Giờ Ngọ Hầu phủ phải tế tổ thì Khương gia cũng thế. Khương Ngân nói chuyện một lát thì muốn rời đi. Tuyên Trọng An ôm Vọng Khang tiễn hắn một đoạn, chưa đến tiền viện thì Khương Ngân cản hắn rồi cười nói với hắn: “Qua năm rồi gặp.”

Còn mấy ngày nữa là đến tết, chờ hai nhà chúc tết thì bọn họ có thể uống chung với nhau mấy chén.

“Ừ.” Tuyên Trọng An mỉm cười.

Hắn cười tươi hơn hồi trước. Trước kia hắn cũng cười, chỉ là đa số đều cười nhạt. Từ lúc Khương Ngân thấy biểu đệ trưởng thành thì không nhìn ra tâm trạng của hắn, lúc này thấy nụ cười của hắn vừa lan ra đáy mắt vừa sâu hơn ngày trước thì thân làm huynh trưởng, trong lòng cũng được an ủi.

Biểu đệ Hầu phủ này, những năm nay không dễ sống mà vô cùng khó khăn, nói mỗi ngày đều giẫm trên lưỡi đao mà mưu sinh cũng không quá.

Từ trước đến nay hắn không giúp được nhiều. Hiện giờ có Hứa Nhị cô nương – con dâu của Hầu phủ giúp đỡ cho biểu đệ thì Khương Ngân cũng vui mừng vì tổ phụ đã cố gắng sắp xếp cho biểu đệ cưới nàng.

“Không cần tiễn nữa, mấy ngày nay ta không thấy tăm hơi của đệ tức phụ đâu, mấy ngày nữa ta sẽ qua thỉnh an Thiếu phu nhân.” Khương Ngân cười nói.

Tuyên Trọng An nghe vậy thì mỉm cười: “Được, đệ sẽ giúp huynh nhắn với Thiếu phu nhân.”

Khương Ngân thấy hắn đắc ý thì bật cười lắc đầu mà đi. Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, Trọng An có ái thê kiều nhi trong ngực thì bước đi sẽ càng cẩn thận hơn, trước kia luôn tin hắn thì lần này cũng sẽ đứng ở phía sau.

Từ lúc hai nhà Tuyên Khương đứng cùng một thuyền thì trước kia Trọng An đã có ý muốn đặt bọn họ trước mặt thánh thượng, để đoạn tuyệt với Hầu phủ; nhưng chuyện này không phải đơn giản. Trước kia Khương gia không phân rõ giới hạn với Hầu phủ, lần này lại phân rõ thì không thể.

Khương Ngân cũng hiểu, thánh thượng yêu thích Khương gia chỉ dựa vào sự trung thành không rời bỏ của Khương gia với Hầu phủ những năm này. Nếu sự trung thành thay đổi thì không biết thánh thượng có thể đối xử với Khương gia như trước không, điều này không ai dám chắc.

Khương Ngân thân là trưởng tôn đời này của Khương gia. Hắn còn độ lượng hơn phụ thân.

Nếu từ lúc ở chung một chiếc thuyền thì sao không tiếp tục đạp gió rẽ sóng, dẫu thuyền đắm cũng có thể dắt tay tung ca cười dài, cần gì mỗi người một ngả, một chìm một nổi.

**

Trưa hôm nay sau khi tế tổ xong, hiếm thấy người một nhà Hầu phủ cùng nhau dùng bữa. Chỉ là Hứa Song Uyển thân là thê tử quản gia, dẫu chủ nhân của Hầu phủ ít thì nàng vẫn phải sắp xếp nhiều việc trong lễ tế tổ. Tết đến, thân làm quản gia thì nàng phải tự mình giải quyết một số việc, không cho phép nàng trì hoãn; nên bữa ăn xong một nửa thì nàng mới vào bàn.

Ngày đông nên thức ăn nhanh nguội. Tuyên Trọng An ngăn cản tay nàng gắp món đã nguội, tự tay múc cho nàng một bát canh móng heo đậu tương đang nóng hổi trên lò đồng: “Nàng nếm thử cái này.”

Ngu nương đang hầu hạ nhìn thấy vội hỏi: “Để nô tỳ đi hâm lại đồ nóng.”

“Ừ.”

Vốn Hứa Song Uyển muốn cản nhưng thấy hắn múc cho nàng thì không lên tiếng.

Tuyên Hoành Đạo nhìn thấy cũng lờ đi.

Thê tử này đã tận tâm tận lực, trưởng tử đối xử tốt với nàng hơn cũng là điều nên làm.

Tuyên Khương thị vội vàng nói: “Lần sau không cần hết việc mới vào bàn, chờ người một nhà ăn xong thì lo liệu việc nhỏ kia cũng không muộn.”

Trước đây Tuyên Khương thị đều giao những việc vặt trong nhà cho quản gia, bà tử quản gia và nương tử đi làm; bà chỉ dặn dò để ý. Con dâu thích tự thân lo liệu, nói là không yên tâm nên muốn nhìn chằm chằm.

Tuyên Khương thị đã khuyên nhiều lần nhưng khuyên không nghe nên bà cũng không tiếp tục khuyên nữa.

Lần này có nhi tử ở đây nên bà mới khuyên thêm một lần.

Hứa Song Uyển biết bà bà có ý tốt nên cười nói với bà: “Con dâu biết rồi.”

Nàng đáp lời chính là, không thể không đi.

Lo liệu việc nhà làm gì có chỗ trống. Chủ nhân lười nhác thì dẫu người hầu tốt đến đâu cũng sẽ học trộm dùng mánh khoé. Nàng đã chỉnh đốn nhiều lần mới khiến trên dưới Hầu phủ ngay ngắn rõ ràng, mỗi người quản lý tốt việc của riêng mình chứ không giống như trước, một người làm việc không xuể mà còn phải nuôi hai, ba người.

Hiện tại Hầu phủ nhẹ nhàng thoải mái, tường ngói và trên đường gọn gàng sạch sẽ, ngay cả Lâm viên cũng tỉ mỉ tinh tế hơn. Việc này không phải nàng cứ ngồi ấm trong phòng dặn dò người hầu hai câu là có thể hoàn thành, nàng không tận mắt nhìn chằm chằm thì không lập được quy củ trong phủ.

“Biết là được rồi, ăn nhiều một chút.” Tuyên Khương thị gắp cho con dâu một món ăn.

“Tẩu tử, tẩu ăn đi.” Tuân Lâm cũng lên tiếng.

Hứa Song Uyển cười với bọn họ: “Đa tạ mẫu thân, đa tạ Tuân Lâm.”

Tuân Lâm thẹn không lên tiếng, mặt còn đỏ lên. Cậu cúi đầu ăn cơm rồi đưa bát ra nói: “Đệ muốn một bát nữa.”

Phúc nương nhận bát của cậu, lo âu lên tiếng: “Ngài ăn no chưa?”

Tuân Lâm không giống trước; cậu để người hầu ăn cơm, còn lược bỏ việc người hầu gắp thức ăn cho cậu; cậu tự mình làm hết. Cậu đã ăn hai bát nhỏ, đây là bát thứ ba; trước kia cậu ăn ít chứ không ăn nhiều như vậy nên khiến người hầu hạ lo lắng. Phúc nương lo cậu ăn nhiều đến mức đau bụng.

“Vẫn chưa, ăn thêm bát nữa là no rồi.” Tuân Lâm nói tiếp: “Ta ăn với tẩu tử, tẩu tử còn chưa ăn mà.”

Hứa Song Uyển vừa nghe thì cười rồi gác đũa xuống, sờ bụng cậu xong mới nói với Phúc nương: “Không cần lo lắng, Tuân Lâm ăn nhiều hơn trước, ngươi hỏi Khương nương sẽ biết.”

Hầu phủ phái Khương nương làm quản sự nương tử đi theo chăm sóc Tuân Lâm tới Khương gia đọc sách.

Hiện nay nàng ấy không ở trong phủ, mới vừa trở về cùng Tuân Lâm nên Hứa Song Uyển để nàng ấy về nhà của mình. Nàng đã nhiều ngày không về thăm nhà nên Hứa Song Uyển không cần nàng ấy hầu hạ.

“Thật ư?” Phúc nương cầm bát đưa cho tiểu nha hoàn xới thêm cơm, cười nói.

“Đúng vậy.” Tuân Lâm khẳng định.

Quy Đức Hầu xoa đầu cậu, cười lớn: “Nhi tử của ta dũng mãnh.”

Tuân Lâm quay đầu nhìn ông, khuôn mặt ửng hồng nở nụ cười ngượng ngùng nhưng tràn ngập vui sướng: “Phụ thân!”

“Thế thì ăn nhiều đi.” Tuyên Khương thị cũng vui mừng gắp thức ăn cho nhi tử.

“Đa tạ mẫu thân, người cũng ăn đi ạ.”

“Ây da.”

Chờ món ăn được hâm nóng bưng lên, cả nhà đợi Hứa Song Uyển ăn xong thì mới buông đũa.

Tuyên Trọng An không nói gì trên bàn ăn nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên khoé miệng. Hắn nhìn Uyển Cơ bận bịu, thỉnh thoảng gắp cho nàng hai món ăn, bữa cơm này ăn rất thoải mái.

**

Khoảng thời gian tết này, Hứa Song Uyển rất bận.

Trưởng công tử mượn cớ ốm không ra cửa, cũng không đón khách nhưng không ngăn được người tới cửa. Dẫu người tới không gặp mặt thì cũng tặng lễ, nàng chọn người nhận lễ nên vẫn phải đáp lễ.

Bên phía mẫu thân nàng cũng phái người đưa lễ tới, cũng may người sai vặt của Hầu phủ là người nàng chọn từ phía trưởng công tử. Ba người sai vặt đều từng hành quân ở biên cảnh, nói một không nói hai; mặc kệ người nào tới cửa thì đều hỏi rõ gia thế lai lịch mới để bọn họ khiêng lễ vào cửa. Người của Hứa Tằng thị phái tới bị ngăn lại bởi vì trước kia người sai vặt đã được dặn dò, không cần thông báo đã mời người rời đi.

Mãi đến chạng vạng người sai vặt mới bẩm báo với Hứa Song Uyển về tình hình của ngày hôm nay trước cửa Hầu phủ.

Bình thường trong nhà quan lại, người sai vặt là một vị trí đắc lực bởi người tới lui đều phải thông qua họ để thông báo cho chủ nhân; vì lẽ đó những người này thường là thân tín của chủ nhân đảm nhiệm. Bọn họ sẽ thu bạc làm của riêng, nếu nhiều bạc thì sẽ chia cho quản gia. Còn nếu có nhiều bạc hơn nữa thì phải dâng cho chủ nhân, bản thân chỉ được lấy một góc nhỏ.

Nhưng cái góc nhỏ này còn nhiều hơn so với một nô bộc bình thường.

Hầu phủ không tiếp tục dùng cách này bởi vì lúc trước e sợ vị khánh lễ trọng[1], sợ thu vào phỏng tay. Hiện tại càng khó làm vì người dâng lễ đều là xin miễn tội chết. Vị trí Thượng thư hai bộ này của Tuyên Trọng An không vững nên đã dặn dò Uyển Cơ nhà hắn không cần thu chút bạc đưa tới cửa này nên Hứa Song Uyển càng quản gia nghiêm ngặt hơn, đã thay đổi liên tiếp ba nhóm, đến lượt nhân tài bên phía trưởng công tử mới xem như cố định.

Mấy người sai vặt này còn nghiêm chỉnh hơn trước kia nhiều. Chủ nhân dặn dò một là một chứ chưa bao giờ đầu cơ trục lợi, đối với Hứa Song Uyển thì đây là chuyện tốt.

Nàng không cần người hầu quá thông minh hiểu ý, chỉ cần người nghe hiểu dặn dò là tốt rồi.

Người hầu có chính kiến thì Hầu phủ cũng không dùng được. Chủ nhân đa nghi của Hầu phủ thì không thường xuyên ở nhà, mà chủ nhân vô tư kia tuỳ tiện lên tiếng thì có thể dỗ dành, không may xảy ra chuyện thì người phiền phức lại là nàng.

Qua mùng năm, Hứa Song Uyển thuê thêm mấy người sai vặt để cản chuyện. Nàng đã lên tiếng với trượng phu để hắn giúp nàng dời nhà của mấy người này vào kinh.

Tuyên Trọng An nghe xong lập tức nhướng mày nhìn nàng: “Xem ra Uyển Uyển rất hài lòng với người mà vi phu chọn?”

Hứa Song Uyển đã có thể mặt không đỏ tim không đập đối phó với sự trêu đùa của hắn, nàng bình tĩnh gật đầu: “Vâng.”

“Thế có thưởng không? Nếu thích thì phải thưởng lớn cho vi phu chứ nhỉ?”

Hứa Song Uyển không dự đoán được hắn còn có hành động này. Nàng không bình tĩnh được mà trợn mắt nhìn hắn, thấy hắn nhìn nàng chằm chằm, ý cười nơi khoé miệng càng sâu thì khuôn mặt nàng bỗng đỏ bừng lên.

Lại là một cảnh mặt đỏ như hoa đào, cảnh hoa đào tháng ba nở rộ.

**

Mười lăm tháng giêng Đại Vi bắt đầu mở triều, cách vài ngày thì Hoắc gia gửi bái thiếp, mời Tuyên Trọng An đến dự tiệc. Tuyên Trọng An suy nghĩ còn mấy ngày nữa mới phải vào triều nên cầm theo bái thiếp tới Hoắc gia.

Hắn vừa đi mãi đến sáng sớm mang theo người đầy mùi rượu và son phấn trở về nhà, ngã trên giường.

Hứa Song Uyển đứng ở bên giường đánh giá hắn một lát. Lần này nàng không tự mình động thủ mà mời mấy người Ngu nương dẫn theo nha hoàn thu dọn cho hắn.

Còn nàng thì ôm lấy Vọng Khang, đi tới khuê phòng bên cạnh dặn dò chuyện sau này cho quản sự nương tử.

Trên mặt nàng không thể hiện vui buồn giận dữ, giống như ngày thường.

A Mạc đi theo chủ tử còn đứng ngoài phòng. Hắn thấy cảnh này thì lau mồ hôi thay cho trưởng công tử.

Hắn là người hầu nên không tiện vào phòng của nữ chủ nhân. Lúc này hắn đứng bên ngoài gấp gáp tới mức quai hàm đều bạnh ra, một lát sau hắn mới lấy hết dũng khí tìm Thiếu phu nhân ở phòng bên cạnh.

Đợi đến lúc quản sự và quản sự nương tử lớn nhỏ trong phủ lần lượt rời khuê phòng, ngay cả lão quản gia Đồ quản gia cũng bước từ trong ra. Đồ Thân không hiểu khi thấy hắn cứ ngập ngừng không vào: “Có việc à? Sao không tiến vào?”

Lão lại nói: “Vào đi thôi, bên cạnh Thiếu phu nhân có người.”

Thải Hà và mấy người Khương nương đang ở bên cạnh, có nương tử và nha hoàn giúp đỡ thì lúc hắn đi vào cũng có thể nói chuyện.

“Ây da…” A Mạc mang vẻ mặt đau khổ, hắn đường đường là một nam tử hán trưởng thành, còn cao hơn Đồ quản gia một cái đầu; ấy vậy mà cúi đầu nói với Đồ quản gia.

“Này: “ Đồ Thân do dự: “Có phải từ cái kia mới trở về?”

Từ trên giường bò xuống mới về? Không đến nỗi. Trưởng công tử không phải người không cẩn thận như vậy, bình thường ngài ấy xem Thiếu phu nhân là bảo bối, làm gì có chuyện như vậy.

“Cái gì cái gì cơ,” A Mạc oan uổng thay cho trưởng công tử đến mức hoảng hốt: “Cái gì mà từ cái kia mới trở về, trưởng công tử tiếp chuyện với đám người đến tận hừng đông, bọn hắn không tan cuộc, trưởng công tử có cách nào? Giữa chừng có ca cơ uống đến mức say khướt nên va phải lồng ngực của trưởng công tử, ngay cả cốc cũng văng tới người trưởng công tử. Ngài ấy nổi nóng nhưng Hoắc tiểu tướng quân đã bồi tội, sao chúng ta có thể so đo với một ca cơ…”

“Cho nên người của trưởng công tử chính là bị như vậy…” A Mạc rướn cổ lên, nói vọng vào bên trong chưa đóng cửa.

Đồ Thân bật cười, lão giơ tay vỗ xuống gáy của hắn: “Xem ngươi làm chuyện tốt gì, để ngươi đi theo trưởng công tử mà sao chẳng có thị lực vậy, không biết thay trưởng công tử hay Thiếu phu nhân ngăn cản à?”

A Mạc sờ trán, giọng vẫn to và oan ức đáp: “Cháu cũng muốn ngăn cản mà, nhưng bọn họ không phải là quan lớn thì là tướng quân, thượng thư, thị lang. Cháu là một người hầu thì làm sao ngăn cản nổi? Trưởng công tử còn chẳng có cách nào mà chỉ biết tức giận, ngài có biết không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play