“Xung quanh đây có miếu ạ?” Ninh Trừng đầy phấn khích hỏi. Cô ấy ở thành phố A nhiều năm lại không hề biết, tuy rằng trước đây vì lý do sức khỏe nên không thường xuyên ra ngoài.

“Ở gần đường Thiện Kinh.” Thi Sơn Thanh rót cho Long Ngọ chén trà rồi nói.

Thật ra không nhiều thanh niên ở thành phố biết đến nơi đây, người biết phần nhiều đều đã lớn tuổi. Trợ lý Trương biết được chỗ này là do được người trong nhà dẫn đi.

Bốn người ăn chung bữa cơm, sau khi ăn xong Trương Liêu nhanh chóng dẫn Ninh Trừng đi, không cho cô ấy bám lấy Long Ngọ nữa.

Thi Sơn Thanh cũng thực hài lòng vì sự thức thời của Trương Liêu, sau khi tính tiền cậu liền dẫn Long Ngọ vào khu trung tâm chơi. Mãi đến hơn năm giờ chiều mới ngừng lại để nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Long Ngọ liền cầm theo ly nước chanh đá trong tay rồi theo Thi Sơn Thanh ra ngoài. Lúc này khá đông người, có vài học sinh trông giống học sinh cấp 3 cười nói hi hi ha ha cũng cầm đồ ra ngoài. Nhìn thấy Thi Sơn Thanh, một nữ sinh trong đó bỗng đẩy mạnh nữ sinh trước mặt về phía Thi Sơn Thanh.

Nữ sinh còn đang cầm kem trong tay, nên dù Thi Sơn Thanh tránh được cô nữ sinh kia nhưng lại không tránh được cây kem bay tới, khiến chiếc áo sơmi màu trắng lập tức dính đầy vết bẩn.

“…” Chuyện xảy ra đột ngột, chẳng ai ngờ kết cục lại như vậy.

Long Ngọ lập tức thả ly nước đá trên tay xuống, lấy khăn lau những thứ trên quần áo của Thi Sơn Thanh, nhưng đã không còn kịp.

“A Ngọ, đừng lau nữa.” Thi Sơn Thanh nhíu mày ngăn lại. Quần áo đã bẩn, cậu không muốn tay Long Ngọ bẩn theo.

Đám học sinh kia cũng bị dọa sợ, vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút, không nghĩ lại biến thành như vậy.

Chẳng biết hôm nay bị sao nữa, dường như luôn có người cản trở mình. Thi Sơn Thanh thở ra một hơi thật dài, nhịn khó chịu để ra ngoài với Long Ngọ.

“Về trước đã.” Long Ngọ dừng lại nói.

Thi Sơn Thanh không đồng ý, buổi tối đã có sắp xếp, nếu giờ về thì thật lãng phí.

“Bọn mình vào cửa hàng quần áo, mua một bộ để thay, không có gì đâu.” Thi Sơn Thanh nghĩ nghĩ rồi nói, đúng lúc khu trung tâm có một cửa hàng cỡ lớn.

Quần áo mùa hè khá mỏng, vạt áo của Thi Sơn Thanh lại bị bẩn một mảng lớn, vừa khó chịu lại dính nhơm nhớp khiến cả người rất không thoải mái. Nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài, vì sợ quét mất hứng thú của Long Ngọ.

Quần áo mới tốt nhất là phải giặt sạch trước khi mặc, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột nên Thi Sơn Thanh chỉ có thể mua rồi thay trong cửa hàng.

Thi Sơn Thanh vừa ra, Long Ngọ liền chỉ vào cổ cậu.

Vì hôm nay toàn những chuyện linh tinh, khiến Thi Sơn Thanh bực bội nên lúc mặc quần áo có hơi vội vàng, một góc cổ áo bị bẻ vào trong.

Long Ngọ thấy Thi Sơn Thanh cứ đứng nhìn mình, liền dứt khoát đi đến bẻ ra lại giúp cậu.

“Cảm ơn.” Thi Sơn Thanh thấp giọng nói.

Hô hấp nhẹ nhàng của Long Ngọ phả lên cằm cậu, tâm trạng bực bội của cậu lại chậm rãi trở về như bình thường.

“A Thanh nhà dì, thằng bé ấy… A Thanh!” Dương Đường đang kéo tay Nhạc Thư định nói về con trai mình, thì đột nhiên nhìn thấy Thi Sơn Thanh đang trong cửa hàng quần áo nam đằng trước.

Khác với Dương Đường chỉ chú ý tới Thi Sơn Thanh, đập vào mắt Nhạc Thư đầu tiên chính là Long Ngọ đứng trước mặt Thi Sơn Thanh, đưa lưng về phía họ. Tuy rằng cô ta không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn đường cong cơ thể thì rõ ràng là một cô gái.

Thi Sơn Thanh ngạc nhiên nhìn mẹ mình dẫn theo Nhạc Thư đi đến, tâm trạng vừa ổn định lại lập tức quay cuồng. Cậu chỉ muốn ở bên A Ngọ thật nhiều, sao lắm chuyện ngoài ý muốn thế nhỉ.

“Mẹ.” Thi Sơn Thanh không hề để ý đến Nhạc Thư bên cạnh.

“Con chẳng chịu về nhà, khiến mẹ cứ ngóng con về cả ngày đấy.” Dương Đường oán trách. Tuy rằng lúc ở nhà bà ấy sẽ oán giận Thi Sơn Thanh thế này thế kia, nhưng lúc ở bên ngoài vẫn sẽ hiền lành hơn rất nhiều.

“Mấy ngày nữa sẽ về ạ.”

Lúc này Dương Đường mới chú ý tới Long Ngọ, hỏi: “Bạn con à?”

“Dạ, mấy ngày nay phải dẫn cô ấy đi dạo thành phố A một vòng.” Thi Sơn Thanh không muốn nhiều lời, cậu sợ mẹ mình sẽ nói những lời không nên nói, “Mẹ đến đây mua đồ à? Sao không nói bố đi với mẹ?”

“Bố con? Mẹ chẳng cần ông ấy theo đâu.” Dương Đường hiển nhiên bất mãn với Thi Lợi Hành.

Nhạc Thư không cam lòng vì mình bị gạt sang một bên, cười duyên nói: “A Thanh, cậu về rồi thì nên ở với dì nhiều lên, dì nhắc cậu mãi đấy. Bạn thì có thể mời về nhà mà.”

Khác với Vương Hàm vừa gặp trong miếu trước đó, Nhạc Thư không chỉ trẻ đẹp mà còn là cô chủ nhà giàu chân chính. Không đơn thuần chỉ là cách ăn mặc tinh tế, đến ngay cả tóc tai cũng tốn không ít tiền mỗi năm để chăm sóc. Từ khi còn nhỏ cô ta đã thích làm cho tất cả mọi người đứng về phía cô ta trong lúc vô hình, nhưng Thi Sơn Thanh lại không chịu chơi trò này với cô ta. Nên đến bây giờ, chuyện thần phục Thi Sơn Thanh đã thành nỗi ám ảnh của cô ta.

“Phải đấy. A Thanh này, chẳng lẽ con còn sợ nhà chúng ta tiếp đãi không chu đáo à?” Dương Đường nghe vậy cũng bất mãn nói.

Long Ngọ đừng bên cạnh không hề lên tiếng, bình thường cô đã không thích nói chuyện rồi, chỉ nói hơi nhiều lúc ở bên cạnh Thi Sơn Thanh thôi. Dù vậy, đối mặt với ánh mắt khiêu khích trong âm thầm của Nhạc Thư, Long Ngọ vẫn thấy không hề thoải mái.

Thật sự cảm giác giống như đang nhìn trộm đồ của mình vậy, Long Ngọ lặng lẽ nghĩ, nhân tiện ném ánh mắt thờ ơ sang.

Dễ dàng nhận thấy lực sát thương của ánh mắt Long Ngọ rất mạnh, mặt Nhạc Thư tái nhợt cả đi. Cô ta cúi đầu, không nói thêm câu nào nữa. Tuy rằng Dương Đường thích cô ta, nhưng không phải kẻ ngốc, nếu không đã không thể rực rỡ như thế trong vòng tròn thượng lưu của thành phố A được.

Đồ nhát gan! Long Ngọ híp mắt. Cô thấy vui vẻ một cách khó hiểu, thậm chí còn chửi bậy một câu trong đầu.

Đương lúc hai người các cô giao chiến bằng ánh mắt, Thi Sơn Thanh đã bắt đầu nói tạm biệt với Dương Đường, sau đó Thi Sơn Thanh dẫn theo Long Ngọ rời cửa hàng.

Dương Đường đứng đằng sau lẳng lặng nhìn bọn họ ra ngoài, bỗng nhiên nói với Nhạc Thư: “Tiểu Thư này, cháu nói nữ sinh lúc nãy có quan hệ gì với A Thanh nhỉ?”

“…” Nhạc Thư nghẹn họng, sao lại hỏi người thích con trai mình câu hỏi này được chứ?

“Không phải bạn của A Thanh ạ?” Nhạc Thư nói với nụ cười dịu dàng và hào phóng.

“Lần đầu tiên dì thấy A Thanh nhà dì thân thiết với người khác như vậy đấy.” Dương Đường suy tư, sau đó thở dài nói, “Cô bé kia căn cơ không tệ, nhưng hình như không biết cách ăn mặc.”

Dương Đường lại vô tình đâm một dao vào tim Nhạc Thư. Nhạc Thư không thể duy trì nụ cười trên mặt được nữa, cô ta chỉ hận không thể lập tức lắc vai Dương Đường để hỏi ba câu: Cháu không được ạ? Không phải dì đã nói xem cháu là con gái ạ? Sao lại có thể khen một người con gái như đàn ông trước mặt cháu chứ?

“Đúng đó ạ, trông chị ấy rất có khí chất đó dì.” Giọng Nhạc Thư êm ái, đảm đương vai trò áo bông nhỏ tri kỷ một cách hoàn mỹ.

Trong lúc nói, Nhạc Thư ngấm ngầm vạch tội Long Ngọ: “Có điều A Thanh cũng coi trọng bạn bè của cậu ấy quá, quay về mà không chịu gặp dì.”

Dương Đường không mấy để ý, khoát tay: “Không sao hết, nếu thằng bé có người mình thích thì thế nào cũng được.”

“…” Cháu thì sao? Nhạc Thư thiếu chút nữa hỏi thẳng ra.

Có lẽ oán khí của cô ta quá nặng, nên Dương Đường cảm nhận được. Dương Đường ôn hòa nhưng vẫn có suy nghĩ của mình: “Cháu cũng lớn rồi, cũng nên tìm bạn trai đi. Cháu xem A Thanh đầu óc chậm chạp nhà dì cũng đã có người thích rồi kìa, Tiểu Thư cũng nên nghĩ lại đi, đừng suốt ngày đặt hết tâm tư vào bà già này nữa.”

Thi Sơn Thanh hoàn toàn không biết chuyện bên này. Khoảng thời gian sau đó không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, hai người thuận lợi hoàn thành các mục vui chơi trong kế hoạch.

Dương Đường về đến nhà cũng không tiếp tục phàn nàn với Thi Lợi Hành chuyện Thi Sơn Thanh không về nhà nữa. Mà ngược lại, bà ấy bắt đầu kể về Long Ngọ cho ông ấy nghe, cảm thấy Thi Sơn Thanh đã thay đổi. Thi Lợi Hành cũng không quen nhìn bà xã mình cứ thấy tình huống gió thổi cỏ lay là không chịu nổi, có tí chuyện mà liên tưởng đến tận chân trời.

“Ông không tin thì thôi, tôi chỉ muốn nói với ông là hôm nay tôi đã gặp được con dâu tương lai rồi đấy! Đáng tiếc, ngay cả con dâu cao thấp thế nào ông cũng không biết!” Nói xong Dương Đường giận đến mức giẫm chân chạy về phòng mình.

Tầng 3 của tiểu khu Cách An.

“A Ngọ, ngày mai cậu muốn đi đâu chơi?” Thi Sơn Thanh đưa bản kế hoạch cho Long Ngọ xem rồi hỏi.

Long Ngọ tùy ý lau tóc mình, nói: “Đâu cũng được, cậu sắp xếp đi.”

“Ừm.” Thi Sơn Thanh cất tờ giấy đang mở trên bàn, sau đó rút khăn mặt ở trong tay Long Ngọ, “A Ngọ dùng sức như vậy để lau mà không thấy đau à?”

“… Tàm tạm.” Long Ngọ hiếm khi cảm thấy xấu hổ. Cô thật sự rất ghét mái tóc mình, thế mà còn di truyền gen tóc dày từ Trần Tú nữa.

Cô để tóc dài từ khi đi học đến năm lớp bốn, thắt hai bím, buộc bằng nơ con bướm, trông có vẻ lanh lợi, mặc dù giữa mái tóc vẫn là khuôn mặt vô cảm. Khi đó Trần Tú và Long Hoành vẫn là giáo viên đại học bình thường, công việc rất thoải mái. Cho nên trước chín tuổi, ngày nào Trần Tú cũng cho Long Ngọ mặc thật xinh đẹp, chải tóc gọn gàng.

Sau khi lên lớp năm, cũng chính là khi Long Ngọ mười tuổi, đúng lúc công việc của Trần Tú và Long Hoành đều đột ngột bận hơn. Vì họ phải làm đủ chuyện, nên thường xuyên không về nhà. Long Ngọ trời sinh lại là một cô bé trông có vẻ rất ưu tú và trưởng thành sớm, Trần Tú không hề lo lắng chút nào, liền trực tiếp đưa tiền để cô tự chăm sóc bản thân.

Bắt đầu từ năm đó, ngày nào Long Ngọ cũng dùng toàn lực để chải tóc nhưng khi đến trường vẫn như một cái ổ gà trên đầu. Đợi đến lúc Trần Tú kịp nhận ra thì Long Ngọ đã lên lớp 10. Đúng lúc đó Long Ngọ lại nghe được một vị phụ huynh ở tại cổng trường cứng rắn muốn kéo con gái mình đi cạo tóc, nói là tóc dài ảnh hưởng đến học tập, không thể tốn thời gian mỗi ngày vào việc buộc tóc được.

Long Ngọ đứng đó nhìn bạn kia tóc dài phất phới đi vào, lúc đi ra đã là đầu húi cua, liền tỉnh ngộ. Đầu tiên, cô lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tú nói là ngày nào mình cũng tốn nhiều thời gian để buộc tóc, sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của bản thân, nên cô muốn cắt tóc ngắn.

Trần Tú đương nhiên đồng ý, chỉ cần Long Ngọ mở miệng, bà ấy chưa từng không đồng ý.

Sau khi nhận được câu trả lời, Long Ngọ lấy mười đồng trong túi bước vào tiệm cắt tóc ban nãy. Cô chỉ vào bóng lưng thê thảm của nữ sinh vừa đi ra rồi nói với thợ cắt tóc: “Cắt cho cháu kiểu tóc như thế ạ.”

Đến khi Trần Tú trở về nhìn thấy thì đã muộn rồi, phải một năm sau bà ấy mới uyển chuyển tỏ vẻ muốn Long Ngọ để tóc dài. Có điều chỉ để được đến khi Long Ngọ vừa kết thúc năm nhất, cô vào quân đội lại cạo tiếp.

Đối với những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, Long Ngọ trời sinh đã vụng, nhưng lúc cầm súng lại rất nhanh nhẹn.

Bởi vì tóc không dài nên không cần dùng máy sấy. Thi Sơn Thanh dùng khăn mặt cẩn thận lau tóc cho Long Ngọ, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay thon dài để rủ tóc cho cô.

Tóc của Long Ngọ rất khác với khí chất bản thân của cô. Trông cô lạnh lùng và cứng cỏi, nhưng sợi tóc lại vừa đen vừa thẳng, sờ lên rất mềm.

Hai người đều trầm mặc không nói gì. Long Ngọ ngồi trên sô pha, còn Thi Sơn Thanh đứng sau lưng cô. Động tác tay của cậu rất nhẹ và cẩn thận, như đang bảo vệ thứ quan trọng nhất của mình. Trong lúc nhất thời, căn phòng cực kỳ yên tĩnh và ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play