Trịnh Ý Miên đem lọ thủy tinh trên tay để lên bàn, mở cửa hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Lương Ngụ rũ mắt nhìn cô: "Tớ vừa mới nhớ ra, phòng ngủ đã lâu không có người ở sẽ có mạng nhện, tớ tới giúp cậu dọn một chút."

Không phải các cậu, mà là cậu.

Trịnh Ý Miên mở cửa, đang muốn mở miệng, Lương Ngụ lại cười: "Đừng cảm ơn tớ, không có gì đâu."

Bước vào phòng, Lương Ngụ hỏi: "Có chổi không?"

Trịnh Ý Miên nhìn cây chổi nằm trong góc, là đồ mới, hỏi cô bạn cùng phòng Lý Mẫn: "Cái này là của cậu à?"

Lý Mẫn gật đầu: "Ừ, mới mua, cậu cứ lấy xài."

Trịnh Ý Miên cầm cây chổi đưa qua.

Lương Ngụ bắt đầu cầm chổi nhanh chóng quét sạch mạng nhện trong góc.

Trong lúc Lương Ngụ đang quét, Lý Mẫn liền dùng khẩu hình miệng hỏi Trịnh Ý Miên: "Bạn trai cậu hả?"

Trịnh Ý Miên đương nhiên lắc đầu: "Không phải."

Lý Mẫn tiếp tục dùng khẩu hình miệng hỏi: "Đang theo đuổi cậu sao?"

Trịnh Ý Miên chỉ chỉ phù hiệu trên tay áo anh: "Người tình nguyện mà."

Lý Mẫn cười bát quái, bày ra dáng vẻ bỡn cợt.

Sau đó Lý Mẫn lại dùng khẩu hình miệng nói với Trịnh Ý Miên: "Đẹp trai thật đấy."

Trịnh Ý Miên liếc mắt nhìn Lương Ngụ một cái.

Anh đang quét mạng nhện, cô quá lắm chỉ có thể thấy một bên sườn mặt của anh, bởi vì nghiêm túc, mi tâm của anh nhăn lại một ít, tóc mái mềm mại rũ lòa xòa trên trán.

Lông mi cong dài cùng sống mũi cao thẳng làm anh thoạt nhìn trông giống với các nam chính trong các tập truyện tranh mà cô thường vẽ.

Còn không phải sao, lúc ấy học cao trung có không ít các nữ sinh yêu thích vẻ đẹp của anh. Lúc đi học anh chưa bao giờ yêu đương, thậm chí nữ sinh ở trường gần đó lúc tan học còn ghé vào lan can trường ngắm trộm anh nữa.

Có mấy lần đánh bóng rổ, nữ sinh chạy đến xem cổ vũ cho anh quả thực có thể xếp hàng dài cả con phố.

Tuy rằng ở trường anh có rất nhiều chiến tích hãi hùng, nhưng cô chưa bao giờ gặp anh, dù vậy những sự tích về anh lại nghe không ít.

Cô đang đắm chìm trong hồi tưởng, Lương Ngụ đã quét dọn xong xuôi, chuẩn bị đi ra khỏi cửa.

Anh cẩn thận xem xét xung quanh phòng ngủ, kiểm tra trọng điểm là vị trí của Trịnh Ý Miên, xác định hoàn toàn không có vấn đề gì, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Bước ra phòng ngủ một bước, anh như nhớ tới cái gì, xoay người lại chỉ vào đồ vật trong tay Trịnh Ý Miên.

Trịnh Ý Miên: "Hả?"

Anh lời ít mà ý nhiều: "Nước của tớ cậu vẫn còn cầm."

Trịnh Ý Miên lúc này mới cầm chai nước đem ra, ngượng ngùng cười cười.

Lương Ngụ ngón tay cầm chai nước khoáng, mím môi, trước khi đóng cửa vẫn cùng cô nói một câu: "Ngày mai gặp."

Trịnh Ý Miên vẫy vẫy tay: "Ngày mai gặp nhé!"

Cửa đóng lại.

Lương Ngụ cúi đầu nhìn chai nước khoáng trong tay.

Bởi vì đây là nước đá, cầm quá lâu sẽ để lại dấu vết, nhưng dấu vết kia cũng không rõ ràng, giọt nước rơi xuống bên cạnh làm mơ hồ đi dấu vết.

Anh từ đầu tới cuối, đều không cầm quá lâu chai nước này.

Cho nên, dấu tay trên mặt chai này, là của cô.

Anh cười, không thể hiểu được lời nói mà cô vừa nói với anh —— xem ra là cậu giúp đỡ rất nhiều người nha.

Làm gì có người nào khác chứ, tớ chỉ phục vụ cậu mà thôi.

.......

Lương Ngụ cầm chai nước đem về chỗ đưa tin, vừa bước vào, Triệu Viễn liền từ trên bàn anh ta bay tới: "Nước! Em muốn muốn nước!"

Triệu Viễn đang muốn duỗi tay tới lấy, tay không cẩn thận đụng phải chai nước, ánh mắt Lương Ngụ liền lạnh lẽo, lập tức cầm chai nước né tránh.

"Muốn uống thì tự đi mua."

Triệu Viễn ủy khuất: "Phù hiệu trên tay áo cũng bị anh cướp đi mất, chị dâu cũng là em giúp anh canh, anh thế nhưng miếng nước cũng không cho em uống! Em ghét!"

Có người ngồi xem cảm thấy nhức mắt, giữ Triệu Viễn một chút: "Cậu không thấy trời nóng như vậy mà anh ấy còn chưa vặn ra uống sao? Chút quan sát này không phải là không có chứ?"

Triệu Viễn lập tức hiểu ra, nhưng vẫn chỉ tay vào Lương Ngụ: "Chị dâu mua cho một chai nước liền xem như bảo bối, dấu tay trên chai nước là của chị ấy đúng không? Anh còn muốn cất giữ để làm tiêu bản sao?"

Lương Ngụ liếc anh ta một cái: "Cậu đã gặp qua tiêu bản như vậy rồi sao?"

Triệu Viễn đã sớm quen với lời lạnh nhạt của anh, tuy rằng khí thế đã yếu đi, nhưng vẫn cố gắng phản bác: "Chỉ cần anh muốn, cái gì cũng có thể thành công mà."

Lương Ngụ đem phù hiệu trên tay áo gỡ xuống, mi mắt nửa cụp, chỉ là trong lúc gỡ phù hiệu, trong mắt ánh lên vẻ không kiên nhẫn.

Thật vất vả mới đem được phù hiệu gỡ xuống, anh ném thẳng phù hiệu trong tay cho Triệu Viễn, lười biếng nói: "Tôi về trước đây, buổi tối mời mọi người ăn cơm."

Có tân sinh viên đang báo danh thấy Lương Ngụ ung dung thong thả rời đi, nhịn không được lắm miệng một câu: "Anh ta không phải là người tình nguyện sao?"

Vốn đang muốn anh ta dẫn mình đi tham quan trường học mà...

"À không, không phải," Triệu Viễn đem phù hiệu trên tay áo ném cho người kế bên, "Không đúng, hẳn là nên nói như thế này —— ở trước mặt người khác, anh ấy là người đứng trên tất cả, còn ở trước mặt người trong lòng, anh ấy lại tình nguyện yêu thương chăm sóc."

"Thậm chí, phù hiệu người tình nguyện anh ấy cũng đi mượn để tìm cơ hội giúp người ta dọn dẹp hành lý, bởi vì khai giảng phải dọn rất nhiều đồ, anh ấy sợ người ta mệt."

Nói xong, anh nở nụ cười lạnh: "Ha, sợ rồi chứ gì!"

Thật vất vả mới đón tiếp xong tân sinh viên hạng mục đưa tin, Triệu Viễn vỗ vỗ tay: "Hôm nay cảm ơn mọi người đã phối hợp, Ngụ ca nói chiều nay sẽ mời cơm chiều đấy, chúng ta ngồi xe đi."

Một bữa cơm chiều đủ đầy no nê, xe chở mọi người trở về chung cư của sinh viên.

Lúc đi lên cầu thang, Triệu Viễn tự tin tràn đầy hỏi Lương Ngụ: "Ngày mai huấn luyện quân sự, trốn không?"

—— Không phải đi, mà là trốn.

Lương Ngụ không có chút nào do dự: "Không trốn."

Triệu Viễn: "....?"

Lương Ngụ: "Tôi với cô ấy đã hẹn nhau là ngày mai gặp rồi."

Triệu Viễn khoa trương mà kêu lên một tiếng, đèn cũng bị anh ta hét tới mức lóe lóe: "Fuck, anh ở trên người chị ấy tốn thật nhiều tâm tư, không cần báo đáp mà yêu thầm người ta ba năm, còn cố gắng thi cùng trường với chị ấy, hiện tại thật sự là muốn hoàn lương* sao?"

*hoàn lương: trở lại thành người lương thiện sau một quãng thời gian lầm lỡ.

Biết nhau nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy anh ấy như thế.

Lương Ngụ không chút để ý mà cười cười, nghĩ đến Trịnh Ý Miên, vươn ngón tay ra vân vê gấu quần.

Chỉ cần nhìn thấy cô, có hoàn lương đi chăng nữa cũng sẽ sa đọa mà thôi.

Ai sợ cơ chứ.

Cùng lúc đó, trải qua một buổi trưa tán gẫu làm quen với nhau, bốn người trong phòng ngủ Trịnh Ý Miên đã quen thuộc nhau hơn.

Cô tắm rửa xong, đang định ngồi xuống ghế, liền nghe lão tam cùng phòng nói:

"Nghe nói cậu hôm nay được người tình nguyện giúp đỡ à? Vận khí thật tốt, tớ còn chưa gặp được cơ."

Trình Ý Miên đứng rót nước ở một bên, nói: "Cũng có thể là họ đã giúp đỡ nhiều người nên mệt mỏi, đi nghỉ ngơi mất rồi."

"Bất quá tớ có nghe nói, có một người tình nguyện siêu cấp đẹp trai, nhưng mà nghe người ta nói hình như chỉ giúp đỡ một người thôi."

Trịnh Ý Miên sửng sốt, tay phải bỗng nhiên dùng sức, vô ý làm đổ nước ra bàn.

Cô lại nghĩ tới Lương Ngụ.

Lão tam nói: "Đây có khả năng là duyên phận đi."

Trịnh Ý Miên nhìn chính mình trong gương, khóe miệng hơi rũ xuống một chút, uể oải ỉu xìu nói: "Không, là nghiệt duyên."

Trong suốt thời học sinh của Trịnh Ý Miên, với diện mạo đẹp cùng thành tích tốt, vận đào hoa vẫn luôn rất tốt.

Chỉ là những người theo đuổi đều rất dai dẳng, theo đuổi cô đến mức tất cả mọi người đều biết, thời điểm nghe giảng bài, chen qua đám người ầm ĩ, dưới ánh mắt bát quái và tiếng hoan hô của mọi người, tặng cho cô một hộp quà được đóng gói tinh xảo.

Tuy rằng cô lúc nào cũng không nhận lấy.

.......

Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, trong thế giới của cô, xuất hiện một loạt những hành động yêu thương âm thầm.

Đêm Bình An, ở trong ngăn kéo của cô sẽ nhiều thêm một quả táo. Cô quên viết tên vào sách luyện tập, lúc phát xuống đã có người viết tên cho cô rồi. Vào mùa hè, luôn luôn có một ly kem đậu xanh tươi mát được đặt trên bàn cô, mùa đông lại đặt ở trên ghế ngồi cô một con bảo bảo ấm áp (tui nghĩ chắc là túi chườm ấm). Ở đại hội thể thao vội vàng trở về, lại phát hiện ở trên chỗ ngồi có một phần cơm hoàn toàn hợp khẩu vị của cô – trứng gà đều lấy ra lòng đỏ trứng, chỉ để lại lòng trắng trứng.

Những việc này thoạt nhìn giống như là do một người làm, nhưng cô lại hoàn toàn không biết người này là ai, cũng không biết người này làm cách nào lại hiểu rõ cô đến thế.

Thẳng cho đến một lần kia ——

Nói tới cái lần kia, thậm chí là từng chi tiết nhỏ, Trịnh Ý Miên đều nhớ rõ rành mạch, đại khái đến cả đời cũng khó mà quên ——

Lần đó cô từ chối không biết là bao nhiêu lần đối với *pháo hôi nam này, theo đuôi cô từ phòng vẽ tranh đến phòng học, thậm chí còn động tay động chân với cô.

*pháo hôi nam có nghĩa là chàng trai vừa đẹp trai, ga lăng, học giỏi, giàu có... nhưng anh chỉ là nhân vật phụ thôi =))))

Cô ở trong phòng học lấy đồ xong, đang không biết phải làm như thế nào, từ trên trời giáng xuống một làn nước khổng lồ, toàn bộ đều hắt đến người con trai hoàn hảo đang dựa vào lan can này.

Anh ta ló đầu ra hướng lên lầu xem, tức giận nói: "Ai hắt nước?"

Khi đó cô nhìn không tới mặt trên nhìn xuống, chỉ nghe thấy giọng nói của mấy nam nhân vang lên.

Đầu tiên là một âm thanh gợn đòn: "Ngại ngùng quá, phòng học chúng tớ vừa giặt xong tấm màn, cống thoát nước bị nghẹt mất rồi nên liền tùy tiện hất một chút, sao mà biết được cậu lại đứng ở dưới chứ!"

Pháo hôi nam càng nghe càng tức giận: "Các người lấy nước giặt màn hất vào tôi?!"

Sau đó, trên lầu lại có một giọng nói khác vang lên, lạnh lẽo mang theo điểm không giận mà uy: "Đã nói là không cẩn thận, cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"

Pháo hôi nam vốn dĩ đang bày ra tư thế chắc chắn sẽ không bỏ qua, hướng mắt lên trên nhìn, không biết thấy được ai, khí thế liền mềm xuống một chút: "Trong trường học, các người không thể làm bậy như vậy được!"

Giọng nam kia đậm ý cười, lại ngoài ý muốn mang theo một cỗ khí không sợ trời không sợ đất.

"Cậu vốn dĩ đâu phải là học sinh lớp này đâu, thế cậu đứng đây làm gì?"

Giọng nam gợn đòn phụ họa nói: "Thế nào? Đại huynh đệ cậu còn muốn đứng ở đó nữa sao? Chúng tớ lát nữa có khả năng là ——"

Pháo hôi nam dậm dậm chân, sợ hãi giống như một cái lá cây héo úa: "Tớ không ở nơi này là được rồi đi?"

Tiếng người trên lầu mang theo hàm ý sắc lệnh không được làm trái: "Về sau cũng không nên tới những chỗ không nên đi đâu."

Pháo hôi nam sợ tới mức môi dưới đều run lên, phẫn nộ mà "hừ" một tiếng rồi rời đi.

Trịnh Ý Miên nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thích hợp, chạy về phòng vẽ tranh tìm cô bạn "vạn sự đều biết" của mình, vô cùng lo lắng mà lôi kéo cô đứng trên sân thể dục, hướng tới lớp phía trên lầu mà xem, vừa xem còn vừa lẩm bẩm: "Tớ hình như đã biết người luôn tặng đồ vật cho tớ là ai rồi, cậu mau giúp tớ nhìn xem người đứng ở cửa chính lớp ta là ai?"

—— là ai?

Lương Ngụ.

Một năm kia Lương Ngụ vẫn còn chưa xóa sạch được cái biệt danh Hỗn Thế Ma Vương của mình, đi đâu cũng mang theo khí thế dữ dội, trong trường cơ hồ không ai có thể quản được anh. Anh tựa như là loại học sinh ăn chơi tác tráng, đứng ở chỗ nào cũng đều có nữ sinh nghị luận, chú ý, các giáo viên liền bó tay, không có biện pháp.

Vì thế, Trịnh Ý Miên bị bạn tốt của mình "ha ha ha ha" cười nhạo liên tiếp một cách vô tình.

"Cậu nói ai tớ đều có thể tin tưởng, nhưng cậu lại nói anh ta yêu thầm cậu? Lương Ngụ yêu thầm cậu? Phía sau một hàng ngũ dài dài người theo đuổi Lương Ngụ lại yêu thầm cậu? Cậu mẹ nó không phải nói bậy chứ, này mẹ nó không phải là cùng ý tứ giống như Lưu phỉ yêu thầm tớ đi?"

"Cậu nói Lương Ngụ thích ai tớ đều không tin, cậu hiện tại lại nói anh ấy yêu thầm —— yêu thầm đó đại ca, Lương Ngụ, người không kìm chế được lương tâm lại có thể yêu thầm cậu à?!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu có phải ngủ trưa mà chưa tỉnh ngủ hay không, cậu con mẹ nó còn đang nằm mơ đi ha ha ha ha, chuyện này tớ có thể cười cả một năm!"

Bạn tốt phát ngôn ngông cuồng: "Lương Ngụ nếu như yêu thầm cậu, tớ sẽ phát sóng trực tiếp hầm nồi sắt chính mình!"

Bởi vì việc này, cô đã bị cười suốt hai năm.

Ở trong mắt của bạn tốt, đây là đoạn lịch sử tự mình đa tình mất mặt nhất của cô.

Nghĩ vậy, cô bóp ấn đường, thoa lên mặt một tầng dưỡng ẩm, rồi đi ngủ.

///

Ngày hôm sau 6 giờ rưỡi phải rời giường, tập hợp quân sự tới tận 7 giờ rưỡi mới xong.

Đây dường như là địa ngục, 6 giờ đã bắt đầu mang theo khô nóng.

Lý Mẫn không phải là người địa phương, đối với loại cảnh tượng này lại càng cảm thấy tuyệt vọng: "Vì cái gì lại đến tận 7 giờ cơ chứ, thật đáng sợ."

Trịnh Ý Miên đồng tình mà vỗ vỗ vai cô: "Giữa trưa còn tuyệt vọng hơn nữa kìa."

Quân sự thường tách nam nữ ra riêng để huấn luyện, huấn luyện viên của các cô là *liền trường, liền trường tuy rằng đối với nữ sinh luôn ôn nhu một ít, nhưng vẫn rất nghiêm khắc.

*liền trường: huhu mình không biết edit từ này như nào, ai biết thì nói để mình sửa lại nhé!

"Từ hôm nay trở đi là tôi phụ trách các bạn, các bạn có thể kêu tôi là huấn luyện viên hoặc là liền trường, các bạn đã rõ chưa?"

"Nghe —— rõ ——"

"Chưa ăn sáng sao? Hỏi lại một lần nữa, các bạn đã nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ!"

Thật vất vả chịu đựng mấy giờ liền, mắt thấy sắp được tan học rồi, Trịnh Ý Miên cảm giác bản thân mình sau cổ đã bị phơi đến nóng lên.

Bỗng nhiên, cô nghe được một tiếng khẩu lệnh.

"Bước đều —— bước!"

Quay đầu lại xem, một đám nam sinh bước đi từng bước chỉnh tề, hướng tới phía bọn cô đi tới.

Diện mạo nghiêm túc, nói rõ ra là đang tưởng họ làm chuyện gì quan trọng.

Nam sinh dần đến gần, Trịnh Ý Miên lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng...

Lương Ngụ, Lương Ngụ đang đứng ở lớp này, hàng thứ nhất.

Xong rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Sinh mệnh không thôi, làm sự không ngừng xD.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play