Cửa sân thượng mở ra, Phù Ly không nhịn được dụi dụi mũi, không biết là trên đây đã quá lâu ngày không quét dọn hay là có động vật chết, tản ra một mùi vô cùng tanh hôi.

"Mọi người đừng qua đây vội." Phù Ly quay đầu nhìn lãnh đạo trường, gật gật đầu với Trang Khanh. Trang Khanh đi lên sân thượng, bên trên có vũng nước bẩn còn chưa khô, lan can quanh năm suốt tháng chịu dầm mưa gió thổi đã bao phủ một lớp rỉ sắt.

Lãnh đạo nhà trường đứng ở phía sau, thở dài nói: "Nơi này đã rất lâu rồi không dùng tới, gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp xuất hiện việc lạ. Nuôi dưỡng và dạy dỗ một đứa trẻ không dễ dàng, hiện giờ đã xảy ra mấy vụ nhảy lầu rồi, không chỉ phụ huynh học sinh đau buồn, chúng tôi cũng rất đau buồn." Làm lãnh đạo nhà trường, trong mắt ông mỗi học sinh đều là hi vọng của tương lai.

Trang Khanh nhìn xung quanh một cái, quay đầu nhìn Phù Ly.

Phù Ly gật đầu.

"Tôi đã biết là có chuyện gì rồi." Trang Khanh đi vào, chà chà đế dày dính bụi, "Tối nay tới xử lý."

"Tối nay?" Lãnh đạo trường lo lắng, "Ban ngày có thể an toàn hơn một chút?" Trường học liên tiếp xảy ra chuyện, báo cảnh sát cũng không giúp được gì, sau đó lãnh đạo cấp cao nói là sẽ phái nhân viên bộ phận an toàn gì đó tới, ông không ngờ rằng lại chính là ông chủ của Công ty khoa học công nghệ sinh vật Trường Long này.

Bây giờ người có tiền mở công ty vẫn còn phải đi làm thêm, cũng không dễ sống.

Tuy rằng ông muốn giải quyết chuyện xảy ra trong trường học, để tránh việc có nhiều học sinh bỏ mạng hơn, nhưng cũng không muốn làm liên lụy tới người vô tội: "Cậu Trang, chuyện này cũng không cần quá vội vàng, nếu không thì đợi sáng....."

"Chuyện này ban ngày không thể làm được." Trang Khanh quay đầu vẫy tay với Phù Ly, "Còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì?"

Phù Ly xuống khỏi sân thượng, nhỏ giọng nói với Trang Khanh: "Chuyện nhỏ thế này cũng không cần chúng ta tự tay tới làm, những người khác đâu rồi?"

"Không phải cậu đang rảnh rỗi sao?" Trang Khanh khó chịu quay đầu, "Làm quen với nghiệp vụ nhiều hơn, cậu mới tới không biết ban quản lý có rất nhiều việc cần làm."

Lãnh đạo nhà trường không thể lúc nào cũng đi theo hai người được, sau khi xắp sếp chỗ ăn ở cho bọn họ xong, bảo một thầy giáo dẫn đường cho bọn họ, để bọn họ quen đường trong trường.

Trang Khanh và Phù Ly cũng không định để thầy giáo theo sau, cho nên lưu số điện thoại của đối phương vào rồi bảo giáo viên này trở về nghỉ ngơi, buổi tối bọn họ sẽ gọi điện lại cho.

"Thì ra đại học là thế này." Phù Ly nhìn thấy những thiếu niên con người tràn đầy nhiệt huyết bên cạnh mình, Phù Ly cảm nhận được trên người những người trẻ này có một sức sống mạnh mẽ.

Thỉnh thoảng lại có một nam sinh chở nữ sinh trên chiếc xe đạp đi qua, làm cho người đi đường lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Phù Ly cười híp mắt nhìn những đôi tình nhân ân ái đi ngang qua, nói với Trang Khanh: "Con người thật thú vị."

"Là tình cảm của bọn họ thú vị, hay là con người bọn họ thú vị?" Trang Khanh thấy tầm mắt của Phù Ly đều dừng lại trên người học sinh qua lại, quay đầu không nói gì.

"Đội, đội trưởng Trang." Một nam sinh vô cùng đẹp trai chạy tới trước mặt Trang Khanh, cúi người nói, "Anh tới đây xử lý chuyện ma quái ở trường học sao?"

Trang Khanh im lặng nhíu mày, đây là ai?

"Vị này chính là anh Phù Ly ạ?" Thái độ của nam sinh với Phù Ly càng thêm nhiệt tình, "Em đã xem video tuyên truyền rồi, trong đó anh rất đẹp trai, quả thực là thần tượng của em."

"Em quên mất chưa giới thiệu, em tên là Vương Đông, là đệ tử của phái Vãn Nguyệt." Nam sinh ngượng ngùng cười nói, "Sư thúc tổ và sư huynh thường thường nhắc tới anh với em, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt anh."

"Chỉ trách em học nghệ không tinh, không xử lý được chuyện ở trường, em biết nơi xảy ra chuyện, tối nay em dẫn hai anh tới đó..........."

"Buổi tối mười một giờ ký túc xá của các cậu đóng cửa phải không?" Phù Ly chỉ tòa ký túc xá đằng xa, trên cổng ký túc treo một tấm biển, bên trên viết các điều lệ quản lý ký túc xá, "Học sinh phải chăm chỉ học tập, những chuyện khác không cần phải lo lắng."

"Không phải........." Vương Đông vẫn còn muốn nói gì đó, quay đầu nhìn thấy Trang Khanh lạnh lùng nhìn mình, vội vàng nuốt lời muốn nói lại, "Anh nói đúng."

"Phù Ly!"

Một nam sinh ăn mặc mộc mạc chạy tới, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Tại sao anh lại ở đây?"

"Trương Bằng?" Phù Ly vẫn còn nhớ đứa nhóc này, lúc trước cậu hăng hái làm việc nghĩa, khi bình gas nổ mạnh đã cứu đứa trẻ này, nên mới được ban quản lý tặng tiền thưởng.

"Là em, là em." Trương Bằng nhớ ra Phù Ly muốn tự mình thi đại học, liền hỏi, "Anh tới dự thính hả?"

"Không, tôi chỉ tùy tiện đi dạo một chút." Phù Ly ho khan vài tiếng, "Cậu biết đấy tôi chưa bao giờ được lên lớp cả, cho nên tới nhìn xem."

Trương Bằng có chút hối hận, cảm thấy lời nói của mình ban nãy có lẽ là không ổn, sẽ làm Phù Ly không vui, vội nói: "Vậy để em đưa anh đi dạo nhé." Tuy rằng buổi chiều vẫn có tiết, nhưng mà vì ân nhân cứu mạng cho dù có bùng tiết cũng không sao.

"Buổi chiều cậu vẫn còn tiết phải không?" Phù Ly dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, "Tôi có người đi cùng rồi, cậu không cần lo lắng. Đi học phải tốn học phí, cậu không học thì lãng phí tâm huyết của bố mẹ."

"Vậy, vậy được." Trương Bằng giờ mới chú ý tới bên cạnh Phù Ly còn có người nữa, do dự gật đầu, xé một tờ giấy vở ra, viết số điện thoại của mình lên, đưa cho Phù Ly, "Đây là số điện thoại của em, nếu như anh có chuyện gì thì cứ gọi cho em."

"Được." Phù Ly cười nhận lấy, nhưng trong lòng cậu rõ ràng, cậu sẽ chẳng bao giờ gọi tới số điện thoại này.

"Anh Phù, anh quen học bá của khoa bọn em sao?" Vương Đông có chút kinh ngạc, cậu cho rằng yêu tu có tu vi cao thâm như Phù Ly, có lẽ sẽ không quen những con người bình thường.

"Ừ, trước đay tôi với bố cậu ta cùng làm công trên một công trường." Phù Ly không hề cảm thấy khuân vác có gì không tốt, "Đứa nhóc này thái độ làm người rất được, biết tôi chuẩn bị thi đại học liền tặng tôi tất cả vở ghi với sách giáo khoa, còn dạy tôi phương pháp học."

"Thi đại học?" Giọng của Vương Đông cao thêm mấy độ, phải biết rằng đại yêu đi khuân vác ở công trường kiếm ăn đã là chuyện hiếm, không ngờ rằng còn muốn thi đại học. Điều này tương đương với một nhân vật lớn có khả năng tạo phản lật đổ hoàng thượng lại nhất định làm loạn đòi thi tú tài, đây là loại ôm ấp hi vọng mà người bình thường không thể giải thích được.

"Đại học thì sao?

"Đại học rất tốt." Vương Đông cười gượng vỗ tay, "Thầy cô tốt, bạn bè tốt, còn có cả những bạn nữ xinh đẹp....."

Cậu từng nghe nói rằng đội trưởng Trang không dễ ở chung, nhưng không ngờ rằng lại khó tiếp xúc như vậy, cho dù cậu nói gì cũng chỉ nhận được ánh nhìn chăm chú của đối phương. Rõ ràng trong mắt cũng không có ý gì, nhưng cậu bị nhìn tới không dám nói chuyện nữa.

Sau đó Phù Ly thúc giục cậu đi học, cậu không chút do dự nói lời tạm biệt.

Thế giới của nhân sĩ tu vi cao thâm cách cậu quá xa xôi, cậu vẫn nên về chăm chỉ học hành thì hơn, dù sao cả đời này cũng không hi vọng thi vào ban quản lý.

"Rốt cuộc cậu nghĩ gì, trên người có cả đống bảo bối mà vẫn muốn đi làm công?" Trang Khanh rất muốt lắc lắc đầu Phù Ly, nghe xem bên trong đầu chứa những thứ gì.

"Những thứ tôi sở hữu đều do những yêu tu khác đưa cho. Tôi chỉ muốn biết rằng, rời khỏi bọn họ, tôi có thể sống tiếp hay không." Phù Ly đặt tay sau lưng, rõ rằng dung mạo rất trẻ, nói ra những lời giống như ông già, "Cả đời yêu quái quá dài, khi không có ai làm bạn, cũng nên học cách trưởng thành."

Khóe miệng Trang Khanh khẽ giật giật, nhưng không nói gì cả.

Anh không biết cuộc sống được rất nhiều yêu tu yêu thương là như thế nào, từ nhỏ anh đã hiểu được một lý lẽ, thứ muốn có được nhất định phải tranh giành, không ai có thể bảo vệ anh cả đời được, tin tưởng ai đều không bằng tin tưởng bản thân mình.

Bạn tốt ở sau lưng tính kế làm sao ăn thịt dược anh, tộc nhân bắt nạt anh, còn có những yêu thú muốn nuốt luôn anh, mỗi người đều không có ý tốt với anh, mà anh cũng không mong đợi gì cả.

Đồ của mình, thì nhất định phải bảo vệ chặt chẽ, nếu không ngoảnh đầu lại sẽ bị người ta cướp mất.

Rất nhanh đã tới giờ vào học, học sinh đi trên đường thưa thớt dần, Phù Ly nhìn thấy vẫn có những học sinh lười biếng vênh váo đi bên ngoài, có chút tò mò: "Bọn họ không cần đi học sao?"

"Không có tiết." Trang Khanh nhìn thấy tất cả mọi thứ trong trường đều tò mò, "Sau khi trở về chăm chỉ đọc sách, tranh thủ tự học thi......đỗ vào trường đại học."

Về phần giấy trúng tuyển của trường học này.......tạm thời đừng nghĩ tới.

"Gần đây đều không học hành tử tế, quay về phải ôn tập lại." Phù Ly quay đầu nhìn xung quanh mấy lần, "Chưa biết chừng qua mấy năm nữa tôi chính là học sinh ở đây."

Trang Khanh: "..........."

Thôi bỏ đi, có ước mơ cũng là chuyện tốt.

Buổi tối, tầm giờ Tý, gió thu rít gào, học sinh đều trở về ký túc xá, ba vị lãnh đạo trường hà hơi lạnh đi theo sau Trang Khanh và Phù Ly, rùng mình mấy cái.

"Tim ba người có khỏe không?" Đi tới nửa đường, Phù Ly lấy trong lòng ra một lọ thuốc mua ở hiệu thuốc trước cổng trường, "Nhận lấy này."

"Đây là gì?" Lãnh đạo trường mờ mịt nhận lấy, bên trên viết sáu từ "Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh". Ông nhét lọ thuốc vào tay đồng nghiệp bên cạnh, đây là thứ vớ vẩn gì, ông là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, trước giờ không tin vào những câu chuyện thần quỷ.

Một tiếng thét thảm thiết từ trên nóc nhà truyền tới, con chuột con đang chui trong thùng rác ăn vụng bị dọa co rúm lại. Một tiếng "Thịch" vang lên, có thừ gì đó nặng nề ngã vào nền đất xi măng.

"Lại có người nhảy lầu sao?" Một lãnh đạo vội vàng, lấy di động ra chuẩn bị gọi xe cứu thương nhưng bị Phù Ly đè lại, "Ông nghe nhầm rồi, không ai nhảy lầu cả."

Tuy rằng không có ai nhảy lầu nhưng tòa nhà này âm khí rất nặng nề.

Chưa được mấy phút, lại có tiếng vật rơi xuống đất, vẻ mặt ba vị lãnh đạo có chút nghiêm trọng. Cứ như thế mấy lần, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo có chút trắng bệch. Bởi vì họ phát hiện, tiếng hét chói tai và tiếng âm thanh vật rơi xuống đất, từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi, ngay cả thời gian giữa các lần cũng giống nhau.

"Tìm thấy rồi." Phù Ly tìm được một cái đầu máy điều khiển từ xa, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đều truyền ra từ nơi này.

Lãnh đạo trường không nhịn được nhíu mày, bây giờ mấy đứa nhóc đùa cũng thật quá trớn, tại sao lại lấy chuyện thế này ra đùa được. Bọn họ nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng người nào, ngược lại trên tầng đột nhiên có một vật rơi xuống, nặng nề đập xuống đất, máu tươi bắn rất xa.

"Cứu, cứu người." Lãnh đạo lại lấy điện thoại ra, còn chưa kịp ấn gì, đã bị Trang Khanh đè lại.

"Không cần gọi." Trang Khanh chỉ vào thi thể trên đất, thi thể và vết máu dần dần biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

"Đây là........hiệu ứng từ trường." Trang Khanh nghĩ ra cách nói khoa học, "Không phải là sự việc thực sự xảy ra."

Mấy lãnh đạo nhìn sân trống trơn, tư tưởng chủ nghĩa duy vật đã nhận được thách thức nghiêm trọng.

Hiệu ứng từ trường, đang lừa ai đấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play