Sâu trong lòng đất Băng Sương thành, một nam nhân râu tóc bạc trắng, từ bên trong hầm băng đi ra ngoài.

- Cuối cùng giải trừ hiệp nghị!

Phất La Đức hưng phấn cơ hồ ngửa mặt lên trời gào thét.

Hắn hiệp ước với Diện Cụ nam nhân, mặc dù đạt được vật mình muốn, nhưng cuối cùng vẫn bị mắc lừa, thân thể dung nhập bên trong hàn băng, biến thành băng nhân sống không được chết không xong.

Bây giờ Diện Cụ nam nhân Quỷ Thần đã lấy được thân thể hắn muốn, hiệp nghị cũng cuối cùng hoàn thành, Phất La Đức cuối cùng thu hoạch được tự do.

Đè nén hưng phấn trong lòng, Phất La Đức trước tiên đi ra hầm băng, thấy bầu trời cùng thái dương trong nháy mắt, hắn híp mắt lại, đã lâu lắm rồi hắn mới thấy được ánh mặt trời, khiến hắn kích động cơ hồ muốn rơi lệ.

- Đã bao nhiêu năm. . . Đã bao nhiêu năm. . . Ta cuối cùng trở về. . . Ta Phất La Đức. . . Cuối cùng có thể trên đỉnh thiên địa…

Phất La Đức đè nén hưng phấn trong lòng, dùng thanh âm run rẩy tự lẩm bẩm.

Cái Mạn dẫn người trở về Băng Sương thành, chính vì mau sớm tìm Phất La Đức hỏi rõ ràng chuyện này, nhưng bây giờ thấy Phất La Đức lại khôi phục chân thân, từ trong hầm băng đi ra ngoài, như vậy hết thảy cũng không cần hỏi nữa, nghĩ cũng biết, lời của Diện Cụ nam nhân kia không hề sai.

- Cái Mạn, Lan Thi đâu? Hắn còn chưa trở về sao?

Phất La Đức thấy Cái Mạn, lập tức nắm lấy cánh tay của hắn hỏi.

- Hắn trở về… Diện Cụ nam nhân kia lựa chọn Chu Văn…

Ánh mắt Cái Mạn phức tạp nói.

Lan Thi không chết, hắn tự nhiên cao hứng, nhưng mất đại giá để Chu Văn lại hi sinh, Phất La Đức lại vui vẻ, hắn lại không cao hứng nổi, cách làm của Phất La Đức cùng lý niệm của hắn kỳ thật không giống nhau lắm.

- Ta biết, cái tên kia nhất định sẽ lựa chọn Chu Văn, thế này tốt nhất, Lan Thi vẫn được bảo vệ, ta lần nữa khôi phục tự do, đây chính là hỉ sự của đại gia tộc chúng ta, đi chuẩn bị rượu, ta muốn uống rượu.

Phất La Đức càng thêm hưng phấn.

Cái Mạn suy nghĩ một chút, giận dữ nói:

- Phụ thân, Chu Văn hắn nói, hắn một người ân oán phân minh, hắn sẽ tới tìm ngươi.

Phất La Đức nở nụ cười:

- Tìm tới ta? Chỉ sợ phải đợi kiếp sau, hắn căn bản không biết tên Quỷ Thần kia đáng sợ thế nào, coi như nhân loại mạnh nhất trước mặt Quỷ Thần chẳng khác nào sâu kiến. Quỷ Thần chỉ cần một ý niệm trong đầu, muốn giết bao nhiêu cũng được. Mặc dù Chu Văn xác thực rất mạnh, nhưng đẳng cấp của hắn vẫn còn quá kém, hoặc nói cách khác, đây là lực lượng nhân loại không cách nào với tới.

- Tốt, chuyện này đừng nói nữa, đi chuẩn bị rượu, đã bao nhiêu năm, ta chưa được thường thức qua mùi vị rượu, hiện tại thân thể của ta khôi phục tự do, mà Lan Thi vẫn được bảo vệ, hôm nay phải ăn mừng thật lớn.

Phất La Đức nghĩ đến mùi rượu thơm, cả người đều có chút phơi phới, nước bọt không ngừng bài tiết.

Hắn biến thành băng nhân về sau, đã không có vị giác, cũng không cách nào ăn uống, mà lại một mực bị nhốt trong hầm băng, phạm vi di chuyển chỉ giới hạn bên trong hầm băng.

Mặc dù tình cờ có thân nhân sẽ đến thăm hắn, nhưng mùi vị đó lại khó chịu như cũ, cơ hồ khiến người ta dễ nổi điên.

Bản thân Phất La Đức là một tên sâu rượu, nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn muốn uống thật sảng khoái.

Còn chuyện Chu Văn, đây không phải việc trong phạm vi lo lắng của hắn, ngược lại Chu Văn cũng không phải con cháu của hắn, chết thì thôi.

Trong lòng Cái Mạn than một tiếng, không nói gì nữa, đi chuẩn bị thịt rượu cho Phất La Đức, dù sao Phất La Đức có thể tự do, chuyện này đối với Chung Cực gia tộc mà nói, xác thực là chuyện tốt.

- Chu Văn. . . Thật đáng tiếc. . .

Cái Mạn âm thầm lắc đầu.

Dưới tình huống như vậy, Chu Văn vẫn còn nghĩ đến an toàn của Lan Thi, Lan Thi có thể kết giao bằng hữu như vậy, Cái Mạn cảm thấy đây là một loại may mắn.

Cái Mạn phân phó người chuẩn bị rượu ngon nhất món ăn nhất cho Phất La Đức, đồng thời an bài thành viên hạch tâm trong gia tộc gặp hắn.

Bởi vì tin tức Phất La Đức còn sống cần giữ bí mật, cho nên không thể nói cho toàn bộ thành viên Chung Cực gia tộc sự tình Phất La Đức phục sinh, chẳng qua trước hết cho mấy thành viên hạch tâm biết chuyện này.

Phất La Đức ngồi trước bàn ăn, nhìn đủ loại thịt nướng cùng thịt cá được bưng lên, dịch dạ dày của hắn điên cuồng bài tiết, cơ hồ dạ dày muốn tiêu hóa tất cả mọi thứ.

- Rượu đâu? Ta muốn rượu, nhanh nâng cốc.

Phất La Đức kêu lên.

- Tới.

Cái Mạn nâng cốc của mình lên.

- Chính là mùi vị này, chính là mùi vị này, đã bao nhiêu năm, cuối cùng ta có thể nếm thử.

Phất La Đức tiếp nhận rượu, lập tức mở ra hít hà, còn chưa uống, mùi vị loại rượu kia khiến hắn hạnh phúc cơ hồ muốn say.

- Lan Thi đâu? Làm sao không thấy Lan Thi?

Phất La Đức muốn uống, đột nhiên nghĩ đến Lan Thi, Lan Thi chính là hậu đại hắn coi trọng nhất, thời điểm hắn đang cao hứng, Lan Thi hắn phải ở đây mới đúng.

- Lan Thi chịu một ít thương tích, vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng thương.

Cái Mạn không nói sự tình không chịu rời đi, muốn đem mệnh bồi cho Chu Văn.

Khó được Phất La Đức cao hứng như vậy, mà Chu Văn đã chết, Lan Thi sớm muộn xua đuổi ý nghĩ kia, không cần khiến Phất La Đức ngay lúc này không vui.

- Thương tích có nặng hay không?

Phất La Đức nhíu mày hỏi.

- Không có việc gì, nghỉ ngơi nửa ngày sẽ tốt.

Cái Mạn nói.

- Vậy thì tốt.

Phất La Đức ngửi mùi thịt nướng và mùi rượu, đã thèm không xong rồi, rốt cuộc không chờ được, ngay lập tức không do dự nữa, cầm lấy bình rượu, chờ không nổi đổ ra ngoài, trực tiếp uống ừng ực.

- Hôm nay chính là ngày Phất La Đức ta tân sinh…

Trong lòng Phất La Đức vui vẻ đến cực điểm, tuy nhiên lại đột nhiên cảm giác chai rượu trong tay bị một cỗ lực lượng cường đại kéo lấy, thoát khỏi bàn tay của hắn, khiến hắn há miệng, nhưng không nuốt được giọt rượu nào.

- Là ai dám?

Phất La Đức tức giận đã cực, đập bàn một cái, trừng mắt nhìn sang.

Mấy người Cái Mạn cũng quay đầu nhìn lại, lần này nhìn, Cái Mạn trực tiếp kêu lên sợ hãi:

- Chu Văn. . . Ngươi. . . Ngươi không chết. …

Trong tay Chu Văn cầm bình rược của Phất La Đức, cứ như vậy đứng trước cửa, gương mặt bình tĩnh.

- Quỷ Thần. . . Ngươi là Quỷ Thần Xem ra ngươi đã thu được tân sinh, thật sự chúc mừng ngươi. . .

Phất La Đức đứng dậy, thay đổi một khuôn mặt tươi cười, đối Chu Văn hành lễ nói.

Hắn tự nhiên cho rằng hiện tại Chu Văn, đã là bị Quỷ Thần chiếm cứ thân thể.

Cái Mạn mới chợt hiểu ra, hai mắt quan sát tỉ mỉ Chu Văn, trong lòng thầm kêu đáng tiếc.

Chu Văn không hề để ý Phất La Đức cung kính, nhìn Cái Mạn nói:

- Lời ta để ngươi truyền đạt đến Phất La Đức, ngươi đã đưa đến hay chưa?

- Lời của ngài, ta đã toàn bộ chuyển đạt cho phụ thân rồi, hiệp nghị của ngươi và phụ thân ta đã hoàn thành…

Cái Mạn nói.

- Lời đó không phải của ta.

Chu Văn nói.

- Lời này ngài để cho ta…

Cái Mạn còn muốn nói điều gì, trong đầu lại đột nhiên lóe lên một cái ý niệm, mặc dù ngay cả bản thân hắn đều không thể tin được sẽ có loại sự tình này, cho rằng ý nghĩ này căn bản vọng tưởng, nhưng nhìn thấy Chu Văn, ý nghĩ này không tự chủ ức chế xuất hiện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play