Tuyết đã rơi khá dày, bao bọc lên toàn bộ khu vườn của Thiệu gia một lớp áo băng tuyết tuyệt đẹp.
Ba người mang giày đi tuyết, lưu lại trong vườn từng đường từng đường dấu chân.
"Hiển Hiển, cậu phải làm trọng tài cho tôi, " Tiền Văn Kiệt hăng hái, "Hôm nay tôi nhất định phải trừng trị tên Trần Bách Châu này!"
Thiệu Hiển cười cười nhìn về phía Trần Bách Châu.
Đứa nhỏ sắc mặt trầm tĩnh, bờ môi khẽ mím. Có lẽ là tại gió lạnh đang càn quấy, hai má cậu cóng đến trắng bệch, chóp mũi màu đỏ nhạt, tóc đen da trắng, càng nhìn càng giống người tuyết óng ánh long lanh.
Thật ra còn rất đẹp.
"Nếu muốn tôi làm trọng tài, vậy tôi sẽ ra quy tắc của trò chơi, người phạm quy không chỉ bị xử thua mà còn phải nhận phạt nữa."
Thiệu Hiển nói, bẻ một cái cành khô, vẽ xuống nền tuyết hai khu vực hình chữ nhật, dùng để hạn chế bọn họ.
"Lúc các cậu chiến nhau, chỉ được di chuyển ở trong khu vực này, một khi bước ra ngoài, trận đấu lập tức kết thúc. Trừ cái này ra, bóng tuyết cũng không được ném trúng đầu, trúng đầu trừ một điểm. Trúng những nơi khác của đối phương, cộng một điểm. Tôi sẽ tính điểm cho các cậu. Thời gian là mười phút, bây giờ bắt đầu."
Hắn vừa dứt lời, Tiền Văn Kiệt liền cúi người nặn một quả bóng tuyết, khí thế ngang nhiên mà ném về phía Trần Bách Châu!
Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.
Cậu linh hoạt né tránh, cũng tiện tay bốc lên một quả bóng tuyết, nhanh như cắt* xoay người, ném thẳng về phía Tiền Văn Kiệt.
*Nguyên văn là "sét đánh không kịp bịt tai": thể hiện tốc độ hành động cực nhanh, cực mạnh.
Bóng tuyết ham hố trúng ngay cái mông của Tiền Văn Kiệt, Thiệu Hiển cười vui vẻ cộng cho Trần Bách Châu thêm một điểm.
Tiền Văn Kiệt căm giận gào thét, cùng Trần Bách Châu càng ném càng vui.
Thời niên thiếu đúng là tuổi có sức sống mạnh mẽ nhất, dù cãi vã đánh nhau, cũng chỉ bởi vì sức lực quá mức dồi dào, không chỗ phát tiết thôi.
Qua mười phút, hai người đều ngoan cố không bước ra khu vực quy định, Thiệu Hiển lập tức kêu ngừng.
Hai người tạm dừng đối chiến, đều nhìn về phía Thiệu Hiển, chờ đợi "thành tích" của mình.
Thiệu Hiển lay nhẹ bản ghi chép trong tay, cười híp mắt nói: "Tự mình qua đây xem đi."
Tiền Văn Kiệt chạy sát vào hắn, ngó đầu nhìn lên, nhất thời cực kì không cam lòng, căm giận trừng mắt về phía Trần Bách Châu, "Sao thế được!"
"Sao hả, không tin công chính minh bạch của tôi chứ gì?" Thiệu Hiển dùng bản ghi chép vỗ nhẹ vào cái đầu to của cậu ta, hừ cười một tiếng.
Trần Bách Châu chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hiển, cũng không để ý điểm số cuối cùng là bao nhiêu, nhàn nhạt nói: "Có chơi có chịu."
"Cược là gì cơ?" Tiền Văn Kiệt kinh ngạc, "Chúng ta đâu có bàn phần thưởng đâu?"
Thiệu Hiển cũng hiếu kì, quay đầu nhìn về phía Trần Bách Châu.
Nửa khuôn mặt của Trần Bách Châu chôn ở trong khăn quàng cổ, mái tóc đen nhánh mềm mại còn rất nhiều tuyết sót lại, có chút nghịch ngợm treo ở trên trán, đôi mắt hiện ra ánh lam tinh xảo, càng nhìn càng trong suốt.
"Có phần thưởng, " cậu nghiêm túc nhìn về phía Tiền Văn Kiệt, "Tôi thắng, chứng tỏ rằng tranh chấp ban nãy của chúng ta đã có kết quả, cậu phải nhận phạt."
"Này này chờ chút, cậu nói cái gì?" Tiền Văn Kiệt chau mày, "Tôi đồng ý bao giờ?"
Trần Bách Châu đàng hoàng trịnh trọng hỏi: "Tại sao chúng ta lại phải thi ném tuyết?"
Tiền Văn Kiệt sững sờ, bỗng nhiên không phản ứng kịp, không nhịn được phản bác: "Cái đó sao tính là phần thưởng được?"
Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh của Trần Bách Châu, cậu rất khó để tiếp tục phản bác, không thể làm gì khác ngoài tìm Thiệu trọng tài giúp đỡ.
"Hiển Hiển, cậu tới phân xử xem, tôi với cậu ta có từng bàn đến phần thưởng chưa?"
Thiệu Hiển nhìn Tiền Văn Kiệt, lại nhìn nhìn Trần Bách Châu, bỗng nhiên đứng lên, khẽ mỉm cười: "Có thể đây là chuyện không liên quan đến tôi, các cậu giải quyết đi."
Nói xong cũng cởi giày đi vào phòng khách.
Phòng khách ấm áp, hắn cởi áo khoác nhung ra, mặc một cao áo bố cổ tròn màu trắng, đi đến ghế salông nằm một cái, lười biếng nói: "Mấy ngày nữa là giao thừa, Bách Châu, chúng ta phải đến nhà cũ ăn Tết với ông nội."
Trần Bách Châu đáp một tiếng, rót ba cốc nước ấm ra, đặt ở trên khay trà.
Tiền Văn Kiệt đưa tay ra lấy, chỉ thấy Trần Bách Châu liếc mắt nhìn chính mình.
Cậu ta có sửng sốt, sau đó như là nhớ tới chuyện gì, bất đắc dĩ nói: "Rồi rồi rồi, tôi phục cậu rồi, sau này tôi sẽ làm như những gì cậu nói, được chưa?"
Hiển Hiển cũng không phải phải em gái xinh xắn mềm mại, không thèm động không thèm sờ vào.
Thiệu Hiển ở bên cạnh nhìn, không khỏi nghĩ đến một ít chuyện của kiếp trước.
Ở kiếp trước, Tiền Văn Kiệt thường ở bên tai mình nói xấu Phó Bách Châu, cái bộ dáng bực bội đó hắn vẫn luôn ghi ở trong đầu.
Cơ mà Tiền Văn Kiệt công khai oán hận Phó Bách Châu, xưa nay cũng chưa thắng nổi.
Nghĩ tới đây, hắn liền không nhịn được cười rộ lên.
"Hiển Hiển cậu cười cái gì vậy?" Tiền Văn Kiệt hiếu kỳ hỏi.
Thiệu Hiển uống xong một ngụm nước, con mắt híp lại, tùy tiện nói: "Không có gì."
Mấy ngày sau, giao thừa đến.
Người Thiệu gia như mọi năm tụ hợp ở nhà cũ, thăm Thiệu lão gia đồng thời thức đêm 30 đón giao thừa.
Hai năm trước Trần Bách Châu cũng tới nhà cũ, Thiệu lão gia cũng đã rất quen với cậu.
Chuyện Thiệu gia nuôi thêm một đứa nhỏ cũng không thể gạt Thiệu Thanh Sơn.
Thiệu Thanh Sơn đối với chuyện chưa vội đánh giá, với cả Thiệu gia cũng không phải không nuôi nổi một đứa trẻ, chỉ muốn trẻ con có tấm lòng hướng thiênn, bồi dưỡng nó thành tài cũng không phải chuyện xấu.
Trải qua hai năm quan sát, mặc dù Thiệu Thanh Sơn hiểu rõ tình cảm sâu sắc của Trần Bách Châu và Thiệu Hiển nhưng vẫn không quá yên tâm.
Có lúc quá mức ỷ lại cũng không phải là chuyện tốt.
Nếu như vỏn vẹn chỉ bồi dưỡng để làm trợ thủ, Trần Bách Châu chỉ cần luôn trung thành với Thiệu Hiển là đủ. Mà hiển nhiên, Thiệu Hiển cũng không có chân chính bồi dưỡng đứa nhỏ để sau trở thành trợ thủ.
Thiệu Thanh Sơn sống cả đời, gặp qua vô số người, dù sao Trần Bách Châu cũng là một đứa trẻ, Thiệu Hiển là cháu trai của ông, hai người liền bị nhìn thấu.
Sau bữa tiệc đêm giao thừa, Thiệu Hiển ngồi ở bên cạnh bàn, xem Thiệu Thanh Sơn và Trần Bách Châu đánh cờ.
Từ khi Thiệu lão gia dạy Trần Bách Châu chơi cờ, mỗi lần bọn họ đến nhà cũ thăm lão gia, ông đều rủ Trần Bách Châu chơi cùng mấy trận.
Ván cờ có thể nhìn trộm lòng người.
Thiệu Thanh Sơn là muốn lấy việc đánh cờ để quan sát tâm tình Trần Bách Châu, điểm này Thiệu Bác Viễn đã nhìn ra rồi, Thiệu Hiển lại cho rằng ông nội chỉmuốn tìm một người bạn để chơi cùng mà thôi.
Hai năm qua, Trần Bách Châu đánh cờ càng ngày càng tinh xảo, có lúc đấu cờ với lão gia cũng có thể hòa ván.
Hôm nay cậu tựa như đặc biệt nghiêm túc, lúc đầu như một con hổ đang ngủ đông, đến giữa thì từ từ trở nên cấp tiếp, giết được một đống quân của Thiệu lão gia.
Cũng may Thiệu lão gia nhìn ra được kế xa của đứa nhỏ, cuối cùng cũng ngăn được cơn sóng dữ, thắng Trần Bách Châu.
"Nước đi hay đấy." Ông khen một câu.
Có thể làm được việc lớn đây, bất quá vẫn còn quá nhỏ, cần điêu khắc thêm.
Thiệu Thanh Sơn rất hài lòng với hậu bối này nhưng cũng không hy vọng Trần Bách Châu áp đảo Thiệu Hiển.
Dù sao Thiệu Hiển cũng là cháu trai của ông, ông thiên vị Thiệu Hiển cũng là hợp tình hợp lý.
Sau khi chơi mấy ván, thấy lão gia đã mệt, Thiệu Hiển khoe mẽ nói: “Ông nội, ông đúng là vẫn còn trẻ khỏe lắm!”
Tròng mắt hắn vừa chuyển, Thiệu Thanh Sơn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, liền vui tươi hớn hở cười nói: “Nhóc nịnh bợ này, ông già rồi, xương cốt mỏi yêu không thể không nhận mình già được. Các người trẻ tuổi các con muốn chơi gì thì chơi đi, ông đi nghỉ một lát.”
Thiệu Hiển nghe vậy liền lập tức kéo Trần Bách Châu, “Đi, chúng ta đi xem pháo hoa.”
Không lâu sau nữa thì Chính phủ sẽ ra chính sách cấm bắn pháo hoa, bọn họ sẽ chẳng thể thấy pháo hoa nữa.
Thường sau khi con người mất đi thứ gì mới biết quý trọng nó.
Trước kia Thiệu Hiển không hiểu câu này, đến bây giờ mới hiểu.
Trần Bách Châu tuy không rõ pháo hoa đẹp ở chỗ nào, nhưng Thiệu Hiển thích xem pháo hoa, nên cậu cũng cảm thấy pháo hoa rất đẹp.
Hai người nắm tay đứng ở trên ban công, lẳng lặng chờ đợi đến 0 giờ năm mới sang.
“Viu ——”
Đúng 0 giờ, pháo hoa trong thành phố liên tục được bắn lên bầu trời đêm, cùng với đèn nê ông sáng rực rỡ.
Một chùm lại một chùm, sáng rực trên không trung thành phố, nở rộ trước mắt bọn họ.
Cánh tay Thiệu Hiển đặt ở trên cửa sổ, khóe môi nở nụ cười.
Trần Bách Châu hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên lông mi dài của hắn, không khỏi cảm thấy bình yên.
Giống như chỉ có ở bên cạnh Thiệu Hiển cậu mới cảm thấy an tâm.
“Nhìn tôi làm gì?” Thiệu Hiển phát hiện cậu đang làm việc riêng, vì thế chỉ về phía nơi xa nói, “Xem pháo hoa đi!”
Trần Bách Châu đột nhiên hỏi: “Cậu rất thích pháo hoa sao?”
“Rất thích.” Thiệu Hiển thuận miệng đáp.
Thứ xinh đẹp như vậy có lý do gì để không thích chứ?
Mặt Trần Bách Châu giãn ra, con ngươi làm nổi bật pháo hoa lấp lánh, rực rỡ lung linh. “Đúng là rất đẹp.”
Thiệu Hiển ở nhà cũ qua mùng một liền trở lại biệt thự Thiệu gia. Qua kì nghỉ đông sẽ là thi cuối học kì, cho dù là hắn hay Trần Bách Châu thì cũng không thể coi thường.
Tiền Văn Kiệt còn đang đi thăm người thân nên chưa về, Thiệu Hiển đành phải cùng Trần Bách Châu ôn tập kiến thức Trung học cơ sở vào buổi sáng, buổi chiều chuẩn bị bài cho chương trình học Trung học phổ thông.
Đương nhiên hai người cũng không quên luyện tập võ thuật.
Lần trước sau khi bị tập kích, Thiệu Hiển càng nghiêm túc tập luyện hơn so với trước kia, Trần Bách Châu cũng cùng càng thêm liều mạng hơn. Ngay cả Tiền Văn Kiệt cũng nói, gần đây Trần Bách Châu sức lực càng lúc càng lớn, lượng cơm ăn cũng tăng không ít, vóc dáng cũng ngày càng cao lớn.
Hiện giờ Trần Bách Châu đã cao hơn bạn cùng lứa tuổi.
Thiệu Hiển nhớ kiếp trước mình cao một mét tám hai, Phó Bách Châu cao hơn hắn một chút, ít nhất là một mét tám lăm.
Dựa theo tiêu chuẩn này mà tính, kiếp này cậu ta chắc chắn sẽ vượt qua một mét tám lăm.
Trong lòng Thiệu Hiển vừa hâm mộ vừa tự hào —— dù sao cũng là do mình nuôi lớn.
Sau mùng năm tết, Tiền Văn Kiệt đeo cặp sách hứng thú bừng bừng đi vào Thiệu gia.
“Hiển Hiển, năm nay tôi được 1 vạn tệ* tiền mừng tuổi đó!” Vẻ mặt cậu ta khoe khoang, khoe ra kho tiền của mình.
*xin phép để nguyên là 1 vạn tệ chứ không tui xoắn não á:<
1 tệ = 3.251,97674 VNĐ
1 vạn tệ = 10 ngàn tệ = 10.000 tệ
Do đó, 1 vạn tệ = 32.519.767,4 VNĐ (tức là 1 vạn tệ bằng ba mươi hai triệu đồng năm trăm mười chín nghìn bảy trăm sáu mươi bảy đồng). Nhìn choáng quá:<
1 vạn trong mắt bọn họ cũng không gọi là nhiều, nhưng đây là tiền chân chính thuộc về mình, Tiền Văn Kiệt quý như bảo bối.
“Dì Uông không nói giữ hộ cậu sao?” Thiệu Hiển không khỏi hỏi.
Tiền Văn Kiệt vui tươi hớn hở nói: “Mẹ tôi nói, tôi đã trưởng thành rồi, cần phải biết tiết kiệm tiền, đây là tiền để sau này cưới vợ của tôi.”
“1 vạn không đủ cưới vợ đâu.” Thiệu Hiển không nhịn được đả kích cậu ta.
Theo lý thuyết, Tiền Bút Sáp yêu thích cái đẹp, bản thân cậu lại thuộc hạng cao phú soái, có cả đống gái xinh muốn gả cho cậu ta, tìm vợ hẳn là rất dễ dàng, nhưng kiếp trước cậu ta vẫn không kết hôn, thật sự khiến người khác khó có thể tin.
“Tôi có thể tiếp tục tiết kiệm! Mẹ tôi nói về sau sẽ không lấy tiền mừng tuổi của tôi nữa, ha ha.”
Tiền Văn Kiệt tỏ ra vẻ không bị đả kích chút nào.
Trần Bách Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Còn năm năm nữa là mười tám tuổi, tích cóp được 5 vạn, kha khá.”
Tiền Văn Kiệt: “……”
Chết rồi! Nói như vậy hình như thật sự không đủ để cưới vợ!
Làm sao mới có đủ tiền cưới vợ đây? Nếu có thể không cưới thì tốt rồi.
“Bút Sáp, tiền đó cậu có thể tiết kiệm, đừng mang ra ngoài tiêu lung tung, ” Thiệu Hiển nghiêm túc nói, “Chờ tốt nghiệp Đại học xong sẽ cần phải tiêu rất nhiều tiền, muốn thực hiện ước mơ thì không thể thiếu tiền.”
Nói đến ước mơ Tiền Văn Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Hiển Hiển cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng tiết kiệm tiền!” Cậu nắm tay tuyên thệ.
Cười đùa ầm ĩ xong, ba người bắt đầu tĩnh tâm học tập.
Nhưng chẳng được bao lâu, Tiền Văn Kiệt đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhịn không được hỏi: “Hiển Hiển, Bách Châu, hai cậu được bao nhiêu tiền mừng tuổi?”
Tiền Bút Sáp không chút do dự tin như đúng rồi, cậu ta kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, “Nhiều như vậy sao? Dì với bác không sợ cậu tiêu tiền lung tung à?”
“Tôi tiêu tiền lung tung hồi nào?” Thiệu Hiển liếc cậu ta một cái.
Trần Bách Châu không nhịn được cong lên khóe môi, hóa ra Hiển Hiển cũng biết nói dối.
“Một năm mười vạn, năm năm…” Tiền Văn Kiệt nuốt nước miếng, vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị nói, “Nói như vậy hai cậu chắc chắn sẽ cưới vợ sớm hơn tôi rồi!”
Thiệu Hiển: “……”
Thật ra nói như vậy cũng chưa chắc, dù sao kiếp trước ở phương diện cưới được vợ, ba người bọn họ đều "chưa phân thắng bại".
+++
Ka: Đừng để ý dấu sao, tui thích làm màu ở những chương hàng chúc thoi (๑-﹏-๑)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT