Edit: Kitto Katto

- --

Thiệu Hiển ở trên lầu lén lút giặt sạch sẽ hai cái quần lót rồi mới xuống lầu ăn sáng.

Trên bàn cơm bầu không khí quỷ dị.

Chốc lát sau, hắn mới mở miệng hỏi Trần Bách Châu: "Cậu với dì Tôn vừa nãy định gọi tôi dậy sao? Xin lỗi nha, lúc đó tôi mót đi nhà xí quá, không thấy hai người."

Miệng nhỏ của Trần Bách Châu húp cháo, hạ thấp mi mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhưng lại không nói đoạn sau.

"Cậu có tâm sự gì sao?" Thiệu Hiển nhìn ra cậu có chút lạ, lại cho là có nguyên do khác.

Trần Bách Châu ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc hắn một cái, lắc đầu một cái sau đó liền cúi đầu húp cháo, một muỗng lại một muỗng, động tác giống như sắp bị robot hóa đến nơi.

Cậu có chút không dám đối mặt với Thiệu Hiển.

Cái cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại không làm cho người ta ghét.

Suy nghĩ theo tâm trí vẫn còn non nớt bây giờ của Trần Bách Châu, cũng không rõ thứ cảm xúc khó giải thích này từ đâu mà ra nữa.

Hai người vừa cơm nước xong, Thiệu Hiển liền nhận được điện thoại của Tiền Văn Kiệt, nói là hôm nay cậu ta phải đến thăm nhà bà ngoại, không đến nhà hắn học được.

Vừa hay Thiệu Hiển cũng không có tâm tư học tập.

Tâm trí hắn nhanh thích nghi, mới vừa nãy không lấy được mặt mũi để đối mặt với Trần Bách Châu, nhưng hắn da mặt dày, có thể làm như chưa có gì xảy ra.

Nhưng rốt cuộc cũng có mấy phần chột dạ.

Người trong mộng chính là Phó Bách Châu, tuy chỉ là Phó Bách Châu phiên bản tuổi thơ đang ở trước mắt, nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác kỳ quái.

"Bách Châu, Bút Sáp nói hôm nay cậu ta không tới được, hôm nay tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, cậu muốn làm gì cũng được."

Trần Bách Châu thấp giọng nói: "Được."

Thiệu Hiển âm thầm thở một hơi, vội vã đi lên thư phòng, bắt đầu trao đổi thông tin với máy vi tính.

Hắn cần làm ít chuyện gì đó, dời đi sự chú ý của mình, tản mấy chuyện không đâu vẫn còn tồn đọng trong đầu mình ra.

Vừa đến giữa trưa, hắn cũng xem lướt qua một ít diễn đàn tương đối có ích, tiếp thu ưu điểm của người khác, kết hợp với thực tế của bản thân, vẽ ra trong đầu mô hình diễn đàn giao lưu học tập.

Cơ mà thực hiện được cũng là cả một vấn đề.

Dưới lầu, Trần Bách Châu đang ở trong phòng bếp, cùng học nấu nướng với dì Tôn.

Nếu dì Tôn đột nhiên xin nghỉ, hai người bọn họ phải đến nhà Tiền Văn Kiệt chiến đấu với mấy món ăn.

Mặc dù Thiệu Hiển không biểu hiện ra, nhưng Trần Bách Châu quan sát được, mỗi lần đến Tiền gia ăn cơm, lượng cơm của Thiệu Hiển đều sẽ giảm một nửa.

Đồ ăn không có gì quá đặc biệt, có thể là vì khẩu vị không giống.

Thiệu Hiển có chút kén ăn, điểm này Trần Bách Châu hiểu rất rõ ràng.

Để tránh sau này lại phải đến Tiền gia ăn cơm, Trần Bách Châu quyết định học nấu cơm cùng dì Tôn, như vậy sau này nếu không có dì Tôn thì cậu vẫn có thể làm cơm cho Thiệu Hiển ăn.

Giấu trong lòng chút tâm tư nhỏ bé đó, Trần Bách Châu tỉ mỉ ghi nhớ từng thao tác của dì Tôn, cố gắng không để sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

Cậu coi như đã học tập được gần hai năm, tự nhận đã học xong sáu, bảy mươi phần trăm.

"Tiểu Châu, bếp núc dầu mỡ, con học cái này làm gì?" Dì Tôn rốt cuộc không nhịn được hỏi ra lời.

Trong lòng bà, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu sau này chắc chắn đều có địa vị lớn, cần gì phải tự làm cơm?

Khóe môi Trần Bách Châu hơi nhếch lên, hai con mắt phủ lên một tầng sắc màu ấm, "Tại con thích thôi ạ."

Nếu có một ngày, Thiệu Hiển có thể ăn cơm chính mình làm là tốt rồi.

Buổi trưa hoàn hảo ăn uống no đủ, Thiệu Hiển cuối cùng cũng coi như đã chuẩn bị tốt tâm lý, có thể đối mặt với Trần Bách Châu, liền tùy ý hỏi: "Chiều nay học bài đi nhỉ?"

Bất quá chỉ là một giấc mơ, căn bản không có chuyện gì cả!

Hắn vốn tưởng rằng đề nghị này phải nhận được sự đồng tình, dù sao thì Trần Bách Châu mới thật sự là con át chủ cuồng luyện đề.

Nhưng đứa nhỏ lại có chút do dự.

"Sao vậy, buổi chiều có việc gì à?" Thiệu Hiển nghi hoặc hỏi.

Hôm nay không chịu nghe lời sao?

Trần Bách Châu gật gật đầu, "Tôi muốn đến thư viện một chuyến, có được không?"

"Đương nhiên là được!" Thiệu Hiển lập tức trở nên hưng phấn, "Thư viện là chỗ tốt, tôi cũng muốn đọc ít sách, đến thư viện đi!"

Sao hắn lại không nhớ ra nhở?

Trần Bách Châu thấy hắn như vậy, không khỏi lộ ra một tia nụ cười.

Sao lại có người tốt như vậy chứ?

Thư viện cách Thiệu gia có chút xa, sau khi bác tài xế Phương kiên nhẫn chịu khó đưa hai người tới tận nơi, liền gọi Thái Nhã Lan báo lại lịch trình của bọn họ.

Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu sánh vai đi vào thư viện.

Thời đại này còn chưa phổ biến cách tra sách bằng máy tính, Trần Bách Châu chỉ có thể dựa vào bảng hướng dẫn để tìm sách từng chút từng chút một.

Thiệu Hiển thấy cậu như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Cậu muốn tìm sách gì? Để tôi giúp."

Trần Bách Châu lắc đầu một cái, "Không cần đâu, cậu đến chỗ ngồi đọc sách trước đi, tôi tự tìm."

Thật ra cậu cũng không biết muốn tìm sách gì, sách về sinh sản hoặc đại loại thế, cậu có thói quen đi tìm đáp án, dù bản thân cũng không biết phải tìm từ đâu.

Nhưng cuối cùng tìm được một cuốn phân tích tâm lý học.

Trong sách có đề cập tới kiến thức về sinh lý của nam giới, không phải Trần Bách Châu không hiểu, chỉ là cậu không hiểu tại sao, trong cái-mộng-đó của Thiệu Hiển lại có sự tồn tại của mình, cũng không hiểu tại sao chính mình lại tự nhiên sinh ra mấy phần mừng thầm.

Cậu thật sự không hiểu.

Thấy cậu kiên định như vậy, Thiệu Hiển cũng không quản nhiều, ngồi ở bàn đọc sách học tập.

Hắn đọc cả một buổi trưa, Trần Bách Châu cũng đi qua đi lại trong giá sách cả một buổi trưa.

Đến giờ hẹn, bác Phương tới đón hai người về nhà.

"Cả buổi trưa nay cậu tìm sách gì vậy?"

Trên đường về nhà, Thiệu Hiển không nhịn được hỏi Trần Bách Châu, hắn rất quan tâm điểm khác thường hôm nay của đứa nhỏ.

Đương nhiên, nếu đứa nhỏ không muốn nói, hắn cũng sẽ không quá phận can thiệp.

Trần Bách Châu lật lật xem xem nửa ngày, cũng tìm được một ít sách trình bày và phân tích khách quan.

Ý trên mặt chữ cậu còn có thể hiểu, nhưng bắt cậu phải hiểu hoàn toàn thì vẫn còn có chút khó khăn.

"Sách về tâm lý học." Cậu chỉ có thể tiết lộ đến như vậy thôi.

Một câu vô tri của đứa nhỏ, lại làm cho Thiệu Hiển phải suy lo.

Hắn biết tâm lý Trần Bách Châu có chút đen tối, trải qua hai năm được che chở, hắn tự cho rằng vấn đề này của đứa nhỏ cũng sẽ từng bước giảm bớt, không ngờ rằng bây giờ đã nghiêm trọng đến mức độ này, bỗng dưng lại tự mình đi tìm sách vở về tâm lý học.

Xem ra với vai trò làm bạn bè, biểu hiện của hắn vẫn tương đối thất bại!

Thiệu Hiển cảm thấy nhất định là bản thân mình có chỗ nào đó không tốt nên đã khiến đứa nhỏ cảm thấy không an toàn, mới để cho vấn đề tâm lý của đứa nhỏ càng nghiêm trọng hơn.

Hắn chìm trong cảm giác khiếp sợ và tự trách, không biết nên xin lỗi Trần Bách Châu như thế nào.

Ngôn ngữ có lúc là quá nhiều, lại khiến người ta không nói ra được.

"Cậu làm sao vậy?" Trần Bách Châu thấy sắc mặt của hắn không tốt, lo lắng hỏi.

Lẽ nào Thiệu Hiển phát hiện ra cậu tra xét cái gì rồi?

Hai người nghi ngờ lẫn nhau không thôi, mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên trong xe yên tĩnh không có một tiếng động.

Một lúc lâu sau, Thiệu Hiển mới vuốt thẳng dòng suy nghĩ đang rối như tơ vò, ngữ điệu thâm trường nói: "Bách Châu, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, là bạn tốt nhất."

Trái tim bé nhỏ của Trần Bách Châu có chút thấp thỏm, không hiểu tại sao Thiệu Hiển lại đột nhiên nói câu như thế.

Bạn tốt ý là... không thể trở thành loại quan-hệ-đó sao?

Trong sách có viết, trong "loại giấc mộng đó", nói rõ rằng chủ nhân của mộng cảnh đó có tình ý với đối tượng trong mộng.

Có phải Thiệu Hiển phát hiện ra việc đó nên mới giải thích với cậu không?

"Bách Châu, nếu cậu có chuyện gì không vui thì có thể nói cho tôi biết, " Thiệu Hiển căn bản không biết suy nghĩ của Trần Bách Châu đã bay đến Nam Cực, tiếp tục nói, "Nếu như tôi có làm điều gì không tốt, cũng ngàn vạn lần muốn cậu nói ra, không nên giấu ở trong lòng, có được không?"

Trần Bách Châu bỗng nhiên trợn mắt lên.

Cậu không rõ Thiệu Hiển nói những câu này là có dụng ý gì, nhưng không khó để cậu hiểu được tâm ý của Thiệu Hiển.

Thiệu Hiển đang lo lắng cho cậu, Thiệu Hiển lại cố gắng tìm cách thức khéo léo để tạo cho cậu cảm giác an toàn nhất có thể.

Cậu đều hiểu.

"Thiệu Hiển, " Tròng mắt Trần Bách Châu tràn ngập ý cười và cảm kích, "Tôi không bất mãn việc gì cả."

Thiệu Hiển vẫn luôn rất tốt, hơn nữa còn quá tốt rồi, tốt đến mức làm cậu tưởng như mình đang sống trong một vương quốc của những giấc mơ vậy.

Nếu như đây là một giấc mộng đẹp, cậu hy vọng mình sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

"Vậy... tại sao cậu lại tìm sách tâm lý học để đọc?" Thiệu Hiển hỏi.

Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không nói ra chuyệnThiệu Hiển nằm mơ thấy mình, cậu cố gằn ra một câu nói dối.

"Gần đây tôi hay nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, muốn tìm hiểu xem sao."

Thiệu Hiển thân thiết hỏi: "Giấc mơ gì vậy?"

"Không nhớ rõ lắm, chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ thôi."

"Là vì gần đây nhiều áp lực quá sao?" Thiệu Hiển bắt đầu kiểm điểm lại mình.

Bọn họ nhảy lớp hai lần, bây giờ đang học lớp 9, nếu không nói chuyện đã học đến lớp mấy thì dù sao tâm trí đứa nhỏ vẫn thuộc lớp trẻ dưới.

Là do tốc độ tâm lý không đuổi kịp tốc độ học tập sao?

Nói là Tiền Văn Kiệt thì may ra còn đúng.

"Gần nhà mình có một khu giải trí, mai chúng ta rủ thêm Tiền Bút Sáp cùng đi chơi một chuyến đi?" Thiệu Hiển đề nghị.

Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không từ chối, mặt mày cong cong nói: "Được."

Đến khi hai người về đến nhà, dì Tôn đã chuẩn bị xong cơm nước.

Thiệu Hiển vừa định đi rửa tay ăn cơm, chuông điện thoại liền vang lên.

"Hiển Hiển, tôi về rồi nèe!" Cái giọng lanh lảnh của Tiền Văn Kiệt từ trong ống nghe truyền tới, đến cả Trần Bách Châu đứng cách xa đó 1 met cũng nghe thấy.

"Ờm, có chuyện gì không?" Bụng Thiệu Hiển đã có chút đói, hắn muốn chạy ngay đi ăn cơm.

Tiền Văn Kiệt tự trách nói: "Hôm nay không sang làm bài cùng các cậu được, xin lỗi nha, mai tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập!"

Cậu ta cũng không muốn phản bội nhóm ba học tập của bọn họ.

Thiệu Hiển đương nhiên biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói: "Mai cũng không học, bọn tôi đang định đến khu giải trí chơi, cậu có đi không?"

"Đi đi đi!" Tiền Văn Kiệt quả thực vui vẻ đến cực điểm.

Không thể tin nổi Thiệu Hiển tự nhiên lại không bắt cậu học, cuối tuần vui vẻ rồi!

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, ba người họ liền vô cùng phấn khởi mà đi đến khu giải trí.

Đương nhiên, cũng chỉ có mình Tiền Văn Kiệt cảm thấy vô cùng phấn khởi.

"Hiển Hiển, lát nữa bọn mình chơi gì nhở?" Cậu ta chụm đầu ngón tay bắt đầu liệt kê từng trò chơi, "Tàu lượn siêu tốc? Vũ trụ bay? Thuyền hải tặc? Xe điện đụng? Hay là đu quay ngựa gỗ?"

Thiệu Hiển hiểu tính của cậu ta, ý tứ hàm xúc không rõ, cười một tiếng: "Sao chưa kể đến nhà ma vậy?"

"Hiển Hiển, đừng tàn nhẫn như vậy mà!" Tiền Văn Kiệt vẻ mặt đưa đám cầu xin.

Cậu sợ ma nhất mà!

Thiệu Hiển không thèm để ý tới cậu ta, quay đầu hỏi Trần Bách Châu: "Cậu thích chơi gì?"

"Chơi gì cũng được."

Câu trả lời của Trần Bách Châu sẽ mãi như vậy thôi.

Mặc kệ Thiệu Hiển nói cái gì, cậu đều đồng ý vô điều kiện.

Dù có người nói cậu nghe lời như cún con, Trần Bách Châu cùng hoàn toàn không để ý. Cậu thích được ở bên cạnh Thiệu Hiển nên dù có làm bất cứ chuyện gì, cậu cũng đều thích.

Thiệu Hiển không có ý định chơi mấy trò quá mạo hiểm, liền đề nghị: "Vậy chơi xe điện đụng trước đi."

Ba người mua vé để xếp hàng vào sân.

Một chiếc xe điện đụng có thể ngồi bốn người, ba người chiếm lấy một chiếc, Tiền Văn Kiệt là người giữ vô-lăng, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu ngồi cảm thụ sự kích thích của va chạm.

Cánh tay hay người dán chặt vào nhau, mỗi một lần va chạm đều sinh ra ma sát.

Nét mặt Thiệu Hiển tràn đầy vui vẻ, Trần Bách Châu thấy như vậy, cũng cảm nhận được sự vui vẻ đã mất từ lâu.

Sau khi chơi xong xe điện đụng, Tiền Văn Kiệt liền kéo hai người đi chơi Thuyền hải tặc, qua qua lại lại khiến người ta phát choáng.

Thiệu Hiển vẫn luôn âm thầm quan sát Trần Bách Châu, ánh mắt của đứa nhỏ rất sáng, trên mặt mang theo ý cười, không khỏi yên lòng.

Quả nhiên trẻ con vẫn cần ra ngoài chơi nhiều hơn.

Hắn không biết, trong lòng Trần Bách Châu lại đang nghĩ: Hiển Hiển bình thường thoạt nhìn trưởng thành hơn so với người cùng lứa, không ngờ lại thích chơi mấy trò giải trí này, thật là đáng yêu.

Hai người tâm tư khác biệt, nhưng lại "trăm sông đổ về một biển", đều cảm thấy vui vẻ.

"Hiển Hiển, bên kia có bán kem que kìa, tôi muốn ăn." Tiền Văn Kiệt liền kéo Thiệu Hiển đi về phía trước.

Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt từng người chọn lấy một vị, vì dạ dạy của Trần Bách Châu không tốt, không thể ăn đồ lạnh, cho nên không mua.

"Của tôi là vị bơ, cậu nếm thử xem, nhưng mà chỉ được cắn một miệng nhỏ thôi, không nên ăn nhiều."

Thiệu Hiển xé túi đóng gói ra, đưa kem tới trước mặt Trần Bách Châu.

Đứa nhỏ cười gật đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.

Vị bơ ngọt ngào tràn ngập vào toàn bộ khoang miệng, lành lạnh, đúng là rất ngon. Cơ mà cậu không dám nuốt xuống luôn, mà đặt ở trong miệng cho bớt lạnh mới nuốt xuống.

"Ngon không?"

"Ngon."

Tiền Văn Kiệt không chịu ra rìa đâu nha, "Hiển Hiển, tôi cũng muốn nếm thử vị bơ, vị sôcôla của tôi cũng cho cậu thử nè."

Kem của cậu ta đã bị cắn vài miếng, nham nham nhở nhở, Thiệu Hiển không thèm, cũng không muốn chia sẻ kem của mình.

"Không được." Thiệu Hiển kiên quyết từ chối thỉnh cầu của cậu ta.

Tiền Văn Kiệt dỗi vc (vô cùng), "Cậu cho Bách Châu nếm thử cơ mà, sao không thể cho tôi nếm thử với chớ?"

Chả công bằng gì cả!

Thiệu Hiển lườm cậu ta một cái, "Bách Châu lúc nào cũng đánh răng sau khi ăn, trước khi ra khỏi nhà cậu có đánh răng chưa?"

Hắn nói xong liền cắn vào que kem của mình một miếng, vừa vặn bao trùm chỗ hổng Trần Bách Châu mới cắn vừa nãy.

Tiền Văn Kiệt kêu một tiếng: "Mỗi lần ăn xong tôi đều đánh răng mà!"

Trần Bách Châu bỗng nhiên cong đuôi mắt, tròng mắt giãn ra, trong con ngươi tràn đầy ý cười, giống như ánh sao lộng lẫy ngút trời.

Kem que quả nhiên rất ngọt.

Ba người quậy hơn nửa ngày, cuối cùng, Tiền Văn Kiệt vẫn lôi được hai tên bạn đến mua ba vé vào nhà ma.

Càng sợ sẽ càng thấy thú vị, chính Tiền Văn Kiệt đã nói như vậy.

Thiệu Hiển tự cao là người trưởng thành, hoàn toàn không có gì phải sợ, cơ mà hắn lo lắng cho Trần Bách Châu, dài dòng một câu: "Nếu lát nữa sợ thì cứ theo sát tôi, không cần đi lẻ, biết chưa?"

Trần Bách Châu chưa từng được đi khu giải trí, nhưng cậu có nghe nói qua về nhà ma, cơ mà cũng không biết rốt cuộc trong nhà ma có cái gì.

Ở trong đầu cậu, nhà ma - tên như ý nghĩa, hẳn là bên trong sẽ có người đóng vai ma quỷ, tạo bầu không khí rừng rợn, cung cấp sự kích thích và tiếng kêu cho du khách.

Cậu cũng không sợ ma quỷ.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, theo thật sát bên người Thiệu Hiển.

Tiền Văn Kiệt thì lại bám vào vạt áo Thiệu Hiển, rụt rè núp ở phía sau hắn.

Ba người lôi túm nhau đi vào nhà ma.

Lối vào còn có vài tia sáng, càng đi vào trong, tia sáng càng ít, chỉ có ở mấy nơi trang trí ma quỷ rơi xuống mấy luồng ánh sáng.

"Hiển Hiển, phía trước có ma không vậy?"

Tiền Văn Kiệt kéo tí thì dãn vạt áo của Thiệu Hiển, híp mắt như người mù mò đường, căn bản không dám nhìn.

Muốn vào nhà ma chính là cậu ta, không dám nhìn cũng là cậu ta.

Thế này thì khác gì xem phim ma mà còn che mắt cơ chứ?

Vì Tiền Văn Kiệt làm ầm ĩ quá nên lực chú ý của Thiệu Hiển toàn bộ đều hướng về phía cậu ta, căn bản không chú ý tới tình trạng khác thường của Trần Bách Châu.

Hắn đi được một lúc, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó sai sai, không khỏi giật mình quay lại phía sau nhìn.

Trừ Tiền Văn Kiệt, còn lại đều là các du khách khác!

Hắn đột nhiên nắm chặt tay Tiền Văn Kiệt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hoang mang, "Bách Châu đâu?"

Vừa đúng lúc tiếng nhạc rừng rợn phù hợp với bối cảnh vang lên, du khách xung quanh đều hét ầm lên, Tiền Văn Kiệt chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà, mặt trắng bệch, "Hiển Hiển cậu đừng làm tôi sợ!"

Không phải Trần Bách Châu vẫn luôn đi theo bọn họ sao? Sao bỗng nhiên lại không thấy đâu rồi!

Thiệu Hiển mím chặt môi, quay đầu nhìn xung quanh, "Không thấy Bách Châu đâu, tôi phải trở lại tìm."

"Tôi đi với cậu!"

Mặc dù không muốn trải nghiệm nhà ma một lần nữa, nhưng Tiền Văn Kiệt vẫn rất ra dáng nghĩa khí.

Hai người đi ngược lại với các du khách khác trở vào, vì phải tìm người trong hoàn cảnh tối tăm, Tiền Văn Kiệt không thể không mở to hai mắt để nhìn.

Tìm một lúc, không thấy người đâu, hoảng loạn từ từ chiếm lấy cơ thể, ngay cả một con quỷ đột nhiên xông tới hắn cũng có thể mặt không biến sắc hỏi: "Xin hỏi anh có nhìn thấy một nam sinh đi cùng bọn em ban nãy không ạ?"

Nhân viên đóng vai quỷ: "... Không thấy."

Năng lực nghiệp vụ của mình đã kém như vậy rồi sao? Xem ra còn phải luyện tập thêm rồi.

Thiệu Hiển xiết chặt tay Tiền Văn Kiệt, có chút giống như đang chạy đùa lung tung, khiến các du khách khác có hơi khó chịu.

"Bách Châu! Trần Bách Châu!"

Hai người một tiếng tiếp nối một tiếng, vang vọng trong nhà ma, hoàn toàn áp đảo cả tiếng nhạc rừng rợn.

Các du khách xung quanh: "..." Chút tâm tư để chơi cũng mất rồi.

Các nhân viên đóng vai ma quỷ: "..." Có cho người ta làm ăn không vậy!

Rốt cuộc cũng có một âm thanh yếu ớt từ trong một góc tối âm u vang lên.

"Thiệu Hiển..."

Thiệu Hiển theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy đứa nhỏ dựa vào tường ngồi dưới đất, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng từ âm thanh có thể nghe ra, bây giờ Trần Bách Châu đang tương đối sợ hãi.

Hắn lập tức buông Tiền Văn Kiệt ra, nhanh chân tiến lên, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt đứa nhỏ, không nói hai lời liền ôm chặt đứa nhỏ vào lòng.

"Xin lỗi, tôi không biết cậu sợ cái này, chúng ta ra ngoài đi."

Tay Thiệu Hiển nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu, cố gắng xua tan nỗi sợ của cậu.

"Xin lỗi." Trần Bách Châu đem đầu chôn vào bả vai Thiệu Hiển, khàn khàn nói.

Cậu thật sự rất mất hứng.

Lúc còn đi theo bên cạnh Thiệu Hiển, cậu đã rất cố gắng đi thật sát, thế mà không cẩn thận lại bị các du khách khác đụng trúng, bị tách khỏi Thiệu Hiển, cậu chỉ có một mình ở một nơi đen ngòm, tâm tình liền không theo khống chế của chính mình nữa.

Nỗi sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm bị khuếch đại đến vô hạn, cậu không tìm được Thiệu Hiển, cũng không nhìn thấy Thiệu Hiển, cậu cảm thấy xung quanh đều là một mảng đen sì sì, rất đáng sợ.

Giống như đang trở lại khi còn bé, cậu bị Bách Mỹ Quyên nhốt vào một gian phòng nhỏ, trong đó không có ánh sáng, không có gió, không có một âm thanh nào.

Khóc lớn đến mấy cũng không có người đến cứu cậu.

Nhưng lần này cậu không khóc.

Trần Bách Châu không dám làm thêm một cử động nào nữa, luôn luôn lặng yên suy nghĩ, Thiệu Hiển nhất định sẽ tới cứu cậu, nhất định.

Cậu ngồi dưới đất lẳng lặng chờ đợi, mỗi một phút một giây đều là sự dày vò, nỗi sợ hãi cũng ngày càng lớn dần, cậu lại càng không dám nhìn xung quanh, chỉ có thể ôm lấy hai đầu gối, chui đầu vào trong khuỷu tay.

Mãi đến tận khi nghe thấy tiếng gọi của Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt.

Thiệu Hiển thật sự đã đến.

Hắn thật sự, đến.

Viền mắt trong phút chốc tỏa ra nhiệt ướt át, rõ ràng cậu không muốn như vậy, rõ ràng cậu không muốn làm điều xấu hổ này trước mặt Thiệu Hiển.

Đang lúc thân thể vẫn còn thơm mùi hương thảo của sữa tắm bao bọc lấy cậu, thanh âm vẫn còn non nớt vang bên tai, cánh tay vẫn còn đang vây quanh cậu, Trần Bách Châu mới chợt phát hiện, bóng tôi thật giống như không còn đáng sợ như vậy nữa.

Vì có Thiệu Hiển ở đây.

Thiệu Hiển chính là tia sáng trong bóng tối mà cậu may mắn bắt được và cũng sẽ vĩnh viễn không buông tay.

"Đừng nói xin lỗi, là tại tôi cân nhắc chưa chu đáo."

Phát hiện nơi bả vai như có vài giọt ẩm ướt, Thiệu Hiển ôn nhu an ủi.

Hắn biết đứa nhỏ này sẽ không yếu đuối như vậy.

Trần Bách Châu chưa bao giờ sợ khổ cũng không sợ đau, lại sợ vì vào nhà ma sao, hơn nữa có thể nhìn ra, kiểu sợ ma của cậu và Tiền Văn Kiệt khác nhau, đây tuyệt đối là do vấn đề về tâm lý.

Chính mình cũng không biết, đứa nhỏ đã từng phải chịu đựng những chuyện gì.

"Không sao mà, bây giờ chúng ta ra ngoài đi, " Tiền Văn Kiệt cũng rất hổ thẹn, "Bách Châu cậu đừng sợ."

Trần Bách Châu ngẩng đầu đối diện với Thiệu Hiển, cảm kích liếc mắt nhìn Tiền Văn Kiệt, nhẹ giọng nói: "Tôi không sợ, đi về phía trước để ra ngoài đi."

"Được." Thiệu Hiển quyết đoán đứng dậy.

Hắn tin tưởng Trần Bách Châu, đứa nhỏ chưa bao giờ là người trốn tránh khó khăn, nếu cậu quyết định dũng cảm đối mặt, mình sẽ không can thiệp.

