Hoắc thị đã gả cho Thái tử được bảy, tám năm. Mấy năm nay nàng tổng cộng mang thai bốn lần, cuối cùng chỉ có một công chúa và một Hoàng thái tôn sống sót được. Ban đầu nàng sinh được hai hoàng tôn, nói là chết yểu; thực ra là chết không rõ ràng. Ngày tháng ở Đông cung này đã khiến nàng hoàn toàn thay đổi, nghĩ đến những người này thì ánh mắt nàng tàn nhẫn đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Trong đó mang theo một loại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai thịt uống máu, rút gân trút hận.
Hứa Song Uyển nhìn rõ thì càng kính cẩn nghe theo, Thái tử phi nói gì thì nàng đều nhớ kỹ.
“Cố gắng nói với trưởng công tử nhà ngươi, hắn sẽ hiểu.” Thái tử phi dứt lời lập tức nở nụ cười: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, mau đến đây uống chút trà gừng, trời càng ngày càng lạnh rồi, ở bên ngoài sẽ bị đông lạnh mất.”
Thái tử phi dứt lời, thấy Hứa Nhị lại gật đầu thì nụ cười càng tươi.
Nàng nói những lời này đương nhiên là vì nàng để ý Hứa Nhị này. Ngoài ra còn là thông qua nàng ấy để qua lại thân thiết với vị trưởng công tử kia — vị kia là một người vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần có đường sống thì ngay cả mạng của mình hắn cũng dám đánh cược.
Hết lần này đến lần khác, số hắn vẫn tốt.
Thái tử muốn dùng người tàn nhẫn như vậy thì đương nhiên nàng cũng giúp đỡ Thái tử.
Thái tử phi thấy Hứa Nhị ngoan ngoãn thì rất hài lòng. Nàng ấy chờ cung nhân tới báo Tuyên Trưởng công tử tỉnh rồi đang tìm Thiếu phu nhân nhà hắn để trở về thì nàng còn nhét lò sưởi khảm đầy bảo thạch vào tay của Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển vốn không muốn nhận nhưng Thái tử phi cười nói một câu cầm đi, không phải vật quý báu gì thì nàng lập tức nhận lấy, tay sờ lên cái lò sưởi khảm đầy bảo thạch này.
Đáng giá không ít tiền. Tức phụ của Hầu phủ mấy ngày nay đang kiểm kê gia sản thầm nghĩ.
**
Sau khi tỉnh lại Tuyên Trọng An ở lại Đông cung ba ngày. Ba ngày sau tay đầu và tay của hắn có thể cử động thì hắn lập tức trở về phủ.
Dược vương đến chữa trị cho hắn, biết hắn muốn đi, ông tức giận đến mức hai mắt trợn tròn: “Ngươi làm khổ ta, ta không đi được, ngươi có thể về nhà? Ta đâm chết ngươi!”
Tuyên Trọng An tốt tính cười cười: “Ngài là khách quý của thánh thượng, thánh thượng không nỡ để ngài đi cũng là điều dễ hiểu. Vả lại, ngài không phải sớm nghĩ đến kho thuốc của Thái Y Viện ư? Ta nghe nói kho thuốc của Thái Y Viện phong phú, chủng loại phong phú lên tới hàng ngàn, hàng vạn. Một chút thời gian của ngài không đủ nhìn một lần đâu?”
“Cũng đúng, ta mới thấy một nửa, mấy lang trung giang hồ này chữa bệnh không đến nơi đến chốn nhưng vơ vét dược liệu thì nhanh. Bọn họ đoạt không ít đồ tốt ở dân gian, ta thu thập chỗ bọn họ là được.” Dược vương gật đầu.
Thuốc được cống lên theo miệng của lão nhân gia thì là đoạt. Tuyên Trọng An biết tính tình của ông, mỉm cười nói: “Đợi ngài nhìn xong rồi muốn đi, khi đấy ngài có thể về nhà rồi.”
“Ngươi nói dễ nghe nhỉ,” Dược vương lườm hắn một cái: “Giống như lão phu muốn đi sẽ có thể đi vậy.”
“Ngài không phải là phàm nhân, trên đời này chưa có chuyện gì có thể làm khó được ngài.”
“Hahahaha…” Dược vương bị hắn vỗ mông ngựa, ông cười đến cái cằm phát run, râu ria lộn xộn. Ông vuốt lại râu rồi nói với Tuyên Trọng An: “Ngươi người này, cái miệng này cũng được, chết đi thì đáng tiếc, được rồi, đồ nhi…”
Đồ đệ của ông vội vàng tiến lên.
“Đem thuốc đưa cho hắn.”
Đồ đệ thấy sư phụ hắn cuối cùng cũng nhả ra, hắn bận bịu móc bình thuốc từ trong ngực ra: “Tuyên huynh, Ôn Tuyết Hoàn, mỗi ngày một viên.”
“Đa tạ hiền đệ.” Tuyên Trọng An dùng mắt ra hiệu cho hắn đem bình thuốc lại đây, nói với hắn: “Tình cảm của hiền đệ tương lai vi huynh sẽ báo đáp. Nơi này của vi huynh cũng có mấy nhân tuyển tốt, trở về ta sẽ tìm giúp đệ. Nhà của vi huynh có tẩu tử ngươi là được rồi.”
Đồ đệ chớp mắt xấu hổ đến cổ đều ửng đổ, đây đều là miệng của sư phụ hắn gây hoạ. Hắn mở miệng nhưng lúng ta lúng túng không biết nói gì, cuối cùng xấu hổ nhắm chặt mắt: “Lão già chết tiệt!”
Dược vương vô tội: “Gọi ta làm gì? Ngươi sắp già tới nơi rồi còn không cưới tức phụ, ta có thể không vội ư? Lão quỷ bán thuốc đã ôm được hai tôn tử rồi, ta một đứa đều không có. Ngươi còn không muốn cưới, ngươi để mặt mũi của ta ở đâu? Ngươi tức giận, ta còn tức giận hơn đấy! Cái đứa bất hiếu này!”
Hắn còn có mặt mũi chửi lão, đúng là tức giận mà.
“Đi đây!” Không còn mặt mũi ở lại, đồ đệ vung tay áo, cầm lấy cái hòm thuốc đeo vào lưng, khí thế mạnh mẽ đi ra cửa.
Người hiền lành cũng biết giận đấy!
Dược vương thấy đồ đệ bưng trà rót nước cho ông đi rồi, ông theo bản năng cũng muốn đi theo, nhưng vẫn chạy tới nói với Tuyên Trọng An: “Ngươi nói thật?”
“Thật.” Tuyên Trưởng công tử mỉm cười nói.
“Vậy ngươi tranh thủ thời gian giúp đỡ hắn tìm, hắn nghe lời ngươi. Nếu ngươi tìm cho hắn thì hắn sẽ cưới.” Dược vương vừa nghĩ cái đồ đệ ngốc cực kì sùng bái con ma ốm này thì ông cảm thấy đây biện pháp hay.
Ông dứt lời rồi quay người rảo bước. Ông đi ngang qua tiểu nữ oa xinh đẹp đang đứng cách đó nửa trượng thì đáng tiếc than: “Không chờ được ngươi rồi, có điều không quan trọng, nếu như sau này hắn chết mà tôn nhi của ta đã trưởng thành, đến lúc đó ngươi gả cho hắn cũng được, ruộng đồng và núi non của nhà chúng ta vẫn cho ngươi.”
Ông nói xong cũng chẳng đợi tiểu oa nhi đáp lại, chắp tay sau lưng nhanh chân rảo bước, cái bóng lưng phấn chấn hăng hái kia giống như khuôn mặt tiểu hài tử.
Trong phòng chỉ còn lại Hứa Nhị cô nương đang lúng túng nhìn người trên giường, lúc này phu quân của nàng nhìn về phía nàng.
“Lại đây…” Tuyên Trọng An gọi nàng.
Hứa Song Uyển đi tới.
“Xem ra,” Tuyên Trọng An chờ thê tử đi tới lập tức mỉm cười nhìn nàng: “Ta phải sống lâu hơn nàng hai ngày mới được.”
Nếu không, hắn chết rồi thì nàng trở thành thê tử của người khác mất.
Lúc hắn nói chuyện thì miệng vẫn mỉm cười, nhưng chẳng biết tại sao, Hứa Song Uyển nhìn từ bên trong thấy được hai phần tàn nhẫn. Nàng tưởng tượng khoảng thời gian vừa rồi hắn không làm chuyện nhã nhặn như bề ngoài, thê tử của trưởng công tử bỗng ngẩn người, một lát sau gật đầu: “Được.”
Tuyên Trọng An nghe vậy lại nở nụ cười.
**
Tuyên Trọng An mang theo hai người hầu thân cận rời Đông cung. Chưa tới hai ngày, Đông cung truyền tin tới phủ Quy Đức Hầu, bảo hắn tĩnh dưỡng trong phủ mấy ngày chứ đừng ra khỏi cửa.
Bên trong hoàng thành sợ bóng sợ gió, khắp nơi đều bị xét nhà.
Phủ Quy Đức Hầu cũng bị dính vào phong ba. Tuyên Trọng An bị thương nặng được khiêng ra khỏi cung chưa được hai ngày đã truyền khắp kinh thành, rất nhiều dân chúng kêu phủ Quy Đức Hầu lần này chạy trời không khỏi nắng.
Tin Yến vương mưu nghịch cũng không truyền ra ngoài, Quy Đức Hầu không rõ bèn hỏi trưởng tử. Trưởng công tử nói với phụ thân: “Nước Yến binh hùng lực mạnh, nếu Yến vương chết ở kinh thành thì trưởng tử của hắn sẽ khởi binh. Nếu như tin truyền đến là hắn bị giam cầm, nước Yến bên kia cũng sẽ chuẩn bị sẵn…”
“Vậy bây giờ như nào?”
“Thánh thượng tự có tính toán…” Tuyên Trọng An suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày nay tra xét mấy nhà, nếu như tra ra thì đều liên quan đến Yến vương.”
Đúng như dự đoán. Trong cung rất nhanh truyền ra tin tức, nói mấy nhà này đều là thay Yến vương làm trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng, hạng tham quan vơ vét của cải của dân, ngày sau nhất định sẽ định tội, đưa lên Ngọ môn xử trảm.
Hứa phủ vừa sợ vừa hoảng. Sự vui mừng vì trước kia không qua lại với phủ Quy Đức Hầu nhanh chóng biến thành đứng ngồi không yên khi biết đây là thánh thượng đang tra xét tham ô.
Quan to ở kinh thành sẽ không nhận tiền, nhưng thu nhiều hay ít thì không thể nói rõ. Có mấy nhà thì dù ít cũng thu, còn có mấy nhà thì chút tiền không thèm nhận. Những năm gần đây Hứa phủ mặc kệ là ai đến, chỉ cần đưa bạc thì bọn họ sẽ nhận; có lúc đối phương không đáp ứng đủ số bạc mà bọn họ muốn thì bọn họ cũng sẽ mê muội mà không trả lại.
Mấy năm nay danh tiếng của Hứa phủ cả trong lẫn ngoài kinh thành đều không quá tốt, cũng chẳng có biện pháp làm thân để mấy quan chức lui tới nhà bọn họ.
Người như Hứa phủ thì ở kinh thành không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Có mấy nhà mới nổi chính là dựa vào con đường này để tích góp của cải. Còn có hai, ba nhà còn ngông cuồng hơn Hứa gia; trong đó một nhà là Hình bộ Thượng thư. Một nhà Hình bộ Thượng thư này chỉ cần nhét đủ bạc thì ngay cả tội chết cũng thoát, đen thì hắn đổi thành trắng. Lần này bị tịch biên mấy nhà thì cũng có nhà giống Húa gia, cũng có quan hệ tốt với Thượng thư Hình bộ.
Hứa gia hoảng hốt sợ liên luỵ đến cả nhà.
Tuy nói nhà bọn họ không giống nhà Hình bộ Thượng thư nhận bạc làm việc, khiến bách tính oán than đậy đất; nhưng mấy năm nay bọn họ cũng nhận kha khá bạc khiến dân gian tranh chấp.
Thánh thượng nghỉ triều khiến mấy ngày nay Hứa Bá Khắc cũng không vào triều, không biết được tin tức trong cung. Ông tìm đồng liêu hỏi thăm thì bọn họ cũng chẳng biết gì, không rõ tâm tư của thánh thượng, vậy thì phải nghe ngóng ở mấy nhà phụ tá đại thần trong Nội Các. Lần này, mấy nhà này đều đóng chặt cửa phủ, không gặp khách tới. Bọn họ đóng cửa càng khiến người dưới vững tin động tác bất thình lình của thánh thượng là muốn điều tra tham ô.
Từ xưa đến giờ mấy người này luôn nắm rõ thánh tâm, không ít lần hiến sủng vật của quý cho thánh thượng, Hứa gia cũng xem như là hiểu lòng thánh thượng nên lần này cũng đứng ngồi không yên. Hứa Bá Khắc ở trong phòng suy nghĩ một ngày một đêm, ngày thứ hai ông gọi mấy nhi tử lại đây, nói: “Hai ngày trước Yến vương vừa chuyển ra khỏi cung, ta nghe nói đã có người gửi thiếp mời thành công. Hai ngày nay nhà chúng ta cũng chuẩn bị một chút, phải dâng lễ khiến Yến vương gia thoả mãn!”
Mấy người Hứa Trùng Hành vừa nghe đều cảm thấy đây là ý kiến hay. Bọn họ cho rằng Yến vương ở đất phong quá lâu nên vào kinh tống tiền, bèn nghe phụ thân.
Mấy nhà khác cũng nghĩ như Hứa gia. Lão Hoàng Đế chưa được vài ngày đã thu được đông đảo lễ vật mà thần tử cống lên, so với lễ vật ngày xưa thần tử hiến tặng còn quý gia hơn, lão ngạc nhiên đến mức cười to.
Lần này lão Hoàng Đế liên tục chịu kích thích khiến lão không còn mê muội với tửu sắc nữa. Lão không mê muội còn đáng sợ hơn xưa, vui buồn khó đoán, cả người lộ ra vẻ âm u. Thái tử thấy người phụ hoàng này cũng không dám nhìn thẳng.
Chưa tới vài ngày phủ Quy Đức Hầu đã khiến mọi người ngạc nhiên. Trong cung truyền ra thánh chỉ, đầu tiên là bù đắp cho việc Quy Đức Hầu trưởng công tử Tuyên Trọng An làm Yến vương thương nặng, ban thưởng một đống dược liệu trị thương.
Trên thánh chỉ lại viết; trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu tuổi trẻ anh dũng, là thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy của triều đình, ban ân cho trưởng công tử vị trí chính tứ phẩm Hình bộ Thượng thư, sau khi thân thể khoẻ lại thì có thể đi nhậm chức.
Tin tức này truyền ra khiến toàn kinh thành ồ lên.
Hứa gia cũng trợn mắt há mồm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT