Trong đầu Phù Ly hiện lên hỉnh ảnh Trang Khanh khổ sở chống đỡ ban quản lý, lấy túi Càn Khôn của mình đổ xuống đất, đổ ra một núi nhỏ đủ loại vàng và đá quý.

“Mấy thứ này ở nhân giới rất có giá trị, anh cầm lấy mà đổi tiền.” Phù Ly nhìn ngọn núi đá quý cao tương tự như mình, “Không cần lo lắng tới vấn đề tiền, dùng xong tôi còn nữa.”

“Mau thu đồ lại.” Trang Khanh nháy mắt đi tới cửa, khóa chặt cửa văn phòng lại, quay đầu nói với Phù Ly: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tại sao cậu vẫn còn khôn nhớ, không thể để lộ giàu!”

“Không phải anh thiếu tiền sao?” Phù Ly dùng chân nhẹ nhàng đá núi đá quý mấy cái, một đống đá quý rơi xuống ào ào, giống như bi thủy tinh hạ giá, “Mấy thứ này đối với tôi cũng không có tác dụng gì, đều là khi còn nhỏ không hiểu chuyện, những tiền bối trong núi mang tới để tôi quăng chơi.” Phù Ly nói thật, đối với con người mà nói, mấy thứ này quả thực là trân bảo, nhưng đối với rất nhiều yêu tu có bản thể động vật mà nói, những đá quý này không mấy khác biệt so với tảng đá ven sông.

Rất nhiều yêu tu lưu luyến hồng trần, không phải vì ở nhân gian có vàng bạc, châu báu mà ở nhân gian tràn đầy các loại tình yêu cám dỗ. Từ cổ tới nay, không biết có bao nhiêu yêu tu bị thiệt thòi ở chuyện này. Thú vị nhất chính là, con người rõ ràng rất sợ ma quỷ, nhưng lại thích xem những phim ảnh và tác phẩm văn học trong đó có ma quỷ làm vai chính, kích thích ham muốn nỗ lực tìm kiếm sự thần bí của bọn họ.

Ví dụ những tác phẩm như “Liêu Trai”, “Bạch Xà truyện”, được con người quay đi quay lại sửa đi sửa lại, thực sự là làm không biết mệt. Nhưng nếu như thực sự có ma quỷ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của con người lại là sợ hãi mà không phải là ngạc nhiên mừng rỡ.

Cái gọi là Diệp Công thích rồng (1), có lẽ cũng chỉ như thế.

“Chúng ta đều làm việc vì quốc gia, quốc gia sao có thể bạc đãi chúng ta được, cậu thu lại những thứ này trước đi.” Trang Khanh đoạt lấy túi Càn Khôn trong tay Phù Ly, phát hiện bên trên có cấm chế bằng máu, trừ Phù Ly ra không ai chó thể làm cho túi Càn Khôn này tự động thu vật phẩm lại. Anh cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành bê từng đống châu báu nhét vào trong túi.

Vàng, mã não, đá mặt mèo, ngọc bích, thạch anh tự nhiên, kim cương, trân châu……

Quét cái đống như đống rác này vào trong túi Càn Khôn của Phù Ly, nội tâm mạnh mẽ của Trang Khanh gần như chết lặng, anh dường như hiểu ra, tại sao lại có nhiều nhân tộc đố kỵ phú nhị đại như thế. Nhét cả nửa ngày, anh mới chỉ nhét được một phần ba số bảo thạch vào trong túi. Trang Khanh quăng túi Càn Khôn cho Phù Ly: “Nhanh thu lại.”

“Thực sự không cần?”

“Không cần!”

“Vậy được rồi.” Phù Ly bất đắc dĩ thu bảo thạch lại, có thêm nhận thức mới về sự kiêu ngạo của yêu tu trẻ tuổi, “Sau này khi nào cần thì nhớ nói với tôi.”

“Thấy đống bảo thạch biến mất trước mắt, Trang Khanh mới thoải mái thở một hơn, giống như người giảm béo nhìn thấy người khác mang thức ăn ngon hấp dẫn mình đi, trong lòng vừa mất mát vừa thoải mái, tình cảm vô cùng phức tạp.

“Có nơi nào gặp hạn hạn hả?” Phù Ly thu nhỏ túi Càn Khôn, phong ấn trong tai mình.

“Ừ.” Trang Khanh gật đầu, “Khu vực phía nam tỉnh Trùng Sơn vốn là khu vực có mưa dồi dào, nhưng bắt đầu từ tháng bảy, ở nơi đó không có một giọt mưa nào. Những ban ngành liên quan cũng từng dùng phương pháp mưa nhân tạo, nhưng điều kiện tự nhiên không đạt đủ yêu cầu, mưa nhân tạo không thành công. Bây giờ khắp tỉnh Trùng Sơn nổi lên lời đồn, gây ra không ít truyện cười.”

“Ai trong phòng chúng ta thích hợp đi giải quyết chuyện này?”

“Để Thanh Tu đi, cậu ta là một trong những đạo trưởng ưu tú nhất của Lâm An Quan, am hiểu nhất là cầu mưa. Cậu ta vào ban quản lý mấy tháng rồi, vẫn luôn không có cơ hội một mình ra ngoài rèn luyện, lần này giao cho cậu ta vừa vặn thích hợp.”

Phù Ly đột nhiên tỉnh ra: “Anh nghĩ thật chu đáo, nhân viên mới nhất định phải có cơ hội rèn luyện.”

Nhận được tin tức đi công tác, Thanh Tu cũng rất vui, đã vào ban quản lý lâu như vậy, cậu vẫn luôn không có cơi hội thể hiện năng lực của mình, bây giờ cuối cùng cũng đã có nơi cần tới cậu, cậu vô cùng vui vẻ lập tức thu dọn hành lý, đặt ngay vé tàu điện đêm đó, đi tới tỉnh Trùng Sơn.

Sáng sớm ngày hôm sau tàu điện đã tới khu vực nội thành bị hạn hán nghiêm trọng nhất của tỉnh Trùng Sơn, sau khi xuống tàu Thanh Tu thiếu chút nữa bị sóng nhiệt bên ngoài hất tung, cậu vội vàng cởi áo khoác ngoài cùng áo lông cừu ra, liên hệ với nhân viên phụ trách đón tiếp cậu.

Nhân viên đón tiếp nhìn thấy Thanh Tu cầm quần áo trong tay, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Dọc đường vất vả rồi, nơi này của chúng tôi vẫn luôn không hạ nhiệt, nhiệt độ hôm nay cũng còn coi như tốt, chỉ có ba mươi sáu độ, mấy ngày trước nhiệt độ cao nhất là bốn mốt độ, rất nhiều nhà máy và trường học đều chỉ có thể cho nghỉ.”

“Vậy cũng chịu đủ khổ.” Thanh Tu nhìn mặt trời treo trên không trung, bây giờ còn chưa tới mười giờ sáng, mặt trời đã vô cùng nóng.

Nhân viên tiếp đón biết Thanh Tu là chuyên gia được bên trên sắp xếp đón tới, cũng không biết rốt cuộc Thanh Tu muốn làm gì, anh cũng không tiện hỏi. Sau khi đón Thanh Tu về khách sạn, sẽ có nhân viên của ban ngành khác được sắp xếp đi theo.

Những nhân viên sắp xếp đi theo đương nhiên biết được thân phận thực sự của Thanh Tu, khách khí ăn cơm trưa cùng Thanh Tu, cũng không dám thúc giục cậu đi xem nguyên nhân thực sự của hạn hán. Ngược lại Thanh Tu cảm thấy hiện trường này có chút quái dị, vừa ăn cơm xong, đã tắm gội dâng hương, mang theo những người ăn cơm cùng mình tìm được một ngọn núi cao phong thủy thật tốt, bày trận tế thần.

Trận pháp vừa mới bày được một nửa, Thanh Tu nghe thấy phía Đông truyền tới một hơi thở kỳ quái, loại hơi thở này ảnh hưởng tới vận chuyển của ngũ hành bình thường, đặc biệt là khắc thủy hành. Sắc mặt cậu ngưng trọng, rút pháp bảo công kích của mình ra: “Yêu vật nào đang làm loạn ở nơi đây?”

Yêu vật.

Nhân viên đi theo nghe thấy vậy, vội vàng đứng dậy theo, lấy ra vũ khí đặc chế bên hông.

Chỉ thấy trong núi non trùng trùng điệp điệp, loáng thoáng có một con vật lớn hình dạng rắn xuất hiện, cái đuôi dài lộ giữa lưng chừng núi, vô cùng đáng sợ.

“Có hai đuôi, đó là hai con xà yêu!” Nhân viên đi theo sợ tới mức mặt mày tái nhợt, tuy rằng bọn họ hiểu được một chút công pháp tu luyện, nhưng vì nguyên nhân thiên phú, không thể chân chính đi lên con đường tu hành, cho nên chỉ chỉ trực thuộc danh nghĩa bộ phận an toàn mà thôi, thực tế chính là nhân viên an toàn trật tự đóng quân ở các tỉnh.

“Thanh Tu đạo trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Làm sao…………..” Thanh Tu cắn chặt răng, các đốt ngón tay nắm chặt vũ khí cũng tái nhợt, cậu thu lại tất cả những thứ trên tế đàn, xoay người bỏ chạy.

“Còn có thể làm sao, đương nhiên là gọi lão đại tới aaaaaaaaa!”

Giọng nói của cậu vọng lại trong khe núi, truyền đi rất xa, rất xa. Hai con rắn lớn lộ ra cái đuôi kia nhanh chóng rụt lại, biến mất trong núi.

Trang Khanh đang họp cùng với các nhân viên khác trong phòng, nghe điện thoại reo, anh cúi đầu nhìn tên hiển thị người gọi tới, ngẩng đầu nói với các nhân viên khác: “Là điện thoại của Thanh Tu.”

Mọi người đều có chút bất ngờ, không phải Thanh Tu ra ngoài công tác hả, tại sao còn có tâm tư gọi điện thoại tới đây.

Điện thoại vừa mới được kết nối, tiếng kêu thảm thiết của Thanh Tu lập tức truyền qua.

“Lão đại, cứu mạng aaaaaaaa!!”

Trang Khanh lập tức đứng từ ghế dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Có rắn yêu, ít nhất dài mấy chục mét, em nghi ngờ hạn hán là do nó gây ra. Tu vi của em không tinh, không đánh lại được hai con rắn quái dị này.” Thanh Tu thở phì phò, hai chân chạy nhanh, “Em cần cứu viện.”

“Dùng điện thoại gửi định vị cho tôi, tôi lập tức tới ngay.” Trang Khanh cúp máy, “Cuộc họp tạm thời kết thúc, mọi người tiếp tục dựa theo sắp xếp công việc ban nãy mà làm việc.”

“Đợi đã.” Phù Ly đứng dậy theo, “Tôi đi cùng với anh.”

“Không cần đâu, chỉ là hai con rắn thôi, tôi có thể đối phó được.” Trang Khanh đã nhìn ra Phù Ly không thích rắn từ lâu rồi, cho nên không dự định dẫn cậu theo.

Phù Ly đuổi theo anh ra khỏi phòng họp, nhỏ giọng hỏi: “Anh đừng cậy mạnh, sợ rắn cũng không mất mặt, tôi đi cùng với anh, cũng có thể thêm lòng dũng cảm.”

Trang Khanh đột nhiên dừng lại, quay đầu cười với Phù Ly: “Được.”

Phù Ly nghĩ thầm, quả nhiên vẫn sợ rắn, cho nên nghe thấy cậu muốn đi cùng mới vui vẻ như thế. Trang Tiểu Long cái gì cũng tốt, chẳng qua quá không chịu thua kém, cái gì cũng giấu trong lòng, cái gì cũng tự mình gánh vác, sống như vậy cũng rất mệt mỏi.

Sự việc khẩn cấp, hai người không đi theo phương thức bình thường mà trực tiếp thực hiện di chuyển tức thời, rất nhanh đã tới chân ngọn núi nọ, từ xa nhìn thấy ba bốn người nhóm Thanh Tu chạy xuống núi, tốc độ còn có thể vượt qua cả quán quân chạy ngắn.

Phù Ly lách người tới trước mặt Thanh Tu, túm lấy cậu: “Đừng chạy nữa, con rắn quái dị kia đâu rồi, dẫn chúng tôi đi.”

“Anh Phù, lão đại, hai người tới rồi?” Hai mắt Thanh Tu phát sáng, hơi thở cũng đột nhiên thông thuận hơn, cũng không sợ hãi nữa, thẳng ngực nói: “Em dẫn hai anh đi.”

Mấy người đi đằng sau Thanh Tu thở hổn hển như trâu, đặt mông ngồi xuống đất. Trang Khanh nhìn thấy bọn họ thực sự mệt quá sức, liền nói: “Mọi người ở đây nghỉ ngơi, không cần theo qua đó.”

“Cảm ơn trưởng ban Trang, làm anh chê cười rồi.” Mấy người nhân viên đi theo có chút ngại ngùng, chẳng qua trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, loại tình huống này cho dù bọn họ có đi theo qua đó cũng không giúp được gì.

Trang Khanh kéo Phù Ly tới bên cạnh mình, tay còn lại xách Thanh Tu theo, bay lên đỉnh ngọn núi.

Trong nháy mắt, Thanh Tu lại nhớ tới sự sợ hãi khi mình bị Triều Vân xách bay tới bay lui, chẳng qua trước mặt Triều Vân, cậu còn có thể gào thét mấy tiếng, ở trước mặt Trang Khanh, cậu chỉ dám bưng kín miệng.

Tới nơi Thanh Tu vừa mới bày đàn tế, Trang Khanh hơi nhíu mày: “Không khí ở nơi này quả thực bất thường.” Ngũ hành hỗn loạn, chẳng trách không thể để hơi nước tuần hoàn theo quy luật tự nhiên hình thành mưa.

Trang Khanh cởi áo khoác ngoài ra, ngẩng đầu nhìn mặt trời cháy mãnh liệt trên bầu trời, đã mùa này rồi, mặt trời vẫn còn rực rỡ như vậy?

Mặc dù chỉ có một nửa huyết mạch của rồng, tận sâu trong xương Trang Khanh vẫn có sự kiêu ngạo của long tộc, ví dụ như sẽ không sợ bất cứ loài rắn nào. Giây tiếp theo, trên mặt anh mọc lên vô số vảy rồng, rống một tiếng lớn vang khắp núi rừng.

Trong phút chốc, chim bay thú chạy, ngay cả cây cối vì thiếu nước mà không có tinh thần cũng run rẩy nhánh cây.

Nhưng mà điều làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, hai con rắn quái dị kia không hiện thân.

“Kỳ quái, chẳng lẽ là em nhìn nhầm?” Thanh Tu có chút bất an, cậu sợ lão đại cho rằng cậu lại sợ hãi con yêu quái nhỏ bé.

“Không, cậu không nhìn nhầm.” Trang Khanh vươn tay nắm bắt trong không trung, xé mở một kết giới ra. Phía sau kết giới, một con rắn hai thân một đầu đang lượn vòng quanh núi, thân hình vô cùng lớn dường như bao lấy cả ngọn núi.

“Đây là quái vật gì?” Trên cánh tay Thanh Tu nổi đầy da gà, dáng vẻ này của con rắn này rất kỳ quái.

“Đây là Phì……….” Trang Khanh còn chưa nói xong, có một khối cầu lông mềm mại đập vào mặt anh. Khối cầu lông đập lên mặt anh, sau đó lăn vào trong lòng anh, là một con thỏ béo mập.

“Phù Ly?” Trang Khanh vội vàng vươn tay đỡ lấy con thỏ, tránh cho cậu bị rơi xuống đất.

Con thỏ béo dùng sức đẩy đầu về đằng trước, vùi đầu vào trong khuỷu tay anh, kẹp cái đuôi lại, không nhúc nhích, mặc cho Trang Khanh gọi thế nào, cậu cũng không lên tiếng.

Thanh Tu sững sờ nhìn một màn này, cho dù rắn là thiên địch của thỏ, tu vi của Phù Ly cao như vậy, còn không ngăn được loại bản năng sinh vật này sao?

“Đừng sợ, chỉ là Phì Di thôi, sức chiến đấu của nó cũng không cao, một mình tôi cũng có thể đối phó được.” Thấy Phù Ly lại sợ thứ này, Trang Khanh trải áo khoác của mình xuống đất, “Cậu nằm ở đây một lát, tôi giải quyết xong Phì Di sẽ quay lại.”

Con thỏ nãy giờ giả chết không nói lời nào điên cuồng lắc đầu, vuốt trước túm chặt lấy tay áo Trang Khanh, dáng vẻ “đánh chết tôi cũng không ở một mình”.

Thanh Tu cảm thấy, với thái độ cao lãnh của lão đại, thấy dáng vẻ sợ hãi của anh Phù có lẽ lão đại sẽ quăng người đi.

Nhưng mà sự thật lại hung hăng tát cậu một cái, lão đại không chỉ không quăng anh Phù Đi, còn hóa thành nguyên hình đặt anh Phù lên đỉnh đầu. Nhìn thấy con rồng vô cùng uy phong, Thanh Tu có chút thận trọng, cậu bước lên trước vài bước: “Lão đại, em…..”

“Cậu đứng ở đây, trông áo giúp tôi.” Kim Long cũng không quay đầu lại bay thẳng về phía Phì Di ở đỉnh núi.

Thanh Tu:……………

Ồ, thì ra còn có đãi ngộ khác biệt, Thanh Tu ngồi khoanh chân dưới đất, lấy điện thoại ra, mở trang tìm kiếm.

Cho hỏi, làm thế nào mới làm cho cấp trên vui, online chờ gấp.

Phù Ly nằm ở trên sừng rồng, túm lấy lông trên đầu Trang Khanh che kín đầu mình, không muốn nhìn Phì Di thêm nữa. Trên thế giới này, không có sinh vật nào ghê tởm hơn so với Phì Di cả, cả đời này Phù Ly cũng không quên được sỉ nhục khi cậu năm trăm tuổi bị Phì Di dọa tè ra quần.

Phù Ly nằm bò ra trên đỉnh đầu Trang Khanh, còn dùng lông trên đầu rồng che khuất mình, cuối cùng cậu cũng có cảm giác an toàn. Tứ chi túm lấy lông rồng, Phù Ly cảm thấy Trang Khanh bay lượn vài vòng trên không trung, sau đó bên dưới truyền tới cảm giác va chạm mạnh.

Bắt đầu đánh rồi sao?

Bên tai cậu truyền tới tiếng rống của rồng và tiếng gào của Phì Di, Phù Ly có chút chột dạ duỗi chân, là yêu quái tiền bối đã tu luyện hơn bốn nghìn năm, trốn đằng sau lưng hậu bối không phải có chút nhát sao? Trải qua đấu tranh nội tâm vô cùng mãnh liệt, Phù Ly cảm thấy bản thân mình nên dũng cảm hơn một chút.

Cậu dùng tốc độ 0.5 cm/phút, bắt đầu thò đầu ra khỏi đống lông rồng.

Ngay khi đầu của cậu sắp vươn ra, Trang Khanh đột nhiên mở miệng.

“Trốn cẩn thận, tôi sắp phun nước rồi, sẽ hơi lạnh đấy.”

Làm một con thỏ, cậu, cậu vẫn sợ lạnh, Phù Ly hùng hồn rụt đầu lại.

Trang Khanh không lừa cậu, cậu nghe thấy tiếng nước chảy vô cùng lớn, còn có……….âm thanh nước đóng thành băng. Cậu suýt nữa quên mất, Trang Khanh là rồng, trời sinh đã có kỹ năng dịch mây làm mưa.

Gió mang theo hơi lạnh thổi qua người cậu, cậu hít một hơi thật sâu, lén lút ló đầu ra từ sau lông rồng.

Dưới ánh mặt trời sáng lạn, một khối băng thật lớn đứng sừng sững giữa núi, thân thể Phì Di bị đông cứng trong băng, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Ánh mặt trời chiếu vào mặt băng tán xạ ánh sáng đủ màu sắc, có một loại đẹp không nói lên lời.

“Được rồi.” Trang Khanh biến lại thành hình người, ôm con thỏ Phù Ly vào trong lòng, vuốt ve lông trên lưng cậu: “Phì Di đã bị tôi đông cứng lại rồi, cậu đừng sợ.”

Nằm trong lồng ngực ấm áp của Trang Khanh, đoạn hồi ức bản thân bị Phì Di đuổi theo không ngừng gào khóc trong đầu Phù Ly dường như cũng dần trở nên mơ hồ.

“Cảm ơn anh.” Cậu có chút ngượng ngùng, sau ngày hôm nay, có lẽ cậu không còn mặt mũi nào xưng làm tiền bối trước mặt Trang Khanh nữa. Chẳng qua điều này cũng không quan trọng, điều quan trọng là Trang Khanh giúp cậu xả giận, bây giờ tâm tình của cậu rất tốt.

Trang Khanh mặt không cảm xúc vuốt lông thỏ: “Phì Di nhiễu loạn ngũ hành trời đất, dựa theo điều lệ của ban quản lý, phải phong ấn ở nơi vô cùng lạnh lẽo, cậu thấy thế nào?”

“Phong, phong, phong.” Phù Ly liên tục gật đầu, “Nếu không nó đi tới đâu, hạn hán tới đó, động thực vật sẽ chết ở trong tay nó.”

“Được.” Trang Khanh phất tay, thu Phì Di vào trong pháp bảo, bay xuống đất: “Thanh Tu.”

Thanh Tu vội vàng cất điện thoại đi, đứng dậy nói: “Lão đại, anh có gì cần dặn dò?”

“Có thể tiếp tục cầu mưa.”

“Vâng.” Thanh Tu nhìn Phù Ly vẫn còn đang nằm trong ngực lão đại, “Lão đại, anh Phù không sao chứ?”

Trang Khanh vuốt lông trên người Phù Ly: “Không sao, cậu ấy mới đột phá tu vi, không thể dùng quá nhiều pháp lực, cho nên tôi bảo cậu ấy biến thành nguyên hình nghỉ ngơi một chút.”

Hả?

Không phải là sợ rắn sợ tới mức biến về nguyên hình sao?

“Cậu còn thắc mắc gì nữa sao?” Trang Khanh nhíu mày, đôi mắt tối đen nhìn Thanh Tu, làm cho Thanh Tu sợ tới mức liên tục lắc đầu: “Không có.”

“Không có là tốt, tôi và Phù Ly về trước.” Trang Khanh lại sử dụng thuật pháp dịch chuyển tức thời lần nữa, biến mất trước mắt Thanh Tu.

“Ai da, Tam Thanh lão tổ của con ơi, dọa chết con rồi.” Thanh Tu ngồi phịch xuống đất, lấy điện thoại ra xem cư dân mạng trả lời, không có cái nào đáng tin cả. Vì thế cậu lại hỏi một câu khác.

Tôi có một đồng nghiệp rất có năng lực làm việc, nhưng hôm nay tôi phát hiện anh ấy lại sợ gián, thậm chí còn sợ tới mức nhảy lên người ông chủ. Nhưng ông chủ không trách anh ấy, không chỉ giúp anh ấy đánh chết gián, mà còn giúp anh ấy che giấu khuyết điểm nhỏ này. Điều này có phải chứng minh rằng ông chủ của tôi vô cùng coi trọng vị đồng nghiệp này không?

Cư dân mạng 1: Đương nhiên, có ông chủ nào mà không coi trọng năng lực làm việc của nhân viên?

Cư dân mạng 2: Không phải trọng điểm ở chỗ đồng nghiệp nhảy lên người ông chủ sao? Chủ thớt, sau khi đồng nghiệp của thớt nhảy lên người ông chủ, ông chủ phản ứng thế nào?

Đạo gia: Không có phản ứng gì, chỉ ôm người ta.

Cư dân mạng 3: ……………..

Cư dân mạng 4: ……………..

Cư dân mạng 5: Chủ thớt, anh nói đáp án cho chú nhé, đó chính là tình yêu.

Cư dân mạng 6: Ông chủ mạnh mẽ, cùng với cấp dưới có năng lực làm việc nhưng lại sợ gián, đây chính là một đôi tình lữ có chút moe.

Cư dân mạng 7: Lẽ nào chỉ có tui phát hiện, chủ thớt dùng “anh ấy” để chỉ đồng nghiệp và ông chủ?

Thanh Tu nhìn thấy những cmt ở phía dưới, đột nhiên lại chuyển hướng sang đề tài “bá đạo tổng tài và nhân viên xinh đẹp”, dở khóc dở cười cất điện thoại đi, đứng dậy bắt đầu làm việc.

Lão đại và anh Phù sao có thể là một đôi được?

Đừng nói là cậu không tin, Tam Thanh lão tổ cũng không tin.

Tác giả có lời muốn nói:

Tam Thanh lão tổ: Thích tin thì tin, không tin thì cút, liên quan gì tới chúng ta?

~~~~~~~~~~~~~~~

(1): Diệp Công thích rồng: Chuyện xảy ra cách đây mấy nghìn năm trước, có một người tên là Diệp Công, nổi tiếng về việc thích rồng. Mũ, áo, quần, thắt lưng của ông ta đều thêu rồng. Trong nhà, mọi thứ đều chạm rồng, khắc rồng. Cột nhà, tường nhà, trần nhà đều đắp rồng, chạm rồng. Ấm chén uống rượu, uống trà của ông đều khắc rồng. Cái gối của ông ta, thứ thì thêu rồng, thứ thì chạm rồng.

Rồng thật ở trên trời nghe tiếng rất lấy làm cảm động. Thế là Rồng đã cưỡi gió mây, bay xuống cõi trần, tìm đến nhà Diệp Công, gây ra cảnh mưa to, gió lớn, sấm sét đùng đùng, chớp lóe trời đất. Rồng thò đầu qua cửa sổ, còn cái đuôi dài vắt trên mái nhà, nóc nhà. Miệng Rồng thở phù phù làm cho ngôi nhà Diệp Công rung chuyển. Cặp mắt Rồng đỏ rực như hai hòn than khổng lồ.

Diệp Công nép vào cánh cửa nhìn rồng. Mặt ông ta trắng nhợt ra, toàn thân run lên cầm cập, co dúm lại, vô cùng hãi hùng khiếp sợ. Rồi ông tung cửa bỏ chạy trong cảnh mưa gió ào ào, sấm sét ầm ầm.

Nguồn: Tinhhoa.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play