Căn nhà là một vì dụ điển hình của những nhà trệt trong khu lao động nghèo, khá cũ kỹ, bên ngoài lót gạch xanh nham nhở, bên trong nhà tối tăm ảm đạm.
Nhà ở rất đơn sơ, chỉ có vài thứ đồ gia dụng cũ, ít ra vẫn có thế xem như là sạch sẽ, ở bên trên kệ tủ ngay chính giữa nhà, trưng bày một tấm ảnh đen trắng lớn, ảnh chụp chính là người đã chết Mạc Tân. Cô gái xinh xắn trẻ trung, đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Mạc Vĩ chống nạng rót cho hai người ly nước trong cái ly dùng một lần, đặt trên bàn trà trước ghế sô pha, sắc mặt khá là câu nệ, tay chân luống cuống dường như không biết nên làm gì cho phải.
Hứa Húc yên lặng đánh giá người đàn ông trẻ tuổi này một chút, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, đường nét khuôn mặt rất thanh tú, phần nhiều là giống em gái anh ta, hẳn là do ảnh hưởng của hoàn cảnh xuất thân cùng với tình trạng cơ thể, nhìn qua hơi có vẻ hiền lành nhu nhược.
Trình Phóng nhìn về phía anh ta cười cười: “Ngồi đi! Không cần hồi hộp.”
Mạc Vĩ gật đầu ngồi xuống, đưa mắt nhìn Hứa Húc, nói với Trình Phóng: “Trình kiểm, vị phóng viên này là đi cùng anh sao? Hai ngày nay có rất nhiều phóng viên đến muốn hỏi thăm tôi, nhưng luật sư Trương nói không nên tuỳ tiện nhận phỏng vấn, tránh phải nói nhầm.” Lại nói tiếp, “Đúng rồi, cám ơn anh đã giới thiệu luật sư Trương cho tôi, nếu không nhờ cô ấy giúp đỡ, tôi thật sự không viết được một bài dài như vậy, càng không biết phải đăng lên mạng thế nào.“
Luật sư Trương mà anh ta nói, là luật sư của Trung tâm hỗ trợ pháp lý, bởi vì là án được công tố, trước đây anh ta vẫn chưa biết phải tìm luật sư tham gia bảo hộ.
Trình Phóng cười cười: “Không có việc gì, chỉ cần có thể giúp được anh là tốt rồi.” Nói xong, đưa mắt nhìn Hứa Húc, “Đây là phóng viên Hứa của tờ Tuần san Pháp luật, toà soạn báo pháp luật chính quy, anh có thể nhận phỏng vấn của cô ấy.”
Từ lúc Hứa Húc tiến vào căn nhà này đã có một cảm giác áp bức đè nén khó mà miêu tả, bày biện đơn sơ, tấm ảnh đen trắng của cô gái đặt phía trên, người đàn ông chân thành, mơ hồ có thể cảm nhận được sự thống khổ bất lực của những người thuộc tầng lớp lao động dưới đáy xã hội, đến mức cô như mắc nghẹn ở cổ họng, vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện.
Đợi Trình Phóng nói xong câu này, cô mới hoàn hồn trở lại, gượng ép cười cười: “Anh có việc gì cần hỏi thì cứ hỏi trước đi, tôi không cần vội.”
Trình Phóng nói: “Hôm nay anh đến đây là để tìm hiểu tình hình một chút, xem xem Mạc Vĩ có gì cần giúp đỡ không. Trước mắt bản án đã chuyển sang bên pháp viện, chỉ còn chờ ngày mở phiên toà thôi.”
Mạc Vĩ thấp giọng hỏi: “Hung thủ hại chết em gái tôi có thể bị trừng phạt không?”
Trình Phóng trầm mặc trong chốc lát: “Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức đưa kẻ sát nhân ra ánh sáng công lý, nhưng đây là một vụ án ngộ sát, khả năng lật ngược tình thế rất lớn, nên tôi không thể cho anh một câu trả lời chắc chắn.”
Mạc Vĩ nghe vậy thì chán nản gục đầu.
Trình Phóng lại nói: “Anh cũng không cần quá bi quan, mọi người cùng nhau cố gắng, thì sẽ có thể lấy lại được công bằng cho em gái anh.”
Mạc Vĩ gật đầu, hình như nhớ tới cái gì đó lại đứng dậy, chống cây nạng khập khiễng đi ra ngăn kéo phía sau kệ tủ TV, lấy ra một chồng sáng vở cùng văn kiện, cong người đưa tới cho Trình Phóng: “Trình kiểm, đây là giấy khen cùng với bảng điểm của em gái tôi mà trước đây anh đã nhờ tôi góp nhặt lại.”
Trình Phóng nhận lấy: “Được rồi, tôi đi xem trước một chút.” Vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Húc, “Anh không còn việc gì nữa, em có thể phỏng vấn rồi!”
Hứa Húc bấm mở bút ghi âm, nhìn về phía Mạc Vĩ, cổ họng có chút khô khốc, lên tiếng: “Mạc tiên sinh, trước tiên anh có thể nói sơ qua tình hình của anh và em gái anh một chút không!”
Bờ môi Mạc Vĩ hơi mấp máy, vài lần mới có thể lên tiếng: “Tình huống của chúng tôi, tôi đã nói rất rõ ràng trên Weibo rồi.”
Hứa húc cũng hiểu rõ, muốn chính miệng người đàn ông này nói ra, còn không bằng đi phân tích bài đăng ngày hôm đó rồi tìm được tin tức mình muốn. Cô cũng không tiếp tục truy vấn nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo tôi được biết, trước đây anh đã từng đồng ý với điều kiện hoà giải của bên bị cáo, cũng đã chuẩn bị nhận tiền bồi thường. Thế nhưng vì sao hôm đó lại đột nhiên đăng bài viết đó lên?”
Mạc Vĩ nghe cô hỏi như vậy, đột nhiên bị kích động, mặt đỏ lừ nói: “Đó là bởi vì trước đó luật sư của Lâm gia đã nói với tôi, đây là phương thức tốt nhất, nói cho dù tôi không nhận tiền bồi thường, không đồng ý với phương pháp hoà giải, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả của vụ án, nhưng tiền bồi thường lại có khác biệt rất lớn.”
Hứa Húc biết anh ta đang nói đến Bách Đông Thanh, cô phớt lờ cảm giác không thoải mái trong lòng, tiếp tục hỏi: “Số tiền bồi thường mà bị cáo chủ động nhiều hơn so với con số mà toà phán quyết đến hơn một trăm vạn, chắc chắn là khác biệt rất lớn. Trước đây anh hẳn là đã cân nhắc đến tình huống này, cho nên mới đồng ý, vì sao đột nhiệt lại từ chối nhận tiền bồi thường?”
Biểu tình của Mạc Vĩ càng thêm kích động: “Đó là … Đó là bởi vì luật sư Lâm gia nói tỉ lệ ngồi tù của Lâm Khải Kiệt vô cùng thấp, với lại mọi người xung quanh cũng không muốn tôi đối đấu với nhà họ Lâm, bọn họ có tiền có thế, muốn bóp chết tôi còn dễ hơn bóp chết một còn kiến, tôi không có tiền cũng không hiểu gì về luật pháp, còn là một người tàn tật, không biết mình có thể làm được gì cho em gái, cho nên mới lựa chọn rút lui. Cho đến khi luật sư Trương cùng với Trình kiểm bọn họ nói là sẽ giúp tôi, sẽ cố gắng đòi lại công bằng cho em gái tôi, nói cho tôi biết nên làm thế nào, tôi mới biết được trên đời này chính nghĩa và công lý vẫn còn tồn tại. Em gái tôi đã không còn trên cõi đời này nữa, tôi sao có thể dùng mạng của em ấy đổi lấy một trăm vạn chính mình tiêu xài cho được! Cho dù tôi có nghèo, thì cũng không làm được loại chuyện này.”
Anh ta nói đến đây, hốc mắt đã sớm đỏ lên, nước mặt rơi lã chã, nước nở nói: “Sau khi em gái tôi đi làm ở tập đoàn Lâm thị, ba ngày thì đã hết hai ngày bị Lâm Khải Kiệt kéo đi xã giao uống rượu rồi, nói là trợ lý, vốn dĩ chỉ xem em ấy như gái hầu rượu vậy thôi, còn chưa đến nửa năm đã bị bệnh bao tự. Tôi muốn em ấy từ chức, thế nhưng em ấy vừa mới tốt nghiệp, khó khăn lắm mới kiếm được công việc trong một tập đoàn lớn như vậy, muốn cố gắng cải thiện cuộc sống của chúng tôi, lúc nào cũng nói nhịn một chút là qua, thế nhưng không ngờ được kết quả của sự nhẫn nhịn, là ngay cả mạng cũng không còn.”
Một người đàn ông trầm mặc kiệm lời, hiển nhiên là đã bị kích động mới có thể nói một tràng dài như vậy. Nói xong lại bắt đầu gào khóc: “Em gái tôi chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi! Chẳng lẽ chỉ cần có tiền, hại chết người cũng không cần chịu trách nhiệm sao? Mấy tên luật sư kia, vì tiền, là có thể làm trái lương tâm giúp đỡ người xấu thoát tội sao?”
Lần này đến lượt Hứa Húc không biết nói gì cho phải, chỉ có thể máy móc mà nói: “Người xấu cũng có quyền biện hộ cho bản thân, nhưng pháp luật là công chính, tôi tin luật pháp sẽ lấy lại công bằng cho em gái anh.”
Đôi mắt Mạc Vĩ đỏ hoe gặng hỏi: “Thật sao?”
Trình Phóng đang ngồi một bên xem những ảnh chụp phiếu điểm cùng gia61y khen cũng nói: “Bên phía Lâm Khải Kiệt có luật sư, nhưng anh và em gái anh có chúng tôi, tôi làm nhân viên công tố, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Mạc Vĩ nức nở nói: “Cám ơn Trình kiểm, nếu như không có anh, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ? Có khi chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ hại chết em gái ung dung ngoài vòng pháp luật mà thôi.”
Nhìn thấy tâm tình của Mạc Vĩ xúc động như vậy, Hứa Húc nhanh chóng kết thúc uộc phỏng vấn, rồi cùng với Trình Phóng rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa, cô mang tâm sự nặng nề, mãi cho đến lúc ra tới đầu hẻm cũng không nói gì, cũng không nhìn Trình Phóng, cuối cùng Trình kiểm vẫn luôn chú ý đến sự trầm mặc của cô đành phải mở miệng trước: “Anh có chút không dám tưởng tượng, lúc lão tam dùng mánh khoé của luật sư thuyết phục Mạc Vĩ nhận tiền bồi thương, đưa ra phương án hoà giải, thì có tâm trạng gì!”
Hứa Húc hoàn hồn, nhíu nhíu mày, hời hợt nói: “Đối với tình trạng của Mạc Vĩ hiện giờ, không phải nhận tiền bồi thường là một quyết định sáng suốt sao? Cho dù Lâm Khải Kiệt bị bỏ tù, tội ngộ sát gây chết người cùng lắm chỉ là ba đến năm năm, với lại hắn ta đã chủ động xin lỗi, bồi thường, thẩm phán nhắm vào điểm đó mà cân nhắc nặng nhẹ rồi xử lý, hình phạt hai ba năm có thể có ý nghĩa lớn cỡ nào?”
Trình Phóng nhẹ cười cười: “Xem ra em và lão tam đúng là chí lớn gặp nhau.” Dừng xong, lại nói, “Chỉ là trong lòng em thật sự nghĩ như vậy sao? Hoặc là nói nếu như em là Mạc Vĩ, em sẽ nghĩ như vậy sao?”
Hứa Húc nhất thời im lặng.
Trình Phóng đi đến bên xe của mình, mở cửa xe, lại quay đầu nói: “Anh nhớ được lão tam đã từng nói, học luật là hi vọng có thể tận sức tìm kiếm công bằng và chính nghĩa, anh không biết cậu ấy có quên không, nhưng anh không hề quên. Em nói với cậu ấy, mặc kệ Lâm gia và cậu ấy cố gắng đến thế nào đi nữa, anh một công tố viên nhỏ nhoi này, nhất đọnh sẽ cố gắng hết sức thay anh em Mạc gia đòi lại công lý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT