Bánh xe thỉnh thoảng lại đi qua một vũng nước đọng, trong bụi cỏ ven đường, loáng thoáng có tiếng nước róc rách.
Cửa kính thủy tinh ở ghế phó lái bị mở ra một lát, Sở Dụ bị gió thổi có hơi lạnh.
Cậu đã thay quần áo dầm mưa bị ướt trên người ra, bây giờ đang mặc bộ quần áo dự phòng mà Lục Thời để ở trên xe, có một mùi hương nước giặt quen thuộc.
Lực Thời thấy cậu xoa xoa cánh tay mấy cái, kéo cửa kính thủy tinh lên, nhỏ giọng nói, “Sẽ bị ốm.”
Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi ngồi ở đằng sau lớn tiếng tranh luận rằng quán nướng ở cạnh sông kia rốt cuộc có mở hay không.
Lục Thời lười tranh cãi, trực tiếp lái xe tới bờ sông Thanh Xuyên.
Mực nước sông Thanh Xuyên dâng lên không ít, cột mốc ở đường được mưa cọ rửa sạch sẽ.
Bên bờ sông yên tĩnh, không một bóng người, mưa quá lớn, cho nên cũng không thấy bóng dáng của những người đi câu đêm chứ đừng nói là quán nướng.
Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi chen vào một bên, bám vào cửa kính thủy tinh, đồng loạt thở dài, “Ai, không thể trông chờ vào bữa ăn đêm rồi!”
Lục Thời lái xe bằng một tay, hỏi Sở Dụ, “Cậu muốn ăn gì?”
“Tôi không muốn ăn gì cả,” Sở Dụ nghĩ nghĩ lại nói, “Tôi có hơi lạnh, ăn gì nóng là được.”
“Ừ.”
Đèn xe sáng lên, quay đầu xe, Lục Thời lại lái lên đường quốc lộ.
Trước tiên lái xe về đỗ trong kho ở quán sửa xe, mấy người rẽ Đông rẽ Tây, cuối cùng tới trước cửa một quán ăn nhỏ.
Quán ăn rất nhỏ, ngoài cửa bày hai cái bếp làm bằng đất sét màu nâu đỏ, bên cạnh dựng bảng thực đơn viết bằng sơn đỏ. Trong quán treo hai ngọn đèn nhỏ, năm cái bàn vuông.
Ngồi xuống ghế nhựa xanh, Lục Thời hỏi Sở Dụ, “Bánh trôi rượu nếp được không?”
Sở Dụ không có ý kiến gì với việc ăn uống cả, “Có thể.”
Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đã đói từ lâu, gọi tất cả những món trên thực đơn mỗi món một phần. Thời gian đợi đồ ăn mang lên, bọn họ đói khát còn ăn sạch sẽ cả đĩa lạc.
Chúc Tri Phi sờ sờ cái bụng đã chẳng còn lưu lại thứ gì của mình, nghĩ ra gì đó, lại mặt mày hớn hở, “Đúng rồi, hôm nay đơn vị bạn gửi tới chiến báo!”
Ngụy Quang Lỗi đang cầm ấm trà rót nước, “Đơn vị bạn nào?”
“Chính là chuyện Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết. Hai người bọn họ chuyển trường nhanh thật, đã chạy tới Thập Nhất Trung học rồi. Trùng hợp là tôi có mấy người bạn học chung cấp hai, đều đang học ở Thập Nhất Trung. Khi tôi gọi điện thoại trao đổi học tập, không cẩn thận kể chuyện bọn họ kết bè với nhau vu oan giáo hoa gian lận, bọn họ thì trộm đề thi làm trước, thâm tàng bất lộ.”
Ngụy Quang Lỗi giúp Chúc Tri Phi rót đầy cốc trà, “Anh em, làm tốt lắm!”
“Đâu có, đâu có.”
Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, ngữ khí nghiêm túc hơn một chút, “Hai người kia thành tích tốt nhưng nhân phẩm lại chẳng ra gì, không chịu chút dạy dỗ sau này chưa biết chừng lại sẽ làm chuyện hãm hại người khác. Có những người là như thế, trước giờ chưa từng tự kiểm điểm bản thân mình đã làm chuyện xấu xa gì, hãm hại người khác thảm tới thế nào, cho rằng chuyển trường rồi, phủi phủi mông là có thể làm lại từ đầu, tẩy trắng bản thân mình, dáng vẻ như bạch liên hoa nổi trên mặt nước. Chưa biết chừng sau đó còn hất nước bẩn lên người bị hại.”
Trước mặt Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đều là thịt, Lục Thời chỉ gọi một bát mì, trước mặt Sở Dụ là một bát bánh trôi rượu nếp.
Ngón tay Lục Thời tự nhiên chạm vào thành bát, “Rất nóng, uống từ từ thôi.”
“Ừ.”
Sở Dụ cầm thìa sứ lên, múc một thìa canh, thổi thổi mới đưa vào miệng.
Hơi nóng theo thực quản vào trong dạ dày, toàn thân đều trở nên ấm áp.
Khi ăn không ai nói chuyện.
Cho tới khi buông đũa xuống, Chúc Tri Phi mới nói với Sở Dụ, “Đúng rồi giáo hoa, tối nay cậu có về trường không? Hay là ngày mai mới về?”
Tư lập Gia Ninh không quản nghiêm về phương diện này, bình thường sẽ không kiểm tra phòng. Chỉ cần bạn cùng phòng không nói, cho dù cả đêm không ở trong trường cũng thần không biết quỷ không hay.
Sở Dụ còn chưa nói gì, Lục Thời đã mở miệng ra trước, “Muộn quá rồi, cậu về nhà ngủ, cậu ấy tới chỗ tôi.”
Chúc Tri Phi gật đầu, lập tức nói, “Đúng rồi anh Lục, sô pha nhà anh không thể đủ cho một người ngủ mà, hai người nằm trên chiếc giường mét tám có chật hay không? Nhà em có giường trống, hay là để giáo hoa về nhà cùng em?”
Lục Thời nâng mí mắt lên, không nói gì.
Sở Dụ vội vàng nói, “Không sao, không phải phiền tới chú dì, tôi ở với Lục Thời.”
Chúc Tri Phi không miễn cưỡng, “Ừ, vậy được.”
Sở Dụ lại theo Lục Thời về nhà.
Bật đèn lên, Lục Thời nói, “Không phải lạnh sao, đi ngâm nước nóng trước đi.”
Sở Dụ dầm mưa, tuy rằng đã thay quần áo, đầu tóc cũng để khô tự nhiên, nhưng thể chất cậu từ trước tới giờ không thể nói là tốt.
Để tránh việc ngày mai bị ốm, Sở Dụ tự giác đi vào nhà tắm tắm rửa.
Đầu tóc ướt đi ra, Sở Dụ đang chuẩn bị lấy khăn lông lần trước lau khô tóc, một chiếc máy sấy tóc màu lam nhạt được Lục Thời đưa tới trước mặt cậu.
Còn mới tinh, dây điện vẫn còn được quấn lại chưa tháo ra.
Rõ ràng là lần trước tới, cậu hỏi trong nhà Lục Thời có máy sấy hay không, Lục Thời nói không có.
Đáp một tiếng, Lục Thời đi vòng qua người Sở Dụ vào nhà tắm.
Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, cửa nhà tắm bị đóng lại, sau đó là tiếng vòi hoa sen mở ra.
Xung quanh dần trở nên an tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng sáo truyền từ xa xa tới. Gió pha lẫn hơi nước ẩm ướt thổi từ cánh cửa sổ đang mở vào trong phòng, có hơi lạnh.
Sở Dụ tìm được ổ điện trong phòng ngủ, thổi tóc “vù vù”. Hình ảnh trên đường đua Lục Thời hạ cửa kính xuống nhìn về phía cậu lại đột nhiên xuất hiện.
Thất thần một lát, tầm mắt Sở Dụ chuyển tới trên bàn học của Lục Thời.
Bên trên có không ít bài tập và sách tham khảo chất thành chồng, cùng với mấy tờ giấy trắng.
Trên mặt giấy đều dùng bút chì viết mấy từ khác nhau.
Nét chữ quen thuộc, từng nét phẩy nét mác mang theo kiên quyết sắc bén.
Sở Dụ nhỏ giọng đọc nội dung ở tờ giấy trên cùng, “Xuân phong đạm đạm, thanh trú vĩnh, lạc anh thiên trượng, đào hạnh tán bình giao, tình phong lai vãng, diệu hương phiêu trịch………”
Dù thế nào thì cậu cũng nghiêm túc học tập hơn một tháng, khẳng định chưa từng học bài này.
Sở Dụ cầm lấy điện thoại để ở bên cạnh, thuận thay tra một chút, phát hiện đây là lời bài thơ “Tây Giang Nguyệt Mạn”, không được đưa vào sách giáo khoa.
Đổi sang mấy tờ giấy viết từ còn lại, lần lượt tìm kiếm, phát hiện tác giả thơ khác nhau, nhưng tên bài thơ giống nhau, đều là “Tây Giang Nguyệt Mạn”.
Có lẽ đây là sở thích nhỏ của Lục Thời, hoặc chỉ đơn thuần là luyện chữ khi làm đề?
Không quan tâm cái này nữa, Sở Dụ rút phích cắm ra, quấn dây máy sấy cẩn thận, chơi một ván game, vừa chơi vừa đợi Lục Thời.
Nhưng chưa đánh được hai phút, Sở Dụ liền buồn ngủ, dùng chăn bọc bản thân lại thành một đống, bắt đầu tự kể chuện thôi miên chính mình.
Đây là thói quen mà cậu đã hình thành từ khi còn nhỏ.
Khi còn bé mẹ cậu không ở nhà, anh chị đều học trường nội trú ở nước ngoài, một năm không về được mấy lần. Sau mỗi khi tắt đèn, cậu nhắm mắt lại, nhưng vẫn sẽ sợ hãi không ngủ được.
Dần dần, Sở Dụ học được cách tự kể chuyện thôi miên mình.
Đúng lúc cậu đang nhỏ giọng lẩm nhẩm kể chuyện cho mình nghe, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Sở Dụ cẩn thận mở ra một con mắt, nhìn về phía cửa, phát hiện có một người đang đứng ở đó.
Lục Thời đã tắm xong, mặc chiếc áo phông xám kiểu rộng, hứng thú nói: “Con rùa đen nhỏ Bố Kỳ nghe thấy chuyện này, vội vàng ra ngoài, bò lên một ngọn núi?”
Giọng anh nhẹ nhàng, rất êm tai, âm cuối còn mang theo chút ý cười, làm cho người nghe ngứa ngáy tai.
Sở Dụ phát hiện bản thân đã bị bại lộ rồi, kỹ thuật diễn xuất đột nhiên lên tới đỉnh, vẻ mặt ngây thơ nghi ngờ, “Cậu đang nói gì thế? Cái gì mà con rùa nhỏ?”
Lục Thời cũng không vạch trần cậu.
Lục Thời nằm xuống bên kia giường, tắt đèn đi, “Buồn ngủ rồi? Ngủ đi.”
Sở Dụ rất tức giận.
Mình nghe được đấy! Cậu ta khẳng định đang cười mình!
Trong lúc cậu đang xấu hổ, giận dữ muốn cắn gối đầu, Lục Thời vươn ngón tay qua, đặt bên khóe môi cậu, “Muốn không?”
Sở Dụ tức giận há miệng, cắn lấy đầu ngón tay Lục Thời.
Sáng ngày hôm sau, Sở Dụ dậy muộn.
Khi bước từ trên giường xuống, trong phòng chỉ có mình cậu, mặt trời bên ngoài đã sáng rực rỡ.
Lại nhìn giờ, mười giờ rồi.
Quấn chăn lăn một vòng trên giường, Sở Dụ nhìn trần nhà, phát ngốc mấy giây, quyết định gửi tin nhắn cho Chương Nguyệt Sơn trước, hỏi thăm tình hình.
Chương Nguyệt sơn trả lời rất nhanh, hỏi Sở Dụ đã khỏe chưa.
Lại hỏi nữa mới biết, Chúc Tri Phi đã xin nghỉ giúp cậu rồi, lý do là dầm mưa nên bị sốt, đi bệnh viện rồi, không đi học được.
Sở Dụ nháy mắt bình tĩnh lại, quăng điện thoại đi, thoải mái ngủ thêm một giấc nữa mời chậm rì rì rời giường.
Kéo tấm rèm ra, Sở Dụ bị ánh sáng bên ngoài đâm vào mắt.
Cửa sổ phòng ngủ Lục Thời không đối diện với đường lớn mà đối diện với ngõ nhỏ đằng sau đường Thanh Xuyên, rất yên tĩnh. Đóng cửa sổ lại, không hề nghe được âm thanh ồn ào huyên náo.
Đậu má, người dưới tầng không phải là Lục Thời sao?
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, Lục Thời đút tay vào trong túi, đang nói gì đó với người ta.
Đối diện anh là mấy người liền, Sở Dụ nhìn kỹ, phát hiện là người quen – là mấy vị đại ca xăm trổ mà cậu đã từng gặp.
Đại ca xăm trổ rõ ràng rất sợ hãi Lục Thời, đứng xa ít nhất hai ba mét.
Nhưng mà nhìn thấy tình huống này, Sở Dụ căng như dây cung, trong đầu nhảy ra lời mà Ngụy Quang Lỗi đã từng nhắc tới, sức chiến đấu cùng với trình độ khiêu khích, kích động của Lục Thời rất cao
Nghĩ rằng mấy ngày nay tâm tình của Lục Thời rất tệ, tối hôm qua còn suýt nữa đi đua xe đùa với tính mạng của mình, trong lòng Sở Dụ có chút không nỡ.
Không đợi cậu có phản ứng gì, không biết Lục Thời ở phía dưới đã nói gì đó, đại ca xăm trổ mặc quần đùi đỏ thẫm gào lên một câu, giây tiếp theo, mang theo tiểu đệ trực tiếp xông lên.
“Đậu má!”
Sở Dụ xoay người chạy xuống dưới tầng,
Cậu không quen đường nơi này, sau khi xuống dưới rồi, còn đi sai hướng, phát hiện không đúng lại đổi sang hướng khác tiếp tục chạy.
Đợi khi cậu đi tới chiến trường, đám xăm trổ kia đã gục phân nửa.
Đối phương đông người, có lẽ Lục Thời đã bị đập vào tay, không mấy linh hoạt.
Kỳ thật anh Cường không muốn đánh nhau với Lục Thời.
Sáng sớm hắn đã mang theo đám đàn em, đi từ đầu tới cuối đường Thanh Xuyên, lần lượt thu phí bảo kê, thu rất vui vẻ, còn nghĩ xong cả việc tối nay đi đâu quẩy rồi.
Đi đường tắt qua ngõ nhỏ, đang chuẩn bị rút quân, không ngờ rằng lại đụng phải một nam sinh mặc áo đồng phục trong tay còn xách đồ ăn sáng.
Có mấy đàn em dưới tay là người mới tới, thu phí bảo hộ có chút hưng phấn lên tận đầu, nhìn thấy người kia đi một mình, dễ bắt nạt, mở miệng ra nói, “Người phía trước kia, nếu trong túi có tiền tiêu vặt tiền ăn sáng thì đưa cho ông đây tiêu hộ cho?”
Hắn còn cảm thấy bóng lưng này rất quen mắt, còn chưa kịp nhớ ra tại sao, đã thấy người nam sinh bị gọi kia, xách sữa đậu nành và bánh bao quay người lại.
Hô hấp của anh Cường như bị xiết lại.
Mẹ nó, cái gì mà xui xẻo tám kiếp, lại có thể gặp phải hung thần Lục Thời ở đây?
Anh Cường có bóng ma tâm lý rất lớn với Lục Thời. Người này tuổi tác không lớn nhưng mà xuống tay vô cùng tàn nhẫn, cho tới bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác khi bị Lục Thời lên gối một cái vào bụng, cảm giác như ruột sắp đứt ra.
Nhưng anh em đều đang nhìn, người cũng bị gọi đứng lại rồi, nếu như không có hành động gì, người làm đại ca như hắn không phải là mất mặt lắm sao.
Anh Cường bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là tiếp tục làm ra vẻ, hay là nhanh chóng lui lại.
Nhưng Lục Thời còn không cho bọn họ cơ hội này.
Tiếng bước chân tới gần, anh Cường nằm trên mặt đất, hai tay ôm lấy bụng, hắn khó khăn quay đầu qua muốn nhờ người qua đường hỗ trợ báo cảnh sát.
Lục Thời ngày hôm nay còn hung tàn hơn lần trước nhiều, ánh mắt ấy giống như nhúng băng, cả người đều tàn ác, hắn muốn hỏi, rốt cuộc là cmn ai chọc vào Lục Thời làm Lục Thời giống như nổi điên vậy!
Không ngờ rằng khi hắn nhìn thấy rõ người tới, hắn thở hổn hển một hơi, đậu, chính là Đoàn viên Đoàn thanh niên Cộng sản!
Sở Dụ thấy Lục Thời đánh nhau cũng không phải là lần thứ nhất thứ hai nữa, cậu xuyên qua đám xăm trổ không thể động đậy kia, đứng bên cạnh Lục Thời, lo lắng, “Không bị thương chứ?”
“Không.”
Lục Thời nhìn thấy tóc Sở Dụ vẫn còn vểnh lung tung, quần áo không chỉnh tề, rõ ràng là vội vội vàng vàng chạy xuống đây,
“Tỉnh rồi?”
“Ừ, tỉnh rồi, tôi còn………”
Sở Dụ dừng lại, chun mũi.
Cậu ngửi được một mùi hương rất đắng, giống như kiểu trộn lẫn một thùng thuốc đông y với nhau.
Ngửi theo mùi, Sở Dụ xoay người, phát hiện có một người nằm ở góc tường, có lẽ vết thương vẫn chưa kép miệng bị vỡ ra, chảy không ít máu, đỏ chói mắt.
Lần đầu tiên Sở Dụ ngửi được mùi đắng như thế, không nhịn được nhìn thêm vết thương của người kia mấy lần.
Mùi đắng này rất khó ngửi, cũng rất hiếm gặp!
Cậu không phát hiện, Lục Thời đứng đằng sau lưng cậu đã phát hiện ra tầm mắt của cậu đang đặt trên vết máu chảy của người khác, mặt mũi bỗng nhiên thâm trầm lạnh lùng.
Sự tàn ác ở đáy lòng không thể áp chế được nữa, hai tay Lục Thời cắm trong túi, tiến về phía trước nửa bước, môi dán gần sát bên tai Sở Dụ, giọng rất nhẹ, “Cậu đang ngửi mùi máu của anh ta sao? Sở Dụ.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT