa chọn, trứng Phối sủng tự mình bay tới, hiện tại không biết tại sao không có động tĩnh.

- Nguyệt Thần đại nhân, ta lựa chọn ngọc giản, đa tạ ngài ban thưởng.

Thẩm Ngọc Trì quỳ lạy nói.

Thẩm Ngọc Trì vừa dứt lời, tấm ngọn giản kia đột nhiên phát sáng, thế nhưng chẳng qua vẻn vẹn lóe sáng, nhưng không nhúc nhích chút nào.

- Cục tọa, chúng ta hẳn cần tự mình đi lấy, bằng không ta tới thử trước?

Vương Thu Nguyên nhìn minh châu và ngọc giản tản ra huỳnh quang nói.

Thẩm Ngọc Trì khẽ gật đầu, Vương Thu Nguyên lại bái một cái xuống đất, nói một câu câu "Nguyệt Thần đại nhân, ta đi vào lấy minh châu", sau đó mới đứng dậy hướng về Nguyệt Thần miếu đi đến.

Tâm tình Vương Thu Nguyên vô cùng kích động, tuy nói hiện tại Thần thoại Phối sủng so với trước kia nhiều hơn nhiều, nhưng vẫn là vật phẩm hiếm hoi, có rất ít cường giả có cơ hội thu được, dùng thân phận của hắn, căn bản không có cơ hội lấy được Thần thoại Phối sủng.

Bây giờ tuyệt đối là cơ hội nhất phi trùng thiên, nếu không phải tất cả giám sát viên khác đi cùng đều chết, cơ hội này chưa chắc sẽ rơi trên đầu của hắn.

Vương Thu Nguyên đi tới trước cửa Nguyệt Thần miếu, thời điểm muốn bước vào, dưới chân lại đột nhiên xuất hiện băng sương, sau đó cả người đều bị đông cứng trước cửa, giống như Băng Nữ, trên thân không có nửa phần băng sương, thân thể giống như biến thành hàn ngọc.

- Đây là tính huống gì? Nói cho người ta Phối sủng, kết quả lại không cho người ta cầm? Vị Thần này cũng biết lừa người đi?

Chu Văn đều bị kinh chấn, Dị thứ nguyên sinh vật lừa người như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Trước kia Dị thứ nguyên sinh vật phần lớn đều công khai lừa, rõ ràng nói cho ngươi ta chỗ này gặp nguy hiểm, có gan ngươi tới.

Nhưng vị Nguyệt Thần rõ ràng tốt, trước nói cho ngươi, chỗ ta có chỗ tốt, chờ ngươi qua đây lại chơi chết ngươi, Chu Văn cảm thấy nàng không nên gọi Nguyệt Thần, phải gọi Âm thần mới đúng.

- Cũng đúng, người ta vốn là Thái Âm nương nương. . .

Chu Văn nghĩ lại, Thần hào này cũng có chút đạo lý.

Vẻ mặt Thẩm Ngọc Trì vô cùng nghi hoặc, cái này hoàn toàn khác tư liệu của hắn, nhưng tư liệu của hắn không thể nào sai, cho nên trong lúc nhất thời hắn không biết rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play