Bây giờ Tiền Văn Kiệt căn bản cũng chẳng sợ, không còn bám vạt áo Thiệu Hiển nữa.

Nhưng Trần Bách Châu thì ngược lại, cậu học theo bộ dáng của Tiền Văn Kiệt vừa nãy, đưa tay bám quần áo của Thiệu Hiển.

Không ngờ Thiệu Hiển đột nhiên duỗi tay nắm chặt tay cậu, mười ngón quấn lấy nhau, chặt chẽ.

"Như vậy sẽ không đi lạc được nữa." Thiệu Hiển quơ quơ cánh tay, nghiêng đầu cười nói.

Nhà ma tối tăm, âm thanh rợn người, mặt quỷ đáng sợ, vào lúc này giống như hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.

Trần Bách Châu ngơ ngác nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, lòng bàn tay ấm áp xua tan mây mù dày đặc trong lòng cậu, nhiệt độ khiến người khác an tâm hơn.

Thiệu Hiển, Thiệu Hiển, Thiệu Hiển.

Hai chữ này đã lăn qua lăn lại trong cổ họng cậu vô số lần, cuối cùng hóa thành một dòng nước ấm, lặng yên không một tiếng động ngấm vào ngũ tạng lục phủ của Trần Bách Châu, nơi đó đã mọc rễ nẩy mầm từ lâu, bây giờ được dòng nước ấm đổ xuống, chồi non mọc lên, mở ra, sung sướng mà phát triển vài chiếc lá xanh.

Theo thời gian, nhất định sẽ mọc lên tận mây xanh.

Ba người thành công ra khỏi nhà ma, được thấy ánh mặt trời.

"Bách Châu, là tại tôi nhất quyết đòi đi nhà ma, thật sự xin lỗi." Tiền Văn Kiệt hổ thẹn bất an nói.

Trần Bách Châu lắc đầu một cái, "Không sao đâu, là tôi để mình bị lạc mất." Rõ ràng là tại mình đi lẻ.

"Đừng nói mấy cái này nữa, chúng ta về nhà trước đi."

Thiệu Hiển theo một cách tự nhiên buông tay ra, nhàn nhạt nói.

Nếu quen tính của hắn thì sẽ hiểu, hắn sinh khó ở rồi.

Tiền Văn Kiệt cùng Trần Bách Châu đều rất thấp thỏm, mặc dù hiểu rõ Thiệu Hiển không tức giận vì bọn họ, nhưng Thiệu Hiển mà tức giận thì thật sự rất đáng sợ.

Sau khi trở lại khu biệt thự, Tiền Văn Kiệt tự mình về nhà, Thiệu Hiển dẫn theo Trần Bách Châu cùng về nhà.

Dì Tôn đã chuẩn bị kỹ càng cơm nước, sau khi hai người ăn xong, Thiệu Hiển mỉm cười nói: "Hôm nay chơi mệt rồi, đừng ngủ trễ đó."

Nói xong cũng đi về phòng của mình.

Trần Bách Châu đứng ở trong phòng khách trố mắt ra vài giây, bỗng nhiên giơ tay lên, bàn tay tựa hồ vẫn còn lưu lại nhiệt độ nhẹ nhàng từ lòng bàn tay của Thiệu Hiển.

Cậu lại để cho Thiệu Hiển lo lắng, thật là vô tích sự mà.

Vì để cho tiện, với cả bây giờ Thiệu Hiển đã lớn, Thái Nhã Lan liền lắp thêm ở trong phòng của hắn một cái điện thoại.

Hắn ngồi ở bên giường, mặt không cảm xúc nhấn một dãy số.

Sau vài tiếng "tút" vang lên, ống nghe truyền đến giọng nói thành thục từ tốn của Thiệu Uẩn: "Hiển Hiển, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh hai vậy? Nói đi, có chuyện gì?"

"Anh hai, hai giúp em điều tra chuyện này nữa."

Thiệu Uẩn đáp ứng rất kiên quyết, "Được, nói đi."

Sau khi Thiệu Hiển nói xong, liền nghe thấy Thiệu Uẩn bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Hiển Hiển, em có quá để ý đến cậu ấy rồi không?"

"Sau này cậu ấy là trợ thủ của em, em không thể để ý được sao?" Thiệu Hiển đã nâng tầm nói dối đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Người khác có thể không biết nhưng hắn biết thân thế của Trần Bách Châu.

Trong mắt người khác, đời này của Trần Bách Châu đều trói chặt vào Thiệu gia, nói đúng ra, là bị quấn chặt với Thiệu Hiển.

Thiệu Uẩn không nghĩ nhiều nữa, chỉ nói: "Được, anh hai sẽ cho người điều tra rõ ràng."

Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Hiển nằm uỵch xuống giường, sâu sắc thở dài.

Nói thật ra, căn bản bây giờ hắn không nỡ lòng để đứa nhỏ trở lại Phó gia, nhưng trở lại Phó gia mới là tốt nhất cho đứa nhỏ.

Hắn không thể ích kỷ giam lỏng Trần Bách Châu ở Thiệu gia được, như vậy là không công bằng với đứa nhỏ.

Sau một ngày chơi đùa, sức lực cũng sắp cạn kiệt, Thiệu Hiển tắm xong liền lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, ba người vẫn cùng đi học như trước.

Buổi chiều nghỉ giữa giờ, giáo viên chủ nhiệm gọi Thiệu Hiển, Trần Bách Châu và Hách Lộ vào văn phòng.

"Các em xem trước cái này một chút."

Giáo viên chủ nhiệm đưa một văn kiện cho bọn họ.

Sau khi ba người xem xong, Hách Lộ hỏi: "Thầy, thầy đang đang đề nghị chúng em tham gia ạ?"

"Đúng vậy, " giáo viên chủ nhiệm cười cười, "Ba người các em từ trước đến giờ có thành tích Toán học tương đối khá, tham gia thi học sinh giỏi Toán cấp trung học cơ sở Toàn quốc chỉ có lợi chứ không có hại cho các em."

Ông dừng lại một chút, có lẽ là không muốn tạo áp lực cho bọn họ, tiện nói luôn: "Có được giải thưởng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... thử sức bản thân, học hỏi những bạn khác."

Thiệu Hiển giật mình, tham gia thi còn có thể gặp rất nhiều người tài kẻ ưu tú, hơn nữa còn tăng cao lòng tự tin cho đứa nhỏ, là một cơ hội hiếm có. Đứa nhỏ luôn không biểu hiện ra, nhưng nội tâm sâu bên trong vẫn rất tự ti.

Tham gia các cuộc thi tài nhiều một chút, đúng là có thể mở rộng tầm mắt, còn có thể tích lũy thành công.

"Thưa thầy, em báo danh." Hắn như đinh đóng cột nói.

Ý cười của thầy giáo chủ nhiệm càng rõ, gật gật đầu, hỏi hai người còn lại: "Các em thì sao?"

Trần Bách Châu thấy Thiệu Hiển đồng ý, tất nhiên sẽ không từ chối, "Em cũng tham gia."

Hách Lộ suy tư vài giây, nghi ngờ hỏi: "Phí tham gia thi là nhà trường chi trả đúng không ạ?"

Cô hỏi câu này mà trên mặt không có một tia áy náy.

Thầy chủ nhiệm sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này, theo ông nghĩ, gia cảnh Hách Lộ hẳn là không phải dạng vừa, cơ mà ông chỉ trố mắt mất một giây sau đó liền nhanh chóng trả lời: "Em yên tâm, chi phí đều do trường học trả, chỉ là làm gián đoạn thời gian học tập của các em một chút thôi."

"Tham gia thi tài cũng là một loại học tập ạ." Thiệu Hiển cười nói.

Thầy chủ nhiệm rất vui mừng, "Nếu như vậy, các em mỗi người lấy một phiếu báo danh, điền xong mai giao lại cho thầy."

Ba người cầm phiếu báo danh rời khỏi văn phòng giáo viên.

Sau khi trở lại phòng học, Tiền Văn Kiệt hiếu kỳ xoay đầu lại, hỏi: "Thầy tìm các cậu làm gì vậy?"

"Không có gì, bảo bọn tôi đi tham gia thi học sinh giỏi thôi, cậu có muốn đi không?" Thiệu Hiển tùy ý nói.

Tiền Văn Kiệt liên tục xua tay, "Không không không, chuyện như vậy đúng là thích hợp với các cậu hơn."

Cậu còn lâu mới tự tìm đau khổ, người sống được chính là nhờ tự tại, không phải sao?

Sau khi tan học, ba người sóng vai đi về phía cổng trường.

Mấy chiếc xe vẫn thường đỗ trước cổng trường chính là loại xe chuyên đưa đón học sinh tan học về nhà.

Thiệu Hiển đang định lên xe, lại nghe thấy phía sau cách đó không xa truyền đến một giọng nữ.

"Bách Châu."

Ba người theo phản xạ quay đầu lại.

Cách đó không xa, bên cạnh một chiếc xe, một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo đi giày cao gót đi về phía bọn họ.

Là Bách Mỹ Quyên.

Trên mặt cô ta mang theo ý cười nhợt nhạt —— cô ta đã tự hóa trang chính mình đến gần đạt tới hoàn mỹ.

"Tiểu Châu." Cô ta lại càng tỏ ra thân thiết hơn một chút.

Trần Bách Châu mặt không cảm xúc, không chút vui vẻ khi nhìn thấy mẹ ruột của mình.

"Dì, có việc gì không ạ?" Thiệu Hiển chống tay ở cửa xe, không mặn không nhạt nói, "Chúng con còn phải về nhà."

Nghĩa bóng, bà có lời gì thì nói nhanh lên đừng có mà làm lãng phí thời gian của chúng tôi.

Bách Mỹ Quyên cười rất không dễ chịu, "Bên kia có một tiệm cà phê, chúng ta có thể qua bên đó nói chuyện được không?"

Trước cổng trường học lượng người qua lại quá lớn, da mặt cô ta còn chưa đủ dày, không muốn đứng ở đây để nói chuyện với Trần Bách Châu.

Thiệu Hiển tôn trọng ý kiến Trần Bách Châu, quay đầu hỏi: "Cậu đi không?"

Trần Bách Châu suy nghĩ vài giây, rốt cuộc gật gật đầu, "Tôi sẽ đi."

"Bác Phương, bác chờ bọn con một lát, bọn con qua bên tiệm cà phê kia một chút." Thiệu Hiển lên tiếng chào hỏi với bác tài xế sau đó dẫn theo hai tên bạn đi cùng Bách Mỹ Quyên.

Hắn không thể yên lòng để đứa nhỏ đi một mình được.

Tiền Văn Kiệt cũng rất tò mò, tràn đầy hiếu kì muốn nghe xem Bách Mỹ Quyên nói gì với Trần Bách Châu.

Đi vào tiệm cà phê, Bách Mỹ Quyên và Trần Bách Châu ngồi đối diện nhau, Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt liền dửng dưng ngồi ở bên cạnh, không để ý trên mặt Bách Mỹ Quyên có bao nhiêu ngượng ngùng.

Nhân viên phục vụ mỉm cười đi tới hỏi.

Bách Mỹ Quyên tự gọi một chén trước, sau đó mới hỏi Trần Bách Châu: "Con có muốn uống chút không?"

"Tôi không uống cà phê." Trần Bách Châu lạnh lùng, "Bà muốn nói cái gì thì mau nói đi, tôi không có thời gian."

Bách Mỹ Quyên ở trước mặt người ngoài bị cậu làm cho không còn mặt mũi, trong lòng tương đối khó chịu nhưng ở nơi công cộng nên không thể biểu hiện ra, liền phất tay một cái để nhân viên phục vụ rời đi, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi mấy phần.

Thiệu Hiển âm thầm cười lạnh một tiếng, ngay cả thói quen của con trai mình là gì cũng hoàn toàn không biết, chỉ sợ cũng không nói ra được lời gì tốt đẹp.

Quả nhiên, một giây sau Bách Mỹ Quyên liền mở miệng nói: "Bách Châu, con có thể giúp mẹ một chuyện được không?"

Tiền Văn Kiệt bên cạnh trợn mắt lên, "..."

Thứ cho vì cậu đã không thể hiểu được cái thế giới này nữa rồi, bà dì này dựa vào cái gì mà có thể nói ra lời như thế vậy?

Bây giờ bà ta đang coi những chuyện lúc trước như chưa từng xảy ra à?

Sắc mặt Trần Bách Châu không chút gợn sóng, trong lòng đã sớm chẳng có mong đợi gì nên cũng không thèm thất vọng.

"Không thể." Cậu quyết đoán để lại hai chữ, đứng dậy muốn rời đi.

Bách Mỹ Quyên bỗng nhiên vội la lên: "Nghỉ hè năm lớp 4, con là người thuê đánh gãy chân Trần Dục, có đúng không? Hội thao năm trước, con cũng chính là người xui Thôi thiếu gia dùng cây mây đánh Trần Dục, có đúng không?"

Cô ta không dám nhắc tới Thiệu Hiển, chỉ có thể cứ như vậy vấy bẩn Trần Bách Châu.

Trần Bách Châu từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy vừa nãy mình đồng ý đi theo đến đây quả thực là quá lãng phí thời gian.

Cậu không nói một lời cũng lười giải thích.

"Dì, là con xúi Thôi Hàng đánh Trần Dục, chuyện này không có liên quan đến Bách Châu, nếu có liên quan, vậy chỉ có thể là Bách Châu từng bị Trần Dục bắt nạt, con giúp cậu ấy bắt nạt lại mà thôi."

Thiệu Hiển dựa vào ghế, lười biếng nói.

"Đúng đó thưa dì, con cũng có mặt lúc đó, " Tiền Văn Kiệt phụ họa cho hai tên đồng bọn của mình, "Dì không biết đâu, là Trần Dục xúi Thôi Hàng cố ý đẩy ngã Bách Châu trước, con và Hiển Hiển tức không chịu nổi, mới đi dạy cho Trần Dục một bài học. Nếu dì cảm thấy khó chịu thì cứ trực tiếp tìm con và Hiển Hiển, Bách Châu mới là người bị hại."

Tuy Trần Bách Châu bình thường lãnh lãnh đạm đạm, dù cậu ấy luôn chiếm hết lực chú ý của Thiệu Hiển đi mất, nhưng cậu có thể thuận lợi nhảy lớp, cũng là nhờ Trần Bách Châu vẫn luôn hỗ trợ cậu học thêm.

Lạnh nhạt cũng không có gì không tốt cả, không chủ động đi hại người khác là được.

Bị hai người chặn miệng, Bách Mỹ Quyên không nhịn được nữa, cô ta nhíu mày nhìn về phía Trần Bách Châu, tức giận nói: "Hẳn là vì mày mà ông ta ngày càng tệ bạc với tao, thậm chí, thậm chí..."

"Thưa dì, dì đã là người trưởng thành, dì phải chịu trách nhiệm về chính bản thân mình đi chứ, không cần tìm đến Bách Châu, cậu ấy còn chưa tới mười ba tuổi, không giúp được cho dì đâu."

Thiệu Hiển cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, nói xong cũng toan đi tới cửa.

"Mày không muốn biết ba ruột của mày là ai sao?" Bách Mỹ Quyên đột nhiên hỏi.

Trần Bách Châu lập tức giậm chân, cậu quay đầu nhìn về phía Bách Mỹ Quyên, im lặng tròn một phút, mới hờ hững nói: "Không muốn."

Bách Mỹ Quyên mới vừa nói ra câu kia, Thiệu Hiển cũng khiếp sợ ngay tại chỗ.

Nhưng tỉnh táo ngẫm lại, hắn liền biết Bách Mỹ Quyên đang nói láo. Nếu như cô ta thật sự biết cha ruột của Trần Bách Châu là ai thì bây giờ đã không bị đối xử như vậy.

So với Trần gia, Phó gia hiển nhiên là một con quái vật khổng lồ, người bình thường căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.

Với tính cách của cô ta, nếu như biết được ba ruột của Trần Bách Châu là ai nhất định đã không kiềm chế nổi từ lâu rồi.

Vừa rồi hắn còn lo Trần Bách Châu bị cô ta dụ rồi, không nghĩ rằng đứa nhỏ có thể bù đắp được khát vọng tìm được ba ruột.

Từ sâu trong lòng Thiệu Hiển cảm thấy Phó gia cũng là cái nơi có thể nuốt máu thịt con người, cũng không đồng ý để Trần Bách Châu trở lại.

Nhưng nếu "chim non muốn học bay lượn" thì hắn không thể ích kỷ kẹp chặt đứa nhỏ bên người được.

Huống chi, Trần Xương Kiến xả cơn bực tức lên người Bách Mỹ Quyên, chả qua là vì lão tạm thời không làm gì được Trần Bách Châu thôi.

Chỉ đến khi Trần Bách Châu trở nên đủ mạnh, mới có thể ngăn được hết thảy ngôn luận ác ý và tổn thương.

Ba người không thèm quan tâm sắc mặt xanh pha trắng của Bách Mỹ Quyên nữa, trực tiếp lên xe về nhà.

Trên xe, Tiền Văn Kiệt hiếu kỳ hỏi: "Bách Châu, tại sao cậu không muốn biết ba ruột của mình là ai vậy?"

Trần Bách Châu giải thích: "Bà ta cũng không biết là ai."

Nếu bà ta biết là ai thì từ lúc mang bầu đã đi tìm cái người đó rồi, không thể chờ đến mấy năm sau để mà kết hôn với Trần Xương Kiến đâu.

Tiền Văn Kiệt gật gật đầu, "Thì ra là như vậy."

Chốc lát sau, cậu ta liền hiếu kỳ hỏi: "Vậy là cậu cũng muốn biết sao?"

Trần Bách Châu quyết đoán trả lời: "Không muốn."

Từ nhỏ cậu đã không có ba, sau khi đến Trần gia, Trần Xương Kiến là ba của cậu trên danh nghĩa đã làm cho cậu cảm thấy khá là phản cảm đối với cái từ "ba" này rồi.

Có Thiệu Hiển là đủ, nhiều thêm ai nữa cậu không quan tâm.

"Kì thi học sinh giỏi Toán chỉ còn cách một quãng thời gian nữa thôi, Bách Châu, chúng ta cùng tập trung luyện đề." Thiệu Hiển cố gắng nói sang chuyện khác.

Trần Bách Châu nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, "Được, chúng ta cùng nhau luyện đề."

"Hai người các cậu đều là người ngoài hành tinh rồi, người phàm chúng tôi vẫn nên đứng xa xa ra thì hơn."

Lần này Tiền Văn Kiệt lại không cảm thấy cô đơn, lần này là cậu chủ động rời bỏ hai tên bạn quái vật, theo đuổi cuộc sống tự do.

Nhưng thật là đáng thương cho hai tên bạn thân, còn phải cố giãy giụa trong cái hố "Toán học", thật sự quá đáng thương mà.

Sau khi về đến nhà, Thiệu Hiển mới phát hiện nhà có khách, bởi vì trước cửa xuất hiện một đôi giày lạ.

Một đôi giày cao gót của nữ, tuổi còn khá trẻ, phụ nữ trung niên sẽ không bao giờ mua loại này.

Hắn và Trần Bách Châu liếc mắt nhìn nhau, vai sóng vai đi vào phòng khách, liền thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.

"Chị Đường!" Thiệu Hiển bất ngờ cùng vui vẻ cười nói.

Đường Hân đang ngồi ở trên ghế salong, nhìn thấy hai người Thiệu Hiển và Trần Bách Châu thì lập tức đứng lên, ôn nhu cười nói: "Tiểu Hiển, Tiểu Châu mới đi học về đó hả."

Thiệu Uẩn đứng ở một bên, nháy mắt với Thiệu Hiển.

Thiệu Hiển bỗng nhiên hiểu rõ, không khỏi âm thầm duỗi ra ngón tay cái, cái tốc độ này của anh hai, quả không tồi nha!

Kiếp trước anh hai hắn hơn ba mươi tuổi mới kết hôn với chị Đường, không ngờ kiếp này lại sớm như vậy.

Cơ mà nghĩ đến Thôi Duyệt kia bỏ cuộc sớm như vậy, cũng là chuyện bình thường thôi.

Chị Đường với anh hắn đều ưu tú như vậy, kết hôn với nhau được thi thật sự quá tốt rồi!

Thái Nhã Lan cũng rất hài lòng với Đường Hân, vẫn hay kéo cô lại bà tám, hai người tính cách hợp nhau, một khi trò chuyện giết thời gian liền trực tiếp bỏ mặc cha con Thiệu Bác Viễn, Thiệu Uẩn sang một bên.

Khung cảnh này khá là thú vị.

Người một nhà vui vẻ ăn xong cơm nước, Thiệu Hiển không muốn quấy rối bọn họ nữa, liền kéo Trần Bách Châu nói: "Bọn em còn nhiều bài tập phải làm nên bọn em đi lên lầu trước đây ạ."

Nói xong cũng bạch bạch bạch sải bước lên tầng.

"Nói không chừng đến lúc bọn mình lên cấp ba, anh của tôi đã kết hôn với chị Đường rồi á."

Trong phòng, Thiệu Hiển vui vẻ nói.

Trần Bách Châu thấy hắn vui vẻ, liền cũng lộ ra nụ cười, "Ừm."

Hai người điền xong phiếu báo danh liền lấy bài tập ra làm.

"Bách Châu, lên cấp ba tôi muốn thi vào trường Nhất Trung, cậu thì sao?" Thiệu Hiển đột nhiên nhớ tới việc này, liền dừng bút hỏi.

Trần Bách Châu gật gật đầu, "Cậu đi đâu tôi theo đó."

"Nhưng Nhất Trung cách nhà mình rất xa, trường học quản lý nghiêm ngặt, có khả năng chúng ta sẽ phải ở kí túc xá đó?" Thiệu Hiển sợ cậu không biết tình hình ở Nhất Trung, tùy tiện quyết định.

Trần Bách Châu cười cười, "Rất tốt."

Nếu phải ở kí túc xá trường, cậu và Thiệu Hiển có thể sẽ được ở cùng một kí túc xá, đến lúc đó thì từ sáng đến tối đều được ở cùng một chỗ.

"Điểm đầu vào của Nhất Trung không hề thấp, thành tích của Bút Sáp hiện tại miễn cưỡng có thể đậu được, có chút nguy hiểm, khi nào có thời gian bọn mình giúp cậu ta bổ túc một chút đi."

Bọn họ đi Nhất Trung, khẳng định không thể bỏ lại Tiền Văn Kiệt.

"Được."

Ngày hôm sau, hai người cùng tới văn phòng, đem phiếu báo danh giao cho giáo viên chủ nhiệm.

Thầy chủ nhiệm đưa lại cho họ hai bản sách tham khảo, giọng điệu thâm trường nói: "Đề tài thi cơ bản đều ở trong đây, các em cứ xem từ từ, không vội, còn hơn hai tháng nữa mới thi."

Hai người gật đầu tỏ ra là đã hiểu, lúc họ sắp rời đi, thầy chủ nhiệm nói với theo họ một câu: "Hỏi xem bao giờ Hách Lộ giao lại phiếu báo danh giúp thầy nha."

Trở lại phòng học, Thiệu Hiển đang định đi tìm Hách Lộ, lại phát hiện chỗ ngồi của cô không có ai.

"Biết Hách Lộ đi đâu không?" Thiệu Hiển gõ gõ lên mặt bàn Tiền Văn Kiệt, hỏi.

Tiền Văn Kiệt lắc đầu một cái, "Chắc là đi vệ sinh."

Mục tiêu không ở trong phòng học, Thiệu Hiển cũng không thể chạy đến nhà vệ sinh nữ tìm, không thể làm gì khác ngoài ngồi trở lại chỗ của mình.

Mà mãi đến tận khi chuông vào học vang, Hách Lộ cũng không xuất hiện ở trong phòng học.

Giáo viên vào lớp đương nhiên cũng chú ý tới vấn đề này, thuận miệng hỏi một chút, cũng không người biết Hách Lộ đang ở đâu.

Thiệu Hiển đột nhiên cảm thấy có gì đó mờ ám.

Trong trí nhớ của kiếp trước căn bản không có người tên Hách Lộ. Là một học nữ ưu tú, cô không thể không có tiếng tăm.

Khả năng duy nhất chính là, cô đã biến mất trước đó, rồi cũng không xuất hiện ở trường học nữa.

Kiếp trước Thiệu Hiển không chú ý Hách Lộ cho lắm, có lẽ là bởi vì làm học bá ở Tiểu học cũng không có gì nổi bật, dù sao thi được điểm tối ra ở Tiểu học vẫn rất là dễ dàng.

Nếu Hách Lộ lên tới cấp hai rồi cấp ba, với năng lực của cô, tuyệt đối sẽ trở thành vinh dự của Trường học, Thiệu Hiển muốn không biết cũng khó.

Đương nhiên, kiếp trước Hách Lộ với hắn không cùng trường, cũng có khả năng, nhưng khả năng này rất nhỏ.

Dù sao Trung học Cơ sở cũng phân chia dựa theo học khu, nếu kiếp này Hách Lộ và hắn cùng trường, cũng không thể nào khác kiếp trước được.

Kiếp này cô cũng nhảy lớp hai lần, bây giờ học lớp 9.

Nếu dựa theo kiếp trước để tính, thì hiện tại cô cũng mới vừa vặn học lớp 6, nếu còn chưa bắt đầu rạng danh lại bất ngờ bỏ học, thì có điều tra trong ký ức của Thiệu Hiển không có người này cũng rất có thể.

"Thưa thầy cho em đi rửa tay ạ." Thiệu Hiển bỗng nhiên giơ tay nói.

Hắn là học sinh ưu tú, giáo viên vẫn luôn khá khoan dung đối với hắn, nghe vậy cười nói: "Đi đi."

Thiệu Hiển vừa đứng lên, Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt cũng đứng dậy đi theo.

Bạn học cả lớp and thầy giáo: "..."

Quan hệ của ba người thân thiết đến vậy sao? Đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau hả?

"Hiển Hiển, có phải cậu xảy ra chuyện gì rồi không?" Tiền Văn Kiệt lo lắng hỏi.

Thiệu Hiển căn bản sẽ không làm phiền giáo viên trong lớp, cho nên bỗng nhiên xin ra ngoài như vậy, rất khiến người khác lo lắng.

Trần Bách Châu cũng yên lặng nhìn về phía hắn.

"Đi đến nhà vệ sinh trước." Thiệu Hiển bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Tiền Văn Kiệt có chút mơ hồ, lẽ nào chỉ là Hiển Hiển quá mót thôi?

Thiệu Hiển đi tới cửa nhà vệ sinh nữ, Tiền Văn Kiệt liền ngăn hắn lại, "Hiển Hiển cậu ngốc hả? Đây là nhà vệ sinh nữ!"

"Đúng, tôi chính là muốn vào nhà vệ sinh nữ."

Tiền Văn Kiệt cực kì khiếp sợ, bạn ngốc của cậu uống lộn thuốc rồi sao?

"Cậu muốn tìm Hách Lộ đúng không?" Trần Bách Châu thấp giọng mở miệng nói, "Có phải cậu cảm thấy Hách Lộ bị người khác giam trong nhà vệ sinh?"

Thiệu Hiển tán thưởng liếc cậu một cái, vẫn chỉ có Bách Châu hiểu hắn.

"Nhưng đây là nhà vệ sinh nữ, các cậu thật sự muốn vào sao?" Mặc dù Tiền Văn Kiệt cũng lo lắng cho Hách Lộ, nhưng vẫn không hiểu cho lắm, "Các cậu dựa vào cái gì mà nói Hách Lộ đang ở trong nhà vệ sinh?"

"Tôi không chắc cậu ấy có ở trong hay không, nhưng thể nào cũng phải xem thử một lần." Thiệu Hiển kiên định nói.

Cũng không thể không làm gì được, dù sao trong nhiều bộ phim truyền hình hay tác phẩm văn học, mấy cái nơi nữ sinh hay bắt nạt nữ sinh khác thường là trong nhà vệ sinh của trường.

- --

Ka: hơn 40k kí tự của tui (๑-﹏-๑)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play