Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Gió biển dịu dàng, lòng anh còn dịu dàng hơn cả gió.

Thậm chí là Tần Kiêu không muốn phá hỏng giờ phút tốt đẹp này nên chẳng dám nói câu nào, rất giống một giấc mơ. Tháng Tư năm trước, anh mới biết cô, khi đó Tô Lăng vừa chán ghét vừa hận anh.

Anh cho rằng đời này Tô Lăng cũng sẽ không thể thích anh.

Tuyệt vọng biết bao, anh đi giữa núi đao biển lửa, hết mực kiềm chế sự ngang ngược và kiêu ngạo, hướng về cô mà cầu mong cô rủ lòng thương xót.

Đến nỗi lúc trước Tô Lăng còn nói anh đừng dọa cô, đừng ép buộc cô, cô lập tức bảo rằng sẽ thử thích anh, anh cũng chẳng xem là thật. Nói đến đau khổ, yêu là một loại tình cảm tuyệt vời lại không thể kìm nén được, làm sao có ai có thể dễ dàng kiểm soát chứ?

Tần Kiêu quá sợ mất đi nên giờ phút ngọt ngào này vừa xuất hiện, anh liền đè xuống tâm trạng kích động và sự sục sôi dâng trào ở trong lồng ngực.

Tần Kiêu biết, Tô Lăng không hiểu về yêu cho lắm.

Anh yêu cô, yêu đến mức đầu quả tim cũng đau, cô cho anh một xíu ngọt ngào thì sẽ chui thẳng vào lòng anh không chút phải trái. Anh bị cảm giác tuyệt vời như vậy làm cho đầu óc lú lẩn, nghĩ rồi lại nghĩ, nếu có một ngày Tô Lăng yêu người khác, cô hiểu rõ tình yêu là gì, có thể sẽ quên mất tình cảm buồn cười của anh vào giờ phút này hay không.

Cô còn nhỏ, đời này cũng chẳng gặp nhiều người, có lẽ sẽ có một ngày, cô vừa gặp đã yêu người khác, anh nhận được sự thương hại của cô, cũng chẳng phải tình yêu của cô.

Hết thảy những điều hôm nay đều là anh mạnh mẽ cướp đoạt. Tô Lăng thích là một anh dịu dàng và biết kiềm chế chứ không phải một anh hoàn chỉnh. Anh xấu tính, ngang ngược, dục vọng chiếm hữu mạnh, ích kỷ, hung ác, thậm chí là không tài nào che giấu sở thích yêu chân của mình.

Vừa nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy trong lòng tràn đầy cay đắng.

Gần một năm, tóc Tô Lăng đã dài ra. Khi đuôi tóc cô lướt qua cổ của anh, mang đến sự ngứa ngấy kỳ lạ. Anh cười khẩy, không thích một anh toàn vẹn thì sao chứ? Anh muốn tất cả của cô, tình yêu, cơ thể. Cô chán ghét anh, anh cũng sẽ không buông tay, huống chi là khả năng hiếm hoi này.

Tô Lăng không thấy vẻ mặt của anh đang thay đổi liên tục, trong lòng cô rất bình yên.

Con cua nhỏ bò từ trong hang ra, phơi nắng trên bãi cát, nước biển đánh thẳng vào mõm đá, bầu trời trong như gột rửa. Nếu như đời trước cô có thể sống thêm một ngày thì sẽ đến nơi này.

Cô nhìn hai cái bóng giao nhau, thầm xúc động.

Lúc cô sống lại là tháng Tư, khi ấy tràn đầy sợ hãi, cô quá sợ anh. Bản chất của Tần Kiêu chính là người điên và biến thái, song chỉ mới một năm, cô đã thử tiếp nhận anh, sưởi ấm anh, thích anh.

Không có ý định thay đổi anh, chẳng ai có tư cách để thay đổi người khác cả.

Tô Lăng cũng không muốn ràng buộc một thanh kiếm sắc bén, cô chỉ muốn thử nắm tay anh, khiến động tác vung kiếm của anh dừng lại, không muốn phá hủy bản thân và người khác.

Người quay phim bị Hạ Tẩm ngăn cản nên chỉ quay được một đoạn lúc đầu, cũng không đi theo bọn họ.

Tần Kiêu không nỡ kết thúc đoạn đường này, lại sợ cô đau, rốt cuộc vẫn đi rất nhanh, nhưng bước chân của anh hết sức ổn định. Ánh mặt trời ấm áp rọi lên người, khiến người ta dễ chịu đến độ muốn cảm thán.

Trong chốc lát, Tô Lăng đã thấy đám người đạo diễn, có nghệ sĩ ở đó rồi, xem ra NPC bọn họ gặp mới là NPC bình thường.

Cô không chỉ không tìm được kho báu mà còn anh đi đường anh tôi đi đường tôi với đồng đội.

Tần Kiêu cũng nhìn thấy những người đó, con ngươi trong mắt anh trầm đi, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Tô Lăng: "Tôi thường nghĩ, nếu tôi trẻ lại bảy tám tuổi thì tốt rồi."

Tô Lăng mềm mại hỏi anh: "Tại sao nghĩ vậy?"

"Nếu em sớm xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, có lẽ tôi sẽ không sống như thế này, có thể sẽ trở thành một người rất tốt."

Tô Lăng ngẩn người, cô chưa từng nghĩ Tần Kiêu sẽ nói thế. Tô Lăng nghĩ ngợi, nhẹ giọng bảo: "Bây giờ anh cũng rất tốt."

Anh cười, trong mắt là ba phần dịu dàng, bảy phần chua xót.

Thật ra là anh bỉ ổi, muốn nghe Tô Lăng nói vài lời ngọt ngào bùi tai thôi. Tần Kiêu tự biết mình, tính cách anh như vậy, bất kể là mười bảy tuổi gặp Tô Lăng hay hai mươi bảy tuổi, anh cũng sẽ chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Nhưng anh tiếc nuối là thật, anh muốn đi qua con đường cô đã đi, đọc những cuốn sách cô từng đọc, cùng cô trải qua thanh xuân, muốn tham gia vào cả một đời của cô.

Anh phải thừa nhận rằng sự dịu dàng của Tô Lăng cũng không thể xoa dịu sự hung ác và nóng nảy của anh.

Chỉ có một cách có thể, anh chiếm lấy cô, giam cầm cô, biến cô thành của riêng anh, anh cũng sẽ không sợ mất đi. Song Tần Kiêu biết rõ, đây là một cách không thể, có nghĩ cũng không thể. Bởi vì anh đạt được cảm giác an toàn nhưng sẽ hoàn toàn đánh mất cô.

Mỗi lần có suy nghĩ u ám và xấu xa như vậy, anh cảm thấy Tả Ấn còn có chút tác dụng.

Bất cứ khi nào nhìn thấy cô, ánh sáng sẽ quét sạch u ám, dịu dàng sẽ liên tục thay phiên nhau nổi lên trong lòng.

Đường Tư thấy Tô Lăng được cõng trở lại, lúc ấy chỉ thấy dáng người cao lớn, Đường Tư còn tưởng Tô Lăng hợp tác với Tào Nhạc. Chị ta hơi khó xử, đang suy nghĩ là bác bỏ tin đồn hay mặc kệ cho tổ tiết mục xào nhiệt.

Nhưng lúc hai người đến gần, Đường Tư nhìn thấy người cõng Tô Lăng thì sợ tới độ chân cũng mềm nhũn!

Mẹ nó, sao cậu Tần tới đây?

Chốc sau chị ta lại thở phào, vui vẻ nghĩ, may là Tô Lăng từ chối cái cuộc thi dưới nước gì đó lúc nãy, nếu không thì bây giờ mọi người đều toi hết rồi.

Trong đám người đạo diễn và biên kịch, có người nhận ra Tần Kiêu.

Dù sao đã từng hợp tác với Thanh Ngu, nhất định phải biết ông chủ của người ta là ai, sắc mặt trở nên vô cùng phấn khích.

Đạo diễn vội vàng tới chào hỏi: "Tổng giám đốc Tần, chào ngài."

Tần Kiêu gật đầu một cách lạnh nhạt: "Em ấy bị thương, tổ tiết mục có mang theo bác sĩ không?"

"Có có, tiểu Vương tới đây, cô Tần bị thương."

Lúc này Đường Tư cũng đi đến: "Lăng Lăng, em bị thương ở đâu, nghiêm trọng không?"

Tô Lăng lắc đầu: "Em không sao, bị vỏ sò làm xước thôi."

Tiểu Vương là bác sĩ nữ mà tổ tiết mục mang theo, nghe vậy liền tiến tới rửa vết thương cho Tô Lăng.

Tần Kiêu đứng bên cạnh nhìn, cồn chảy qua mu bàn chân của cô, lấp lánh những hạt ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Máu trong người anh hơi nóng lên.

Thật ra nếu như cô không ngại, anh có thể giúp cô xử lý vết thương kia, dùng miệng cũng được.

Tô Lăng bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho rất gượng gạo, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đó. Cô mở miệng: "Tần Kiêu, cảm ơn anh đưa tôi về, anh quay lại làm việc đi."

Tần Kiêu mỉm cười, một bộ dáng ôn hòa và nhã nhặn: "Được."

Anh thật sự rời đi.

Người biết Tần Kiêu là người thế nào cũng đần thối ra, lại nhìn Tô Lăng, cảm thấy Tần Kiêu giống kim chủ của Tô Lăng song cũng không giống lắm. Nếu là kim chủ của Tô Lăng, muốn tài nguyên gì mà không có, cần gì phải đến một cái show nhạt nhẽo, canh suông không thịt như vậy?

Cho đến lúc biên tập show, vấn đề đã xảy ra.

Đạo diễn gọi điện thoại cho Hạ Tẩm, nói rõ sự việc khó xử này. Tô Lăng cùng nhóm với Tào Nhạc, nhiệm vụ vừa bắt đầu là đã quay trúng tổng giám đốc Tần, nếu cắt bỏ thì gần như chương trình sẽ hỏng.

Hạ Tẩm xin ý kiến Tần Kiêu.

Tần Kiêu mỉm cười đầy sâu xa, môi mỏng phun ra một chữ: "Phát."

Vì vậy vào tháng Năm, tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ "Cùng nhau ngắm biển" đã được phát sóng.

Đúng là lúc đầu không có chấn động gì lớn, cũng chẳng có sóng gió nào.

Cho đến khi có người xem tới tình tiết tìm kho báu thì nhận ra có chỗ sai sai.

Ủa? Người qua đường này đang lừa Tào Nhạc với Tô Lăng phải hơm?

Tui thấy giá trị nhan sắc của người qua đường này không tệ á nha.

Nhưng lúc này fan của tiểu thịt tươi Tào Nhạc rất không vừa lòng, bọn họ ào ào lên tiếng: "Người đàn ông này là ai vậy, sao có thể so với Nhạc Nhạc của chúng tôi chứ, đây là muốn hot tới điên, chạy tới cướp ống kính đúng không? Chẳng lẽ người này muốn cọ nhiệt của Tô Lăng và Tào Nhạc để ra mắt ư?"

Không biết thế nào mà chủ đề này nhảy lên Hotsearch.

Một số người cho rằng Tô Lăng không có mắt nhìn, người qua đường ngang ngược nhất lịch sử cứ vậy tràn lan ra ngoài.

Tuy người này rất đẹp trai, rất manly nhưng bảo vệ idol của mình quan trọng hơn. Cư dân mạng biết Tần Kiêu cũng không nhiều, người biết Tần Kiêu chỉ có thể liên tưởng tới cái vị Tổng giám đốc Tần V chưa bao giờ post bài nào trên Weibo.

Điều duy nhất họ biết là có tiền có thế, rất có tiền có thế.

Mà fan của Tô Lăng cũng đau khổ khôn xiết, Tiểu Cửu Lý nhà bọn họ bị một người đàn ông hoang dã không biết tên trêu ghẹo! Cõng nữa chứ! Tiểu Cửu Lý còn nói anh ta vô cùng tốt!

Khi một chương trình có tranh cãi thì lượng đề tài tăng lên, tỷ suất người xem cũng tự nhiên nhiều lên.

Cho đến khi có người đột ngột lên tiếng: "Đậu mé sao người qua đường này giống Tổng giám đốc của Tần thị dị."

Phía dưới là một chuỗi hahaha.

"Người này chắc là thủy quân của người qua đường mời tới rồi! Còn Tổng giám đốc Tần thị nữa, sao không nói là Tổng thống nước mình luôn đi. Đầu năm nay, sao con gà rừng nào cũng chạy tới tự cho mình thêm đất diễn thế."

"Muốn hot tới điên rồi, nghe như gặp tổng giám đốc Tần rồi vậy, tôi muốn tag Tổng giám đốc Tần, để ngài ấy giải quyết chú mày. @Tổng giám đốc Tần."

"Giải quyết 1."

"Giải quyết 2."

"Giải quyết 100086."

Muốn tag thì thật sự là mặc sức tag. Dù sao mọi người đều biết Tổng giám đốc Tần không khác mấy nick zombie cho lắm.

Ai ngờ chốc sau, Tần Kiêu share bài đăng đó, còn nói thêm: "Là tôi."

Đa số fan của Tần Kiêu là fan zombie, tất cả đều do Hạ Tẩm mua. Dù sao anh cũng không dựa vào độ nóng để kiếm tiền, đôi khi rất khiêm tốn, không có cảm giác tồn tại.

Nhưng nhân viên công ty cũng ào ào share: "Là Tổng giám đốc của tụi tui."

Lần này trên mạng hoàn toàn bùng nổ!

WTF!

Không phải chớ?

Bây giờ mặt của mấy đứa từng chế nhạo đều đau, tổng giám đốc Tần cần cọ nhiệt để ra mắt chỗ nào? Anh chính là chúa tể. Nhưng mặc kệ mặt đau, mọi người sôi nổi xem lại chương trình tạp kỹ đó.

Trong show, người đàn ông lừa gạt người ta một cách hờ hững, mà một màn ngồi xổm xuống trước mặt Tô Lăng đã khiến trái tim thiếu nữ cũng muốn nổ tung! Lần này họ nhao nhao phản chiến, bắt đầu suy đoán mối quan hệ giữa Tô Lăng và Tần Kiêu, dùng mắt thường cũng có thể nhận ra, Tần Kiêu thích Tô Lăng!

Người đã tag Tần Kiêu lại lấy can đảm tag anh lần nữa...

"Tổng giám đốc Tần, mạo muội hỏi một câu, ngài và Tô Lăng có quan hệ như thế nào vậy ạ? Bạn trai bạn gái hở? Hay ngài thích cô ấy? Sao Tổng giám đốc Tần lại xuất hiện ở chỗ đó thế? @Tổng giám đốc Tần."

Tần Kiêu nhìn thấy, khi đó anh đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng bốn mươi tám của tòa cao ốc.

Vẻ mặt mang theo vài phần lạnh lùng, cũng có chút nhẫn tâm mà ra quyết định, gửi đoạn tin đó cho Tô Lăng.

"Có người hỏi mối quan hệ giữa tôi và em là như thế nào, là người yêu hay là tôi thích em, tại sao lại xuất hiện ở đó? Tôi có hai câu trả lời, một thật, một giả, nói cho cậu ta thế nào, em quyết định."

Tô Lăng nhìn thấy, cô vừa tắm xong, tóc mới sấy khô được phân nữa.

Cô ngơ ngác hỏi giả là gì? Thật là gì?

Một lúc sau, màn hình điện thoại của cô sáng lên.

"Giả là, đi ngang qua, tiện tay làm thân sĩ."

Cái này quá giả! Tô Lăng hơi buồn cười, song một lúc sau vẫn không có tin gửi tới, Tô Lăng cũng sắp nghi ngờ cái điện thoại này bị hư.

Nhưng tiếp theo, thoáng chốc màn hình bỗng sáng lên.

Anh nói...

"Sự thật là, khó kiềm chế được tình, bất kể là tình yêu, hay dục vọng."

Chứa ba phần ý cười chế giễu, chờ cô trả lời. Là mật ong hay độc dược, cô thật sự có thể thử tiếp nhận anh sao? Hay chỉ là lừa gạt anh, bởi vì sợ hãi mà dỗ dành anh?

Đến bây giờ anh vẫn nhớ buổi tối ở thị trấn San Hô, Tô Lăng không hy vọng có người sẽ biết tới quan hệ của bọn họ, cô hỏi anh có thể đeo kính mát lên không. Anh đói bụng quá lâu, sớm đã quên mất cảm giác an toàn.

Lần này anh không muốn lùi thêm một bước nào nữa, giả vờ dịu dàng vô hại mà xóa sạch scandal.

Là nói cho toàn thế giới, hay làm một nữ minh tinh nói không với scandal như cũ?

Tô Lăng, em chọn thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play