Chẳng mấy chốc sắp đến năm mới, vào ngày cuối cùng của năm cũ, Hứa Song Uyển đi đầu tiến vào cung một chuyến dự cung yến do Hoàng Hậu chủ trì. Hoàng Hậu vừa nhìn thấy nàng, lập tức mỉm cười.
Tựa như cây đào ra hoa, lấp lánh sáng rực.
Hứa Song Uyển thấy hào quang của nàng ấy, cả người bỗng như bừng sáng, trong lòng đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Kể ra, nàng đã từng làm ba cọc mai mối, bây giờ nhìn lại cọc nào cọc nấy đều là hai bên thích thú.
Năm trước, nàng còn nhận được đại lễ từ Dược Vương cốc đưa cho Hầu phủ và bản thân. Lão Dược Vương đưa cho nàng một phần lễ không nói, ngay cả đôi phu thê Đan Cửu cũng đưa cho nàng một phần đại lễ, Như Lan muội muội còn gửi thư nói là nàng ấy tự tay làm mấy bộ xiêm y cho Vọng Khang; Hứa Song Uyển ấm lòng khi nhận được tâm ý.
Hứa Song Uyển vừa đến thì Hoàng Hậu lập tức vây quanh bàn tròn ngồi cùng nàng, không phân trên dưới, mà chờ đợi Hứa Song Uyển như tẩu tử.
“Ngài đã tới, thánh thượng đã nói với muội rằng mấy ngày nay ngài sẽ tiến cung xem bọn muội một chút, muội vẫn luôn chờ đợi.”
Hứa Song Uyển thấy nàng ấy quá khách sáo, không chịu được, bèn cười nói: “Ngài khách sáo rồi.”
Nàng vừa nói xong cũng bật cười, bổ sung thêm: “Muội và ta thực sự không cần phải khách sáo, đều là người trong nhà.”
“Vâng.” Hoàng Hậu đáp, ý cười trên mặt không nhạt đi. Nàng ấy vừa dứt lời bèn liếc mắt nhìn sang nhũ mẫu bên cạnh, chờ bà ấy dẫn theo cung nhân lui ra sau thì mới kéo tay Hứa Song Uyển, nói tiếp: “Tẩu tử đừng trách.”
Nàng ấy kéo tay Hứa Song Uyển đặt lên bụng.
Hứa Song Uyển ngạc nhiên, chớp mắt chợt hiểu ý.
“Có?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt Hoàng Hậu hơi ửng đỏ, gật đầu.
“Thánh thượng biết chưa?”
“Biết rồi, chàng ấy đã gọi thái y qua bắt mạch, ngày tháng vẫn còn ngắn, nhiều nhất cũng mới được một tháng.” Hoàng Hậu khẽ nói: “Trong cung chàng ấy còn chưa yên ổn, vẫn chưa bắt được hết người, còn chưa đưa tang tiên đế. Trước tiên không để người ngoài biết cho thoả đáng, chờ ổn định, chàng ấy có kế sách ứng đối rồi lại nói sau.”
Hứa Song Uyển bỗng hiểu vì sao mấy ngày nay Bảo Lạc nói nghĩa huynh để nàng tiến cung.
Sau khi Bảo Lạc thành hôn, nàng vẫn chưa từng vào cung. Bảo Lạc để nghĩa huynh của hắn đề cập với nàng mấy lần nhưng nàng cũng chưa đồng ý.
Việc hôn sự của Đế Hậu là do nàng sắp xếp, nhưng nếu như qua rồi thì không nên tốt quá hoá dở. Với nàng, nàng cảm thấy ngăn cách một chút mới có thể lâu dài, nên nàng vẫn luôn không đáp lại lời mời của Bảo Lạc. Mãi đến tận lần này trưởng công tử nhà nàng gật đầu thì nàng mới tiến cung.
“Muội cứ nghe hắn, trong lòng hắn tự có tính toán.” Hứa Song Uyển lập tức nói.
“Vâng.” Ý cười trên mặt Tề Lưu Uẩn đã phai nhạt, nàng ấy vẫn khẽ nói với Hứa Song Uyển: “Gần đây muội và Thái phi nương nương bất đồng ý kiến trong một vài việc trong cung…”
Lúc nàng ấy nói chuyện, hai mắt vẫn nhìn Hứa Song Uyển; Hứa Song Uyển nhân tiện nói: “Bất đồng thì bất đồng thôi, muội là Hoàng Hậu nương nương.”
