Hứa Húc biết mình đã làm quá mọi chuyện lên, cũng rất rõ ràng Bách Đông Thanh là một luật sư, việc anh làm không có bất kỳ điều gì đáng lên án cả.
Chỉ là lý trí và tình cảm luôn luôn trái ngược, trong một vụ án mà chính mình đã đặt tình cảm vào đó, thì cô đã không thể lý trí như vậy, ít nhất là không thể giữ tỉnh táo và lý trí như Bách Đông thanh.
Cô cũng nhận ra rằng, bản thân mình không có chỗ để phát tiết bực dọc nên có chút giận chó đánh méo lên người anh, thế nhưng cho dù có hiểu rõ tường tận, thì cũng không quá dễ dàng chấp nhận việc anh biểu hiện tỉnh táo đến mức tàn nhẫn cũng với thái độ lạnh lùng của anh trong vụ án này.
Mười ngày sau, công bố kết quả phán quyết của toà án, không chút nghi ngờ, Lâm Khải Kiệt được tuyên cáo vô tội.
Trên mạng lại một lần nữa dậy sóng, những lời chửi rủa nhằm vào Lâm Khải Kiệt và Bách Đông Thanh chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi, có được vài người hiểu biết, nói đến tính chất công bằng của pháp luật, xét xử công chính triệt để như vậy là bảo vệ tất cả mọi người, chứ không phân biệt người tốt kẻ xấu.
Những ngày này Hứa Húc cố gắng khôi phục cảm xúc của mình, cô cũng không mong muốn những chuyện lông gà vỏ tỏi bên ngoài ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Bách Đông Thanh. Dù gì công việc là công việc, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Ngày hôm đó, cô nhận được nhiệm vụ từ chủ biên, đại diện toà soạn tham gia một bữa tiệc rượu từ thiện để phỏng vấn người đứng đầu của một hiệp hội luật sư.
Tan việc, cô chuẩn bị trực tiếp đi đến hội trường, chỉ là vừa mới bước chân ra khỏi toà nhà đơn vị, đã nhìn thấy Mạc Vĩ đang chống nạng, một mình đứng ở ven đường. Sau khi nhìn thấy cô thì khập khiễng đi tới.
Cô nhanh chóng bước lên nghênh đón: “Có chuyện gì sao?”
Sắc mặt người đàn ông nhìn qua rất kém, vốn dĩ khuôn mặt vẫn còn trẻ tuổi thanh tú, bây giờ càng thêm gầy gò tiều tuỵ so với trước đây, trong mắt giăng đầy những tia máu đỏ. Có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian này anh ta đã phải khổ sở đến mức nào.
Mạc Vĩ nhìn cô một chút, cất giọng nói khàn khàn: “Phóng viên Hứa, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với cô.”
Hứa Húc gật đầu, dẫn anh ta tới một quán ăn nhỏ gần đó, gọi vài món đồ nhắm đơn giản.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Hứa Húc hỏi.
Mạc Vĩ trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Em gái tôi là do Lâm Khải Kiệt hại chết.”
Giọng nói của anh ta tràn đầy oán hận không thể kiềm chế, còn mang theo một chút khổ sở bất lực.
Lông mày Hứa Húc nhẹ chay lại, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp, nhấn mạnh từng chữ: “Mạc Vĩ, tôi biết kết quả như thế này làm cho anh rất đau khổ, nhưng chứng cứ hiện giờ cho thấy, em gái anh đúng là không phải bởi vì Lâm Khải Kiệt đẩy ngã mà dẫn đến chết đuối.”
Mạc Vĩ nói năng có chút lộn xộn: “Không … Không phải, ý tôi là, cho dù em gái tôi có tự sát, chắc chắn là do bị Lâm Khải Kiệt khi dễ, nếu không phải như vậy, thì làm sao tự dưng em ấy lại tự sát!”
Hứa Húc sửng sốt một chút, kịp thời phản ứng lại “khi dễ” trong miệng anh ta là có ý gì, thận trọng nói: “Tôi biết anh muốn Lâm Khải Kiệt phải nhận sự trừng phạt của pháp luật, nhưng trong bản báo cáo khám nghiệm tử thi của em gái anh đã ghi rõ, cô ấy không hề có vết tích bị xâm hại.”
Vẻ mặt Mạc Vĩ lộ rõ thống khổ, gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi biết, ý của tôi là, em ấy bị cưỡng ép trước ngày hôm đó, nếu không em ấy là một cô gái bình thường, khi không lại mắc bệnh trầm cảm, còn muốn tự sát?”
Hứa Húc thầm giật mình, sau đó lại hiểu ra, người đàn ông trẻ tuổi ngồi trước mặt đây đã lâm vào đường cùng, vì muốn lấy lại công bằng cho em gái mình cho nên cái gì cũng muốn cố gắng thử một lần, cô có chút khó xử gưỡng cười: “Tội danh này so ra còn nặng hơn tội ngộ sát gấp mấy lần, anh có chứng cứ không? Hay là lúc em gái anh còn sống, đã tiết lộ chuyện gì với anh?”
Mạc Vĩ ảm đạm lắc đầu: “Chỉ là có một khoảng thời gian, con bé luôn nói mình rất sợ hãi ban đêm sẽ gặp ác mộng, tôi hỏi con bé làm sao, thì nó chỉ nói là áp lực công việc quá lớn. Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, thì mới cảm thấy là có vấn đề, con bé chắc chắn đã bị Lâm Khải Kiệt khi dễ.”
Hứa Húc suy nghĩ một lát: “Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà chuyện này dù sao cũng là suy nghĩ phiến diện của anh, nếu anh thật sự cho rằng như vậy, vậy thì cố gắng tìm xem có chứng cứ gì hay không? Cho dù chỉ là một chút dấu vết để lại, anh cũng có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp anh.”
Sắc mặt Mạc Vĩ ưu thương mà nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, cảm kích nói: “Nếu không nhờ sự giúp đỡ của mọi người, tôi cũng không biết nên làm gì cho phải nữa? Tôi thật sự không tin em gái tôi cứ như vậy mà chết đi.”
Hứa Húc nói: “Tôi cũng không biết nên an ủi anh thế nào, nhưng em gái anh chắc chắn không muốn thấy anh sống trong đau khổ như thế này, tôi vẫn hi vọng anh có thể nhìn thoáng một chút, mặc kệ có ra sao, anh có việc gì cần giúp đỡ, thì cứ tìm tôi.”
Lúc hai người tạm biệt nhau, ráng chiều đã lên màu, Hứa Húc đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi chống nạng, khó khăn di chuyển trong dòng người, lên một chiếc xe buýt, rất nhành đã hoà vào dòng xe như mắc cửi trên đường, người ngoài không rõ tình huống của anh ta, cũng không hề thu hút ánh mắt người khác cứ như con sâu con kiến, sẽ không ai quan tâm đến cuộc sống của anh ta.
Trong một thành phố lớn hàng ngàn hàng vạn người này, ai mà không phải con sâu con kiến cơ chứ?
Cô không biết cô gái trẻ tuổi Mạc Tân đã trải qua những gì, mà lại có thể vứt bỏ người anh trai của mình bơ vơ trên đời này! Nhưng cô tin tưởng lời nói của Mạc Vĩ, chắc chắn không tránh khỏi có liên quan đến Lâm Khải Kiệt.
Nhưng mà chỉ phỏng đoán không thôi thì chưa đủ, bởi vì pháp luật là lạnh lùng vô tình, cho nên nói chuyện chỉ có thể nhìn vào chứng cứ.
Vì chuyện của Mạc Vĩ, lúc cô chạy đến nơi tổ chức tiệc rượu thì đã hơi trễ, phần quyên góp từ thiện đã kết thúc, trong sảnh đang tổ chức tiệc rượu đứng tự phục vụ, người đến kẻ đi, áo quần lả lướt.
Mặc dù ban tổ chức là hiệp hội luật sự, nhưng bởi vì là tiệc rượu từ thiện, cho nên ngoại trừ đại luật sư của các công ty luật, còn có rất nhiều công ty xí nghiệp muốn hợp tác, cũng là những đơn vị quyên tiền nhiều nhất.
Trong đại sảnh vàng son lộng lẫy đầy rẫy những tinh anh trong giới hành pháp và lập pháp cùng các phú thương, nâng cao ly rượu ăn uống linh đình, trên mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, nhìn qua vô cùng giống với những nụ cười tìm kiếm lợi ích từ đối phương.
Hứa Húc tìm tới người phụ trách tiệc rượu đề tìm hiểu tình huống, nhận lấy một vài tờ tư liệu, sau đó cầm lấy một ly nước trái cây từ trong khay của nhân viên phục vị, tìm một cái ghế sa lông nhỏ ở nơi hẻo lánh, ngồi xuống vừa uống nước vừa xem tư liệu.
“Tới đây một mình à?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hứa Húc ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Phóng đã vài ngày không gặp đang ngồi xuống bên cạnh. Hôm nay anh ta mặc một thân lễ phục áo vest quần tây, tóc cũng được tạo hình kiểu cách, đẹp trai anh tuấn, khí chất nổi bật, so với những tinh anh trong hội trường này không hề kém cạnh chút nào.
Cô khẽ mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại: “Công tố viên cũng có thể tới mấy loại tiệc tùng này sao? Không sợ trái với quy định à?”
Trình Phóng cong cong khoé môi: “Không thể bởi vì tiền lương của công tố viên kém hơn so với thu nhập cao của đại luật sư mà ngăn cản bọn anh tới làm từ thiện chứ?” Vừa nói vừa khoát khoát tay, cười nói, “Được rồi, anh tới đây với anh trai của anh, hoạt động cá nhân, không liên quan đến thân phận và nghề nghiệp.”
Hứa Húc không biết anh trai anh ta làm cái gì, chỉ là nhìn qua tình cảnh gia đình anh ta trước đây, hiện giờ có thể Đông Sơn tái khởi, người kia chắc cũng không phải là dạng vừa.
Cô nhún nhún vai, cũng không hỏi thêm, cúi đầu tiếp tục xem tư liệu của buổi tiệc rượu.
Trình Phóng ngồi bên cạnh cô, không nói không rằng nhìn cô một lát, dường như thuận miệng hỏi: “Dạo gần đây em thế nào?”
Hứa Húc không ngẩng đầu lên trả lời: “Tạm được!”
Trình Phóng cười cười: “Đại luật sư Bách nhà em, gần đây dường như là thời tới đỡ không kịp nhỉ!”
Hứa Húc nghe vậy, một lần nữa đưa mắt nhìn anh ta, có chút buồn cười nói: “Không phải chỉ là thắng anh một vụ kiện thôi sao? Nói cho cùng là chính các anh đã bỏ sót chứng cứ quan trọng, anh ấy tìm được chứng cứ, cũng đã ngăn cản được một vụ án oan, anh không cần phải canh cánh trong lòng như vậy chứ?”
Trình Phóng vậy mà rất bình thản gật đầu: “Là anh sơ sẩy lúc điều tra vụ án, không quá chuyên nghiệp, kém xa lão tam thận trọng kín đáo, anh tâm phục khẩu phục.” Nói xong nhìn thẳng vào mắt Hứa Húc, “Nhưng mà, em cảm thấy Lâm Khải Kiệt thật sự vô tội sao? Anh đã điều tra Mạc Tân, vẫn luôn là một cô gái lạc quan tích cực, vì sao chỉ trong mấy tháng đi theo Lâm Khải Kiệt, liền mắc bệnh trầm cảm tự sát? Thật sự chỉ đơn giản là xã giao bồi rượu như vậy sao? Anh thấy chắc chắn không phải.”
Hứa Húc nhớ tới lời Mạc Vĩ đã nói với cô, suy nghĩ một lát, nói: “Trình Phóng, nói thế nào thì anh cũng là một công tố viên, không nên bởi vì chút chuyện của Mạc Vĩ mà nảy sinh nghi ngờ vô căn cứ, rồi lại tuỳ tiện suy đoán, như vậy sẽ làm anh mất đi khả năng phán đoán khách quan, mọi việc đều cần phải có chứng cứ, không cẩn thận sẽ phạm vào sai lầm như trước nữa đấy.”
Trình Phóng gật đầu: “Đó là đương nhiên, dù sao lần này đại luật sư Bách đã dạy cho anh một bài học quý giá. Có vết xe đổ trước mắt, anh chắc chắn sau này sẽ tiếp thu, không để tái diễn sai lầm tương tự.”
Anh ta nói xong, quay đầu nhìn về một phía bĩu môi, đột nhiên đổi chủ đề: “Lần này lão tam giúp Lâm Khải Kiệt, nghe nói những công tác nghiệp vụ liên quan đến pháp luật của tập đoàn Lâm thị đều giao cho Hoa Thiên. Hoa Thiên hai năm gần đây vẫn luôn cố gắng chuyển mình, nhận thêm nhiều vụ án dân sự và thương mại, thoát khỏi lối đánh hình sự. Em cũng biết thu nhập từ những vụ án hình sự so với dân thương vẫn là ít hơn rất nhiều. Lần này có thể xem như thời cơ đã chín muồi, cũng không thể bỏ qua công lao của đối tác là lão tam đây.”
Hứa Húc ngẩng đầu nhìn về phía anh ta đã ra hiệu, chú ý một chút liền thấy được đám người Bách Đông Thanh.
Cô biết đêm nay chắc chắn anh cũng có mặt ở đây, nhưng vừa nãy vội vàng lo nhiệm vụ của mình, cũng không đi tìm anh, lúc này mới tận mắt nhìn thấy.
Đêm nay anh mặc một bộ lễ phục màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, dưới ánh đèn vàng kim càng thêm nổi bật, khuôn mặt càng lộ vẻ anh tuấn khó mà so sánh. Anh cầm một ly rượu, đang trò chyện vui vẻ với vài người đàn ông áo mũ chỉnh tề đứng vây xung quanh.
Mà bên cạnh anh chính là tên đàn ông mặt người dạ thú, Lâm Khải Kiệt. Hai người tỏ ra rất thân thiết, khi thì nghiêng đầu thì thầm gì đó, lúc thì Lâm Khải Kiệt vui vẻ bá vai anh, nhìn qua đã vượt ra khỏi quan hệ công việc bình thường.
Trình Phóng tiếp tục nói: “Tập đoàn Lâm thị là một trong những doanh nghiệp tư nhân lớn số một số hai trong tỉnh, Lâm Đổng còn là chủ tịch Hiệp hội thương mại doanh nghiệp tư nhân. Một khi đã câu được tập đoàn Lâm thị rồi thì muốn bắt tay với những công ty khác sẽ vô cùng dễ dàng. Khó trách anh nghe được người ta nói Trần Thuỵ Quốc đào tạo nâng đỡ lão tam như người nối nghiệp, người nối nghiệp này chọn cũng chuẩn lắm, sau này Hoa Thiên có thể phát triển đến mức độ nào còn chưa biết được đâu.”
Anh ta vừa nói vừa đứng lên, nhìn xem Bách Đông Thanh đang đứng dưới anh đèn, lại cúi đầu đưa mắt nhìn sắc mặt Hứa Húc có chút bàng hoàng, khẽ cười nói: “Tiểu Húc, em nói xem lão tam rốt cuộc là vì dân hay là vì mình?”
- Hết Chương 60-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT