Đã bốn ngày trôi qua từ khi Thi Sơn Thanh tải giúp cô gói cảm xúc, thời gian này Long Ngọ cũng không còn dùng gói cảm xúc kia nữa, mà chọn ở gói mới tải xuống. Dường như khi ở chung thì hai người cũng không có gì thay đổi, vẫn cùng ngồi ở hàng sau, vẫn chẳng nói chuyện với nhau.
Chẳng qua số tin nhắn mà hai người nhắn qua nhắn lại đã dần nhiều hơn. Chủ yếu là Thi Sơn Thanh thi thoảng cũng sẽ liên lạc với Long Ngọ để nói vài chuyện râu ria. Long Ngọ cảm thấy hai người đã thật sự là bạn của nhau nên cô rất vui mừng, cô rốt cuộc cũng có thể chủ động kết bạn rồi. Tâm tình vui vẻ ấy đôi khi sẽ thể hiện ngay trên “Nụ cười mỉm” trên mặt Long Ngọ.
“Chị, mặt của chị bị sao thế? Cứ căng ra ấy, bị đau răng hả?” Ninh Trừng lo lắng hỏi.
“… Không.” Long Ngọ hơi xấu hổ. Cô chưa bao giờ cười, nên có đợt đội trưởng rảnh rỗi không có việc gì làm đã bảo cô luyện tập trước gương.
Về trường hơn nửa năm nay, khí thế trên người Long Ngọ cuối cùng cũng tiêu tan vài phần, cô thử trở lại làm người bình thường. Cô học cách kết bạn, học cách không sống trong thế giới của mình nữa, tuy rằng vẫn có nhiều điều cô không rõ lắm.
Vừa mới tan học, Trương Liêu đã gọi cả lớp ở lại, lấy ra một tờ đơn để mọi người điền xong rồi mới được ra về. Trương Liêu truyền đến trước mặt người ngồi đầu, để họ điền xong lại truyền xuống dưới.
“Sao cứ phải điền mấy tờ này suốt nhỉ?” Nam sinh ngồi trước Long Ngọ lấy tờ đơn rồi oán giận. Cậu ta vùi đầu viết vài nét bút, sau đó truyền cho Long Ngọ.
Long Ngọ cầm lấy thì thấy, là vài thông tin cá nhân cơ bản của học sinh, kiểu như sinh tháng nào năm nào và địa chỉ của gia đình.
“Này.” Long Ngọ viết xong thì truyền cho Thi Sơn Thanh ngồi bên cạnh.
Thi Sơn Thanh nhìn hàng chữ phía trên cậu do Long Ngọ điền, thuận tiện hỏi: “Cậu lớn hơn tôi một tuổi à? Không phải cậu đi lính ba năm sao?”
“Tôi đi học sớm.” Long Ngọ trả lời.
“À.”
Thi Sơn Thanh là người viết cuối cùng. Cậu viết xong, Trương Liêu đã tới lấy.
“Xong, có thể về rồi.” Trương Liêu nhìn tờ đơn, xác định đều đã viết đầy đủ thì nói.
“Đường Kim Lĩnh bị phá vào mười năm trước, phần lớn người ở đó đều đã dọn đi rồi, hiện tại thành phố buôn bán.” Long Ngọ nghĩ nghĩ vẫn nói với Thi Sơn Thanh.
Đêm qua cậu có hỏi về đường Kim Lĩnh. Nhưng lúc cô đọc được tin nhắn thì đã sắp mười hai giờ, cho nên không trả lời cậu. Long Ngọ đã học tiểu học ở đó trước khi nó bị phá, năm trước cô còn đi dạo với mẹ qua đó một lần.
“Trước đây cậu từng đi qua đó chưa?” Long Ngọ tò mò hỏi. Chỉ có người địa phương mới có thể nghe đến tên đường Kim Lĩnh, cũng không biết tại sao Thi Sơn Thanh lại đột nhiên hỏi đến.
“Ừ.” Thi Sơn Thanh cúi đầu lên tiếng, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Trương Liêu đã thu dọn đồ xong, đang đi tới tìm Thi Sơn Thanh. Long Ngọ thấy thế cũng đứng dậy rời đi: “Gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
“Hai cậu có vẻ rất thân.” Trương Liêu nhìn Long Ngọ đã đi xa, nhỏ giọng hỏi, “Cậu biết bao nhiêu chuyện của cô ấy thế?”
Thi Sơn Thanh nghe cái giọng này của Trương Liêu thì không khỏi nhíu mày: “Cậu hỏi làm gì?”
“Ơ, cậu nói thế là sao, không phải tớ chỉ thấy tò mò thôi à.” Trương Liêu bị Thi Sơn Thanh nhìn đến lạnh sống lưng, vội vàng giải thích: “Cậu không biết là nhìn Long Ngọ có vẻ hơi thần bí ư? Tớ cảm thấy cô ấy rất giống đại ca! Cái kiểu đại sát tứ phương ấy!”
“Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.” Thi Sơn Thanh cũng lười nói chuyện tiếp với Trương Liêu, cứ thế rời khỏi phòng học.
Có điều… Long Ngọ, còn đại ca? Đại sát tứ phương? Thi Sơn Thanh thấy thật nực cười.
Cậu chỉ cần nhìn tin nhắn Long Ngọ gửi tới mỗi ngày thì đã không nhịn được cười rồi. Lần trước cậu có tải cho cô gói biểu tượng rất là dễ thương, cô còn thật sự dùng hết tác dụng của nó. Những chỗ cô có thể sử dụng biểu tượng cảm xúc để nói chuyện thì tuyệt đối không gửi nhiều thêm một chữ.
Ra đến hành lang, Thi Sơn Thanh đã không nén nổi nụ cười của mình nữa, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cũng tại thời điểm này, có một bài đăng hot được đăng trên diễn đàn: 《Hotboy lạnh lùng đột nhiên cười ấm áp là vì điều gì?》
Bên dưới là một ruộng nước kêu gào không có hình không phải sự thật.
Gần đây Triệu Chân Kỳ có phần sa sút, bởi vì rớt môn thi cuối kỳ nên về trường phải thi lại. Ninh Trừng ra ra vào vào đều không dám phát ra tiếng động quá lớn. Còn về phần Long Ngọ, tiếng động cô tạo ra gần như là con số không.
Tuy rằng ba người không cùng khóa, nhưng đều cùng chuyên ngành, có tin tức gì cũng sẽ trao đổi với nhau. Chẳng hạn như Ninh Trừng biết Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đều là nhân tài kiệt xuất của khoa bọn họ, giáo viên chuyên ngành thường xuyên nhắc tới hai người.
Thấy tâm trạng của Triệu Chân Kỳ không tốt, mặt thì đen lại suốt cả ngày, Ninh Trừng liền nói: “Chị Chân Kỳ, nếu không thì chị bảo chị ấy giúp chị khoanh vùng trọng điểm đi.”
Triệu Chân Kỳ vốn định chế giễu một câu là Long Ngọ cũng đâu phải giáo viên, nhưng đúng lúc này Long Ngọ lại đẩy cửa vào, cô ta liền yên lặng nuốt những lời sắp ra miệng xuống.
Nếu như nói cô ta ghen ghét Ninh Trừng, thì với Long Ngọ lại là sợ. Triệu Chân Kỳ không muốn chống lại ánh mắt của Long Ngọ, vì cô ta luôn cảm thấy mình sẽ bị cô nhìn thấu mọi thứ, chẳng ai lại đi thích loại cảm giác này cả.
“Sao thế?” Long Ngọ vừa vào cửa thì thấy hai người đồng loạt nhìn mình.
“Chị ơi, chị có thể giúp chị Chân Kỳ khoanh vùng trọng điểm không?” Sở dĩ Ninh Trừng hỏi vậy, là vì năm trước cô ấy đã thấy Long Ngọ từng xem qua sách của môn này.
Long Ngọ đi đến chỉ vào cuốn sách đang mở trên bàn của Triệu Chân Kỳ, nói: “Là cuốn này à?”
Triệu Chân Kỳ gật đầu, không nói gì.
“Có thể.” Long Ngọ đáp ứng. Môn này cũng được xem là môn chuyên ngành quan trọng, không biết vì sao Triệu Chân Kỳ lại rớt.
Bây giờ Long Ngọ đã dễ dàng ứng phó với bài vở của mình. Nếu đã đáp ứng với Triệu Chân Kỳ, Long Ngọ sẽ tìm thời gian rảnh để giúp cô ta ôn tập, dù sao thì cũng sắp thi đến nơi rồi.
Có điều Long Ngọ nhanh chóng nhận ra tư duy của hai người có chỗ chênh lệch. Tuy Đại học D vẫn còn thua kém hai trường đứng đầu trong nước, nhưng cũng là trường đại học hạng nhất cả nước, nên sinh viên có thể thi vào cũng thuộc loại khá giỏi của mỗi tỉnh. Chẳng qua ở trường cấp ba, học sinh bình thường chỉ cần chăm chỉ học hết ba năm cũng có thể trở thành học sinh khá giỏi.
Có lẽ Triệu Chân Kỳ chính là người như thế. Cô ta vào đại học liền bị sự phồn hoa của thành phố Hải hấp dẫn, không còn cố gắng nữa, bỗng nhiên muốn vượt qua thì sẽ phải trầy trật. Có điều nếu mấy ngày này mà học hành nghiêm túc, thì thi lại vẫn có thể qua, chẳng qua điểm số sẽ không quá cao.
Kiểu sinh viên giống Long Ngọ bình thường đều đã vượt mức học, cho nên thành tích tốt hơn những sinh viên khác. Cô lật cuốn sách sạch sẽ của Triệu Chân Kỳ, thấy hơi đau đầu. Khoanh vùng trọng điểm cũng cần có thời gian, hiện tại chỉ cách hôm thi lại có mấy ngày, hiển nhiên là không kịp. Sách của Long Ngọ cũng trắng trắng sạch sạch, y chang sách mới. Cô không thích tổng kết, bình thường chỉ nhìn bằng mắt là được.
Nghĩ nghĩ, Long Ngọ liền gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh.
Vào buổi học của ngày hôm sau, Thi Sơn Thanh lấy một cuốn sách và vở từ trong cặp đưa cho Long Ngọ.
Thi Sơn Thanh cũng không hỏi Long Ngọ muốn dùng làm gì. Sau khi cậu chuyển sách và vở sang bên trái bàn, thì chuyên tâm nghe giáo viên trên bảng giảng bài.
Long Ngọ cầm sách ra lật lật, thấy bên trong cũng chẳng có ghi chép quan trọng gì, liền biết Thi Sơn Thanh toàn ghi vào vở. Cô mở vở ra, quả nhiên trong đó đầy chữ.
Chữ của Thi Sơn Thanh hẳn đã từng luyện qua, nhìn rất đẹp, là hành thư* tiêu chuẩn. Không giống Long Ngọ, chữ cô viết ra về cơ bản là chẳng có ai tin đó là chữ của nữ sinh. Cũng không phải xấu, chủ yếu là viết quá ngoáy.
(*Hành thư: Một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo.)
Dùng câu của Ninh Trừng để nói thì chính là, không ngờ chị cô ấy trông thì đứng đứng đắn đắn như vậy, nhưng chữ viết thì lại buông thả như thế.
“Cài này không cần, vở thì ngày mai sẽ trả cho cậu.” Đợi đến khi tan học, Long Ngọ mới trả sách lại cho Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh hơi nghiêng đầu nói: “Không gấp, cậu muốn dùng thì lấy đi. Tôi không cần ngay.”
“Là mượn cho người khác dùng, tôi cầm đi photocopy lại là được.” Long Ngọ giải thích.
Thi Sơn Thanh nghe được câu trước thì thiếu chút nữa đã lấy vở lại, chờ Long Ngọ nói xong mới hỏi.
“Ai?” Thi Sơn Thanh lạnh lùng hỏi, chắc chắn không phải người trong lớp.
“Bạn cùng phòng, chị ấy rớt môn này, tôi lại chẳng ghi chép gì cả.”
Môn kinh tế là môn bắt buộc mà lên năm ba mới bắt đầu học, bạn cùng phòng của cô ấy?
“Bạn cùng phòng học năm ba?” Thi Sơn Thanh không hiểu lắm về việc chia phòng. Chẳng lẽ không phải những người cùng khoa, cùng lớp mới ở cùng nhau ư?
“Ừ, ký túc xá chúng tôi là ở lẫn lộn, chỉ có ba người.” Long Ngọ nghe hiểu được sự nghi hoặc của Thi Sơn Thanh, nên giải thích.
“Cậu cứ giữ vở lại mà xem, có vấn đề gì có thể hỏi tôi.” Thi Sơn Thanh mất tự nhiên nói một câu. Cậu biết Long Ngọ đã học môn này trước.
“Được.” Long Ngọ lại chẳng thấy Thi Sơn Thanh lạnh lùng chút nào, cô cảm thấy Thi Sơn Thanh thật sự là một người bạn tốt đáng để qua lại. Cô chỉ hỏi một câu là cậu có chép bài hay không, thì ngày hôm sau Thi Sơn Thanh đã mang sách và vở ghi chép đến.
Muốn photocopy một cuốn vở phải mất bảy, tám đồng, đủ cho Long Ngọ ăn một bữa ở căn tin. Chẳng qua là cô vô thức không muốn để Triệu Chân Kỳ dùng cuốn vở ghi chép này. Long Ngọ quay về lật lật đến giữa trưa, đánh dấu những chỗ dễ ra rồi mới mang đi photocopy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT