"Con nói con ở bên ngoài gặp qua thằng bé, nhưng lúc đó thằng bé lại bỏ trốn, khi đó con còn không biết nó là tiểu Kỳ sao?"

Hạ gia gia từ vài ba câu nói của cháu trai liền biết được những việc đã xảy ra, càng nghe càng không thể tin nổi.

Hạ Lăng Hiên gật đầu.

Hạ gia gia nhíu mày hỏi: "Con xác định thằng bé là tiểu Kỳ sao?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Con đã lấy mẫu xét nghiệm qua, đúng là Ôn Kỳ, cũng đã tìm người kiểm tra đo lường máu của em ấy, bên trong không có thuốc thử R, con cũng không rõ vì sao em ấy lại thay đổi lớn như thế."

Hạ gia gia cũng không tìm ra đầu mối, suy tư một hồi liền chuyển đến nghĩ đến chuyện quan trọng khác, hỏi: " Đừng nói bởi vì lần gặp mặt đó, con liền thích thắng bé?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Có lẽ vậy."

Hạ gia gia không thể tưởng tượng nổi: "Vậy con thích thằng bé ở điểm gì?"

Ông vốn cho rằng cháu trai mình thấy Tiểu Kỳ sau khi mất trí nhớ thì không còn mê luyến với mình, cảm thấy mới mẻ cùng thú vị mới bắt đầu chú ý đến người ta, ai ngờ giữa hai người lại có một đoạn nhạc đệm, lúc ấy Tiểu Hiên còn không biết rõ thân phận của đối phương, hai người cũng đã cùng nhau uống rượu một lần, như vậy liền thích người ta hả, có phải nhanh quá không?

Hạ Lăng Hiên cũng nghĩ không được nguyên nhân, suy nghĩ vài giây, nói: "Có thể là nhất kiến chung tình đi?"

Hạ gia gia trừng trừng mắt, muốn tẩn anh một trận để anh đem bốn chữ kia ngậm vào miệng.

Dựa vào lời của cháu trai, có thể thấy lần đầu tiên cháu trai mình nhìn thấy Tiểu Kỳ sau khi thay đổi, lúc đó người ta còn đang cưỡi trên chiếc xe đạp rách nát ngã đến thê thảm, rung cái quỷ gì mà động? Huống chi sau khi trở về Tiểu Kỳ liền sử dụng mặt thật của mình, Tiểu Hiên cùng thằng bé quen biết lâu như vậy, giờ lại nói nhất kiến chung tình, dở hơi sao!

Hạ Lăng Hiên nhìn biểu tình trên mặt lão gia tử, lành lạnh chọc cho một đao: "Kỳ thật nếu ông không nói toạc móng heo, con sẽ chỉ cảm thấy con có hứng thú với cậu ấy, chứ không phát hiện bản thân con thích em ấy."

Hạ gia gia: "......"

Hạ Lăng Hiên tiếp tục nói: "Sau khi đồng ý buông tay, con càng kháng cự em ấy, lại càng không khống chế được cảm xúc, ngược lại càng ngày càng hãm sâu, con đến tìm Văn Tích, cô ấy nói rằng càng chạy trốn, lại càng nghiêm trọng hơn."

Hạ gia gia: "......"

Hạ Lăng Hiên lãnh đạm làm tổng kết: "Cho nên hiện tại đã không dứt ra được nữa."

Ý mày là, chuyện này do tao thúc đẩy hả?!

Hạ gia gia nhìn tên khốn này giở trò đùa giỡn, tức đến tim gan tỳ phổi đều muốn nổ.

Nhưng sinh khí cũng chỉ là sinh khí, hiện tại rõ ràng, ông ngăn cản cũng vô dụng.

Từ khi xảy ra chuyện, tiểu Hiên liền mất đi phần lớn nhân tính, hiếm khi có chuyện ở bên ngoài có thể tác động đến anh, chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng bị điểm yếu là tình thân với người nhà kéo lấy mới không rớt xuống vực sâu, bây giờ Ôn Kỳ xuất hiện, Tiểu Hiên rốt cục cũng có chút sức sống.