Nàng ấy mới là chủ nhân cầm phượng ấn cai quản hậu cung.
Hứa Song Uyển cầm tay nàng ấy, nhỏ giọng nói tiếp: “Trước kia bà ấy vốn chỉ là một phi tử trong số rất nhiều hậu phi của tiên đế, là thánh thượng chọn bà ấy nên bà ấy mới có địa vị hiện nay. Ngày trước chọn bà, cũng chỉ là để bà áy tạm thời quản lý việc trong cung trước khi muội chưa tiến cung thôi. Sau khi muội vào thì đương nhiên đứng đầu là ý của muội, bà ấy chỉ là nhiều hơn hai tháng mà thôi, không phải hai năm, cũng chẳng phải hai mươi năm…”
Bà ấy có cái gì có thể đối nghịch với Hoàng Hậu nương nương?
Nhưng Hứa Song Uyển cũng biết, nếu Hoàng Hậu yếu đi, bà ấy mạnh lên. Bà nắm quyền dần dần thì càng bất lợi với Hoàng Hậu, ngày qua ngày, bà ấy sẽ kiểm soát trong cung rất sâu.
Đương nhiên bà không có địa vị bằng Hoàng Hậu, nhưng quyền lực được nắm giữ sờ sờ trong tay người sống, xưa nay đều có thể làm Hoàng Đế bù nhìn thì Hoàng Hậu bù nhìn càng không phải không có. Mặc kệ là năng lực và tính cách không bằng người ta thì cũng rất dễ bị người ở địa vị kém xa tít tắp điều khiển trong tay, không thể động đậy.
Nhưng Tề Đại cô nương không phải có tính tình này, đây cũng là nguyên nhất quan trọng nhất mà Hứa Song Uyển cảm thấy nàng ấy thích hợp với Bảo Lạc.
Hoàng Hậu nghe hiểu ý của Hứa Song Uyển, nàng ấy khẽ đáp: “Không dối tẩu tử, muội cũng nghĩ như vậy.”
Thái phi nói sao liền vậy, người làm Hoàng Hậu là nàng lại chẳng đảm đương nổi mấy câu. Lâu dần, người trong cung đều cảm thấy chỉ có lời của Thái phi nương nương mới là ý chỉ, vậy người làm Hoàng Hậu là nàng chẳng phải thành trang trí?
Thái phi lại chẳng phải Thái hậu.
Bởi vậy nên Tề Lưu Uẩn không thoả hiệp với Trần Thái phi. Thái phi nương nương nói, chỉ cần không phải ý của bà vậy thì không được. Không có ý chỉ của bà ấy thì việc trong cung không thể động vào là không thể động vào.
Hoàng Hậu tiến cung cũng được hai tháng. Lúc trước, nàng còn kính Thái phi mấy phần; nhưng đến tháng này thì nàng hơi đối chọi gay gắt với Thái phi, rất nhiều chuyện Hoàng Hậu cũng bị bà lấy thân phận trưởng bối đè đầu. Cũng may, thánh thượng che chở nàng, nhưng Tề Lưu Uẩn cũng biết thánh thượng ra mặt cho nàng trong thời gian dài ở hậu cung thì không được; cưới nàng vào để quản lý hậu cung, cuối cùng lại để hắn ra mặt, vậy thì lẫn lộn đầu đuôi, lâu dài thì Thái phi nương nương càng có lợi, sợ là tiền triều có dị nghị.
Tề Lưu Uẩn nghĩ mọi chuyện như người ta, thẳng thắn đè Thái phi xuống thì không phải nàng ấy không ép được. Hiện tại, nàng ấy sợ nhất là Trần Thái phi tố cáo, bẩm báo tới trước mặt tẩu tử của thánh thượng.
Tề Lưu Uẩn nghe nói Trần Thái phi hơi có giao tình với tẩu tử của thánh thượng.
Nhưng bây giờ nghe giọng điệu tức giận này của tẩu tử thì nào có giao tình gì. Xem ra, tẩu tử của thánh thượng hoàn toàn đứng về phía bọn họ trong chuyện này, không cho rằng Trần Thái phi làm đúng.
“Trong lòng muội có tính toán là được.” Thấy nàng có chủ kiến, Hứa Song Uyển cũng sẽ không nhiều lời. Nàng vừa dứt lời bèn nhìn về phía bụng của Hoàng Hậu, nói: “Cẩn tắc vô ưu.”
Thực ra trong cung đã trải qua nhiều lần cung biến, cũng may mấy đợt cung biến đều bị ép xuống ngay từ manh mối ban đầu, tiền triều cũng gây nhiều áp lực cho hậu cung. Trong hoàng cung này đang giam giữ hai phế Thái tử, một Hoàng thái tôn; vào lúc này, những người này không giết được mà cũng không thể thả, có chút sai lầm thì mọi việc sẽ thay đổi.
Hứa Song Uyển biết chuyện này, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng cũng cảm thấy nặng nề.
Thánh thượng còn chưa đưa tang, có thể kết hôn vào trăm ngày; nhưng trong khoảng thời gian này Hoàng Hậu có thai, đám cựu thần mà biết không biết sẽ bắt chẹt Bảo Lạc và nàng ấy như nào nữa.
Trước tiên vẫn nên giấu diếm việc này, chờ đám cựu thần không nên trò trống gì thì nói sau.
“Đa tạ tẩu tử, Lưu Uẩn hiểu.” Hoàng Hậu rất cẩn thận với việc này hơn bất cứ ai. Nếu như không phải thánh thượng nói có thể tin tưởng tẩu tử, nàng cảm thấy có điều gì không thích hợp có thể thương lượng với tẩu tẩu; hơn nữa, việc thành hôn của nàng vốn là do một tay tẩu tử của thánh thượng vun đắp, nếu không thì nàng tuyệt đối không tiết lộ chuyện này cho Hứa Song Uyển nghe.
Lúc này, nàng ấy biết thái độ của Hứa Song Uyển, cũng yên tâm hơn nhiều, nàng ấy dám xuống tay làm nhiều chuyện.
Khi Hứa Song Uyển trở về Hầu phủ thì trời đã tối, Tuân Lâm đang lăn lộn trên kháng nô đùa với Vọng Khang. Nhìn thấy nàng trở về, hai người đều đứng lên, một người thì cười gọi tẩu tử, một thì đưa bàn tay nhỏ lên gọi nương.
Vọng Khang đã hơn một tuổi. Lúc cậu tròn tuổi, phụ thân cậu đang bận rộn, không cho cậu làm lễ đầy tháng. Ngày ấy, phụ thân cậu ôm cậu đến nha môn, lúc quay về liền vội vã ném cậu vào tay nàng, còn nói con như vậy thì cả đời sinh một đứa là đủ rồi…
Vọng Khang rất hoạt bát, rất thích náo nhiệt. Trước khi con một tuổi, Hứa Song Uyển phải dẫn theo vài nha hoàn nương tử ôm con mới có thể trông con, hiện giờ may mắn có tiểu thúc chơi với con, bằng không thì Hứa Song Uyển chắc là cũng tán thành việc con đi theo phụ thân.
Con vừa mở mắt ra đã xuống đất chạy, không cẩn thận là không biết con chạy đi đâu. Sinh một đứa đã không trông được, sinh đứa thứ hai thì nàng sợ mình cũng phải học phụ thân con, cầm gậy để sau lưng rồi đuổi.
“Nương, nương, qua đây.” Vọng Khang nhìn thấy mẫu thân, thấy nàng còn chưa qua đây thì cậu đã vẫy tay với nàng, chờ tới khi người lại đây thì cậu lập tức ngã lên người của mẫu thân. Cậu biết nàng không thể không ôm cậu, đợi đến lúc mẫu thân ôm lấy cậu thì cậu lập tức đưa hai tay lên nâng khuôn mặt của mẫu thân, cười khanh khách: “Nương, nương.”
Vọng Khang nói xong còn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chạm vào mặt nàng, hai tay ôm lấy đầu nàng, cười to và nói: “Về nhà.”
Nương cậu đã về.
Hứa Song Uyển mỉm cười, đuổi cậu lên giường, Vọng Khang lại rút cái trống nhỏ nhét vào tay nàng: “Nương, chơi, chơi vui.”
Thấy nương không động đậy thì cậu lại cầm lấy trống nhỏ bắt đầu chơi, còn bĩu môi chu chu, lông mày cong lại cười với nương.
Tuân Lâm ở bên cạnh nhịn cười, ôm cháu lên giường: “Chơi với tiểu thúc nào, nương còn bận việc.”
Hứa Song Uyển vừa về tới nhà đã đi xem bọn họ, mấy người Khương nương còn đang chờ ở bên ngoài định bẩm báo việc với nàng; nhưng nàng không lập tức ra ngoài, mà lên giường ấm, ôm Vọng Khang vào lòng rồi nói với Tuân Lâm: “Tẩu tử ngồi bên hai người một lát, nói tẩu tử nghe nào, hôm nay đệ dẫn theo tiểu chất làm những gì?”
Tuân Lâm vội vã bò lên giường: “Hôm nay đệ viết chính tả ba chương Hán ngữ, Tuân Lâm đọc theo đệ một lát, rất ngoan. Tẩu tử, để đệ đưa cho tẩu xem, xem đệ có viết sai hay không?”
“Được, đệ cứ từ từ, từ từ thôi, ôi? Tuân Lâm, đừng vội.” Hứa Song Uyển dõi mắt thấy hắn bò vội vàng bèn lên tiếng.
“Đệ biết rồi.” Tuân Lâm ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, chọn trong đống sách vở và tranh chữ ra tờ chính tả mới viết vào buổi chiều.
“Nương?” Hứa Song Uyển vừa quay đầu lại, Vọng Khang đang ở trong lòng nàng lập tức xoay cái đầu nhỏ qua, vỗ tay: “Tiểu thúc, tiểu thúc, chơi.”
“Con, nói nhỏ thôi.” Hứa Song Uyển cúi đầu cười với con, nói: “Không thì lúc về phụ thân con lại không nhận con đâu đấy.”
Phụ thân cậu từ trước đến nay không phải người nói to. Hứa Song Uyển còn nhớ khi phụ thân cậu hồi bé đã là một tiểu công tử cao quý nhất và dè dặt, đừng nói là lớn tiếng, ngay cả khiến hắn vội vàng cũng rất khó.
Vọng Khang hấp tấp bộp chộp, thích lớn tiếng, cười to, cũng chẳng biết giống ai.
“Phụ thân?” Vọng Khang không nghe hiểu lời mẫu thân vừa nói, nhưng cậu nghe hiểu từ “phụ thân”; vừa nghe đến phụ thân thì cậu lập tức bĩu môi, bàn tay nhỏ ra sức vung về phía trước: “Đánh phụ thân, xấu.”
Phụ thân đánh vào mông cậu, cái mông tròn như quả trứng của Vọng Khang đau quá.
“Không đánh phụ thân cháu, phụ thân cháu đối xử với chúng ta tốt mà.” Tuân Lâm cầm bài tập lại, dỗ dành cậu.
“Đánh!” Vọng Khang không phục.
“Không đánh, không đánh, đợi lát nữa tiểu thúc cõng cháu vào đại điện xem cây cột…”
“A a.” Kiến thức của Vọng Khang hạn hẹp, lập tức bị hấp dẫn bởi cây cột, chảy nước miếng. Cậu lắc đầu: “Không đánh.”
Cậu nói xong thì không cần mẫu thân, bò về phía tiểu thúc.
Hứa Song Uyển nhìn cậu lăn hai lần liền bò đến chân của tiểu thúc, cơ thể nhỏ nhắn xoay một cái là an vị trong lồng ngực của tiểu thúc cậu. Cậu chưa ngồi vững, cơ thể nhỏ ngã sang một bên, bọn nha hoàn hầu hạ vội vàng chạy tới, còn có mẫu thân định đến ôm cậu; nhưng cậu nhanh chóng tự mình bò lên ngồi rồi cười to khanh khách, tự mình chọc cười bản thân.
Đầu tiên Hứa Song Uyển sợ hãi, nhưng vừa buồn cười vừa tức giận, bị tiểu hài nhi luôn cười to không ngừng chọc cười thành tiếng.
Chờ nàng vừa ra khỏi cửa, nhận được tin tức mà Phúc nương giao cho nàng từ sư thái chủ trì am Từ Tâm thì nụ cười trên mặt nàng biến mất.
Sư thái chủ trì, là sư tỷ Thanh Tâm trong thư quán. Vị quý nữ Hoắc gia ở nhờ trong am một khoảng thời gian, một ít cư sĩ trở trong am trở thành tín đồ của nàng ta. Vị quý nữ kia nói nàng có chút hiểu lầm với nàng ta, trong đám cư sĩ kia có người muốn giúp nàng ta khuyên giải nàng, hỏi nàng ở đâu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT