Người như anh chả có trái tim gì, vừa ngang tàng vừa kiêu ngạo, trông nhãi con này bẩn thỉu, tuy không tới nổi chảy nước mũi nhưng làm thế nào thì cậu Tần cũng không nhận được viên kẹo đó.
Tiểu Hàn ê a hai tiếng, đôi mắt sáng rực, chỉ chỉ hướng của lớp học. Đang độ tháng Tám giữa hè nên mặt trời hơi chếch ở phía trên, ấm áp dịu dàng.
Tô Lăng cột tóc đuôi ngựa, chính cô còn là sinh viên, cả người tràn đầy sức sống ôm sách rồi đến một lớp khác.
Tần Kiêu nhướng mày: "Em ấy cho mấy nhóc."
Tiểu Hàn vội vàng gật đầu.
"Nhóc không nói chuyện được à?" Nếu Tô Lăng ở đây thì chắc chắn sẽ tán anh một cái. Tự dưng đụng vào vết sẹo của người ta.
Bé trai gật đầu một cách buồn bã và chán nản.
Tần Kiêu chẳng để ý chút nào, dưới ánh mắt mong chờ của Tiểu Hàn, anh kiêu ngạo cướp lấy viên kẹo rồi trực tiếp bỏ vào miệng.
Tiểu Hàn chớp mắt một cái.
Kẹo trái cây, hè nóng nực nên hơi chảy ra. Song không ảnh hưởng tới mùi vị.
Anh nhìn Tô Lăng ở xa xa, thầm chậc một tiếng.
Ngay cả một viên kẹo cô cũng chả thèm cho anh.
Nếu có được sự ngọt ngào như vậy từ lâu, cô có thể thích anh xiu xíu thì anh đã vui gần chớt.
Nhãi con...
Anh rũ mắt, không cần thằng nhóc này tới thương hại anh.
"Lấy một viên kẹo của nhóc, giúp nhóc chữa giọng. Đợi sau này ông đây nhớ thì cho người đến, giúp chú mày đi khám. Giờ thì cút xa chút, đừng có ở đây chướng mắt. Không cho nói với em ấy là ông đây tới, nhớ chưa?"
Tiểu Hàn là một đứa trẻ ngoan ngoãn giữ chữ tín, dù nhóc không tin cái chú trước mặt này có thể giúp mình chữa giọng được nhưng vẫn gật đầu, đặt một ngón tay lên môi rồi kiên định lắc đầu.
Anh bật cười, cảm thấy cứu thằng ranh này cũng không vô ích. Cả đời anh hiếm khi làm việc tốt, song nếu thế gian này có người ủng hộ anh và Tô Lăng, trái lại anh bằng lòng từ thiện thật nhiều vào mỗi năm.
Tiểu Hàn đưa kẹo xong thì chuông vào học cũng reo lên. Nhóc vội vàng chạy vào lớp học mà Tô Lăng đang đi vào.
Tô Lăng dạy Toán, Tiểu Hàn nghe không hiểu.
Nhóc lặng lẽ nhìn ra ngoài, chú xấu xa kia đã không còn ở đây.
Thật ra hai ngày trước Tiểu Hàn đã thấy anh, Tiểu Hàn còn nhỏ, chẳng biết đạo lý phức tạp gì. Nhóc không biết nói, song biết nhìn ánh mắt của người khác, nhiều đôi mắt nhìn chị Tô Lăng như thế nhưng chỉ có người đàn ông kia là chân thành nhất, nồng nàn nhất.
Chú xấu xa và tụi nó đều thích chị Tô Lăng... Không, còn thích hơn tụi nó nữa.
Song chú xấu xa đó chỉ có thể lén nhìn, Tiểu Hàn còn được ngồi trong lớp nhìn.
Chú thiệt tội.
Dù Tiểu Hàn đồng ý với anh là không nói nhưng nhóc cứ nhìn ra ngoài, Tô Lăng ngẩn người rồi trông theo ánh mắt của nhóc.
Dây leo xanh um tùm rũ rượi xuống nửa bức tường, chẳng có gì ở đó.
Tan học, bọn nhỏ ở lại để tổng vệ sinh. Mỗi ngày đều có người trực nhật nhưng tổng vệ sinh là một tuần làm một lần.
Tô Lăng sợ tụi nhóc dọn bàn sẽ đụng trúng đầu nên cũng ở lại giúp.
Đứa nào cũng cực kỳ hăng hái, quét dọn xong thì từng em ngọt ngào tạm biệt Tô Lăng.
Tô Lăng dọn dẹp sách giáo khoa thì phát hiện sách Ngữ Văn bị gió thổi mở ra vào đúng trang Khoa Phụ đuổi theo mặt trời mà cô có làm nếp.
Cô trở về thôn, không muốn để cho mình bị người ta khống chế một cách khó hiểu như vậy. Là người thì không thể sống mơ mơ màng màng, có một số việc, chính cô cũng có thể điều tra.
Cô chẳng nhớ giấc mơ mình đã thấy tối qua song cô nhớ cảm giác kia.
Anh rất đau đớn và khổ sở, lúc cô tỉnh dậy, nước mắt cũng ướt gối.
Lần rời đi này, Tô Lăng đã nghĩ rằng nếu anh thật sự buông tay thì vô cùng tốt, cô là một vũ khí sắc bén dùng để đối phó anh, đối với anh mà nói, cô rời đi là chuyện tốt. Anh không có điểm yếu, ai cũng không tổn thương được anh.
Song nếu anh vẫn không buông tay...
Cô rũ mắt, hàng mi như hai cây quạt nhỏ che đi đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô.
Cô trở lại ngôi làng nhỏ, nơi cô bắt đầu thử thích anh.
Nếu anh tìm được cô, học được cách thẳng thắn và sợ mất đi. Vậy... Tương lai cũng sẽ không tệ như thế, đúng chứ?
Trong cuốn sách có một hình vẽ rực rỡ màu sắc, vị thần cầm quyền trượng, rượt nhanh theo mặt trời.
Ông ấy sẽ khát, sẽ đói, cũng sẽ chết.
Lúc ấy bọn nhỏ hỏi cô: "Cô ơi, bộ Khoa Phụ không biết mình sẽ không đuổi kịp mặt trời sao? Mặt trời sẽ thiêu ông ấy đó, sao ông ấy vẫn cứ đuổi theo thế ạ?"
Cô không trả lời được.
Dù là động vật, bị vật nhọn đâm vào tay thì sau này cũng sẽ không đụng vào nữa, huống chi là nhân loại thông minh nhất, đứng đầu chuỗi thức ăn chứ?
Chỉ có một trường hợp mà người ta sẽ liều mạng chạm vào dù bản thân đau đớn, đó là họ yêu, yêu đến độ vượt qua tất cả mọi thứ.
Vì vậy không sợ đau, không sợ khổ, cũng không sợ chết.
Tô Lăng trở lại đây còn có một lý do: "Vu Tiếu được chôn ở thôn này."
Mà hôm nay là ngày giỗ của Vu Tiếu.
Mặt trời treo ở chân trời, ánh sáng dịu dàng rải xuống mặt đường một màu vàng ươm.
Sau khi bà ngoại dẫn cô rời khỏi thôn thì cũng không cho cô trở về để cúng bái mẹ. Dù là lúc nhỏ Tô Lăng theo bà ngoại tới cúng, vẻ mặt của bà cũng rất phức tạp.
Khi ấy Tô Lăng tưởng là bà ngoại đau lòng vì mẹ mất sớm, nhưng bây giờ nghĩ lại thì hình như cũng chẳng phải như vậy.
Vu Tiếu được chôn ở đỉnh núi.
Tô Lăng ôm một bó hoa, còn lấy giỏ mang theo nến thơm, giấy tiền vàng bạc và thức ăn.
Cô đi đến giữa sườn núi thì bước chân lại do dự trong phút chốc.
Gọi cho thím Trần rồi nói thím cô đi cúng bái mẹ.
Vì trở về một mình nên Tô Lăng rất chú ý vấn đề an toàn.
Gần nơi Vu Tiếu được chôn có mấy hộ gia đình, ở trong làng, việc xây nhà cũng không được coi trọng lắm, thường thường là cách không xa sẽ có một nhà dân nên cơ bản không có nguy hiểm gì.
Lúc Tô Lăng đến trước mộ của Vu Tiếu thì phát hiện phần mộ đã được người tu sửa, cô vốn cho là mấy năm không quay về thì cỏ sẽ rất cao, không ngờ chẳng có xíu cỏ dại nào, trái lại xung quanh còn trồng hoa. Bài trí hết sức tao nhã.
Tô Lăng nhíu mày, ai sẽ đối xử tốt với mẹ như vậy chứ?
Tô Lăng bày biện nhang đèn xong thì mơ màng nói với Vu Tiểu: "Mẹ, con về thăm mẹ đây, con nghe bà ngoại nói mẹ là một cô gái rất tốt. Tiếc là từ khi có ký ức đến giờ con vẫn chưa từng gặp mẹ, con vẫn luôn suy nghĩ nếu mọi người đều không thích con thì tại sao lại để con tới thế giời này chứ. Trước đây... Có người nói với con là bà ngoại và ba đều điều khiển cả hai đời của con, bọn họ thật sự là người thân của con sao, con đã làm sai điều gì, tại sao phải bị đối xử như vậy?"
Nắng chiều tháng Tám, toát ra một chút buồn bã và đau thương.
Rừng cây xung quanh yên ắng, trái tim Tô Lăng đập hơi nhanh.
Trước khi bóng đen sắp đến, Tô Lăng đột nhiên quay đầu lại.
Dường như người đó không ngờ Tô Lăng sẽ đoán được mình ở đây, ánh mặt lập tức chìm xuống và xuất hiện sự hung ác.
Trời nóng, người đến còn mặc quần áo và nón thật kín kẽ, trong phút chốc nhìn thấy mặt gã, con ngươi Tô Lăng chợt co lại.
êm
Đây là một người đàn ông trung niên, nửa bên mặt của gã đã bị hủy, là vết tích bị phỏng.
"Ông là ai?"
Người đàn ông đội nón không nói chuyện với cô mà trực tiếp dùng ống tiêm trên tay châm vào người Tô Lăng.
Tô Lăng biết gã là ai...
Ngày cô sống lại ấy, cùng với ngày cô gặp Tần Kiêu ở đời trước, người tiêm thuốc và đưa cô lên giường Tần Kiêu đều là gã.
Là người ba đã luôn ẩn núp mấy chục năm qua.
Ông ta không chút nể nang mà ra tay rất nhanh, cũng không lo xung quanh có người ở, đâm kim vào người Tô Lăng.
Một thoáng đó, điểm khởi đầu của bi kịch đời trước lại hợp làm một.
Cô vừa buồn vừa giận, ném hòn đá trong tay rồi đứng dạy chạy về nơi có người.
Song lại chạy thua người đàn ông này, ngay khi tay ông ta sắp đụng đến quần áo trên người cô, cô sợ hãi nhắm mắt, dường như là theo bản năng hét lên cái tên kia: "Tần Kiêu!"
Bỗng dưng sau lưng bị ai đó kéo, sau đó là âm thanh quả đấm nặng nề rơi xuống da thịt.
Tô Lăng quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Kiêu lạnh mặt nện từng đấm lên người người đàn ông trung niên kia.
Trong mắt ông ta đều là sự thù hận, biết bản thân không đánh lại Tần Kiêu nên kiêm tiêm vốn định đâm vào Tô Lăng lại đổi thành Tần Kiêu.
Tần Kiêu cười lạnh, tránh thoát đi, nhanh chóng né ống tiêm rồi đá một cú vào người đàn ông trung niên.
Tiếng vang đó rất lớn, Tô Lăng nghe mà còn thấy đau.
Tần Kiêu đi đến, đạp lên tay người đàn ông kia, căn bản là ông ta không đứng dậy nổi. Khuôn mặt nhìn Tần Kiêu tràn đầy dữ tợn.
Cổ tay Tần Kiêu di chuyển, kiêm tiêm vừa khéo hướng về phía cổ của người đàn ông.
Tô Lăng chạy tới, động tác hạ kim xuống của Tần Kiêu dừng lại.
Anh tém tém lại hành động máu me của mình theo bản năng.
Tô Lăng nhìn nửa gương mặt chưa bị hủy của người đàn ông nằm trên mặt đất kia, có thể thấy lúc trẻ ông ta khôi ngô ra sao.
Tô Lăng hỏi: "Rốt cuộc ông là ai?"
Cô không tin mình có người ba lòng dạ ác độc như vậy.
Người đàn ông cũng biết bản thân trốn tránh hai mươi năm, hôm nay bị Tần Kiêu bắt thì cũng không còn hy vọng trả thù nữa. Ông ta chỉ hận thù nhìn Tô Lăng và Tần Kiêu: "Sao chúng mày lại không chết, tại sao người chết lại là Tiếu Tiếu của tao!"
Tiếu Tiếu của tao...
Vu Tiếu.
Vẻ mặt Tô Lăng thay đổi, Tần Kiêu bật cười, một bàn tay trống không của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô: "Yên tâm, người này cũng không phải là ba vợ của tôi đâu."
Tô Lăng phản ứng kịp, gò má ửng đỏ.
Cô còn nhớ mình đang giận Tần Kiêu nên mím môi mặc kệ anh.
Tần Kiêu chậc một tiếng, không chút do dự mà đâm kiêm về phía người đàn ông.
Tô Lăng bị dọa sợ, ngăn anh lại: "Anh làm gì đấy?"
Tần Kiêu cười lên có ba phần ngang tàng: "Em sợ cái gì?"
"Không biết bên trong là gì, lỡ chết người..."
"Vừa khéo ông đây vào tù, cũng không làm phiền em nữa, không tốt à?"
Cô hơi tức giận: "Tần Kiêu!"
Anh cúi đầu cười, cuối cùng cũng không đùa cô nữa: "Quá nữa bên trong là thuốc mê, chính là những thứ đã kiểm tra được trong người em." Tay anh nhanh hơn, nheo mắt rồi trực tiếp đâm xuống.
Người này định làm gì với Tô Lăng thì anh cũng trả lại như vậy, cũng chẳng quá quắt gì. Nếu hôm nay anh không theo cô tới thì người bị thương là Tô Lăng.
Huống chi anh đã quan sát vẻ mặt của người đàn ông này, lúc anh đâm kiêm, người đàn ông này cũng không sợ, thứ trong kiêm không phải là vật có thể giết người.
Con ngươi người đàn ông nằm trên mặt đất tan rã, thoáng chốc ngất xỉu.
Tần Kiêu rảnh rỗi gọi điện thoại: "Quách Minh Nham, bây giờ dẫn người lên núi, xác định vị trí trên GPS rồi tìm đi."
Tô Lăng còn đang ngồi quan sát người đàn ông kia, cô rất sợ Tần Kiêu thật sự giết người rồi trở thành tội phạm giết người.
Tần Kiêu cũng ngồi xuống theo, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cầm của cô, để cô nhìn mình.
"Lăng Lăng."
"Sao, sao cơ?"
Không biết có phải do lúc nãy chạy hay không mà gò má cô đỏ ửng.
Anh cười một cách tùy ý: "Sao lại gọi tôi? Không phải sợ tôi, ghét tôi sao?"
"Tần Kiêu, anh phiền quá, buông ra."
"Không buông, em trả lời trước đi."
Cô đỏ mặt, có chút ngượng ngùng. Là xấu hổ, cũng là e thẹn.
Muốn cô nói thế nào? Cô chả muốn trả lời chút nào.
Tần Kiêu, anh không hiểu cái gì gọi là một vừa hai phải à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT