Sở Dụ nhìn thấy chú chim mà Lục Thời nuôi.

Lục Thời đã nuôi chú chim này rất lâu rồi, nuôi rất tốt, lông vũ rậm rạp, mỏ chim rất tròn. Bản thân Sở Dụ cũng nuôi một chú, tuy rằng cùng một loài, nhưng lại nhỏ hơn một vòng, cảm giác chạm vào cũng không giống nhau.

Nhìn thấy chú chim kia của Lục Thời, Sở Dụ nín thở, vươn tay, cẩn thận nâng niu chạm một cái.

Khi Sở Dụ đang định thu tay về, Lục Thời lại đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, ngăn cản động tác rụt tay về của cậu, giọng khàn khàn, “Không muốn chạm thêm sao?”

Tim Sở Dụ đập rất nhanh.

Thận chí còn giống như khát máu, cổ họng khô nóng.

Cậu rụt rụt ngón tay, nín thở, lại khẽ chạm vào mỏ chú chim. Không ngờ rằng chú chim này lại phản ứng rất mạnh, giật giật dưới ngón tay Sở Dụ.

Nhưng mà, chưa kịp đợi Sở Dụ rút tay về, Lục Thời đã đi trước một bước nhốt lại chim vào lồng, không cho Sở Dụ xem nữa.

Cửa sổ ký túc xá đang mở, có gió lạnh đêm đông thổi vào, loáng thoáng mang theo từng đợt hương hoa mai.

Sở Dụ vân vê ngón tay, luôn cảm thấy đầu ngón tay vô cùng nóng.

Mắt cậu không dám nhìn xuống, lại cảm thấy dáng vẻ Lục Thời mặc áo khoác phanh rộng ra thế này, lộ ra cơ ngực cùng đường cong cơ bụng, thật sự quá mức phạm quy, làm cho cảm xúc của cậu lên xuống thất thường.

Cậu vội vàng nói, “Em, em đi lấy khăn tắm!”

Không đợi Lục Thời trả lời, Sở Dụ đã nhấc chân lên đi rồi.

Sở Dụ cầm lấy khăn tắm, trực tiếp phủ lên đầu Lục Thời, dù sao cũng phải che khuôn mặt của anh lại.

Sở Dụ khẽ thở phào một hơi.

Dưới khăn tắm màu trắng, Lục Thời khẽ cười một tiếng trầm thấp, quét qua đầu tim người ta phát ngứa.

Một tay túm lấy khăn tắm kéo về sau, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị, Lục Thời vô cùng hứng thú nhìn Sở Dụ, “Xấu hổ?”

“Sao có thể!”

Sở Dụ mở to mắt, hùng hồn nói, “Không thể xấu hổ!”

Lục Thời truy hỏi, “Vậy không vừa lòng?”

Giây đầu tiên còn chưa nghe hiểu, đợi thêm mấy giây nữa, Sở Dụ bất ngờ nhận ra, Lục Thời đang chỉ cái gì!!

Sở Dụ hắng hắng giọng, cố gắng làm cho biểu tình của mình đứng đắn hơn, trả lời rõ ràng từng câu từng chữ, “Em rất vừa lòng.”

Nói xong, đầu óc cậu hoàn toàn không thể khống chế chạy xong một bộ truyện đen tối.

Cậu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, không khí sẽ vô cùng nguy hiểm, tầm mắt của Sở Dụ bay tới bàn học, “Đúng rồi, em có một đề không biết làm, xem đáp án tham khảo rồi cũng không hiểu.”

Lục Thời cầm khăn tắm, lau tóc mấy cái, lại thuận thay đặt khăn tắm sang một bên, “Đề nào?”

Sở Dụ vội vàng ngồi xuống, chỉ câu hỏi in trên trang sách đang mở, “Chính là câu này.”

Tay Lục Thời đặt lên lưng ghế dựa, giống như đang ôm Sở Dụ vào lòng. Anh dựa vào gần xem đề, góc nghiêng mặt chuyên chú.

Sở Dụ không nhịn được lén lút nhìn.

Trên người Lục Thời có hương hoa chanh thoang thoảng, Sở Dụ rất quen thuộc mùi hương này, bởi vì sữa tắm mà hai người dùng đều mua dựa theo sở thích của cậu.

Rõ ràng là mùi hương trên người bọn họ giống nhau.

Nhưng không hiểu sao Sở Dụ lại cảm thấy mùi hương trên người Lục Thời càng thơm hơn.

Thậm chí sau khi ngửi sẽ làm tim người ta đập nhanh hơn, toàn thân nóng lên.

Sở Dụ ngồi không ổn, hơi dịch dịch.

Lục Thời chú ý tới động tác nhỏ của cậu, nghiêng mặt qua, lời nói mang theo ý mệnh lệnh, “Chuyên tâm.”

Nghe thấy trong giọng nói của anh còn chút khàn khàn, Sở Dụ không chuyên tâm nổi, tầm mắt nhanh chóng di chuyển xuống dưới nhìn một cái.

Rõ ràng là chỉ nhìn một cái, Lục Thời lại đột nhiên đứng thẳng dậy, áp thấp giọng, “Đừng quyến rũ anh, lại dẫn lửa lên em phụ trách nhé?”

Anh vươn tay, nắm lấy cằm Sở Dụ, ngón cái vuốt mạnh qua môi dưới của Sở Dụ, “Đợi, anh tắm xong rồi, sẽ giảng bài cho em.”

Thấy Lục Thời đi về phía nhà vệ sinh, Sở Dụ vừa muốn nói không phải anh vừa mới tắm xong ra ngoài sao, lại tắm nữa hả?

Nhưng nghĩ tới gì đó, cậu nhanh chóng ngậm miệng lại.

Triệu chứng nghỉ đông của mọi người chưa khỏi hẳn, lập tức đã tới kỳ thi tháng.

Thầy Diệp vì thế đặc biệt viết một bài thơ dài, ngâm nga vào giờ tự học buổi sáng, muốn cổ vũ sĩ khí của mọi người.

Nhưng mà chuyện này mắt thường cũng có thể nhìn thấy là khó khăn, một phần tư học sinh trong lớp ngủ gà ngủ gật, mắt díp lại, còn lại không phải đang vội vàng làm bài tập thì chính là đang ngẩn người.

Thầy Diệp vô cùng đau đớn, “Các em học sinh, các em là mặt trời buổi sớm, phải phấn chấn! Phải có tinh thần! Phải mạnh mẽ tiến về phía trước!”

Mộng Ca chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ, khó khăn chống cự cơn buồn ngủ, “Thưa thầy, bây giờ đang là mùa đông, không có mặt trời.”

Thầy Diệp nhịn mấy giây, vẫn không nhịn nổi, ném một mẩu phấn về phía Mộng Ca, còn vô cùng chuẩn xác, vừa vặn đập trúng lên trán cậu ta, để lại một chấm bụi phấn màu đỏ.

Vừa tan học, Mộng Ca cứ vậy tìm tới bọn Sở Dụ đòi an ủi.

“Giữa trán có một vết chấm đỏ, Mộng Ca, tương lai cậu nhất định sẽ có vận may lớn, đây chính là Quan Âm ban phép.”

“Đúng, chưa biết chừng một viên phấn đập trúng, có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc cùng với thanh khiếu ngũ quan, bất cẩn một cái là đã có thể bước vào hàng ngũ cao thủ võ lâm!”

Sở Dụ ngồi bên cạnh nghe cười lên, “Gần đây các cậu đọc tiểu thuyết gì thế? Có phải chỉ nháy mắt một cái, Mộng Ca có thể dùng võ nhập đạo, phi thăng lên trời không?”

“Tôi biết, mấy người bọn họ tối nào cũng tụ tập lại với nhau đọc tiểu thuyết huyền huyễn!”

Mộng Ca xoa nắn trán, thở dài, “Cho dù phi thăng thì làm sao? Ngày mai phi thăng, hôm nay tôi vẫn phải làm xong bài tập vật lí trước đã! Các anh em, ai có thể cho tôi mượn bài tập vật lý chép với? Tối hôm qua tôi ngồi suy nghĩ đề toán, thực sự quên mất vẫn còn bài tập vật lý!”

Sở Dụ tích cực, “Có muốn chép của tôi không? Tôi đã làm bài tập vật lý rồi!”

Mộng Ca vẻ măt đau đớn nghiêm trọng, “Giáo hoa, cậu bành trướng rồi!”

Sở Dụ nâng nâng cằm, “Chép bài tập của tôi, không chép thì thiệt thòi, chép thì mắc mưu, rốt cuộc có chép hay không?”

Tới giờ ra chơi vẻ mặt Mộng Ca kích động chạy xuyên qua nửa phòng học, chạy tới trước bàn học Sở Dụ, “Đậu má, giáo hoa hơn nửa tháng nghỉ đông cậu đi hack game sao? Trâu bò! Bài tập vật lý cậu làm có tỉ lệ chính xác quá cao!”

Cậu ta đánh giá khuôn mặt Sở Dụ, ngữ khí vô cùng khoa trương, “Khuôn mặt thế này, vậy mà lại lóe ra hào quang trí tuệ rực rỡ! Tiểu nhân có mắt như mù!’

Sở Dụ không hề đề cập tới quá trình đau đớn khi mình học thêm làm đề, khiến cho tóc sắp rụng sạch, cười đắc ý, “Đương nhiên rồi, ánh sáng trí tuệ bling bling!”

Mộng Ca đánh giá, “Lần thi tháng này thành tích của cậu nhất định có thể lọt vào top 200, tám phần sẽ làm cho thầy Diệp kinh ngạc tới chết! Ha ha ha!”

Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ hai lớp mười một, Sở Dụ ý chí kiên định không tới tìm Lục Thời giúp mình khoanh vùng dạng đề trọng điểm, cậu muốn thử dựa toàn bộ vào thực lực của bản thân để làm đề, rốt cuộc có thể lấy được bao nhiêu điểm.

Nhưng trong lòng cậu vẫn thiếu tự tin.

Trước kỳ thi một ngày, Sở Dụ học bài tới mười hai giờ hơn, còn trả lời tài liệu đầu tư hạng mục mà Dương Vũ Sàn gửi tới.

Cuối cùng khi bò lên giường, Sở Dụ cảm thấy đầu óc của mình nặng nề giống như đeo mũ sắt.

Cậu lẩm bẩm tự an ủi bản thân, “Đầu mình nặng, là vì bên trong đều là kiến thức!”

Lục Thời đang dựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy cậu lẩm bẩm, kéo cậu ôm vào lòng, “Mệt rồi?”

Sở Dụ cọ vào lòng Lục Thời, nằm cẩn thận, “Ừ, rất mệt, nhưng lại rất vui.”

Từ sau lần trước, khi chỉ có hai người ở bên nhau, Lục Thời sẽ không đeo đồng hồ hay đai bảo vệ cổ tay nữa.

Có vài vết sẹo nông sâu không đồng nhất rạch ngang cổ tay trắng trẻo gầy yếu, dường như khắc dấu ấn thê thảm của những năm tháng trước đây.

Sở Dụ nắm lấy tay Lục Thời, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên ấy, lại ngửa đầu cười với Lục Thời, “Tuy rằng rất mệt, nhưng mà vô cùng vui! Có lẽ đây chính là bởi vì bản thân cố gắng, khi nhìn về phía trước sẽ phát hiện khoảng cách giữa bản thân hiện tại và mục tiêu càng ngày càng gần. Cảm giác này, vô cùng tốt!”

Vẻ mặt cậu mệt mỏi, nhưng trong mắt lại có ánh sáng rực rỡ.

Như thường lệ, thành tích thi tháng được công bố rất nhanh, sáng sớm, tin tức liên tiếp truyền tới phòng học.

“Bài thi chấm xong, đã có thành tích rồi!”

“Đã có xếp hạng thành tích toàn khóa rồi!”

“Thầy giáo đang ở văn phòng nói chuyện điểm bình quân của lớp!”

Một tin lại tiếp một tin làm cho mọi người đều rất nôn nóng, ước gì trong vòng ba giây có thể biết được tất cả những chuyện liên quan tới thành tích.

Mộng ca nắm tay thành đấm nện xuống bàn, “Tôi không chịu được nữa rồi! Rốt cuộc là tôi thi được bao điểm! Rốt cuộc là có rớt hạng hay không!”

Mộng Ca áp lực lớn, bởi vì bạn gái của cậu ta vô cùng không hợp tình người, tỏ ý nếu như Mộng Ca học tập thụt lùi hai người sẽ chia tay. Mộng Ca muốn giữ lại tình cảm mà bản thân mình quý trọng, mỗi lần trước khi có thành tích thi, cậu ta cũng nôn nóng vò đầu bứt tai. Mỗi lần Sở Dụ nhìn thấy, đều cảm thấy tóc Mộng Ca sắp bị vò trọc rồi.

Lúc này, thầy Diệp đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học, cong ngón tay ngoắc ngoắc Sở Dụ.

Sở Dụ hoang mang, ngón tay chỉ mũi mình, dùng khẩu hình miệng hỏi, “Em?”

Thầy Diệp vui sướng gật đầu, lại chỉ chỉ về hướng văn phòng, xoay người chắp tay sau lưng rời đi.

Sở Dụ không hiểu lắm đã có chuyện gì xảy ra, cậu nói một tiếng với Lục Thời, lại nghiêm túc nói, “Nếu như lát nữa chuông dự bị vang lên mà em không quay lại, anh Lục, anh nhất định phải tới cứu em!”

Lục Thời bị vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa căng thẳng của cậu chọc cười, “Ừ, đi đi.”

Sở Dụ có chút thấp thỏm đi vào trong văn phòng.

Trên bàn làm việc chỉnh tề của thầy Diệp đặt một bộ ấm chén sứ, bên trong pha chè hạt lười ươi cẩu kỷ, hơi nóng lượn lờ tản ra ngoài.

Sở Dụ không đoán được chính xác rốt cuộc thầy Diệp gọi mình tới văn phòng là vì chuyện gì.

Cậu suy nghĩ cẩn thận lại, từ lúc khai giảng tới bây giờ, cậu đi học cũng ít đọc truyện tranh hơn, chỉ thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật, bài tập cũng nộp đúng hạn, cho nên rốt cuộc là có chuyện gì mới bị gọi tới văn phòng?

Thầy Diệp uống một ngụm trà nóng, cười híp mắt nhìn Sở Dụ, ôn hòa mở lời, “Em Sở Dụ, em cảm thấy lần này mình thi thế nào?”

Sở Dụ suy nghĩ, nói thực lòng, “Có lẽ là không quá tệ ạ? Rất nhiều câu em đều biết làm, nhưng mà có những câu em không biết làm, nghiên cứu cả nửa tiếng cũng không làm ra được, cho nên những câu như vậy em đều bỏ qua.”

Thầy Diệp gật đầu, “Ừ, chiến thuật làm bài này rất được!”

Nói xong, ông lấy một tờ giấy A4 trong phong bì màu lam nhạt kẹp trong giáo án, đưa cho Sở Dụ, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Cho em xem.”

Sở Dụ nhận lấy, nhìn thấy Lục Thời xếp hạng nhất đầu tiên, tổng điểm như thường bỏ xa hạng hai trong lớp mấy chục điểm.

Trong lòng dâng lên cảm giác tự hào, Sở Dụ tiếp tục nhìn xuống dưới, nhìn thấy tên của mình ở vị trí gần giữa.

Thầy Diệp vẫn luôn cố gắng quan sát vẻ mặt của Sở Dụ, phát hiện Sở Dụ thản nhiên bình tĩnh, không ngạc nhiên mừng rỡ như ông dự đoán, ngược lại bản thân ông là người đầu tiên không nhịn được.

“Lần này em Sở Dụ biểu hiện vô cùng, vô cùng tốt! Giành được vị trí hạng 120 toàn khóa! Đây là một bước nhảy vọt cực lớn, tiến bộ cực lớn! Thầy tin em, chỉ cần trong lòng có hi vọng, thành tích lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn!”

Thầy Diệp càng nói càng kích động, ông nhanh chóng ở trong văn phòng diễn thuyết một bài dạt dào cảm xúc.

Sau khi thi xong Sở Dụ cũng đã dự tính điểm của mình, thành tích thi tháng lần này cậu cũng tự hiểu rõ trong lòng. Phát hiện thầy Diệp bắt đầu có dấu hiệu lảm nhảm cả nửa giờ, cậu vội vàng nói, “Thưa thầy, em nhất định sẽ cố gắng!”

Đúng lúc chuông vào lớp vang lên, Sở Dụ rút lui cực nhanh.

Sau khi quay lại phòng học, Sở Dụ nghe thấy Mộng Ca đang nói với Chương Nguyệt Sơn về chuyện sinh nhật, cậu thuận miệng hỏi một câu, “Sắp tới sinh nhật ai vậy?”

Lý Hoa tiếp lời, “Lục Thần nói sắp tới sinh nhật của cậu rồi.”

Sở Dụ ngơ ngác mất mấy giây, mới nhớ ra, quả thực sắp tới sinh nhật của cậu rồi.

Lúc trước bận rộn ôn tập cho kỳ thi, cậu chỉ chú ý tới thứ mấy chứ không chú ý tới ngày tháng.

Khi giáo viên tiếng Anh đi vào trong phòng học, theo thường lệ sắp xếp các học sinh dùng tiếng anh đối thoại với nhau, Sở Dụ ngồi trên ghế, có chút mất tập trung.

Cậu nhớ Lục Thời lớn hơn cậu, nhưng Lục Thời lại không hề nhắc tới chuyện sinh nhật.

Nhớ tới ngõ nhỏ ở cửa sau quán bar, Lục Thời toàn thân đầy mùi rượu, dựa vào vai cậu, nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ cậu, nghẹn ngào nói, bà ấy sinh ra tôi, tôi lại hại chết bà ấy.

Cùng với từng nét từng nét bút viết mấy chữ “Tây Giang Nguyệt Mạn” trên những trang giấy trắng kia.

Có lẽ trong lòng Lục Thời, vẫn luôn cảm thấy rằng sự ra đời của anh dẫn tới họa sát thân của mẹ anh?

Trong lòng càng nghĩ càng khổ sở, Sở Dụ cố gắng không biểu hiện ra ngoài, chỉ kéo lấy tay Lục Thời ở dưới bàn, dùng đầu ngón tay vạch viết chữ trong lòng bàn tay Lục Thời.

Em rất thích anh.

Tới tiết tự học tối, thành tích tất cả các môn đều được công bố, chi tiết xếp hạng dán ở cuối phòng học, tạo điều kiện để mọi người chia buồn lẫn nhau.

Mộng Ca giơ phiếu điểm lên, dán tại vị trí tim mình, “Tôi lại dựa vào thực lực của mình, ngăn chặn nguy cơ có thể bị bạn gái chia tay!”

Phương Tử Kỳ cũng thở ra một hơi, “Lọt vào top 4, không uổng công cả kỳ nghỉ đông tôi đều ngâm mình trong lớp học thêm, còn thiếu chút nữa là buộc tóc lên xà nhà, dùng dùi đâm đùi thôi.”

Lý Hoa sửa chữa, “Ý tưởng như vậy không có dụng cụ cũng không có khả năng thực hiện. Thứ nhất, nhà cậu không có xà nhà. Thứ hai, dùng dùi đâm đùi dễ bị nhiễm trùng.”

Phương Tử Kỳ ôm cánh tay của mình, “Lạnh quá, còn lạnh hơn gió thổi ngoài cửa sổ.” Nói xong, còn hèn hạ làm một động tác lạnh rùng mình.

Mộng Ca cảm khái tình yêu của mình xong, đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, mọi người đều chưa nhìn thấy điểm số và xếp hạng của giáo hoa sao? Ôi đậu má, môn Anh vẫn luôn giỏi thì không nói làm gì, toán và vật lý càng ngày càng trâu bò! Theo tiết tấu này, tuyệt đối là nghỉ đông đã đi mua sự trợ giúp!”

Lý Hoa là bàn trên của Sở Dụ, gần như là nhìn thấy mỗi tiết học từ lúc khai giảng tới bây giờ, Sở Dụ đều nghiêm túc nghe giảng ghi bài.

Cậu rất bình tĩnh, “Không cần mua trợ giúp, Lục Thần chính là sự trợ giúp tốt nhất của giáo hoa rồi, khoản tình nhân.”

Mộng Ca nghi ngờ, “Cái gì là khoản tình nhân?”

Thấy trong mắt Mộng Ca là sự nghi ngờ thuần khiết, Lý Hoa câm miệng, “Không có gì, cậu không cần hiểu.”

Chương Nguyệt Sơn vắt óc suy nghĩ, trong giờ tự học tối cậu đột nhiên nghĩ ra, “Tôi biết tổ chức sinh nhật cho giáo hoa thế nào rồi!”

Sở Dụ rất tò mò, “Sinh nhật tôi? Chúc mừng thế nào?”

Chương Nguyệt Sơn mặt mày hớn hở, “Xét thấy đã có thành tích thi tháng rồi, mấy nhà vui sướng mấy nhà sầu, mọi người đều phải vui vẻ lên, cho nên, kế hoạch của tôi là, vào ngày sinh nhật của giáo hoa, chúng ta cùng nhau xem phim điện ảnh trong phòng học chúc mừng đi! Bỏ thêm chút tiền, mua thêm chút đồ ăn vặt, náo nhiệt cỡ nào!”

Sở Dụ liếc mắt nhìn đã hiểu rõ, “Lớp trưởng, kỳ thật cậu chính là muốn mượn cớ, ăn ăn uống uống xem điện ảnh trong phòng học!”

Chương Nguyệt Sơn cổ động Sở Dụ, “Nhưng mà, cùng nhau ăn uống ở phòng học rất vui! Có đúng không?”

Sở Dụ nghĩ ngợi, cảm thấy quả thật rất thú vị, “Được! Nhưng mà từ chối phim kinh dị, bắt đầu từ tôi cậu!”

Vừa mới thi xong, cho dù thành tích có tốt hay không, dù sao dây cung trong lòng mọi người đều buông lỏng xuống, thầy Diệp cũng vui vẻ nhắm một mắt mở một mắt để bọn họ tùy ý thả lỏng.

Thậm chí còn phòng ngừa bị thầy chủ nhiệm giáo dục đánh úp bất ngờ, gián đoạn bộ phim, thầy Diệp còn cố ý tìm một cái ghế, ngồi trong phòng học xem cùng mọi người, lấy danh nghĩa mỹ miều là xúc tiến tình cảm thầy trò.

Chương Nguyệt Sơn ôm một đống đồ uống lớn, phát lần lượt cho mọi người, Sở Dụ xách một túi bóng, đi theo sau Chương Nguyệt Sơn phát kẹo, mỗi người một nắm.

Đợi tới chỗ Lục Thời, Sở Dụ nắm một nắm lớn đầy kẹo, lại lén lút nhét mấy gói bánh quy nhỏ và kẹo que cho Lục Thời, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói, “Đãi ngộ của bạn trai.”

Nói xong, bản thân cậu tự ngượng trước, nhanh chóng di chuyển tới bàn của Lý Hoa, tiếp tục phát kẹo.

Phim là do Chương Nguyệt Sơn chọn, là loại siêu anh hùng, dùng máy chiếu chiếu phim, cảnh đánh nhau vô cùng đặc sắc.

Sở Dụ ôm một gói nhân hạt dưa, cậu ăn hai hạt, thuận tay đút cho Lục Thời ba hạt.

Nhưng mà cậu không nếm ra được mùi vị gì, sau đó, hơn phân nửa gói nhân hạt dưa cơ bản đều đút cho Lục Thời cả.

Phim điện ảnh chiếu tới một phần cao trào, Sở Dụ đang suy nghĩ, có cần phải bóc một gói hoa quả khô hay không, đột nhiên bị Lục Thời kéo tay dưới ngăn bàn.

Nhân dịp sự chú ý của bạn học đều tập trung vào bộ phim, Sở Dụ và Lục Thời cùng nhau lặng lẽ chuồn ra ngoài từ cửa sau, Sở Dụ không nhịn được có chút hưng phấn, áp giọng xuống cực nhỏ, “Chúng ta không xem phim nữa sao?”

“Ừ, không xem nữa, đi xem cái khác.”

Lục Thời nắm tay Sở Dụ, đi trên con đường nhỏ không người, từ phòng học quay lại ký túc xá.

Sở Dụ cảm thấy rất kích động, lại có chút chờ mong, không biết Lục Thời mang cậu về ký túc xá muốn xem gì.

Lục Thời đóng cửa lại, kéo rèm cửa cẩn thận, khi tay đặt trên khuy quần bằng kim loại, Sở Dụ không bình tĩnh, lắp bắp nói, “Anh, chúng ta, chúng ta muốn làm gì?”

Cậu do dự có nên che mắt hay không, nhưng nhìn cũng đã nhìn rồi, có che nữa cũng rất giả dối.

Trọng điểm là, kỳ thật cậu rất muốn nhìn.

Thế là Sở Dụ vô cùng thản nhiên mở to mắt, nhìn động tác của Lục Thời.

Dưới ánh đèn trong ký túc, Lục Thời đã cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặt một chiếc áo sơ mi trắng, áo sơ mi cắt may cẩn thận, đã xử lý cho hợp dáng người, mặc vào nhìn rất rõ ràng đường cong thon gầy.

Sau khi cởi khuy quần, ngón tay Lục Thời đặt lên trên cạp quần lót màu đen của mình, kéo xuống dưới.

Đậu má, chơi kích thích như vậy sao?

Sở Dụ đột nhiên nhắm mắt lại!

Lục Thời cười khẽ, “Không muốn nhìn?”

Do dự vài giây, Sở Dụ quyết định thuận theo nội tâm của mình, chậm rãi mở mắt.

Thoáng giật mình.

Phía bị kéo quần lót xuống là phần cơ bụng dưới săn chắc, cùng với xương hông trái nhô lên.

Mà thứ làm cho ánh mắt Sở Dụ không thể rời khỏi, đó chính là hai chữ “Sở Dụ” màu đen trên làn da trắng.

Lục Thời ghim cậu vào máu thịt của mình.

Đóng dấu cậu lên thân thể của anh.

Đột nhiên, Sở Dụ nói không ra lời, cảm xúc khuấy động rất lâu, chỉ nhẹ nhàng nói ra ba từ, “Có đau không?”

“Không đau.”

Giọng Lục Thời rất chậm, “Anh vốn định khắc tên em vào vị trí trái tim, nhưng nơi đó rất dễ thấy, anh không muốn để người khác nhìn thấy em.”

Ngón tay khớp xương rõ ràng chọc chọc vào dưới bụng trái, giọng nói của Lục Thời càng trầm, càng khàn, “Khắc ở đây, em chính là bí mật chỉ mình anh biết.”

Sở Dụ nhìn hình xăm trên da Lục Thời, đột nhiên phát hiện, cho dù là nét bút hay là kiểu chữ đều sắc bén mà quen thuộc.

Cậu nghe thấy bản thân mình hỏi, “Hai chữ này…..là anh tự xăm sao?”

“Ừ.”

Lục Thời không hề che giấu dục vọng chiếm hữu của mình, “Anh sẽ không để người khác chạm vào hai chữ này.”

Lục Thời buông ngón tay ra, vải quần áo màu đen che lại chữ xăm dưới bụng, anh chậm rãi khéo khóa quần lên, cài khuy quần vào, động tác vừa tùy ý lại vừa gợi cảm.

“Cho nên, em có thích món quà này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play