Nhưng người như thế một khi động tình liền rất kiên quyết, người trẻ tuổi bây giờ, tình cảm có chắc bền lâu? Nhân tố bên trong thực sự quá nhiều, nhất là tình huống đặc thù của Tiểu Hiên như vậy, hơi bất cẩn một chút là có thể xảy ra đại họa.

Ông thở dài một hơi, khoát tay nói: "Tùy con đi, đừng để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhặt xác cho con là được."

Hạ Lăng Hiên theo ông ra ngoài, bảo đảm nói: "Gia gia, con sẽ tận lực khống chế."

Hạ gia gia tin được mới là lạ, nhưng ông cũng không đả kích ai đó.

Hai người ra khỏi phòng bệnh, ngẩng đầu liền thấy mấy người Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt vừa vặn chạy đến.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Thật sự là học đệ sao?" Phó Tiêu đi đến bên cạnh Hạ Lăng Hiên, đầu tiên là lễ phép chào hỏi Hạ gia gia một tiếng, sau mới nhìn về phía bạn tốt, "Cậu ấy thế nào rồi?"

"Đã ra khỏi phòng cấp cứu, không có gì nguy hiểm."

Phó Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cùng mọi người đi về phía phòng bệnh, thấy giọng hỏi: "Internet đều đang bùng nổ, nghe nói người đuổi giết cậu ấy rất quỷ dị, là ai? Bởi vì cái gì?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Còn chưa biết."

Phó Tiêu liền không hỏi nữa, cùng anh vào trong phòng bệnh của Ôn Kỳ.

Đây là một căn phòng Vip, bên trong phòng khách có rất nhiều người, có Ôn gia, Hạ gia và người của Vân gia, cũng có vài học sinh ở hiện trường đuổi tới. Cửa phòng ngủ mở một bên, có thể nhìn thấy Cha Ôn, đại ca Ôn Kỳ, Hạ phu nhân, Miên Phong và Ôn Kỳ ở trạng thái hôn mê nằm ở trên giường.

Bác sĩ điều trị cho Ôn Kỳ treo bình truyền dịch lên, nói: "Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, không cần lưu lại quá nhiều người."

Mấy người cha Ôn đáp một tiếng, đang muốn đi ra ngoài, Miên Phong đột nhiên nói: "Chờ đã bác sĩ, cậu ấy hình như tỉnh lại."

Một câu nói liền hút lấy tầm mắt của mọi người.

Hạ Lăng Hiên nhanh chóng bước tiến vào trong phòng ngủ, bác sĩ thì kinh ngạc quay đầu lại: "Hả? Không đúng lắm, vết thương trên người cậu ta cũng không nhẹ..."

Nói được nửa câu, quả nhiên trông thấy bệnh nhân bộ dáng giống như đang giãy dụa, thật đúng là muốn tỉnh lại.

Ôn Kỳ từ sau khi thành danh, ngoại trừ rơi máy bay mà chết, sẽ không để mình chật vật đến như vậy, hơn nữa thứ truy sát cậu làm cậu liên tưởng đến đống biến thái loạn thất bát tao đã từng thấy qua ở kiếp trước, lại càng ngơ ngơ ngác ngác nằm mơ, đều là thời điểm lúc cha nuôi cậu còn sống.

Cậu nhìn thấy nhà của bọn họ, một căn biệt thư âm u tựa hồ đã lâu không được dương quang chiếu rọi.

Cha nuôi đứng ở bên cửa sổ sát đất nơi khuất bóng, trong tay nâng một ly rượu đỏ tao nhã nhấp một ngụm.

Bởi vì góc nhìn, trong nháy mắt ly rượu đỏ kia trở nên kinh diễm cực kỳ, phát ra tia sáng đỏ chói mắt. Cha nuôi giống như uống no huyết dịch, quay đầu lại, nhìn về phía đứa bé vì bị thương mà co quắp ngồi phịch trên giường của mình.

"Nghe rõ Tiểu Kỳ, kẻ nhu nhược yếu đuối không có tư cách để tồn tại, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng."

Thanh âm vô cùng trầm, phảng phất như kề sát bên tai, ngữ khí mang theo ôn nhu cũng không xóa được âm lãnh trong đó, như khắc sâu vào trong linh hồn.

Hô hấp của Ôn Kỳ trở nên dồn dập, ý thức liều chết đấu tranh chống lại hắc ám, rốt cục cũng hao hết khí lực cướp đoạt chủ quyền, chậm rãi mở mắt ra, muốn chống đỡ thân thể.

Bác sĩ sợ hết hồn, vội vã đè cậu lại, nói cho cậu biết đừng làm loạn.

Ôn Kỳ nghe không rõ, trên thực tế cậu đang ở đâu, người ở phía trước kia là ai cũng không rõ, chỉ dựa vào bản năng mà giãy dụa thôi. Hạ Lăng Hiên nhìn cậu một cái, cẩn thận tránh đi vết thương của cậu đem cậu đặt lại trên giường bệnh. Hai mắt Ôn Kỳ lúc này mới mang theo chút nhuệ khí, mất chục giây mới thành công điều chỉnh tiêu điểm.

Cha Ôn sớm đã chạy tới, sờ sờ lên đầu cậu trấn an: "Không sao đâu Tiểu Kỳ, con an toàn rồi."

Ôn Kỳ nhắm mắt lại một chút, nhìn người đang nắm lấy tay mình.

Hạ Lăng Hiên rũ mắt xuống cùng cậu đối mặt, nói: "Đây là bệnh viện, ngủ đi, tôi chăm sóc cậu."Thanh âm này ngắn gọn mà cường thế, mặc dù rất lãnh đạm nhưng lại thành công làm cậu phân rõ giữa hiện thực và mộng cảnh. Ôn Kỳ hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện trước khi bất tỉnh, nửa câu cũng chưa kịp nói, một lần nữa mê man. Hạ Lăng Hiên buông tay cậu, nói được làm được xách cái ghế, ngồi xuống bên cạnh trông coi, trông thấy Hạ phu nhân vui mừng không dứt.

Cha Ôn ban đầu cũng muốn ở lại, nhưng được người Ôn gia khuyên nhủ, đành thỏa hiệp đi ra phòng khách. Phó Tiêu quét mắt thấy Miên Phong đang chần chừ ở bên cạnh, không đợi Hạ Lăng Hiên mở miệng liền đem người kéo ra ngoài, nói cho hắn biết có thể chờ người tỉnh ngủ lại tới thăm.

Miên Phong cũng không kiên trì, nhìn về phòng ngủ một chút rồi đi.

Mọi người trong đó đã sớm vỡ tổ, tin tức không ngừng lóe.

Có người share video, đám người thế là nhìn thấy toàn bộ quá trình Ôn Kỳ nhảy lầu làm thịt người, cùng nhau khiếp sợ.

"Tôi nói nè, Ôn thiếu gia quá trâu bò!"

"Các bác có để ý khúc cuối cùng không!!! Hạ học trưởng ôm lấy cậu ta kìa!!!!"

"Không phải, khi đó vừa lúc Ôn Kỳ té xỉu."

"Tại sao tui lại cảm thấy anh ấy là chủ động ôm?"

"Cười ỉa! Là Ôn Kỳ đầu hoài tống bão(*)!"

(*: ôm ấp yêu thương, nhung nhớ, nhảy vào ôm lấy ngực,v.v....)

Miên Phong bị tiếng thông báo nhắc nhở làm cho tâm phiền ý loạn, dứt khoát tắt tiếng, lúc này mới thanh tịnh.

Nhưng việc này không chỉ có bọn họ bàn tán, ở trên diễn đàn trường cũng đang thảo luận tương đối kịch liệt.

Tiếc là việc Ôn Kỳ ngất xỉu và Hạ Lăng Hiên đưa tay ra giống như phát sinh đồng thời, hơn nữa chỗ người quay video cũng không quá thuận lợi, khiến cho bọn họ không thấy được rõ ràng, không cách nào kết luận được, ngược lại sau khi Ôn Kỳ té xỉu, Hạ Lăng Hiên dừng lại ôm cậu ta mấy giây đó là sự thật, liền bắt đầu suy đoán xem có phải Hạ Lăng Hiên có phải thích cậu hay không.

Fan não tàn rất nhanh liền phản bác, nói là chiêu này của Ôn Kỳ thật sự quá thâm, ngoài dự đoán của mọi người, toàn thân trên dưới cậu ta đều có thương tổn, nam thần không kịp phản ứng, lúc này mới vô thức mà ôm cậu ta.

Hai bên cãi đi cãi lại, khu bình luận mù mịt chướng khí.

Phái trung lập nhịn không được gõ gõ vài câu, đem hình ảnh trong tiệm cà phê cùng các loại suy đoán lên, rất nhanh liền đổi chủ đề sang tên hung thủ. Bọn họ tốt xấu gì cũng là học viên quân sự, đương nhiên nhìn ra được hung thủ này có điểm đặc thù kì dị, thế là chiều hướng của bài post biến đổi, bắt đầu thảo luận về hai vấn đề trọng yếu nhất.

Người kia là ai?

Cùng với, Ôn Kỳ làm thế nào mà chống đỡ được lâu như vậy?

Những người cùng nghi vấn với họ có không ít, giờ khắc này ở bệnh viện, Ôn gia đã mò ra một chút chân tướng, bởi vì Hạ gia gia với người của viện nghiên cứu ở chỗ này, Cha Ôn mấy người bọn họ liền biết hung thủ là một vật thí nghiệm, nhưng nguyên nhân sự việc theo nguyên tắc phải giữ bí mật, mọi người hỏi cũng không ra đáp án, chỉ có thể dựa vào một chút tin tức đó mà biết được một việc, đó là kẻ truy sát Ôn Kỳ là người không đơn giản.

Cha Ôn cả giận nói: "Rốt cuộc ai muốn đuổi cùng giết tận thằng bé như vậy?"

Hạ gia gia nói: "Có khả năng là cùng một nhóm với tên bắt cóc lần trước, cụ thể ra sao còn phải điều tra cho kỹ."

Cha Ôn gật gật đầu, ở phòng khách trông coi nửa ngày, tiếp đó lão gia tử gọi điện tới nói là có chuyện cần thương lượng, thấy Hạ Lăng Hiên ở trong phòng ngủ trông coi, tạm thời mang theo con trai lớn về nhà.

Ôn gia gia lúc này đang ngồi ngay tại thư phòng.

Ông xem tin tức, cũng coi một đống phỏng đoán ở trên mạng, nghĩ cháu trai nhà mình biến hóa quá lớn, không hợp với lẽ thường, nhịn không được gọi người quay trở lại, mờ mịt muốn đi xét nghiệm máu.

Đại ca nghe hiểu ý ông, trầm mặc một chút thấp giọng nói: "Hôm nay lúc ở trong bệnh viện, con đã lấy máu của Tiểu Kỳ, để bác sĩ riêng nhà mình cùng với máu của con xét nghiệm ADN, kết quả hiện đã có."

Ôn gia gia nhìn thẳng anh, yên lặng ngừng thở chờ đợi đáp án.

Cha Ôn giật nảy mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, cảm giác đề tài anh nói ra đột nhiên có chút nguy hiểm, trong lòng không khỏi nhảy bộp một phát.

Anh trong không khí tĩnh mịch chậm rãi nói: "Em ấy là Tiểu Kỳ."

Cha Ôn lập tức thở dài một hơi, ngay sau đó cả giận nói: "Thằng bé đương nhiên là Tiểu Kỳ rồi, cái này còn phải xét nghiệm hả?"

"Nhưng nó như biến thành một người khác vậy, mặc dù dung mạo có thể giống nhau, nhưng thần thái và ngữ khí đều khác rất nhiều so với lúc trước," đại ca nói, "Video cha cũng xem rồi, cha cảm thấy

Tiểu Kỳ có thân thủ như thế hả?"

".....Cũng đúng," Cha Ôn thì thào, trầm tư một lát, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, "Mọi người nói..... Có phải là như vậy không?"Hai người đồng thời nhìn về phía ông.

Cha Ôn nói: "Thằng bé không phải được tà giáo cứu sao? Nếu là nói dối, kỳ thực là bị cái tổ chức nào chuyên nghiên cứu cơ thể bắt đi, cho thằng bé uống thuốc thử mới có thể thay đổi thể lực cùng tính cách xem thay đổi lớn đến đâu đi? Người của Hạ gia nói tên sát nhân nọ chính là vật thí nghiệm của nước nào đó, ám sát kẻ thông thường đâu cần dùng đến thứ này? Khẳng định là tổ chức kia cho nó uống thuốc thử, năng lực lúc này liền đại biến giúp nó trốn thoát, nhóm người kia rất không can tâm, liền muốn giết người diệt khẩu!"

Đại ca: "......."

Ôn gia gia: "......."

Cha Ôn dựa vào trí tưởng tượng, rất nhanh liền não bộ ra bom tấn khoa học viễn tưởng ngược thân ngược tâm máu chó, trái tim run rẩy nói: "Mọi người nói xem có đúng hay không?"

Hai người trầm mặc, cảm thấy khả năng này đại khái....

Dù sao kết quả xét nghiệm cho thấy thằng bé đúng là Ôn Kỳ, cho nên nói chính mình sốt ruột đến thần kinh không ổn định muốn đột biến gien phát triển thành loại sản phẩm mới sao?

Giờ phút này sản phẩm công nghệ mới còn đang ngủ.

Hạ Lăng Hiên còn ở trước giường bệnh trông coi, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh ở hiện trường chiều nay, cảm giác vô luận ánh mắt của Ôn Kỳ thế nào vẫn là khí thế mạnh mẽ sắc bén đủ vị, đối với biến hóa của người này càng lúc càng hiếu kì, mà Ôn Kỳ lại có thể nhanh như vậy mà tỉnh lại, hiển nhiên trước kia đã bị thương không hề ít.

Đến tột cục người này đã phải trải qua những gì?

Anh trầm mặc nhìn lấy người trên giường, mấy phút sau xoay chuyển ánh mắt, đặt ở điểm huyết sắc trên môi, chăm chú nhìn nửa ngày, chậm rãi vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ sờ cằm đối phương, do dự vuốt ve một hồi, cuối cùng là nhịn không được nghiêng người tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi người nọ một chút.

Mất máu làm môi Ôn Kỳ có chút lạnh, nơi tiếp xúc lại mềm mềm, mặc dù đã tách ra, nhưng vẫn để lại dư âm tê dại nơi khóe môi, vô cùng rõ nét. Trong lòng Hạ Lăng Hiên trong nháy mắt liền nở hoa, như ở trên không trung nhẹ nhàng nhảy múa tung bay.

Anh khắc chế bản thân không tiếp tục tiến một bước, ngồi trở lại, liếm liếm khóe môi, cảm giác lần hôn này, anh có thể vui vẻ hết cả ngày luôn.

Ôn Kỳ không cảm giác được gì, ngủ đến nửa đêm mới mở mắt.

Hạ Lăng Hiên phát hiện động tĩnh của cậu, mở đèn ngủ, thấy cậu híp híp mắt lại, nói: "Tỉnh rồi?"

Ôn Kỳ rất nhanh liền thích ứng được ánh sáng, nhớ tới mẩu chuyện vụn vặt, đầu tiên là nghiêm túc cảm thụ trạng thái thân thể hiện tại của chính mình, lúc này mới trả lời, theo thói quen nhếch nhếch môi, chống đỡ thân hỏi: "Giết tôi là thứ gì vậy?"

Hạ Lăng Hiên đỡ cậu ngồi xong xuôi, đơn giản giải thích cho cậu biết thứ kia đã bị cải tạo thế này thế kia, thuận tiện quan sát vẻ mặt của cậu, muốn biết cậu có thấy sợ sệt hay phản cảm với việc đó không, lại không biết đời trước Ôn Kỳ còn nhìn đám đầu trâu mặt ngựa còn nhiều hơn thế này, dù có tên nửa người nửa thú vứt ở trước mặt cậu, cậu cũng chẳng thèm chớp mắt một chút chứ nói gì đến sợ.

Ôn Kỳ nói: "Ồ, vậy tra được là nước nào rồi sao?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Chưa có."

Ôn Kỳ gật gật đầu, đổi chủ đề: "Bức họa của tôi là do anh động tay động chân phải không?"

Hạ Lăng Hiên nhìn cậu.

Ôn Kỳ cùng anh đối mặt, cằm khẽ nâng, chờ anh giải thích.

Hạ Lăng Hiên vừa nhìn liền biết lừa không được, suy nghĩ một chút liền đổ cho Hạ phu nhân, gì mà mẹ tôi ở trong nhà cứ nhắc đến việc cậu mất trí nhớ tạm thời, lo lắng tương lai cậu sẽ hối hận, muốn giải trừ hôn ước cũng phải đợi đến khi khỏi hẳn rồi mới nói, huống chi trạng thái tinh thần của cậu lại không được tốt, đánh cược thua có lẽ sẽ lại bị kích thích nghiêm trọng, bởi vậy tôi đành phải động chân động tay.

Ôn Kỳ dò xét anh, có chút nhớ nhung muốn thăm dò cái nhìn của anh ta với hôn ước này, nhưng lời đến khóe miệng lại nhớ đến chuyện này, đành nuốt trở lại, thậm chí còn đồng ý một tiếng: "Đúng, anh nói rất có lý."

Hạ Lăng Hiên bắt đầu suy nghĩ ý tứ của cậu.

Ôn Kỳ hỏi: "Có gì ăn không? Tôi đói."

Hạ Lăng Hiên ra hiệu cậu chờ một lúc, đứng dậy ra ngoài.

Người của viện nghiên cứu một mực không đi, thấy vậy hỏi thăm ý của Hạ thiếu, kiên nhẫn chờ Ôn Kỳ cơm nước xong xuôi, lúc này mới vào trong tra hỏi. Ôn Kỳ đặc biệt phối hợp, hỏi gì đáp đó. Người của viện nghiên cứu cũng chỉ là hỏi lướt qua, xác nhận vật kia chỉ có tốc độ cùng sức mạnh đặc biệt, chưa sử dụng động tác cử động đặc thù, liên muốn cáo từ.

Ôn Kỳ gọi người ta lại, hỏi: "Bình thường thứ quỷ này chắc là tổ chức quy mô lớn của quốc gia, còn các người chắc vẫn là lén lút đi?"

Người của viện nghiên cứu do dự một chút, thấy Hạ thiếu nhẹ nhàng gật đầu, liền trung thực đáp: "Đại đa số đều theo quy mô quốc gia, nhưng có nhiều quốc gia là do các tập đoàn tài phiệt tới tiếp quản hạng mục, cho nên có thể biết được một vài thứ cơ mật, trong âm thầm cũng có thể lấy một hai vật thí nghiệm."

Ôn Kỳ à một tiếng, không còn vấn đề khác.

Trên người cậu đại đa số là vết thương ngoài da, không có trở ngại gì lớn, nhưng trán lại nhận va đập mạnh, mất đi một phần lớn, tổng thể vẫn còn chút suy yếu, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi, đợi đến ngày thứ hai mới mở mắt khôi phục tinh thần.

Người thăm bệnh tới tới lui lui, trong phòng khách có rất nhiều hoa tươi quả tươi. Hạ phu nhân trước đó cũng tới, trong tay cầm một ít hành lý quẳng cho con trai, dặn dò cho anh biết phải chăm sóc tốt cho Tiểu Kỳ. (cơ hội vcl =))))

Hạ Lăng Hiên rất biết nghe lời, đồng ý.

Miên Phong tới cũng rất sớm, cùng cậu nói chuyện phiếm, hối hận không nên đến triển lãm nghệ thuật, trực tiếp đến quán cà phê tìm cậu thì tốt rồi. Ôn Kỳ cười cười, không đả kích ai đó rằng đến đó cũng chỉ làm thức ăn cho người ta, chỉ nói may mắn vì đã không đến. Miên Phong nhìn cậu, hỏi: "Mình xem bài post trên mạng rồi, đều nói tên đó rất lợi hại, cậu làm sao mà trốn thoát?"

"Đúng là lợi hại, nhưng không thông minh, chỉ cần trốn đi, hắn cũng không tìm được mình," Ôn Kỳ nghiêm túc nói, "Sau đó được cảnh sát giúp đỡ, tình huống khi đó rất nguy cấp, khát vọng cầu sinh lúc đó chuyển hóa sức mạnh giúp mình, nên mình mới có thể giết chết hắn ta, nếu phải làm lại một lần nữa, khẳng định mình làm không được."

Miên Phong chỉ xem video thôi đã thấy kinh tâm động phách, nghe vậy cảm thấy kinh sợ, nhanh chóng thay đổi đề tài, cùng cậu nói chuyện phiếm, mãi đến khi thấy cậu mệt rồi mới cáo từ.

Ngày đầu hắn đến, Hạ Lăng Hiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua, không mở miệng.

Ngày thứ hai lại đến, Hạ Lăng Hiên vẫn ngồi đó, vẫn không lên tiếng.

Cho đến ngày thứ ba, Hạ Lăng Hiên liền ra ngoài tìm nơi thích hợp gọi cho anh trai Miên Phong.

Ngoại trừ viện nghiên cứu, anh cũng giữ liên lạc với bên bộ đội đặc chủng, cũng hợp tác cùng anh trai Miên Phong vài lần, đối phương mặc dù không hiểu rõ anh, nhưng biết anh không hề dễ chọc, thấy vậy liền hỏi: "Có chuyện gì?"

Hạ Lăng Hiên lạnh lùng nhìn người ta: "Em trai ngươi cứ đến bệnh viện này không ngừng, tôi phi thường không vui, nếu anh mặc kệ, vậy để tôi thay anh quản."

Người nào đó: "......."

Thế nên vào ngày thứ tư, Miên Phong mặt mày u ám đến cùng Ôn Kỳ nói lời tạm biệt, bởi vì anh hắn ở quân đội đột nhiên trở về, cũng động kinh muốn lôi hắn đi du lịch, hắn không lay chuyển được ý anh mình, đành phải đồng ý đi.

Ôn Kỳ chúc hắn thuận buồm xuôi gió, tiễn người xong, tiếp tục làm bệnh nhân cần tĩnh dưỡng.

Hai ngày sau, bạn bè trong lớp cũng lần lượt tới, Mông Kỳ cười giả lả, dò xét cậu từ trên xuống dưới, áp xuống ý cười trong mắt, thở dài nói: "Hà, Ôn thiếu a, cậu nói xem cậu...."

Ôn Kỳ híp mắt cười đánh gãy: "Tôi đang tìm video."

Mông Kỳ: "......"

Hai bên liếc nhau, lời Mông Kỳ kẹt trong cổ họng, ngay sau đó liền ngoặt sang một bước lớn, lật cái bánh tráng lên, tình chân ý thiết mà nói: "Ôn thiếu sao cậu lại hù chết chúng tôi như vậy? Vết thương còn đau lắm không? Ôi đại ca à, sau này tuyết đối không được hù dọa mọi người như vậy, trái tim bọn này mong manh yếu đuối lắm."

Ôn Kỳ mỉm cười ứng phó bọn họ, thấy tên kia giả bộ đáng thương muốn chớt giống dễ sợ, lúc này mới hài lòng buông tha người ta.

Hai ngày nữa trôi qua, người tới thăm cũng không còn.

Ôn Kỳ rất hài lòng, ngẫu nhiên nói vài câu với Hạ Lăng Hiên, hỗ trợ cùng cảnh sát để làm lại thông tấn khí, thời gian trôi qua đều cảm thấy vui vẻ. Cậu quan sát mấy ngày, thực sự nhìn không ra khối băng này có ý với mình không, chỉ có thể đá chuyện này ra sau, một bên dưỡng thương một bên chờ đợi kết quả điều tra.

Bên kia, viện nghiên cứu rất nhanh liền đưa ra kết luận, thứ này cùng thứ lần trước kia giống nhau, có khả năng còn có cái thứ ba thứ tư tồn tại, cùng tra được thân phận hai vật thí nghiệm này, đều là dân chạy nạn. Lúc ấy trong đám người chết đi rốt cục cũng tra được thân phận một người, đến từ Mạn Tinh Điển.

Mà mấy ngày trước từ thông tấn khí của Mông Kỳ phát hiện một kẻ nickname "Tiểu Phong", người sử dụng cũng là dân chạy nạn, có lẽ là trộm được thông tấn khí, không có giá trị gì cả.

Tuy nhiên thế cục Thiên Gia bên này rất ổn định, cơ bản cũng không tiếp xúc với dân chạy nạn, Mạn Tinh Điển thì ngược lại, nơi đó rất hỗn loạn.

Hạ Lăng Hiên đã biết tin tức, thuật lại cho Ôn Kỳ không sai nửa chữ.

Ôn Kỳ gật gật đầu, không có đánh giá, chuyên tâm dưỡng thương.Khoa học kỹ thuật phát triển kéo theo y học tiến bộ, cậu chỉ cần ở đây nửa tháng là có thể xuất viện, về nhà ngồi trên bàn ăn bữa cơm đầu tiên, phát giác ba người trước mặt gần đây vẫn không thích hợp, lau lau khóe miệng nói: "Mọi người có chuyện muốn hỏi, phải không?"

Ba người chần chờ một lúc, Cha Ôn mở lời trước tiên: "Tiểu Kỳ, rốt cuộc trên đường trở về đã...."

"Người chịu giày vò không phải con," Ôn Kỳ chủ động trả lời, rũ mắt nói, "Việc này là đả kích rất lớn đối với con, chờ con làm rõ mọi chuyện rồi sẽ nói cho mọi người biết, nếu như mọi người cảm thấy không quen, con có thể dọn ra ngoài ở...."

"Không được!" Cha Ôn ngay lập tức liền đánh gãy lời cậu, đau lòng khôn nguôi, "Con cứ ở nhà đi, bao giờ muốn nói lại nói, mọi người không ép con đâu."

Ôn Kỳ hơi hài lòng, ăn cơm xong liền lên lầu.

Cha Ôn lo lắng dõi theo thân ảnh cậu dần biến mất, hỏi: "Mọi người nói xem, thân thể thằng bé thật sự không sao chứ?"

Đại ca trấn an nói: "Lúc nó ở trong bệnh viện, không phải chúng ta đã để bác sĩ kiểm tra tới hai lần sao, không có chuyện gì đâu."

"Nếu là thuốc thử đặc biệt, bệnh viện chắc không kiểm tra được đâu?" Cha Ôn nói, "Nếu như ngày nào đó tác dụng phụ phát tác, chúng ta biết phải làm gì đây?"

Hai người còn lại trầm mặc.

Ôn Kỳ vào trong phòng liền khóa cửa, tìm số của Trác Vượng Tài.

Người này mặc dù có liên quan đến Mạn Tinh Điển, nhưng thầm nghĩ nếu là anh ta thì hẳn đã có rất nhiều cơ hội để giết mình, huống chi người ta còn đem thân phận Không Ảnh nói cho cậu, cho nên cậu cảm thấy có thể tin tưởng Trác Vượng Tài, huống chi cậu cũng chẳng biết công ty lính đánh thuê nào khác, không bằng tìm Trác Vượng Tài.

Lúc này Hạ Lăng Hiên cũng hết sức khó chịu vì ban đêm không thể thấy Ôn Kỳ nữa, thấy cậu gọi đến số khác của mình, trong lòng nháy mắt cảm thấy vui vẻ, tự động cúp máy thông tấn khí, đi đến một bức tường trắng phía trước, gọi trở lại, môi nhếch lên một chút, mị lực vạn phần nói: " Vừa rồi không nghe thấy, có chuyện gì sao bảo bối? Nhớ tôi rồi?"

Ôn Kỳ cười hỏi: "Tôi có chuyện làm ăn này, không biết anh có muốn làm hay không?"

Hạ Lăng Hiên: "Nói tôi nghe một chút."

Ôn Kỳ nói: "Tôi muốn một nhóm người, tinh nhuệ, giá cả anh định."

Ha Lăng Hiên suy nghĩ một chút, liền hiểu.

Ôn Kỳ từ khi trở về, căn bản đều đá chuyện bắt cóc này qua một bên cho người khác, bình thường cũng không để bụng đến, nhưng chuyện này thật sự khiến cậu phát bực.

Mặc dù nghĩ như vậy, anh vẫn hỏi một câu: "Cậu muốn làm gì?"Ôn Kỳ nhìn anh, nở nụ cười hết sức rạng rỡ, ý vị thâm trường nói: "Đặt bẫy, giết người."

_Hết chương 24_

P/s: Ra chương mới dựa vào chỉ số chăm chỉ, không có lịch cụ thể gì gì đó đâu:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play