Buổi sáng chưa tới bảy giờ, Hứa Húc vừa mới mở mắt ra nhìn điện thoại di động, dường như là ngay lập tức, đã có cuộc gọi đến. Cô đưa mắt nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại di động, lông mày có hơi nhíu lại, đầu óc vốn vẫn còn mơ mơ màng màng, lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng nhận điện thoại.
“Mạc Vĩ, sớm như vậy đã gọi điện thoại? Có việc gấp sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến lời nói rời rạc của Mạc Vĩ: “Tôi … Tôi giết người rồi, hiện giờ đang ở đồn công an đường Mang Thành khu vực phía nam.”
Hứa Húc kinh hãi, từ trên giường nhảy xuống: “Anh đừng vội, tôi tới ngay đây.”
Cúp điện thoại, cô tuỳ tiện rửa mặt, vội vàng đi ra ngoài chạy đến đường Mang Thành, cũng may không bị kẹt xe, nửa tiếng đồng hồ sau đã chạy đến đồn cảnh sát.
Đồng chí cảnh sát đang trực ban nghe nói cô muốn tìm người: “Nghi phạm mà cô muốn tìm vẫn còn phải lấy lời khai, vào lúc năm giờ rạng sáng nay, anh ta đứng trước cổng hội sở Lan, cầm dao đả thương người khác. Chỉ là vừa mới nhận được tin, người bị thương không quá nghiêm trọng, cũng đã nhờ người tới giải quyết rồi, chuẩn bị hoà giải.”
Hứa Húc nghe xong sửng sốt một hồi, mới phản ứng được: “Không giết người sao?”
Đồng chí cảnh sát nhìn cô một cái: “Chỉ là đâm người ta một dao, bên phía bệnh viện đã thông báo là không nghiêm trọng, cho nên nếu hai bên có thể chấp nhận điều kiện hoà giải, thì chúng tôi cũng không cần lập án.”
Hứa Húc thở phài, vừa nãy giọng điệu của Mạc Vĩ trong điện thoại hoảng sợ như vậy, là đã hù chết cô rồi. Nhưng mà anh ta là một người hiền lành như vậy, chân cẳng đi đứng còn có tật, làm sao lại chạy tới Hội sở Lan cầm dao đả thương người khác chứ? Câu hỏi này vừa mới bật ra trong đầu, chính cô đã tìm được đáp án.
Cô mở to hai mắt hỏi: “Người bị thương có phải họ Lâm hay không?”
Đồng chí cảnh sát nói: “Cô nói Lâm Khải Kiệt?”
Hứa Húc gật đầu, hiển nhiên chú cảnh sát nhân dân này cũng nhận ra tên tuổi khét tiếng của tên phú nhị đại này.
Đồng chí cảnh sát nói: “Mục tiêu của nghi phạm đúng là Lâm Khải Kiệt, nhưng mà người bị thương là người bên cạnh hắn ra, thay hắn ta nhận một dao kia.”
Lâm Khải Kiệt đi đường luôn luôn tiền hô hậu ủng, có trợ lý lái xe đi theo, có người thay hắn ta cản dao cũng là chuyện thường. Hứa Húc như có điều gì suy nghĩ, nhưng vẫn có hơi nghi ngờ, nếu như Mạc Vĩ thật sự đả thương người của Lâm Khải Kiệt, thì hai bên có thể đồng ý hoà giải sao?
Cô vẫn đang đứng ở đại sảnh, Mạc Vĩ đã được dẫn từ phỏng thẩm vấn đi ra ngoài, cô nhanh chóng bước lên đón, nhìn xem sắc mặt trắng bệch của anh ta, hỏi: “Sao rồi?”
Mạc Vĩ vẫn không trả lời, đồng chí cảnh sát phụ trách ghi chép nói: “Không có việc gì, người bị thương đã chủ động hoà giải, bây giờ có thể về nhà, nếu có vấn đề gì chúng tôi sẽ liên lạc sau.” Nói rồi vỗ vỗ bả vai Mạc Vĩ, “Nhóc con, tốt số đấy, người bị thương không muốn truy cứu, nếu không cấu thành tội cố ý đã thương người khác, thì anh cũng phải vào tù ngồi vài năm đấy, sau này không được xúc động như vậy nữa.”
Đồng chí cảnh sát đưa mắt nhìn một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da đứng bên cạnh: “Các người hẳn là nên cám ơn người bị hại.”
Lúc này Hứa Húc mới chú ý đến người đứng bên cạnh Mạc Vĩ không phải cảnh sát, mà là một người đàn ông trẻ tuổi, thầm nghĩ chắc là thuộc hạ của Lâm Khải Kiệt phái tới giải quyết vụ việc, khách sáo mở miệng: “Làm phiền anh rồi!”
Người đàn ông nho nhã lễ phép nói: “Không phiền gì, đây là lời nhắn từ sếp của tôi.”
Hứa Húc nghĩ nghĩ, lại thăm dò hỏi: “Xin hỏi điều kiện hoà giải bên phía cấp trên các anh đưa ra là gì?”
Người trẻ tuổi nói: “Sếp hiện giờ còn đang nằm bệnh viện, tạm thời vẫn chưa bàn bạc chi tiết, nhưng mà ông chủ của chúng tôi là người tốt, biết rõ tình huống của Mạc tiên sinh, chắc là không làm khó đâu, các người không cần lo lắng.”
Lâm Khải Kiệt tốt bụng như vậy à?
Mặc dù đầy một bụng ngi ngờ, những cũng không tiện hỏi nhiều thêm ngay đồn cảnh sát, sau khi nói lời cám ơn, Hứa Húc liền đỡ lấy Mạc Vĩ đã chịu khổ cả đêm đi ra ngoài.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Mạc Vĩ trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Không có việc gì đâu phóng viên Hứa, lúc nãy tôi là bị doạ nên mới gọi điện thoại cho cô, làm phiền cô chạy đường xa đến đây.”
Hứa Húc lắc đầu: “Không có việc gì, tôi đã nói anh có việc gì cần giúp đỡ cứ nói.” Cô tạm dừng, nói thêm, “Mạc Vĩ, tôi biết anh hận Lâm Khải Kiệt, muốn đòi lại công bằng cho em gái anh, nhưng anh cảm thấy việc này khả thi sao? Không nói đến anh có thể giết hắn ta hay không, cho dù thật sự có thể giết đi chăng nữa, vậy còn anh thì sao? Em gái anh ở trên trời chắc cũng không đồng ý với việc làm của anh đâu!”
Cả người Mạc Vĩ đột nhiên giật bắn, thân thể cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy: “Em gái tôi thật sự là bị Lâm Khải Kiệt khi dễ nên mới tự sát!”
Hứa Húc nhíu mày nhìn về phía anh ta: “Anh có chứng cứ không?”
Mạc đỏ hồng cả mắt nghẹn ngào: “Tôi xem tin tức có đưa tin một cô gái bị xâm hại, kể cho em ấy nghe thì em ấy nói mình cũng đã rơi vào tình trạng tương tự, không biết làm gì cho phải?”
Trong lòng Hứa Húc khẽ giật mình: “Ngoại trừ việc này ra còn có cái gì khác không?”
Mạc Vĩ lắc đầu: “Em gái tôi đã không còn trên đời này nữa, đây là chuyện không có chứng cứ. Cho dù tôi biết người khi dễ em ấy là Lâm Khải Kiệt, thì cũng không có cách nào chứng minh. Ngoại từ cái mạng này, tôi không có gì nữa cả, chỉ có thể dùng cách này đòi lại công bằng cho em ấy thôi.” Nói xong, anh ta lại không thể kiềm chế bắt đầu kích động: “Vì sao loại người cặn bã như hắn ta còn có người thay hắn cản một dao chứ? Luật sư chỉ giúp thưa kiện, sao lại muốn bán mạng cho hắn ta! Chẳng lẽ trên đời này thật sự chỉ cần có tiền thì muốn làm gì cũng được sao?”
Hứa Húc nghe ra có điều gì đó không đúng từ giọng nói rời rạc kích động của anh ta, nhíu mày hỏi: “Luật sư? Luật sư gì?”
Mạc Vĩ nói: “Người tôi muốn đâm vốn là Lâm Khải Kiệt, nhưng luật sư của anh ta lao ra cản giúp hắn ta.”
Hứa Húc chỉ cảm thấy như có ai đó vừa cầm cây gậy hung hăng gõ lên đầu mình, bừng tỉnh từ trong mộng, nín thở hỏi: “Anh nói luật sư là Bách Đông Thanh?”
Mạc Vĩ gật đầu: “Tôi không muốn đâm người luật sư kia, tại chính anh ta cản dao giúp Lâm Khải Kiệt, tôi thật sự không muốn tổn hại anh ta …”
Sắc mặt Hứa Húc đột ngột thay đổi, trắng bệch như tờ giấy.
“Phóng viên Hứa …”
Hứa Húc đã không nghe được lời nào nữa, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đang mở cửa bước lên xe, nhanh chóng chạy tới, mở cửa xe bên ghế phụ lái: “Đi bệnh viện!”
“Á? Tiểu thư …”
Hứa Húc nói: “Sếp của anh là Bách Đông Thanh sao?”
Người đàn ông gật đầu, anh ta chính là trợ lý của Bách Đông Thanh. Hứa Húc rất ít khi hỏi đến công việc của Bách Đông Thanh, chỉ biết anh có hai người trợ lý, thế nhưng chưa từng gặp qua, cho nên vừa nãy anh ta nói ông chủ cô còn tưởng rằng đang chỉ Lâm Khải Kiệt.
Cô đang rất gấp, cũng lười nhiều lời, ngồi thẳng vào trong xe: “Vậy thì lái xe nhanh lên, tôi là bạn gái của sếp anh đấy!”
“Á? Vâng!” Anh chàng trợ lý trẻ tuổi nhanh chóng ngồi lên xe, vừa khởi động xe vừa đưa mắt nhìn Hứa Húc, thấy sắc mặt của cô tái nhợt, hình như là bị doạ hồn bay phách tán, nhanh chóng nói vài lời trấn an, “Luật sư Bách không có việc gì đâu, chỉ phải khâu vài mũi!”
Trợ lý họ Vương, vừa mới theo Bách Đông Thanh chừng vài tháng, sếp của mình rất ít khi nói việc tư, anh ta chỉ mơ hồ biết được sếp không phải độc thân, ai mà ngờ được trong trường hợp này lại đụng phải bạn gái của sếp chứ.
Hứa Húc ảo não xoa trán: “Anh lái xe đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Giờ phút này đầu óc của cô đã nhũn như một cục bột nhão. Vì sao Bách Đông Thanh lại ở cùng với Lâm Khải Kiệt, hơn nữa là vào buổi tối? Vì sao anh lại cản dao thay cho Lâm Khải Kiệt? Cô tạm thời không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn đến bên cạnh anh ngay lập tức, xác nhận tình hình của anh.
Cũng may bệnh viện chỉ cách đó chừng hai mươi phút đi xe, vừa bước xuống xe, sau khi hỏi trợ lý Vương số phòng bệnh, Hứa Húc nhanh chóng chạy thẳng vào toà nhà bệnh viện, bởi vì chạy quá nhanh, vài lần mém đụng phải người đi trên đường.
Cửa phòng bệnh khép hờ, bên trọng có tiếng nói nhỏ nhẹ. Hứa Húc to đầu thở dốc, đẩy mạnh cánh cửa.
“Húc nhi!” Phùng Giai đang ngồi bên cạnh giường bệnh quay đầu, kinh ngạc nói, “Sao cậu lại tới đây?”
Hứa Húc ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nghiêm mặt nhìn về phía người đàn ông mặt mày tái nhợt đang nằm trên giường bệnh kia.
Bởi vì mất quá nhiều máu, sắc mặt Bách Đông Thanh lúc này trắng bệch như giấy, thần sắc vốn dĩ đang thoải mái, nhìn thấy Hứa Húc thì xanh cã mặt, mở to đôi mắt chột dạ nhìn về phía cô, vô thức xê dịch gối kê dưới đầu, kéo mền đang che trên người lên che cả mặt, cả người trốn vào trong chăn.
Sau khi biết người Mạc Vĩ đâm bị thương là anh, mặc dù đồng chí cảnh sát và trợ lý Vương đều nói là không có việc gì, nhưng Hứa Húc vẫn lo lắng đến hoảng, trái tim mém chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này nhìn thấy phản ứng này của anh, mới dám khẳng định rằng không có gì đáng ngại.
Âm thầm thở phào, cô sải bước đi tới, vén một bên chăn lên.
“Đau!” Bách Đông Thanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Hứa Húc giật nảy mình: “Đụng phải vết thương của anh rồi, bị thương ở đâu, để em nhìn xem!”
Bách Đông Thanh nhỏ giọng nói: “Trên bụng, không có việc gì lớn đâu, khâu mấy mũi thôi, bác sĩ nói tĩnh dưỡng vài ngày là khoẻ.”
Hứa Húc vén bộ quần áo bệnh nhân của anh lên, quả nhiên nhìn thấy phần bụng đang quấn băng gạc, nhìn xem diện tích thì chỉ sợ là không chỉ đơn giản là vài mũi khâu. Vừa giận anh lại vừa đau lòng, cẩn thận từng li từng tí dém quần áo lại cho anh, lại đắp kín chăn, lạnh lùng nhìn anh một cái: “Lát nữa lại thẩm vấn anh sau!” Nói xong quay đầu nhìn về phía Phùng Giai, “Sao cậu lại ở đây?”
Phùng Giai nhìn về phía Bách Đông Thanh đang nằm trên giường, thấy anh đang nháy mắt với mình, đang định nói chuyện, Hứa Húc đột ngột quay đầu, vừa đúng lúc tóm gọn biểu tình trên mặt Bách Đông Thanh, cô sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Làm sao? Bây giờ còn muốn thông cung à?”
Hứa Húc quay đầu nhìn về phía Phùng Giai: “Cậu là khuê mật của tớ, đừng có nghĩ đến chuyện nói giúp anh ấy, rốt cuộc là chuyện gì, cậu nói đi!”
Phùng Giai nhẹ cười cười: “Tối hôm qua Lâm tổng tổ chức tiệc, mời mọi người ăn uống đánh bài ở Hội sở Lan, tớ cũng ở đó, sau đó thì Bách học trưởng cũng tới. Chơi gần cả đêm, khoảng chừng năm giờ sáng thì tàn cuộc, lúc đi ra đột nhiên có người cầm dao đâm về phía Lâm tổng, Bách học trưởng phản ứng nhanh, kéo Lâm tổng qua một bên, chỉ là lúc ngăn cản người kia, chính mình vô tình bị đâm một dao, cũng may không bị thương quá nghiêm trọng. Vốn dĩ tớ muốn đợi trời sáng chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu, nhưng anh ấy sơ câu lo lắng không cho tớ gọi.”
Hứa Húc một lần nữa quay đầu nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh, dường như là đau lòng nhức óc nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Đông Thanh, tối hôm qua anh đã hứa với em cái gì?”
Bách Đông Thanh ấp úng: “Anh …”
Hứa Húc đỏ hồng mắt nói: “Anh vừa mới đồng ý với em sẽ không giao du với loại người này nữa, vừa quay đầu liền ra ngoài ăn chơi suốt một đêm?!”
Phùng Giai nhanh chóng giữ chặt cô: “Húc nhi, tớ có thể chứng minh, tối hôm qua mặc dù Bách học trưởng chơi suốt đêm, nhưng tuyệt đối không làm chuyện xấu, chỉ là chơi bài mà thôi.”
Hứa Húc nói: “Hôm nay là chơi bài, sau này là cùng nhau chơi gái có phải hay không!” Cô vẫy vẫy tay, cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, “Còn có … Anh vậy mà … Anh vậy mà cản dao giúp loại người như hắn ta! Đông Thanh, em thật không biết anh đang suy nghĩ gì nữa!”
Bách Đông Thanh rốt cuộc cũng mở miệng, thấp giọng nói: “Nếu anh không cản mũi dão kia, người bị Mạc Vĩ đâm bị thương sẽ là Lâm Khải Kiệt, vậy thì anh ta chắc chắn phải ngồi tù rồi.”
- Hết Chương 63-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT