Nhiều lần, Lương Ngụ cúi người, dòng không khí ướt nóng dâng lên bên tai cô, giống như phủ lên trên tai cô một tầng hơi nước.

Thanh âm anh khàn khàn, âm cuối lưu luyến.

"Chúng ta lại không có làm chuyện trái với lương tâm, trốn đi làm gì?"

Hơi thở của anh cũng bọc một cỗ hương vị ngọt lành lại mát lạnh, cúi đầu mở miệng, huyệt thái dương của Trịnh Ý Miên liền bắt đầu nhảy thình thịch.

Đại não cô chết máy, cảm giác xuất phát từ bên tai, máu một tấc một tấc lại dồn lên.

..... Đúng vậy, không có làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao lại muốn trốn?

Cô mờ mịt đứng ở đó, không hiểu được vì sao mới vừa nãy mình lại kéo anh trốn vào phía sau cửa nữa.

Biết vậy chẳng làm, mặt cô đỏ rần, lập tức quyết định đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Đúng lúc cô duỗi tay, chuẩn bị đẩy cửa ra, bên ngoài truyền đến một trận.... thanh âm khó có thể miêu tả.

Bên ngoài người... cư nhiên ở trong phòng học này... kiss????

Trịnh Ý Miên tay kéo khóa cửa, thật sự, là thật sự không biết làm sao bây giờ.

Hiện tại không thể đi ra ngoài, đi ra liền đánh vỡ khoảnh khắc thân mật của người ta, nhưng không đi ra thì lại cùng Lương Ngụ mũi đối mũi chân đối chân mà đứng ở một góc thế này, khắp người đều là hương vị của anh.

Trịnh Ý Miên, mày thật là tự mình đào hố chôn mình một phen.

Cô tuyệt vọng mà rút tay về, không ngờ quán tính làm tay cô đưa lên phía trước lung lay sơ qua, đụng tới làn da của Lương Ngụ.

Là lạnh.

Cô chợt giật tay lại, giống như con mèo bị hoảng sợ bỗng nhiên lui về phía sau.

Cô còn không kịp nói chuyện, cửa "phanh" một tiếng, thật mạnh mà đóng lại.

Hai tiểu tình lữ đứng cạnh cửa sổ, cùng bọn họ đứng sau cửa, hai mặt nhìn nhau.

.....

Ai biết được khóa cửa trong phòng này lại có vấn đề, cửa phòng mở một chút, lại không khóa lại được, không biết đụng tới cái gì, lại lần nữa bắn trở về.

Lương Ngụ đang dựa vào tường mỉm cười lúc này mới duỗi tay, giữ chặt Trịnh Ý Miên đang muốn đụng trúng cánh cửa.

Tiểu tình lữ bị dọa choáng váng, nữ sinh phản ứng rất nhanh, lập tức kéo bạn trai ra bên ngoài chạy.

Như một cơn gió chạy vụt qua, lúc sau bên ngoài lại truyền tới một tiếng kêu rên: "Ai biết có người còn kỳ ba hơn chúng ta nữa, tránh ở phía sau cửa làm gì!"

Trịnh Ý Miên:?

Đúng rồi, hết đường chối cãi trong truyền thuyết, chính là đây.

Cô cứng họng đi lên phía trước vài bước, nhìn chằm chằm vào mũi giày nói: "Chúng ta đi thôi."

Lương Ngụ bật cười nhìn cô.

Má cô hiện lên một tầng hồng hồng đỏ mặt, giống như có người đánh thêm một lớp má hồng. Thời điểm cúi đầu, sườn mặt mềm mịn hơi hơi bạnh ra một chút, giống như đang giận dỗi chính mình.

...... Thật muốn véo má cô.

Lương Ngụ thấp giọng khụ một tiếng, ngước mắt nói: "Được rồi, đi thôi."

............

Ở văn phòng chính xác đã là qua một lúc lâu sau, hai người lúc này mới tới phòng luyện tập.

May mà tập luyện cũng chưa bắt đầu bao lâu.

Học tỷ phụ trách luyện tập lôi kéo hai người bọn họ tiến vào đội ngũ: "Hai người các em đứng ở phía dưới này đi."

Bắt đầu luyện tập rất nhanh, yêu cầu mỗi một tổ đều phải qua kiểm duyệt của học tỷ.

"Ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu, đi chậm một chút.... ổn một chút.... tốt...."

Luyện tập hai giờ, là có thời gian nghỉ ngơi.

Bản thân Trịnh Ý Miên luôn làm cho mọi người yêu mến tính cách của mình, không bao lâu, liền cùng mọi người trò chuyện.

