Ngày hôm đó, Tiêu Bảo Lạc tới điện của Trần Thái phi thử mũ miện và trang phục, hai thúc tẩu lại chạm mặt.

Trần Thái phi được mời ra chủ trì cung vụ, cung điện cũng đã thay đổi lớn hơn, lớn hơn mấy lần so với điện Tê Hoa của Tiêu Bảo Lạc đang ở. Tiêu Bảo Lạc mời người đứng ra nên cũng đối xử cung kính, Thái phi có chuyện gì thì hắn đều tự mình tới, kính trọng có thừa; Trần Thái phi ở chung với hắn mấy ngày thì cảm thấy nụ cười của hắn chân thành hơn trước.

Hứa Song Uyển quan sát, trong lòng cũng không tránh được vui mừng.

Bảo Lạc và nàng, nói đến thì vẫn hơi có khoảng cách, dù sao bọn họ cũng mới quen biết được một thời gian ngắn, nhưng nàng vừa nghĩ tới Bảo Lạc nhiệt tình quấn quýt với nàng thì nàng cũng khó tránh có suy nghĩ như trưởng tẩu, hy vọng hắn thuận lợi hơn, có nhiều người yêu thích hơn. Nàng không muốn phụ lòng ý tốt của hắn.

Bảo Lạc vừa đến thì cung yến của Trần Thái phi náo nhiệt hẳn lên. Đầu tiên, Bảo Lạc chen ở bên người Trần Thái phi, oán giận với Trần Thái phi một lúc về đám hoàng thân quốc thích không có thành tựu, trách móc từng người một, Trần Thái phi rất thích nghe. Người của Thượng Cung cục vừa mang mũ miện và trang phục tới, Trần Thái phi phải đứng ra trước dể xem xét kỹ càng, không thể không nhắc với cung nữ. Bà đi trước gặp người, còn Bảo Lạc lại đẩy người bên cạnh tẩu tử ra, không kiêng kỵ một đám người bên cạnh, nháy mắt với nàng: “Tẩu tử, tìm được chưa?”

“Hả?” Hứa Song Uyển nghe không hiểu.

“Thê tử.” Bảo Lạc nhắc nhở: “Người tuyệt thế giai nhân ấy.”

Hứa Song Uyển được hắn nhắc, mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Hôm qua mới gặp tuyệt thế giai nhân, nhưng chỉ gặp thôi, còn chưa định.

“Nghe nói à?” Nàng cười nói.

“Nghe người ta cười toe toét miệng.”

“Còn chưa định, đừng vội.” Bây giờ, Hứa Song Uyển chưa chắc chắn người nào, chuyện đã đẩy cho nàng. Nếu đám người kia muốn làm khó Bảo Lạc, trước tiên bước qua trưởng công tử nhà nàng rồi hẵng gào thét trước mặt nàng.

Nàng tuyệt đối không vội vàng chọn ra một người làm Hoàng hậu cho Bảo Lạc đăng cơ, chẳng qua để khiến đám người này yên lòng, Hứa Song Uyển cũng chịu khó gặp người, chẳng từ chối ai.

“Đệ không vội.” Bảo Lạc vội đến mức đi quanh nàng nửa vòng, đi từ trái sang phải: “Người kia có đẹp không? Dáng dấp như nào? Bao tuổi? Cái kia, cái kia có lớn không?”

Đáng lẽ Hứa Song Uyển đi sau Trần Thái phi, nàng cũng muốn đi xem mũ miện và trang phục, nhưng không đi được, bèn dừng lại nói với hắn: “Nói năng cẩn thận.”

“Ồ.” Bảo Lạc lập tức duỗi thẳng lưng, sợ nàng trách cứ, nói: “Lần sau không dám nữa.”

Hứa Song Uyển cười lắc đầu, dịu dàng nói với hắn: “Là một cô nương tốt, để ta ngắm thêm vài lần, nếu cảm thấy thích hợp thì sẽ cho đệ xem.”

