Trình Phóng cười nói: “Lão tam, cậu làm cái gì vậy? Chuyện ngày hôm đó là do tớ không đúng, lúc vừa mới biết được cậu và tiểu Húc ở bên nhau, đúng là tớ có mất bình tĩnh, nhịn không được mà động thủ với cậu, lúc đó đúng là tớ quá kích động rồi, nhưng tớ cũng hi vọng cậu cũng có thể đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ. Sau khi về nhà tớ đã nghĩ thông suốt, chuyện này không thể trách ai cả, tớ và tiểu Húc đã chia tay nhiều năm như vậy rồi, em ấy ở bên ai là tự do của em ấy, không thể bởi vì cậu là anh em của tớ, muốn trách thì chỉ có thể nói ông trời trêu ngươi.” Nói xong, anh ta dừng một chút, “Hôm đó đối xử với cậu như vậy, tớ cũng rất tự giác không có mặt mũi trực tiếp đến gặp cậu, hôm nay tìm đến tiểu Húc cũng vì chuyện ngày hôm đó, muốn em ấy gửi lời xin lỗi đến cậu. Nhân tiện cậu cũng ở đây, tớ cũng không ngại ngùng gì, ba người chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm có được không? Tớ chính thức nói lời xin lỗi với các cậu, tình bạn nhiều năm như vậy, sao thể nói cắt đứt liền cắt đứt được! Cậu nói xem có đúng hay không?”
Hứa Húc đưa mắt nhìn Bách Đông Thanh, quả nhiên, vừa mới chạy đến ào ào nắm lấy tay mình, trực tiếp gọi người ta là “Trình kiểm,” dáng vẻ như muốn khẳng định chủ quyền, nghe được lời này của Trình Phóng, biểu cảm trên mặt lập tức dịu xuống, thậm chí còn có chút áy náy.
Hứa Húc hiểu rất rõ tính cách hiền lành lương thiện này của anh, vốn là cảm thấy bản thân mình có lỗi với bạn bè, một đấm kia của đối phương vốn đã giảm bớt nỗi áy náy của anh đi bảy tám phần, nhưng mà nghe được khẩu khí mềm mỏng của người ta, cảm giác áy náy của anh lại lập tức dâng lên.
Trình Phóng có thật lòng hay không không ai biết được, nhưng mà anh mềm lòng chắc chắn là thật.
Đối với lời xin lỗi của Trình Phóng lần này, Hứa Húc không có hứng thú đi truy cứu bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả. Cô không có được sự vô tư lương thiện của Bách Đông Thanh, cho nên dù là Trình Phóng có rêu rao chưa cạn tình cảm đối với cô, nhưng chỉ cần đến phần tình cảm còn thừa lại của anh ta, sẽ làm cho Bách Đông Thanh cảm thấy áy náy cùng do dự, cô liền không có cách nào cảm thấy cảm động, thậm chí còn có chút phản cảm vì cuộc sống vốn đang tốt đẹp đột nhiên bị xáo trộn.
Đương nhiên, cô phải thừa nhận mọi thứ đều có hai mặt, nếu như không phải Trình Phóng trở về, chính bản thân cô cũng không thể nào biết được mấy năm nay nội tâm của Bách Đông Thanh đã phải chịu những dày vò như thế nào, cũng không thể nào xác định được vị trí của mình trong lòng anh.
Thấy Bách Đông Thanh chuẩn bị gật đầu đồng ý với đề nghị của Trình Phóng, cô nhanh chóng âm thầm bóp lấy tay anh, cười mở miệng trước: “Hôm nay chắc là không tiện lắm, tôi và Đông Thanh có chút việc phải làm, lần sau nếu rảnh thì hẹn nhé!”
Ánh mắt Trình Phóng nhìn vào đôi bàn tay đang giao nhau của hai người thì chợt loé lên, trong mắt ẩn hiện một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã giấu đi, nhún vai khẽ cười nói: “Đã thế, vậy thì lần khác đi!” Vừa nói vừa nhìn về phía Bách Đông Thanh, cười nói, “Lão tam, chuyện hôm đó là tớ không đúng, tớ xin lỗi cậu.”
Bách Đông Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Không có việc gì, đúng ta là tớ sai trước, tớ không để trong lòng, cậu cũng đừng để tâm.”
Trình Phóng gật gật đầu, cười cười ra vẻ thản nhiên vẫy tay với hai người, xoay người đi đến chỗ đậu xe ngay bên cạnh, mở cửa một chiếc xe màu đen, nhanh chóng đi mất.
Bên này hai người cũng vừa đi đến xe, Bách Đông Thanh vừa nổ máy xe, vừa có chút tò mò mà hỏi thăm: “Sao em biết hôm nay anh hẹn em cùng nhau ăn cơm là có chuyện quan trọng phải làm vậy?“
Hứa Húc nói: “Em đâu có biết! Vừa nãy nói vậy để từ chối lời mời ăn cơm chung của Trình Phóng thôi. Anh không thấy xấu hổ, chứ da mặt em không dày như vậy đâu!” Vừa nói vừa ồ lên một tiếng, “Anh hẹn em tan tầm cùng nhau ăn cơm, là có chuyện quan trọng muốn nói với em sao? Em còn tưởng rằng hôm nay anh bớt việc, hẹn em cùng nhau ăn một bừa cho ngon, dù sao cũng đã khá lâu rồi chúng ta không đi tối cùng với nhau.”
Sáng nay lúc đi làm, Bách Đông Thanh nói mấy hôm nay anh không có công việc gì quan trọng, nói cô khỏi cần lái xe, tự mình lái xe đưa cô đi làm, sau đó nói buổi tối sẽ tan việc sớm đến đón cô, hai người cùng nhau ăn bữa cơm.
Lúc anh nói lời này, vẻ mặt còn mang theo vẻ bí mật, nếu không phải trước đó đã nhận được một trăm lẻ tám đoá hoa hồng kia, Hứa Húc có lẽ sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng mà bây giờ dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là anh muốn làm gì? Dù sao cũng không nỡ vạch trần tâm ý muốn làm cho mình ngạc nhiên, cô cố ý giả bộ như cái gì cũng không biết.
Quả nhiên, Bách Đông Thanh nghe được cô nói như vậy, liền nhẹ nhàng thở ra, không ngừng lắc đầu: “Không có gì, chỉ là muốn cùng em ăn một bữa cơm cho ngon miệng thôi.”
Chiếc nhẫn cầu hôn cũng đã mua một thời gian rồi, nhưng chuyện cầu hôn này lại nhiều lần bị gián đoạn. Tối hôm qua anh còn cố ý lên mạng tìm hiểu một chút, nhận ra trên mạng nói phụ nữ rất coi trọng nghi thức cầu hôn, anh vô cùng hoài nghi những lần cầu hôn trước đây của mình đều chết từ trong trứng nước, là bởi vì mình quá qua loa với những bước chuẩn bị nghi thức này hay sao. Cho nên hôm nay tạm thời dẹp hơn một nửa công việc trong tay qua một bên, tập trung lên kế hoạch chuyện này. Nào ngờ đến đón cô, vừa mới xuống xe liền nhìn thấy Trình Phóng, xem chút nữa là đã đem kế hoạch đi ngâm nước nóng rồi, cũng may là Hứa Húc nhanh trí đuổi người đi mất.
Hứa Húc đưa mắt nhìn người đang lái xe, khoé miệng có chút cong lên, nghĩ đến đêm nay anh rõ ràng là đã lên kế hoạch muốn cầu hôn, vậy mà vừa nãy còn muốn đồng ý với Trình Phóng cùng nhau ăn cơm. Rốt cuộc là có biết cái gì nặng cái gì nhẹ không đây?!
Có thể nhẫn nại, nhưng mà không thể nhẫn nhục!
Cô tức giận đến mức đưa tay lên dùng sức nhéo anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải nói chứ nếu Trình Phóng mà không trở về theo đuổi em trở lại, không phải anh sẽ tuyệt đối không nhượng bộ sao? Vừa rồi anh ta chỉ mềm mỏng có hai câu, anh đã chuẩn bị đồng ý ăn cơm cùng với anh ta rồi? Em thấy nhìn anh hinh như cũng không quan tâm tới em lắm, làm gì có người đàn ông nào quan tâm bạn gái mình, mà lại đồng ý đi cùng bạn gái mình ăn cơm với bạn trai cũ của cô ấy chứ!”
Cơ bắp bên hông Bách Đông Thanh bị nhéo đau muốn chết, nhưng mà anh dđang lái xe nên cũng không dám cử động quá lớn, chỉ có thể để cô muốn làm gì thì làm.
Nghe cô nói như vậy, liền nhịn đau vội vàng giải thích trọng tâm của vấn đề: “Anh đương nhiên là phải quan tâm em rồi. Vừa nãy anh cảm thấy cậu ta rất chân thành, dù sao trước đây cũng là anh có lỗi với cậu ta trước. Nếu có thể hàn gắn mối quan hệ, anh cảm thấy cũng rất tốt.” Nói xong liền nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần cậu ta không có ý đồ gì với em là được.”
Trong lòng Hứa Húc dở khóc dở cười, nhưng mà vẫn cố tình xụ mặt tiếp tục nói: “Đừng quên trước Trình Phóng là Hội trưởng của câu lạc bộ hùng biện, là tay hùng biện thường xuyên đạt giải hùng biện xuất sắc nhất. Nếu anh ta thật sự có ý đồ gì với em, anh hẳn là sẽ nghe anh ta nói vài câu, sau đó là bán em đi mất.”
Bách Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát: “Sẽ không.”
“Cái gì sẽ không?”
“Anh có bán đứng chính mình cũng sẽ không đem em đi bán.” Nói xong, lại nhỏ giọng nói, “Nhưng mà cậu ta giỏi ăn nói như vậy, em đừng có bị những lời đường mật của anh ta lừa gạt đấy.”
“Em đương nhiên sẽ không.” Hứa Húc nói xong câu này, lại chợt bật cười: “Nhưng mà con người anh tốt tính như vậy, bán đứng chính mình cũng không có gì kì lạ!”
Bách Đông Thanh lầu bầu nói: “Thật ra anh không ngốc như em nghĩ đâu.”
“Cũng đúng nha!” Hứa Húc nhíu nhíu mày, liếc anh một cái, cười nói, “Dù sao anh cũng là đối tác trẻ tuổi nhất của Hoa Thiên nha! Người ngoài giới đều đánh giá luật sư Bách là bình tĩnh nghiêm túc logic bảo mật gì gì đó, thậm chí còn có chút lạnh lùng vô tình.”
Nói xong, cô ôm cánh tay nghiêng đầu đánh giá anh một phen từ trên xuống dưới: “Sao em lại không nhìn ra nhỉ? Hôm nào anh mở phiên toà, em nhất định phải đi dự thính một lần mới được, mở mang tầm mắt nhìn đại luật sư Bách một chút.”
Bách Đông Thanh yếu ớt nói: “Em vẫn là không nên đi thì hơn.”
“Vì sao?”
“Anh sợ bị phân tâm.”
Hứa Húc: “…”
Bách Đông Thanh đặt trước bàn ở một nhà hàng cao cấp thuộc sở hữu của chuỗi khách sạn năm sao Kỳ Hạ.
Nhân viên phục vụ anh tuấn sáng sủa dẫn hai người đến phòng ăn đã được chuẩn bị sẵn, vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy hình trái tim được xếp bằng những đoá hoa hồng đỏ đặt ở trên bàn.
Khoảng thời gian gần đây tần suất xuất hiện của hoa hồng đỏ thật sự là quá cao, cao đến mức làm cho Hứa Húc cảm thấy óc thẩm mỹ của mình sắp có vấn đề rồi.
Cô quyết định, đợi việc cầu hôn này xong đâu đấy, cho đến trước khi tổ chức hôn lễ, nhất định không cho phép anh mua thêm một đoá hoa hồng đỏ nào nữa.
Đương nhiên, vì phối hộp với tấm lòng của đại luật sư Bách, cô vẫn tỏ ra kinh ngạc biểu hiện khoa trương: “Thật đẹp quá đi!”
Bách Đông Thanh thấy được vẻ mặt này của cô, khoé miệng cong lên một độ cong vui vẻ.
Bước đầu tiên, thành công.
Anh kéo tay cô đi vào, đặt thực đơn vào tay cô: “Anh xem đánh giá trên mạng, nhà hàng này ăn rất ngon, em xem thử xem.”
Hứa Húc nhận lấy thực đơn, tuỳ tiện chọn vài món, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh muốn ăn cái gì?”
Bách Đông Thanh cố gắng kiềm chế tâm trạng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em thích ăn gì thì cứ kêu!”
Hứa Húc cười khẽ, lại gọi thêm hai món, gọi nước trái cây, đưa thực đơn trả lại cho nhân viên phục vị: “Chỉ những thứ này thôi!”
Bách Đông Thanh toàn bộ quá trính không hề tham gia gọi món lúc này mở miệng nói: “Dặn dò phòng bếp, nhanh mang thức ăn lên đi!”
Nói xong nhìn nhân việc phục vụ liếc mắt ra hiệu một cái.
Đối phương hiểu ý liền hướng về phía anh gật đầu: “Hai vị chờ một lát, thức ăn sẽ nhanh chóng được đem ra.”
Hứa Húc làm bộ không thấy động tác giữa anh và nhân viên phục vụ, lại cảm thấy tò mò rốt cuộc anh muốn hát một màn này như thế nào.
Một người đầu gỗ phí hết tâm tư chơi trò chơi lãng mạn, quả thực là không dễ dàng, cô đương nhiên cũng phải phối hợp cho tốt, để ngày hôm nay sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp trong quãng đời còn lại của cả hai người.
Phòng bếp mang thức ăn lên rất nhanh, mặc dù là cơm Trung, nhưng bày biện tinh xảo đến mức mỗi một phần thức ăn nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật, Hứa Húc không quên chụp hình xong mới động đụa.
Hương vị của thức ăn cũng rất không tệ, Hứa Húc vừa ăn vừa khen không dứt miệng, Bách Đông Thanh thấy cô thưởng thức món ăn vô cùng vui vẻ, khoé miệng dường như chưa hề hạ xuống lần nào.
Xem ra lời khuyên trên mạng vẫn rất có giá trị tham khảo: Hoàn cảnh hữu tình, đồ ăn mỹ vị, cuối cùng đột nhiên xuất hiện một bất ngờ lãng mạn, cầu hôn như thế này, bạn gái không muốn đồng ý cũng không thể.
Bởi vì trong đầu vẫn nghĩ việc cầu hôn, thế nên anh không ăn nhiều lắm. Thường ngày Hứa Húc thấy anh ăn ít, đương nhiên sẽ hỏi, nhưng hôm nay biết anh có chuyện muốn làm, cũng tiếp tục làm bộ như không hề hay biết chuyện gì.
Cô ăn không khác ngày thường là mấy, để đũa xuống bắt đầu chậm rãi uống nước trái cây, không nói không rằng chờ anh hành động.
Lúc này, nhân viên phục vụ đẹp trai lúc này, bưng một mâm sứ đậy nắp inox chạm trổ tinh xảo đi đến, đặt ở giữa hình trái tim làm bằng hoa hồng ở giữa bàn, sau đó cười nhìn về phía Hứa Húc: “Tiểu thư, đây là dĩa hoa quả tình yêu mà vị tiên sinh ngày chuẫn bị cho cô, hai vị chậm rãi thưởng thức.”
Hứa Húc gật đầu nói cám ơn, nhìn anh ta đi ra ngoài, ánh mắt quay trở lại mâm đựng hoa quả đậy nắp mờ đục đặt ở giữa bàn, rồi nhìn Bách Đông Tanh đang ngồi phía đối diện.
Anh lúc này, cũng đang mở to đôi mắt đen sâu thẳm kia, ánh mắt sáng rực đang nhìn cô, hai gò mà rõ ràng có chút kích động mà ửng hồng, hơi thở gấp gáp làm cho lồng ngực chập trùng lên xuống, lại thành giấu đầu lòi đuôi.
Hứa Húc giả bộ như không phải hiện ra tình trạng kỳ lạ của anh, cố ý hỏi: “Cái này là dĩa hoa quả gì vậy, còn cần đậy nắp che kín vậy sao?”
Bách Đông Thanh: “Em mở ra nhìn là biết ngay!”
Mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, để tạo sự bất ngờ ở khoảnh khắc cuối cùng, nhưng giọng nói phát ra vẫn có chút run rẩy không kiềm chế được.
Anh quả thật không quá hiểu biết mấy trò lãng mạn, trước đó cảm thấy hai người ở bên nhau đã lâu như vậy, kết hôn là chuyện nước chảy thành sông, cho nên sau khi xác định chuyện thăng chức thành đối tác xong, đã nhanh chóng mua một chiếc nhẫn đắt đỏ thể hiện tâm ý của chính mình, chuẩn bị trực tiếp đề cập chuyện kết hôn với cô. Mặc dù lần trước có mua một trăm lẻ tám đoá hoa hồng, thật ra cũng chỉ là ý tưởng bộc phát khi nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của cô khi nhận được hoa, trên thực tế cũng không hề nghĩ đến nghi thức cầu hôn này nọ.
Cho đến hai ngày trước lên mạng mới ý thức được bản thân mình đã quá qua loa, anh sao có thể qua loa đối với chuyện này được chứ? Đối phương là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh đấy!
Anh vốn là muốn kết hôn với Hứa Húc vì niềm vui, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, một khi có ý thức lễ nghi đối với loại chuyện này, cảm giác hình như có chút không giống với trước đây, trang trọng hơn thần thánh hơn. Đến mức anh không nhịn được bắt đầu trở nên hồi hộp, biết rõ hẳn là cô sẽ không từ chối, nhưng vẫn lo lắng lỡ như anh không đồng ý thì sao? Lỡ như cô cảm thấy cách thức này rất ngu ngốc thì sao?”
Trái tim đập nhanh đến điên cuồng, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hứa Húc đưa mắt nhìn bộ dáng của anh ra vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng là không thể kiềm chế sự hồi hộp, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cười, có chút nghiêng người, đưa tay mở cái nắp inox theo như ước nguyện của anh.
Ặc! Bên dưới cái nắp này còn có cái nắp khác, xem chừng là không chỉ có một tầng. Cách thức như thế này, chắc là học từ trên mạng.
Cô rất muốn phá ra cười, dù sao những suy nghĩ sáo rỗng như thế này muốn đoán được cũng không quá khó khăn. Nhưng vẫn giữ vẻ mặt kỳ lại ngẩng đầu lên nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Sao vẫn còn cái nắp vậy?”
Vẻ mặt của Bách Đông Thanh vẫn không thay đổi lắc đầu, cố gắng làm ra vẻ vô tội: “Đâu biết đâu! Em mở ra thêm xem!”
Ngớ ngẩn! Trán toát hết mồ hôi, còn tưởng bản thân mình diễn rất tốt à?
Hứa Húc mở cái nắp ra lần nữa, quả nhiên, phía dưới vẫn còn nắp. Cô cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa, nhưng vẫn rất phối hợp nhăn mặt nhíu mày hỏi anh: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bách Đông Thanh: “Em mở tiếp xem!”
Hứa Húc làm bộ bĩu môi, một lần nữa đưa tay, nhưng mà lần này còn chưa mở nắp lên, điện thoại di động của Bách Đông Thanh đặt trên mặt bàn đã kêu lên.
Bách Đông Thanh ảo não thở ra một tiếng, đưa mắt nhìn thông báo người gọi đến, chuẩn bị từ chối.
Hứa Húc cười thu tay lại: “Anh nghe trước đi!”
Bách Đông Thanh có chút buồn rầu cầm điện thoại lên tai nhận cuộc gọi.
“Cái gì?” Sắc mặt anh khẽ thay đổi.
“Được rồi, tôi đã biết, ngày mai tôi đến ngay.”
Anh để điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cái nắp vẫn còn chưa mở xong đang đặt trên bàn.
“Sao vậy?” Hứa Húc thấy sắc mặt anh có chút không đúng, lo lắng hỏi.
Giọng nỏi của Bách Đông Thanh vẫn khá bình tĩnh: “Bà ngoại anh bị xuất huyết não nằm viện, anh phải đi thăm bà một chút.”
Hứa Húc có chút ngoài ý muốn: “Sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Người đã được đưa vào bệnh viện rồi, chỉ là vấn đề nghe qua có chút nghiêm trọng.” Nói xong ngẩng đầu nhìn cô, chân thành nói, “Em đi cùng với anh đi, nhân lúc bà ngoại anh vẫn còn khoẻ, để bà gặp em một lần.”
Hứa Húc gật đầu, cười nói: “Được!”
Bách Đông Thanh sửng sốt một lát, ánh mắt rơi vào chính giữa mặt bàn, chợt loé sáng lên, giống như nhớ tới cái gì đó, đưa tay cầm lấy dĩa hoa quả vẫn chưa được mở hết, đứng lên nói: “Dĩa hoa quả này hình như hơi ít, anh đi tìm nhân viên phục vụ đổi cái khác.”
Hứa Húc sau khi biết tin của bà, làm rối quan quá trình cầu hôn. Dưới tình hình thế này mà lại cầu hôn thì quả thật có chút kỳ lạ. Nhưng mà cô vẫn giả bộ như chuyện gì cũng không biết.
Bách Đông Thanh đi đến cửa, lặng lẽ lấy chiếc hộp đựng nhẫn ra, nhét vào trong túi quần, dặn dò nhân viên phục vụ đang đứng bên ngoài, càng che càng lộ nói nhỏ: “Đổi cho chúng tôi phần khác.”
“Được tiên sinh, ngài chờ một lát.” Nhân viên phục vụ cũng rất phối hợp nói.
Bách Đông Thanh đút tay vào túi quần, ngón tay vuốt ve mặt vải nhung của hộp nhẫn. thầm thở dài.
Xem ra con đường cầu hôn của anh, thật sự là con đường gian nan cách trở.
Hai người xuất phát sớm cách ngày hôm đó một ngày, cũng vào giờ khắc này, Hứa Húc mới ý thức được, Bách Đông Thanh vẫn còn có người thân, mà người thân đối với anh mà nói, có thể vẫn quan trọng hơn một chút so với tưởng tượng của cô.
- Hết Chương 44-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT