Sở Dụ thầm nghĩ, mình biểu hiện rõ ràng tới như vậy sao?

Mấy ngày nay đúng là cậu có chút không dám nhìn vào mắt Lục Thời, luôn cảm thấy đáy mắt Lục Thời giống như ẩn giấu xoáy nước, liếc mắt một cái, sẽ làm cho tinh thần của cậu không rõ ràng, hoàn toàn đánh mất năng lực tự suy nghĩ.

Ví dụ như bây giờ.

Tim Sở Dụ đập càng ngày càng nhanh, tần suất hô hấp cũng loạn, miệng vô thức nói, “Có sao? Sao bản thân tôi lại không phát hiện ra nhỉ? Ha ha ha…..”

Chính vào lúc này, đèn xung quanh đột nhiên sáng lên lần nữa. Không khí mờ ám nháy mắt biến mất, Sở Dụ lùi từng bước về phía sau.

“Chúng ta…..chúng ta ngồi vòng quay mặt trời! Nge nói ngồi trên bánh xe quay chọc trời này có thể nhìn thấy cảnh đêm, có lẽ là rất đẹp, cũng không biết có nhiều người xếp hàng hay không……….”

Lục Thời cầm bóng bay, khép hờ mắt nhìn Sở Dụ, không nói chuyện.

Sở Dụ cảm thấy tim mình đập như trống, không suy nghĩ nhiều vươn tay ra, kéo cổ tay áo Lục Thời, “Chúng ta, chúng ta đi nhé?”

Không biết chọc phải điểm nào của Lục Thời, Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời đột nhiên cười lên.

“Được.”

Phía dưới bánh vòng quay mặt trời có rất nhiều người đang xếp hàng, hàng rất dài, chẳng hề nhúc nhích. Sở Dụ cầm ba lô, nhảy tưng tưng tại chỗ, nhìn đằng trước một chút, có lẽ là phải đợi hai ba vòng nữa mới tới lượt bọn họ.

Đứng một lát, cậu luôn cảm thấy người xung quanh đang nhìn bọn họ. Cậu dùng khuỷu tay chọc chọc Lục Thời, thấy Lục Thời cúi đầu, Sở Dụ sát lại gần lặng lẽ nói, “Cậu có cảm thấy người xung quanh đang nhìn chúng ta hay không?”

“Có.”

Sở Dụ nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện, cậu và Lục Thời quả thật dễ làm người ta chú ý.

Đếm từ đầu tới vị trí của bọn họ khoảng mười vị trí, không ngờ rằng đều là tình nhân! Từng đôi từng đôi một, đứng chỉnh tề, làm cho Sở Dụ giật mình có mội loại cảm giác sai lầm rằng hôm nay là lễ tình nhân!

Sở Dụ có chút không được tự nhiên, cậu dựa lại gần Lục Thời, nhỏ giọng nói, “Chúng ta còn phải xếp hàng sao?” Cậu khoa tay, “Dường như tôi nhìn thấy xung quanh mình tràn ngập vô số tim hồng đang bay, còn có cả mùi hương ngọt ngào chán ngấy của tình yêu!”

Lục Thời nhìn thấy dáng vẻ con ngươi đảo trái đảo phải của cậu, “Muốn ngồi vòng quay mặt trời sao?”

“Muốn!”

“Ừ, tiếp tục xếp hàng.”

Hai người xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ngồi được vào trong ghế. Cabin từ từ di chuyển lên theo tiếng nhạc. Sở Dụ như chưa từng được đi bao giờ, bám vào kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, vô cùng mới lạ.

“Lục Thời, trước đây cậu đã ngồi vòng quay mặt trời chưa?”

“Chưa.”

“Hả?” Sở Dụ quay đầu qua, “Hôm nay cậu cũng ngồi lần đầu tiên?”

Ngạc nhiên xong, cậu lại cảm thấy dường như chuyện này không có gì cả.

Nhìn tình hình hỏng bét trong nhà Lục Thời, có lẽ là người mẹ kế kia cũng sẽ không tốt bụng dẫn Lục Thời tới khu vui chơi ngồi vòng quay mặt trời.

Biết được hôm nay cũng là lần đầu tiên Lục Thời ngồi vòng quay mặt trời, Sở Dụ cũng thoải mái hơn một chút.

“Trước đây tôi đã cùng bạn học lớp cấp hai tới khu vui chơi, mọi người đều chạy tới chơi cái gì mà xe bay tận trời xanh, nếu như so sánh thì vòng quay mặt trời vô cùng yếu ớt, còn không có người đi chung với tôi. Tôi chỉ có thể thỏa hiệp với hiện thực, buông tha giấc mộng vòng quay mặt trời của tôi!”

“Về sau sẽ không như vậy nữa.”

Sở Dụ chưa kịp phản ứng, “Không gì cơ?”

“Tôi sẽ đi cùng với cậu.”

Nghe thấy câu này, Sở Dụ đột nhiên không đáp lời, quay đầu đi, giả vờ như chuyên chú nhìn ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ.

Đi ra khỏi Đảo Mộng Mơ, Sở Dụ bị gió lạnh thổi, cậu duy trì hình tượng, không rụt cổ lại. Giọng cậu run rẩy hỏi, “Bây giờ chúng ta đi đâu? Về nhà sao?”

Quả bong bóng đã được Lục Thời tặng cho một đứa trẻ khi ra khỏi khu vui chơi. Lục Thời cầm điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

“Thạch Đầu gọi đi ăn đêm, cậu có đi không?”

“Ăn đêm? Đi, đi, đi, tôi không ăn được nhưng đi làm nóng người cũng được, hôm nay trời lạnh quá!” Sở Dụ tự hà hơi vào lòng bàn tay mình, lại nhìn vào tay Lục Thời, “Có lạnh không?”

Lục Thời nhét điện thoại vào trong túi, trả lời, “Lạnh.”

“Tôi biết mà.”

Sở Dụ rút tay của Lục Thời ra, đặt vào vị trí cổ của mình, áp sát vào, cong mi cười, “Không lạnh nữa phải không? Cho cậu cảm nhận chút ấm áp của nhân gian!”

Đèn đường sáng rực, trong mắt cậu đều là ánh sao.

Gọi xe tới nơi đã hẹn, Sở Dụ đi theo Lục Thời, vào trong một quán ăn đồ xiên.

Bảng hiện không lớn, mặt tiền cửa hàng cũng nhỏ, chỉ có tầm mười bàn, nhưng việc làm ăn rất tốt.

Đẩy cửa ra đi vào trong, vị cay nồng nặc nháy mắt xua tan sự lạnh lẽo của đêm đông.

Sở Dụ nhanh mắt vừa liếc một cái đã nhìn thấy Ngụy Quang Lỗi cùng với vết thương trên mặt cậu ta.

“Ai để lại vật kỷ niệm cho cậu đấy, vết thương dài như vậy?”

Ngụy Quang Lỗi cầm lon bia, làm bộ làm tịch, “Ngày hôm đó tôi ở trong quán một mình, có một đại ca mang theo anh em tới tìm tôi. Là đàn ông, chắc chắn không thể sợ có đúng không? Tôi thuận tay cầm theo cái ghế nhựa, đập qua đó. Đại ca kia còn hung tợn hơn tôi, đập vỡ chai bia, đầu thủy tinh nhọn, không để ý thôi là có thể thấy máu. Tôi nghĩ thầm, người này quá hung hăng, lại lật tay cầm một cây gậy sắt, muốn cùng anh ta quyết phân cao thấp!”

Sở Dụ nghe vậy sửng sốt, “Nguy hiểm như vậy sao? Vết thương này là do bị chai thủy tinh rạch hả?”

Lục Thời ngồi xuống bên cạnh Ngụy Quang Lỗi, “Đừng nghe lời cậu ta chém gió.”

Ngụy Quang Lỗi ngừng nói, sờ sờ cái mũi, nói thật, “Haiz, kỳ thực vết thương này là do khi sửa xe tôi không để ý mới bị vạch một nhát lên mặt!”

Sở Dụ cười lớn, “Thạch Đầu, cậu bịa chuyện đặc sắc quá đấy!”

Ngụy Quang Lỗi vỗ vỗ ngực, “Đương nhiên rồi! Thực sự không dám giấu, tôi mà nói câu chuyện này ra ngoài có lẽ là trong một thời gian ngắn sẽ ít có người dám tới quán sửa xe nhà tôi gây chuyện.”

Sở Dụ liên tục gật đầu, “Thông minh!”

Ngụy Quang Lỗi đã lấy đồ ăn trước, đổ toàn bộ vào trong nồi, cậu ta hỏi Sở Dụ, “Cậu muốn uống sữa đậu nành hay là nước quả? Hay là đậu phộng, nước ô mai, nước ngô?”

Sở Dụ suy nghĩ, “Sữa đậu nành đi, sữa đậu nành giải cay tốt nhất.”

Ngụy Quang Lỗi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ tới, đặt đơn xuống, bàn bên cạnh cũng có người gọi, “Chúng tôi cũng thêm một chai sữa đậu nành, giống như mỹ nữ kia!”

Sở Dụ phản ứng mất mấy giây mới nghe hiểu, “mỹ nữ” mà người kia nhắc tới là chỉ cậu.

Cậu nhíu mày.

Bàn bên cạnh có người nói tiếp, “Ai, em nói anh Long này, chưa nhìn rõ nam hay nữ đâu, sao đã gọi người ta là mỹ nữ, mỹ nữ?”

Người được gọi là anh Long sắc mặt đỏ bừng, trên cổ đeo một chiếc vòng vàng, cười đùa nói, “Đẹp như vậy, nam nữ có quan trọng sao? Anh em nói xem có đúng hay không?”

Vừa nói, còn liếc mắt nhìn Sở Dụ.

Tính tình của Sở Dụ luôn ổn định, từ nhỏ cậu đã xinh đẹp, cậu đã thấy đủ loại ánh mắt mang ý nghĩa khác nhau. Nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, cậu có chút buồn nôn.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Quang Lỗi đã đập đũa, “Đây là chỗ để ông đây uống rượu, mày lải nhải không dừng được có phải không?”

Anh Long đập chén rượu “cạch” xuống bàn, con mắt sếch híp lại, “Thằng chó kia mày nói ai đấy?”

Ngụy Quang Lỗi nhìn lướt qua vẻ mặt lạnh như băng của Lục Thời, khẩu khí nói chuyện còn ngang ngược hơn đối phương, “Con mẹ nó thằng nào đáp lời thì tao nói thằng đó. Vừa nhìn đã biết mày là cái loại gì rồi?”

Bàn bên anh Long vừa vặn có bốn người, đập bàn một cái cả bàn đều đứng dậy, cơ thể ai cũng cường tráng, vô cùng hung ác.

Ba người Ngụy Quang Lỗi đều có dáng vẻ học sinh, anh Long cười lạnh, nhìn chăm chú Sở Dụ, “Để mỹ nữ kia lại đây, dịu dàng rót cho mấy anh đây vài chén rượu, chuyện hôm nay bỏ qua! Nếu không……”

Anh Long còn còn chưa nói xong mấy lời kiêu ngạo, một chiếc ghế nhựa bay thẳng về phía hắn, cuối cùng rơi xuống bàn, đập vào nồi kêu “loảng xoảng”, dầu đỏ văng tứ tung, ngọn lửa chập chờn lay động.

Lục Thời đứng dậy, quay mặt qua, giữa mi là vẻ tàn tác, “Nói lại một lần nữa?”

Những bàn bên cạnh thấy đánh nhau, nháo nhào tránh xa.

Bị ghế nhựa đập vào mặt, gò má anh Long bị xước chảy máu. Bị người ta đánh lên mặt, hắn lên cơn tức, cầm lấy chai bia muốn động thủ.

Trước sau chưa tới một phút, Sở Dụ vẫn còn ngây ngốc, phát hiện ra hai bên đã đánh nhau.

Cậu biết lực chiến đấu của mình tồi thế nào, nhanh chóng đứng vào một góc, không thêm phiền phức. Nhìn trái nhìn phải lại phát hiện lon bia Ngụy Quang Lỗi vừa mới gọi còn chưa mở ra, cậu cầm trong tay xem xét ước chừng, cảm giác cũng ổn liền đập ngay vào một người.

Độ chính xác của Sở rất tốt, đập ai trúng người đó, còn để lại một cục u trên trán anh Long, ngày mai không xanh thì cũng phải tím.

Ngụy Quang Lỗi và Lục Thời đánh nhau cùng nhau đã quen rồi. Cậu biết người tên là anh Long kia chọc chính xác vào điểm ngứa của Lục Thời, tối nay đừng mong thoát được.

Một mình cậu đánh hai người bên cạnh, còn anh Long và cái người ban đầu bắt chuyện kia đều giao cho anh Lục xử lý.

Trước kia Lục Thời đã học đánh nhau nghiêm chỉnh, sau đó lại thường xuyên đánh nhau trên đường Thanh Xuyên, tần suất cao cũng rèn luyện được trình độ đánh nhau. Lớp học chính quy cùng với thực hành bên ngoài, nhanh thế nào, độc thế nào thì đánh thế đó.

Lục Thời đá một cái vào tên bắt chuyện kia, làm hắn ngã xuống đất không dậy nổi. Năm ngón tay Lục Thời dùng sức, bóp chặt lấy gáy anh Long, ép hắn lên mặt bàn.

Trong nồi là dầu nóng cuồn cuộn, xông lên làm người ta đau mắt.

Sự hung hăng dồn nén nhiều ngày được thả ra, thể hiện rõ ràng trên mặt Lục Thời. Ngón tay Lục Thời nhấc đầu anh Long lên rồi lại “rầm” một tiếng áp lại trên bàn.

Nháy mắt, máu mũi hắn chảy ra.

Mắt anh Long đỏ ngầu, trừng về phía Lục Thời, cảm giác đau nhức sau gáy làm cho hắn không kêu được ra tiếng.

Hắn không ngờ rằng người này nhìn cao cao gầy gầy nhưng lại ra tay hung hăng đến thế! Đối diện với mắt của Lục Thời, trong lòng hắn thoáng trào dâng nỗi sợ hãi.

Một chân Lục Thời giẫm lên ghế, nhìn anh Long chật vật, sườn mặt bị áp lên bàn, máu mũi chảy đầy mặt, vẻ mặt anh lạnh lùng, chậm chạp nói, “Mày vừa mới nói gì? Nói lại lần nữa xem.”

Giọng nói của anh không vui không giận, lại làm cho người ta run rẩy.

Hàm răng anh Long đều là bọt máu, cả miệng toàn vị máu tanh. Hắn không dám nói, nhưng lại không dám không nghe lời, khó khăn lặp lại một lần, “Để cho, để cho……..qua đây, rót rượu cho mấy anh………a!”

“Phập” một tiếng, không ai nhìn rõ, Lục Thời đã bẻ gãy một chiếc đũa nhựa, đâm vào lòng bàn tay anh Long.

Máu tươi trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, Ngụy Quang Lỗi cũng bị động tác của Lục Thời dọa sợ, không biết phải phản ứng như thế nào.

Chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh Long, cùng với tiếng rên rỉ đau đớn.

“Rót rượu, gọi anh?

Lục Thời nói rõ từng từ, từng từ, tay trái nắm chặt đũa, lại đâm vào sâu hơn.

Lưng anh Long hơi run rẩy nhưng không dám nhúc nhích.

Lục Thời chậm rãi xoay chiếc đũa, vẻ mặt hờ hững làm người ta lạnh run.

Sở Dụ là tất cả ở nơi mềm mại nhất trong lòng anh, không thể tha thứ cho người bên ngoài dò xét thế nào, liếc mắt một cái cũng không được.

Nhìn thấy bàn tay của anh Long càng ngày càng chảy nhiều máu, máu trên đất đã đọng lại thành vũng nhỏ, nhưng Lục Thời lại không có ý muốn buông tay chút nào.

Ngụy Quang Lỗi muốn bước lên khuyên nhưng nhìn góc mặt nghiêng của Lục Thời, trong lòng lại cảm thấy lạnh run.

Sở Dụ vẫn im lặng đứng đó.

Cậu đi lên trước vài bước, lại gần, thấy tay trái Lục Thời cầm đũa, trên cổ tay dính vài giọt máu tươi. Cậu rút mấy tờ giấy ở hộp bên cạnh ra, cẩn thận lau khô cho Lục Thời.

Sau đó cậu vươn tay, cầm lấy cổ tay Lục Thời, nhẹ giọng nói, “Lục Thời, buông tay ra, rất hôi.”

Giống như băng rơi vào trong nước ấm, sự khó chịu và lạnh lùng của Lục Thời đều bị áp chế lại.

Anh buông lỏng tay, đứng thẳng, rũ mí mắt mỏng, thấp giọng hỏi Sở Dụ, “Không sợ sao?”

Sở Dụ biết anh đang hỏi gì, “Không sợ.”

Xé gói khăn ướt ra, Lục Thời cẩn thận lau sạch sẽ hai tay mình, không bỏ qua cả kẽ tay.

Xác định là sạch rồi, Lục Thời mới vứt khăn ướt đi, đi ra ngoài.

Sở Dụ đi theo sau, Ngụy Quang Lỗi không vội đi.

Cậu ngồi xổm xuống, lấy ví tiền của anh Long ra, bên trong là một xấp tiền giấy. Ngụy Quang Lỗi đếm vài tờ đưa cho ông chủ, nhếch mép lộ ra hàm răng trắng, “Phí bồi thường ạ.”

Ông chủ đã gặp không ít chuyện thế này, nhận lấy tiền, không nói nhiều.

Sở Dụ đứng ở bên đường, gió lạnh thổi qua, cậu hắt xì một cái.

Cậu theo thói quen đứng nấp bên người Lục Thời, nhăn nhăn mũi, lại oán giận, “Mùi máu ban nãy hôi quá, tôi sắp ngất rồi!”

Lục Thời nhìn dáng vẻ thanh nhã ghét bỏ oán giận của cậu, dùng ngón trỏ chạm vào môi cậu, “Cắn không?”

Hỏi thì hỏi thôi, còn chưa đợi Sở Dụ trả lời, anh đã nhét ngón tay vào trong miệng Sở Dụ.

Sở Dụ không từ chối, cắn nát, kiềm chế hút hai ngụm máu.

Thoải mái rồi.

Sở Dụ dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay Lục Thời ra ngoài, cậu ngước mắt nhìn Lục Thời.

Trái tim vừa mới nhìn thấy hiện trường đánh nhau kích thích cũng không có phản ứng gì đột nhiên đập mạnh lên.

Không giống như khi đánh nhau, Sở Dụ có thể nhìn ra chút dịu dàng ẩn sâu trong đôi mắt đen của Lục Thời.

Cậu liếm liếm khóe môi, nhớ tới lời mà Lục Thời nói khi bóp cổ, cắm đũa vào lòng bàn tay người ta.

Ma xui quỷ khiến Sở Dụ nhỏ giọng nói một câu, “Anh, sau này em, em rót rượu cho anh nhé.”

Cậu cho rằng Lục Thời không nghe rõ, nhưng không nghĩ tới Lục Thời rũ mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt khóe miệng Sở Dụ, khàn khàn trả lời, “Được thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play