Có người chỉ vào Lương Ngụ đứng một bên thấp giọng hỏi cô: "Đây là Lương Ngụ à?"

Trịnh Ý Miên thấy nhiều không trách: "Đúng rồi, xem ra mọi người đều biết cậu ấy nhỉ."

"Nào có, nghe nói, nói cậu ấy lúc ấy đem doanh trường khiêng lên, còn đem doanh trưởng dọa đến xám xịt rời đi ấy chứ," có người cười, "Thật lợi hại, chị học một lần cũng là doanh trưởng này dạy, quá thiếu đòn, nhưng chúng ta không ai dám phản kháng."

"Nhưng xem như cho chúng ta một cỗ ác khí đi."

Không quá lâu, học tỷ phụ trách tập luyện làm mọi người hòa đồng rất tốt.

Sau khi trải qua một lúc nói chuyện phiếm, mọi người rõ ràng không còn câu nệ như trước nữa.

Lúc này, rốt cuộc mới có người dám chỉ vào sau lưng Lương Ngụ nói: "Lương Ngụ, sau lưng cậu dính một mảnh màu trắng, là cái gì vậy?"

Trịnh Ý Miên:..............

Là cái gì???

Hình như vừa rồi thời điểm đẩy anh vào góc tường, anh cọ đến...

"Đúng đúng tớ cũng thấy được, có phải là vôi tường không nhỉ?"

"Đừng đùa chứ, ở đâu ra vôi tường, lại không phải bị dồn vào tường...."

Mọi người thảo luận đến đây, đột nhiên giống như có gì khai sáng, trong phút chốc im lặng ngập tràn.

Trừ khi dồn vào tường, không còn khả năng nào khác.... nhìn dáng vẻ anh vẫn giống như bị dồn vào tường...

Mà vừa rồi, cùng anh đi đóng dấu, cùng anh tiến vào... chỉ có một người...

Trịnh Ý Miên thẳng lưng lên, chột dạ mà liếc nhìn xung quanh: "Các cậu đừng nhìn tớ như thế, thật sự không phải tớ làm!"

Lương Ngụ ngậm cười, trong giọng nói rõ ràng hiện lên một tia kiều diễm, không phải là đối với mọi người, mà là nói với cô.

"Ừ, không phải cậu làm."

Không phải cậu... còn có thể là ai.

Mọi người bừng tỉnh, hiểu ra, đồng thời "aaaaa" một tiếng, hiểu rõ gật đầu, nghiêm mặt nói: "Tớ tin tưởng."

Các cậu cười cười trưng ra vẻ mặt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, còn cúi đầu đưa mắt ra hiệu, đây là bộ dáng tin tưởng sao???

..........

Lúc sau trở về, Trịnh Ý Miên nhân lúc thời gian nhàn hạ mà ngồi phác thảo truyện tranh, còn không quên biện hộ cho chính mình.

"Mọi người cứ kinh hỉ giống như phát hiện ra đại lục mới không bằng, nghe được bát quái như thế quả thật hai mắt tỏa ánh sáng, biểu tình hận không thể...."

Lý Mẫn: "Hận không thể muốn cậu biểu diễn lại một lần dồn nam thần vào tường."

"Đúng vậy," Trịnh Ý Miên chấm chấm mực xong đầu mới hồi phục tinh thần lại, thiếu chút nữa mặt phồng to như cá nóc, lại lần nữa nhấn mạnh lại trọng điểm: "Tớ nói, tớ không có dồn cậu ấy vào tường, là người khác đẩy cửa, tớ mới không có biện pháp mới đè lên người cậu ấy...."

Lão tam trong mắt có lửa bát quái đang hừng hực thiêu đốt: "Cậu còn đè lên người người ta nữa hả?!"

Trịnh Ý Miên: "...."

"Tới tới tới," Lý Mẫn cầm di động, "Chuyện tốt không ra khỏi cửa, còn bát quái truyền ngàn dặm. Cậu xem này, có người gửi tin tức cho tớ!"

Trịnh Ý Miên uể oải: "Gửi cái gì?"

"Để tớ đọc cho nghe nè," Lý Mẫn ho khan một tiếng, nhìn di động thì thầm, "Mẫn Mẫn, nghe nói Trịnh Ý Miễn ở phòng ngủ của các cậu thật dũng mãnh, đem Lương Ngụ đè sau cửa phòng 305 mà khi dễ!"

Trịnh Ý Miên:????

Nghĩ nghĩ, Trịnh Ý Miên cầm lấy bút, mạnh mẽ bôi lên bản vẽ trên tay.

Lý Mẫn: "Cậu đột nhiên lại vẽ gì thế?"

"Tuyết, tớ dùng tuyết tháng sáu bày tỏ rõ sự oan khuất của nhân vật chính." Bút rơi xuống, Trịnh Ý Miên nhìn màn hình phác thảo xúc động nói, "Tớ so với *Đậu Nga còn oan hơn."

*Đậu Nga: câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong "Liệt Nữ truyện" giống như sử ký vậy.

"Cậu lại vẽ truyện tranh mới à?" Lý Mẫn thò qua tới, "Oa, phong cách mới này tớ thích!"

Lão tam đột nhiên quay đầu, kinh ngạc mà nhìn Trịnh Ý Miên: "Cái gì thế, ai vẽ truyện tranh?"

Lý Mẫn: "Cậu đừng nói với tớ chiều nào cậu ấy cũng ngồi vẽ phác thảo tranh, cậu đều không thấy được nhé?"

Lão tam: "Thấy được nha, tớ cho rằng cậu ấy tùy tiện vẽ chơi."

Lý Mẫn: "...."

Lão tam: "Miên Miên, cậu vẽ truyện tranh ở đâu thế?"

Trịnh Ý Miên ngượng ngùng: "Lên thanh truyện tranh trên app vẽ những mẩu truyện ngắn, hiện tại tớ muốn bắt đầu vẽ lớn lên, đang tìm ý tưởng để vẽ..."

Lý Mẫn bổ sung nói: "Cậu đừng nghe cậu ấy bậy bạ, cậu ấy ký hợp đồng bản quyền đấy, tác giả tên là Miên Y, nói không chừng cậu còn xem truyện tranh của cậu ấy rồi..."

Lão tam trố mắt, giơ di động lên, chưa từ bỏ ý định mà đi lên phía trước, giống như muốn xác định cái gì. Sau một lúc lâu, di động giơ lên trước mặt Trịnh Ý Miên: "Cậu là Miên Y? Tớ có xem qua cậu vẽ rồi nè! Bộ truyện dài《 cộng minh 》có phải do cậu phụ trách đúng không?!"

Trịnh Ý Miên nhìn lướt qua, đúng thật là phong cách của mình. Cô không dừng lại động tác của mình, nói: "Đúng vậy,《 cộng minh 》bản thân nó đã nổi tiếng, lúc ấy *họa sĩ chỉnh sửa đang có gánh nặng bất kham, vẽ đến một nửa thì từ bỏ..... Tớ lúc ấy ngoài nhàn rỗi cũng chỉ có nhàn rỗi, liền đi vẽ một chút xem sao, kết quả là bởi vì phong cách rất giống với họa sĩ cũ, đã bị lựa chọn."

*bản gốc là mạn sửa, ta chả biết sửa như thế nào nên ghi là họa sĩ chỉnh sửa.

Trước kia cô thích nhất là vẽ truyện tranh, thi đại học xong thì nghỉ hè sau đó quá nhàm chán, mới chính thức đem bản vẽ truyện của mình đề lên *nhật trình. Kiến thức cơ bản đã tích lũy qua hàng năm nên rất vững chắc, phong cách thiếu nữ lại rất được hoan nghênh, "Hề thanh truyện tranh" liền ký hợp đồng với cô.

Cô vừa mới bắt đầu tiếp chính là kịch bản nổi danh của biên kịch Giang Tiêu Nhiên《 cộng minh 》, bản thân nó khá ngắn nên rất nhanh đã vẽ xong rồi. Sau đó cũng vẽ một ít truyện tự mình sáng tác, tuy rằng xuất đạo chưa được bao lâu, nhưng thắng ở chỗ công ty cố ý đẩy cô lên, chất lượng bản vẽ của cô cũng không tồi, hiện tại đã có độc giả cho riêng mình.

Biên tập lúc này mới đưa cô vẽ Bổn Trường Thiên thử một lần.

Lão tam bị dọa tới ngốc, ngồi trên ghế, xoay tròn ghế trái phải lắc lư: "Tớ cư nhiên lại cùng truyện tranh gia ở cùng một phòng ngủ nha!"

Trịnh Ý Miên: "Cậu đề cao tớ rồi, tớ chỉ là một tiểu họa sĩ thôi."

"Nhưng ngày sau chính là thế mà!" Lý Mẫn giơ ly nước lên cao, "Khi phú quý, chớ quên nhau."

Lão tam: "Trách không được cậu có thể dồn tường Lương Ngụ nha, Miên Miên làm tốt lắm!"