Tề cô nương nói thông qua Trần Thái phi tiến cung, tuổi của nàng ấy còn lớn hơn Hứa Song Uyển nửa tuổi, đã sắp mười chín. Nàng ấy vẫn chưa gả bởi vì Tề đại tướng quân bị bệnh liệt giường, nàng ấy là đại cô nương trong nhà, dưới có ba đệ đệ đều đã mất sớm, chỉ còn một thứ đệ tuổi nhỏ nên nàng ở nhà hầu hạ.

Tề đại tướng quân cầu xin Trần thái phi, để bà dẫn Tề Đại cô nương tiến cung cho nàng xem mắt.

Mấy ngày nay, Hứa Song Uyển gặp rất nhiều người trong cung, chẳng ai dẫn cô nương đến cho nàng gặp mặt, đừng nói là cô nương tự đến.

Dung mạo của Tề cô nương rất đẹp. Nói như nào nhỉ, chính là vẻ ngoài hơi toát ra sự lạnh nhạt; nhưng khi nàng ấy giơ tay nhấc chân không thể xói mói chỗ nào, lúc nói chuyện cũng như vậy. Điều quan trọng nhất chính là, Hứa Song Uyển thích phong cách làm việc của Tề Đại cô nương, rất hợp tính nàng. Khi đó, nàng gặp nàng ấy trong cung của Trần Thái phi; bởi vì còn hai ngày nữa là ngày đăng cơ nên trong cung Trần Thái phi có nhiều việc. Người ra ra vào vào, hễ có người đến bẩm báo việc thì vị cô nương này sẽ đúng lúc ngừng nói, đợi đến khi Trần Thái phi nói xong, uống trà lấy lại hơi thì nàng ấy mới nói tiếp.

Trần Thái phi không quá thích nàng ấy, bởi vì không thích nên thái độ của Thái phi nương nương đối xử với nàng ấy rất tế nhị, nhưng Tề Đại cô nương đều rất khéo léo hoá giải, không làm mất mặt Thái phi nương nương, mà không khiến mình quá khúm núm.

Theo Hứa Song Uyển, vị Tề Đại cô nương này đối nhân xử thế rất lão luyện, vừa nhìn đã biết nàng ấy là người từng trải.

Nhưng Trần Thái phi cảm thấy nàng ấy hơi lớn tuổi, người cũng khá lạnh nhạt. Lúc nói với Hứa Song Uyển, cũng chỉ nhắc là năm đó Tề đại tướng quân giúp bà một việc nhỏ, bởi vì tình xưa nên bà không thể từ chối, đành phải đồng ý với lời nhờ vả của người ta.

Phủ Tề tướng quân đã xuống dốc. Tề đại tướng quân cũng là thế gia tướng môn, nhưng ông đến tuổi này cũng chỉ xuất chinh một lần vì quốc gia, về sau Đại Vi không có chiến sự để ông xuất chinh, trong thời gian đó ông bị thua trong lần tranh chức quan Hàm Châu với Hoắc gia, lại bệnh nặng thêm một trận, sau đó không gượng dậy nổi nữa, từ đó rảnh rỗi ở nhà.

Hứa Song Uyển do dự vị Tề Đại cô nương này không phải vì lớn tuổi, cũng không phải tính khí lạnh nhạt cứng rắn; những điều này không phải vấn đề.

Dẫu tuổi có lớn đi chăng nữa cũng chẳng lớn hơn Bảo Lạc. Nàng không lớn tuổi thì sao trải qua nhiều chuyện trong kinh, sao có được bản lĩnh như bây giờ? Nói nàng lạnh nhạt cứng rắn thì cũng chưa đúng, dẫu Trần Thái phi nói không thích thì nàng thì cũng nhắm mắt làm ngơ, chưa hề bất kính với Thái phi nương nương. Vả lại, nàng chỉ hơi lạnh nhạt, có chuyện vẫn đáp lời, cũng chủ động bắt chuyện

Lúc Hứa Song Uyển dẫn vị cô nương này ra ngoài, nàng nở nụ cười với người ta, vị cô nương này cũng cười đáp lại nàng. Nụ cười của nàng ấy rất đẹp, như hoa mai xua tan đi băng tuyết trong mùa đông, lấp lánh trong sáng.

Hứa Song Uyển nghĩ, Tề Đại cô nương không phải không cười, chỉ là chưa gặp được ý tốt, nàng ấy không biết cười hay không cười mới tốt.

Hứa Song Uyển biết được thì nàng thường xuyên mỉm cười. Đối với những người lọt vào mắt nàng, cười chính là được yêu thích, còn với những người không lọt vào mắt nàng thì cười chính là nịnh nọt a dua.

Chưa chắc tướng mạo hiền lành, nụ cười treo trên mặt thì ai ai cũng thích. Hễ là người có thành kiến với ngươi, dẫu ngươi là quả trứng gà thì bọn họ cũng có thể xem như đầu lâu.

Làm người đâu có thể chu toàn. Thực sự Hứa Song Uyển không ghét vị Tề Đại cô nương này; hơn nữa, việc này nếu thành thì nàng ấy sẽ làm Hoàng hậu nương nương. Một Hoàng hậu nương nương không cần mỉm cười với nhiều người, có thể cười với Hoàng thượng là được rồi.

Hứa Song Uyển cảm thấy, Bảo Lạc sẽ thích nụ cười của Tề Đại cô nương.

Nàng không biết tình huống bên trong phủ Tề tướng quân ra sao. Tề Đại tướng quân nhờ vả tình cũ đưa nữ nhi vào cung, cũng không biết có tâm tư gì, mà nàng chỉ mới gặp mặt Tề Đại cô nương, có chút thiện cảm, cũng không biết trong lòng nàng ấy nghĩ như nào. Nàng không biết rõ những chuyện này nên sẽ không nói chắc chắn với Bảo Lạc.

Nàng thu hẹp vấn đề lại một chút, sang phía Bảo Lạc thì đệ ấy có thể bớt đau đầu hơn.

Nàng nghĩ trong lòng như nào thì thành thật nói vậy, Tiêu Bảo Lạc nghe được thành ý trong lời nói của nàng thì lập tức mỉm cười đến hai mắt lại thành sợi chỉ, nói: “Đệ nghe tẩu tử.”

Hứa Song Uyển mỉm cười.

Bảo Lạc cười đến không ngậm miệng lại được. Sau khi gặp lại nghĩa huynh, hắn vui vẻ nói với Tuyên Trọng An: “Đệ biết nhờ tẩu tử tìm thê tử cho đệ quả không sai mà.”

Tuyên Trọng An bận bịu đến mức mặc dù đón người vào cung, chỉ có thể ngủ sát bên nàng vào buổi tối. Hắn thấy Bảo Lạc còn có thời gian đi gặp tẩu tử, bèn lạnh lùng lườm Bảo Lạc.

Bảo Lạc thấy vậy, hai mắt nhỏ gian xảo loé lên, lặng lẽ lùi về sau hai bước, đúng lúc bị Qua Ngọc Cẩn đi từ phía sau tóm lại.

Qua Ngọc Cẩn tức giận nói với hắn: “Nhanh sửa sang gặp đám người Ngự Sử đài và Hàn Lâm viện đi, Bát Tiếu đang dẫn theo bọn họ chờ gặp ngươi ở Ngự Hoa viên đấy!”

“Ta đâu phải Hoa cô nương!” Tiêu Bảo Lạc oán giận.

“Ngươi chính là Hoa cô nương, ai điểm tên ngươi thì ngươi phải đi ra!” Tối hôm qua Qua Ngọc Cẩn vừa tiếp một tiệc rượu, trời vừa sáng đã bị Trọng An huynh xách lên làm chân chạy khắp nơi, chạy đến mức hai chân đều mềm nhũn, trong lòng đang nổi lửa. Hắn thấy Bảo Lạc còn chưa đi tiếp khách bèn kéo tay người ta đi tìm thị vệ, áp tải hắn bên người.

Bảo Lạc không vui, trên đường còn sầm mặt quay đầu lại hét lên: “Ta muốn về Lại bộ.”

Tuyên Trọng An giật môi.

“Các ngươi chờ đó.” Bảo Lạc bị người đẩy lên long liễn, vừa được người nâng lên, hắn bèn cười lạnh nhìn đám người ở dưới: “Chờ ta làm Hoàng Đế thì sẽ lột da các ngươi.”

Qua Ngọc Cẩn chắp tay vái chào: “Ngài đi mạnh giỏi.”

Lột cũng được, không cần lao tâm khổ tứ vì vị gia này.

**

Ngày mười tám tháng tám, Thái tử Tần Lạc đăng cơ.

Ngày Thái tử đăng cơ, ngoại trừ mấy Vương gia trong hoàng tộc và mấy tên quan có bệnh nên không đi thì phần lớn quan viên trong triều đều đi. Người làm chủ của đại điển đăng cơ chính là một nguyên lão tam triều và Lễ bộ Thượng thư.

Siêu Vương và mấy vị Vương gia dẫn đầu làm loạn bị giam lỏng ở Lãnh uyển, không được thả ra.

Thái tử đăng cơ, nội cung không yên bình, sau khi Hứa Song Uyển gặp Bảo Lạc vào nửa đêm thì lập tức được đưa ra khỏi cung, trở về Hầu phủ.

Sau khi nàng rời đi, hậu cung liền bị Ngự Lâm quân vây quanh, tất cả mọi người đều bị cưỡng chế ở trong phòng không cho đi lại. Nếu có người ra khỏi phòng thì chém chết tại chỗ.

Ngày ấy, chỗ tối của hậu cung có rất nhiều người chết, lần này đã nhổ không ít cây đinh được giấu trong cung.

Sau khi tân hoàng đăng cơ thì thiên hạ vẫn không yên ổn. Bên phía lao dịch có người đi đầu khởi nghĩa vũ trang, nhưng mấy người này rất nhanh bị bắt lại, giữa lúc lòng dân hoảng hốt, cho rằng sau này trong thành sẽ liên tục chịu đựng gió tanh mưu máu thì nhưng người này cũng không bị giết, mà bị đày đến Liễu Châu.

Người áp giải bọn họ đến Liễu Châu chính là một tướng quân dưới trướng Đô đốc Lạc Châu, đi theo cùng còn có đoàn người Thái y viện áp tải theo vô số lương thực và dược liệu.

Đan Dược vương cũng có trong đội ngũ.

Lão nhân gia sắp xông đến Liễu Châu. Trước khi đi, lão đến phủ Quy Đức Hầu một chuyến.

Trong cung Hứa Song Uyển cũng chưa từng gặp Đan lão nhân gia. Lúc lão sắc thuốc cho trưởng công tử thì đều là trưởng công tử tự mình đến Thái y viện uống.

Hứa Song Uyển nghe nói lão nhân gia rất bận, vẫn đang bận thu dọn dược liệu của kho thuốc, vẫn chưa đủ nên còn muốn lấy từ dân gian. Nói là lấy nhưng thực ra là mua, do Hộ bộ xuất bạc; nhưng các tiệm thuốc lớn trong thành cũng không tăng giá, có tiệm còn hàng thì vẫn đồng ý nhượng lại, nghe nói một trong những nguyên nhân là lão nhân gia tự mình đi chào hỏi từng nhà, để người ta san sẻ ít dược liệu cho mình dùng.

Mấy ngày đầu tân hoàng đăng cơ thì loạn lạc, vài ngày sau thì đã yên bình hơn. Mọi người nói là triều đình đưa người bị lưu đày đến Liễu Châu cứu người, càng có nhiều người nói thì lòng người liền an ổn.

Dân chúng chỉ cần có người quản, dẫu hoang mang thì cũng cảm thấy những ngày tháng này có hy vọng. Bọn họ không nghĩ đến những chuyện không tốt mà toàn tâm toàn ý vượt qua cửa ải khó khăn trước mặt. Mấy năm qua, đa số dân chúng sống không tốt, tham quan ô lại đã diệt trừ hơn nửa, vị thánh thượng kia chết rồi nhưng bọn họ không cảm thấy buồn bã; trái lại Thái tử lên ngôi làm những việc này khiến bọn họ cảm thấy có chút hy vọng.

Vị bên trên không được, bọn họ vẫn đang ngóng trông minh quân.

Lão Dược vương vừa nhìn thấy Hứa Song Uyển, quan sát nàng từ trên xuống dưới rồi thốt ra: “Gầy.”

Lão thấy Hứa Song Uyển mỉm cười, lại nói tiếp: “Nhưng kiên cường hơn rồi.”

Hứa Song Uyển gật đầu.

Lần trước lão Dược vương gặp nàng là lúc nàng đang mang thai, người cũng béo ra.

“Tiểu tử nhà ngươi đâu?” Lão Dược vương lại hỏi nàng.

Lão Dược vương đến không đúng lúc, đột ngột ghé thăm nên Hứa Song Uyển không biết lão muốn đến, bởi vậy đã để tiểu thúc cõng Vọng Khang tới Khương gia chơi.

Khoảng thời gian này Tuân Lâm chăm sóc Vọng Khang.

Những ngày gần đây, hai thúc cháu suốt ngày ở chung một chỗ, Tuân Lâm không rời được cậu. Hôm nay, Hứa Song Uyển đúng lúc có chuyện muốn xử lý nên để tiểu thúc ôm Vọng Khang đến Khương gia.

“Đi với tiểu thúc đến nhà ngoại tổ chơi rồi ạ.”

“Ta đến không đúng lúc nhỉ?”

“Để cháu gọi nó trở về.”

“Không cần.” Lão Dược vương cười lắc đầu, móc một gói thuốc trong ngực ra cho nàng, nói: “Bên trong có ít thảo dược an thần, ta còn bỏ một khối ngọc vào, là quà đầy tuổi cho nó.”

“Phiền ngài nhớ tới.” Hứa Song Uyển đưa hai tay nhận lấy.

“Còn phải một hai tháng nữa mới tròn một tuổi nhỉ?”

“Đúng vậy, sắp qua một năm rồi, nhà ngài thì sao?”

“Sắp bốn tháng rồi, mấy tháng ngày này trôi qua rất nhanh, mùa xuân sang năm là ra đời rồi.” Lão Dược vương cười rất đắc ý: “Lão phu cũng là người có tôn tử rồi.”

Hứa Song Uyển cười gật đầu: “Để ngài ngóng trông.”

Lão Dược vương đưa tay về phía nàng: “Đến đây, để lão phu bắt mạch cho ngươi.”

“Vâng.” Hứa Song Uyển không từ chối ý tốt của lão.

“Mấy ngày nay người không thoải mái à?”

“Thi thoảng ạ.”

“Có ngủ nhiều không?”

“Vẫn tốt ạ.”

“Không nhiều à?”

Hứa Song Uyển cười, khẽ gật đầu.

“Ngươi giống Trọng An, số lao lực.” Lão Dược vương nghe mạch, một lát sau mới nói tiếp: “So với suy nghĩ của ta thì tốt hơn nhiều, cơ thể ngươi tốt hơn so với vị nhà ngươi có số vất vả.”

“Bây giờ chàng ấy đã được bù rồi.”

“Ây da.” Lão Dược vương nói đến đây bèn thở dài, nói tiếp: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến có một số việc, cũng vẫn chỉ có thể nói với ngươi.”

“Ngài cứ nói ạ.”

“Trước kia ta cảm thấy hắn không sống được lâu, chưa chắc không phải chuyện xấu…” Lão nhân gia nhìn sắc mặt Hứa Song Uyển không đổi thì mới nói tiếp: “Nữ oa oa, một khi người già đi thì rất đáng sợ, đặc biệt người ở vị trí cao; ngươi biết vì sao người ta dễ trầm mê sắc đẹp lẫn ca múa, tự hại mình chưa?”

Hứa Song Uyển nhìn ông.

“Cái gọi là lòng người, là không biết thỏa mãn, đạt được càng nhiều thì càng không thoả mãn. Hôm qua chỉ muốn mỹ nhân, ngày mai thì muốn trường sinh bất tử, ngày kia sẽ cảm thấy mọi người đều gai mắt, sẽ giết chết hết người đứng trước mặt…” Lão Dược vương cười khổ nói tiếp: “Phàm là người có có quyền lực, ngồi trên cao càng lâu; hễ bọn họ không kiềm chế được bản thân thì sẽ gây sinh linh đồ thán. Những người như bọn họ có năng lực rất lớn, làm sai chuyện thì gây ảnh hưởng càng lớn. Lão phu từng muốn những người này tốt nhất là chết vào mùa màng thì tốt biết bao.”

“Nhưng thế sự không do con người khống chế, ngươi nói xem có đúng không?” Lão Dược vương nói.

Hứa Song Uyển gật đầu.

Con người không thể khống chế.

“Nếu có ngày hắn thay đổi, khó tránh khỏi…” Lão Dược vương nói ra lời này, khó nói tiếp.

Hứa Song Uyển ngoan ngoãn nhìn ông, vẫn chưa lên tiếng.

Nàng hiểu ý của lão nhân gia.

“Ngươi nghĩ như nào?” Lão Dược vương nhìn Hứa Song Uyển bình tĩnh không giống tiểu nữ tử, sắc mặt cũng dịu đi.

“Cháu…” Hứa Song Uyển nói xong, lập tức im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Lão nhân gia, cháu, để cháu nói, chính là chuyện chàng ấy muốn làm còn chưa xong thì cứ nên để chàng ấy cố gắng hoàn thành. Cháu không biết sau này chàng ấy có thay đổi hay không, nhưng lúc cháu còn sống thì sẽ theo chàng ấy, tiếp tục giữ vững sơ tâm. Nhu nhược cũng được, cố chấp cũng được, chàng ấy là trượng phu của cháu, là người trong lòng cháu, dẫu mọi người trong thiên hạ không tin chàng ấy thì cháu vẫn tin, đây là lựa chọn của cháu.”

Nàng vừa dứt lời, cũng không biết nói như nào cho phải, lại khẽ cười nói nốt câu: “Làm sao có thể nghĩ nhiều về tương lai, có thể sống qua ngày là được rồi, đây chính là toàn bộ suy nghĩ của cháu.”

Đương nhiên nàng mặc kệ lời của người khác, nàng đều đứng về phe hắn.

Nàng lại bổ sung: “Vậy hiện giờ ngài nghĩ như nào ạ?”

Đan Dược vương bật cười, vuốt ve chòm râu.

Hứa Song Uyển thấy được sự mỏi mệt do nhiều ngày không ngủ của lão nhân gia, cũng biết trước khi ông đi còn đến Hầu phủ bọn họ một chuyến thì tuyệt đối chẳng phải khiến nàng không thoải mái. Nàng mỉm cười nhìn ông: “Theo Song Uyểnthì ngài còn hy vọng vào chàng ấy nhiều hơn so với Song Uyển.”

Lão Dược vương vừa vuốt chòm râu vừa liên tục cười to: “Thương cho roi cho vọt.”

Ông vừa dứt lời bèn nghiêm mặt, nói: “Thân thể của hắn kém ngươi nhiều, nếu hắn không xảy ra chuyện, nuôi trong nhà thì còn có thể sống qua bốn mươi, giống như phụ mẫu các ngươi. Tóm lại, không quá vất vả, lao lực thì có thể sống thêm hai mươi hay ba mươi năm.”

“Hiện giờ như nào ạ?”

“Nếu hiện giờ hắn cứ tiếp tục sống như vậy thì không quá bốn mươi.”

Nụ cười trên mặt Hứa Song Uyển nhạt dần.

“Nữ oa oa.” Lão Dược vương nói với nàng: “Ngươi phải trông coi hắn nhiều hơn. Lần này lão phu đến là gửi gắm trọng trách cho ngươi, ngươi coi chừng hắn, quản hắn đi. Lão phu tin là ngươi có khả năng này…”

Lão Dược vương không nói thẳng ra, thật ra ông càng sợ là căn cơ của triều đình không ổn định xảy ra chuyện.

Theo góc nhìn của ông, thật ra tân hoàng rất nguy hiểm, người này hoàn toàn không muốn làm Hoàng Đế, lòng cũng rất nhỏ. Lão Dược vương ở bên cạnh hắn một khoảng thời gian nên cũng nhìn ra được, đây là một người hoàn toàn không màng hậu quả, trong lòng của hắn không có thiên hạ, chỉ có mấy người trước mắt. Lão Dược vương phải thừa nhận rằng hắn không có dã tâm, người không có dã tâm thì khó làm Hoàng Đế tốt; nhưng ông cũng nhìn ra, tân hoàng rất dễ bị người dẫn dắt, mà người đó chính là Tuyên Trọng An.

Thậm chí, lão Dược vương cảm thấy vị tân hoàng này, nói là coi Tuyên Trọng An là huynh trưởng nhưng giống phụ thân hơn. Hễ vị huynh trưởng như phụ thân này yêu cầu hắn đi làm việc gì, dù hắn không vui thì vẫn hoàn thành, chỉ cần đưa hắn vào chính đạo thì hắn có thể làm một Hoàng Đế tốt.

Một người không có dã tâm lên làm Hoàng Đế, so với một người có dã tâm lên làm Hoàng Đế không để ý đến lũ lụt cuồn cuộn sau cái chết của bản thân thì tốt hơn nhiều.

Như Hứa Song Uyển nói, lão Dược vương đặt rất nhiều kỳ vọng lên người Tuyên Trọng An. Ông nhìn ra được Tuyên Trọng An có năng lực thi hành chính sách cai trị thiên hạ từ việc Tuyên Trọng An mạnh mẽ mở Kim khố để ông mua dược liệu.

Đây là một người đang nắm quyền, cũng là người có thể dùng thời gian ngắn nhất để cải thiện thiên hạ, cai quản nhà cửa.

Lão Dược vương rất muốn hắn không thay đổi, có thể sống thêm mấy năm.

Nhưng thân thể người này đúng là quá yếu.

“Hắn không nghe thì ngươi cứ khóc cho hắn nhìn, biết chưa? Nếu thật sự không được thì ngươi cứ ôm tiểu tử nhà ngươi khóc cho hắn xem…” Lão Dược vương mỉm cười nhìn nàng, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đừng cứ cười, ngươi càng cười thì hắn càng không sợ, ngươi xem hắn chưa về nhà đó thôi?”

“Gần đây quá bận ạ.”

“Bận bịu cũng phải gọi hắn về, chính là bận rộn nên mới gọi hắn về.” Lão Dược vương giảng đạo lý với nàng: “Ngươi xem ngươi vào cung thì khí sắc hắn tốt hẳn, một ngày hai bữa đến chỗ lão phu uống thuốc. Ngươi vừa đi thì lão phu chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, ngươi phải quản hắn kỹ vào, hiểu chưa?”

“Còn nữa.” Lão Dược vương nháy mắt với nàng: “Quản hắn kỹ thì không phải đều thuộc về ngươi à? Nào có cơ hội cho người khác làm bộ làm tịch, ngươi nói xem có đúng không?”

Hứa Song Uyển quay mặt đi chỗ khác, bật cười.

Hắn không hay ở trước mặt nàng, cũng không có cơ hội cho người khác uốn éo, nếu hắn thoải mái như vậy thì có thể ít phải uống thuốc rồi.

“Ta nói thật đấy.”

“Cháu biết rồi ạ.” Hứa Song Uyển quay mặt đi chỗ khác, gật đầu: “Đêm nay cháu sẽ gọi chàng ấy về.”

“Không về thì cứ khóc, ta cũng dạy Như Lan nhà ta như thế. Hiện giờ nó đã học được rồi, vừa khóc vừa nháo, đồ đệ dù bận rộn như nào đi chăng nữa cũng đúng giờ về nhà bào chế thuốc cho đồ tôn của ta.” Lão Dược vương nói chắc như đinh đóng cột.

Hứa Song Uyển bật cười.

Nàng vẫn gọi Hồ đại phu tới, nghe hai vị lão đại phu nói cả buổi trưa mới bàn bạc ra được trong khoảng thời gian nào trượng phu có thể uống thuốc.

Chập tối, Tuân Lâm cõng Vọng Khang trở về.

Vọng Khang đã hơn mười tháng, cũng mọc răng rồi, tiểu hài tử rất thích cười, vừa nhìn thấy người khác đã nhe răng. Cậu rất thích nói chuyện, dù người khác không nói thì cậu vẫn có thể bi bô cả buổi. Lão Dược vương ôm cậu thích đến chẳng nỡ buông tay, nghe cậu bi bô một lúc lâu rồi mới rời đi.

Ngày mai, Hứa Song Uyển nghe được từ bên trượng phu là trời vừa sáng lão Dược vương đã đi theo đoàn người đưa vật tư đến Chiêu Châu và Liễu Châu.

Hứa Song Uyển thầm nghĩ, lão nhân gia không cần nghi ngờ sau này trượng phu của nàng sẽ thay đổi.

Ông đã hơn bảy mươi còn bôn ba vì thiên hạ này?

Có người đi trước như ông thì sau lưng sẽ có hậu nhân nối gót.

Tác giả muốn nói:

Sau khi lao dịch xây dựng Lâm Viên gây sự, chưa đến nửa tháng thì có năm vạn lao dịch đã được thả về nhà. Tính theo số năm, mỗi năm mỗi người có thể lĩnh năm lượng bạc về nhà, có người ở năm năm thì có thể lĩnh hai mươi lượng bạc.

Triều đình chính thức mở phương pháp quản lý binh lính, nói rằng những người này có thể tụ tập thành nhóm về nhà. Sau khi về nhà, những người này có thể đến Hộ bộ nhận quần áo lao động, tính theo số năm lao động, một năm lao động có thể giảm miễn toàn bộ thuế cho đất đai ruộng vườn trong năm năm.

Năm vạn lao dịch về nhà, còn mang theo không ít bạc trở về, người nhà bọn họ đương nhiêu vui mừng; còn triều đình lại ầm ĩ vì việc này. Lần làm loạn này do Nội các dẫn dầu, bọn họ nói tân hoàng không hề thương lượng với bọn họ, không để ý đến tình hình đất nước, chỉ trích hắn là không biết cách trị quốc.

Tân hoàng còn trẻ, lại rất tuỳ hứng làm bậy. Đám đại thần Nội các ủng hộ hắn lên ngôi thấy hết lần này đến lần khác hắn không bị bọn họ kiềm chế nên đảng Nội các chiếm cứ một nửa giang sơn định lần này làm loạn để ngăn Tân hoàng.

Ngay trong lúc bọn họ không lên triều, Hứa Song Uyển cũng bị gây áp lực ở khắp nơi. Nội quyến của mấy vị Nội các dồn dập đưa thiếp mời cho nàng, thậm chí, có lão phu nhân làm chủ trong nhà còn tự mình đến phủ Quy Đức Hầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play