Trịnh Ý Miên: ".... Tại sao lại nói tới đề tài này?"

..........

Sự thật chứng minh, cho dù đề tài nào đi chăng nữa có vòng vèo phương hướng nào, cuối cùng lại vòng về trên người Lương Ngụ.

Không có biện pháp, ai bảo bọn họ lại sinh hoạt cùng một nhịp thở cơ chứ.

Tập luyện so với huấn luyện dưới trời nắng thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mỗi ngày chỉ cần đúng hạn đi một chút, đem vị trí trình tự tập qua một lần, là có thể về phòng ngủ tự do nghỉ ngơi.

Nhoáng lên, liền tới tiệc đón tân sinh viên.

Đó là lần thứ hai các cô được yêu cầu làm triển lãm trang phục.

Bởi vì trang phục kia là sáng ý thiết kế, là dùng giấy làm, tự nhiên sẽ rất yếu ớt, không thể khiêng tới khiêng lui mà thử nghiệm. Huống hồ sự cố ngoài ý muốn là khó tránh khỏi, học tỷ sợ không cẩn thận đem quần áo làm hư mất, tới ngày tiệc đón tân sinh viên thì không thể nào may lại được.

Dù lên sân khấu trước, Trịnh Ý Miên kỳ thật một chút cũng không hề khẩn trương. Cô dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài ngắm sao, một bên nghĩ tới chủ tuyến truyện tranh của mình. Lần này cô tính là vẽ một hệ liệt truyện xưa, từ một chuyện đặc biệt sau đó mở rộng ra....

"A!"

Đồ vật còn chưa làm xong, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng kêu sợ hãi. Cùng với tiếng kêu ấy, còn có tiếng vải dệt bị xé rách.

Trịnh Ý Miên quay đầu lại nhìn xem, phát hiện là học tỷ vô ý té ngã.

Lúc này, học tỷ một tay che cánh tay đang cầm quần áo, một bên oán giận: "Tôi đều cho các cậu đi qua một bên chơi, biết rõ tôi phải mang giày cao gót còn tới đụng vào tôi...." Tay buông ra, nhìn thoáng qua quần áo, "Xong rồi! Quần áo rách ra, làm sao bây giờ?!"

"Cái gì vậy, làm sao lại trách tôi, mọi người đều mang giày cao gót nha."

"Đúng vậy, chúng tôi lại không đụng cậu nha, chỉ chạm có một chút, làm gì mà dữ thế?"

Trịnh Ý Miên thấy họ muốn cãi nhau, tiến lên nhìn thoáng qua quần áo, đề nghị nói: "Rách cũng rách rồi, tranh chấp cũng vô dụng. Vết rách cũng không phải lớn lắm, thử khâu lại một chút đi."

"Vô dụng," học tỷ nói, "Hoặc là dùng kim chỉ, hoặc là dán lên, nhưng như thế sẽ rất xấu, trang phục này vốn dĩ là loại dùng một lần.... cái này xong rồi."

"Cũng không sao cả, mọi người đứng từ xa, nhìn cũng không tới vết rách."

"Chị biết chứ, nhưng mà trước khi lên sân khấu lại gặp phải chuyện này, còn là một việc lớn thế nữa, rất ảnh hưởng tới tính tích cực của người mặc..."

Quả nhiên, Trịnh Ý Miên ngẩng đầu đảo qua, cảm giác mọi người cũng đều bị không khí uể oải của học tỷ lây nhiễm, một hai cau mày, tức giận giống như không còn phương pháp nào để vãn hồi vậy.

Cô nhưng lại không thấy như vậy.

"Còn tốt, chỉ nứt ra một vết nhỏ," Trịnh Ý Miên cúi đầu, nghĩ nghĩ, chợt mở miệng nói, "Nơi này có thuốc màu không?"

Mọi người nhìn cô đột nhiên nắm chắc thắng lợi, liền nâng lên âm điệu cảm thấy tò mò, hy vọng dường như đều được âm điệu của cô dâng trào đốt lên.

Học tỷ mang theo hy vọng nhỏ nhoi hỏi: "Em muốn làm gì?"

Lương Ngụ vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, nghĩ đến cái gì, chợt, lại lộ ra một nụ cười.

Tác giả có lời muốn nói: Vợ, phải nâng niu, phải khen ngợi.

Oa đối mặt với ngọt ngào như vậy đúng giờ đổi mới tác giả, các ngươi như thế nào lại không nhắn lại cho ta!

________

HV: lại ra chương nè hahahahahaaa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play