Cố Dật Nhĩ mặt không biểu cảm, ngữ khí lãnh đạm: “Vị tiên sinh này, anh là ai vậy?”
“Anh là ai?” Tư Dật híp mắt, duỗi tay kéo cằm cô, “Người đàn ông của em, bạn trai của em, vị hôn phu của em, chồng của em.”
“Cố tiểu thư, hóa ra cô đã kết hôn rồi.” Người đàn ông ngồi đối diện Cố Dật Nhĩ ngơ ngác lên tiếng.
“Không kết hôn, chưa lập gia đình.” Cố Dật Nhĩ tránh thoát khỏi tay Tư Dật, không nhanh không chậm đứng dậy, cầm túi xách muốn rời đi.
Tư Dật lại bắt được cánh tay cô.
“Tiên sinh, còn có việc gì sao?” Cố Dật Nhĩ thưởng cho anh một ánh mắt khinh thường.
“Nhĩ Đóa.” Ngữ khí của anh lại thần kỳ mềm mại xuống, có chút tủi thân nhìn cô, “Đừng giận dỗi nữa được không? Không tốt cho con.”
Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Con nào?”
“Con của em với anh.” Ngữ khí của Tư Dật có chút nghi hoặc, “Chẳng lẽ em bỏ con rồi? Sao em có thể tàn nhẫn như vậy!”
Ngừng tại đây được rồi, còn lại không cần nhiều lời.
Hai người đàn ông thần sắc xấu hổ đứng lên, vội vàng chào hỏi với Cố Dật Nhĩ: “Cố tiểu thư, thật là ngại quá, chúng tôi không biết cô đã kết hôn, đợi lát nữa Lâm tiểu thư trở về phiền cô nói giúp một tiếng xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Hai người đàn ông thì thầm với nhau rời đi.
Cố Dật Nhĩ ôm ngực, ngữ khí trào phúng: “Em sinh sản vô tính à? Lấy đâu ra con thế?”
“Nếu em muốn thì bây giờ chúng ta đi thuê phòng.” Tư Dật cũng ôm ngực, bộ dạng hưng sư vấn tội, “Lâm tiểu thư là ai? Bốn người hẹn hò? Rất biết chơi đấy.”
“Liên quan gì đến anh sao? Tư tiên sinh?” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ nghiền ngẫm, không sợ gì cả.
“Anh vì em mà trải qua cuộc sống không khác gì hòa thượng, em mẹ nó báo đáp anh thế này đây à?” Tư Dật lôi kéo tay cô muốn mạnh mẽ mang cô rời đi, “Em xem về rồi anh xử lý em thế nào.”
“Ai xử lý ai? E rằng anh đang sống trong mộng đấy.”
Tư Dật cười lạnh một tiếng, nắm eo cô ôm vào ngực mình, rũ mắt nói nhỏ: “Lên giường có thể xử lý em không, hửm?”
Cố Dật Nhĩ dùng sức đẩy anh: “Trước công chúng anh làm trò gì thế?”
“Nhĩ Đóa, sao em lại không nghe lời như vậy.” Tư Dật sờ mặt cô, không nề hà mà nhìn cô, “Nhất định phải để anh móc trái tim mình ra cho em xem sao?”
Mấy vị khách ở lầu hai dựng đứng lỗ tai hướng về bên này.
Mọi người không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho soái ca này, lớn lên đẹp trai như vậy mà vẫn không bắt được bạn gái.
Lại nhìn nhìn người phụ nữ kia, nghĩ thầm Trương Vô Kỵ mẹ nó quả thật nói không sai, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Trai xinh gái đẹp ăn mặc xa hoa đứng đó cãi nhau giống như là đang diễn phim truyền hình khiến người càng vây xem càng hăng say, chờ tình tiết phát triển kế tiếp.
“Tư Dật?” Phía sau truyền đến một giọng nữ.
Hai người đồng thời quay lại, Lâm Vĩ Nguyệt vừa nói chuyện điện thoại xong cứ như vậy nhìn hai người bọn họ.
Tư Dật nhướng mày: “Học sinh tiểu học?”
“Tớ nói rất nhiều lần rồi, bây giờ tớ không phải học sinh tiểu học.” Lâm Vĩ Nguyệt bất mãn phản bác biệt danh này, “Sao cậu lại ở đây?”
Tư Dật nhìn cô liếc mắt một cái: “Tốt xấu gì hai ta cũng là bạn bè nhiều năm vậy mà cậu còn đưa Nhĩ Đóa đi hẹn hò với đàn ông? Học sinh tiểu học, tớ quá thất vọng về cậu.”
“Tớ đã nói đừng gọi tớ là học sinh tiểu học!” Lâm Vĩ Nguyệt nhíu mày, “Vừa thấy hai người kia chạy vội vàng là bị cậu đuổi đi à?”
“Loại đàn ông này còn không bằng một sợi tóc của tớ.” Tư Dật hừ lạnh một tiếng.
Cố Dật Nhĩ cười lạnh: “Chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô sỉ như vậy.”
Lâm Vĩ Nguyệt thở dài: “Đừng cãi nhau nữa, nếu cậu đã đến rồi thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Hai người trăm miệng một lời: “Không có tâm trạng.”
“Vậy các cậu tiếp tục cãi nhau đi, tớ đi chỗ khác ăn.” Lâm Vĩ Nguyệt vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.”
“Từ đã.” Cố Dật Nhĩ lên tiếng gọi cô ấy lại, “Cậu con gái buổi tối đi một mình không an toàn, để tớ đưa cậu đi.”
“Hai nữ thì an toàn hả?” Tư Dật nhấp môi, “Anh đưa hai người đi.”
“……” Cặp tình nhân ngốc nghếch này.
Ba người rời khỏi quán ăn, Tư Dật dẫn các cô tới chỗ xe của mình.
Vậy mà lại chính là chiếc SL400 suýt chút nữa đụng phải ở bãi đỗ xe.
Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Đây là xe của anh?”
“Ừ.” Tư Dật mở ghế phụ, “Em vào đi.”
“Em ngồi sau.” Cố Dật Nhĩ hất đầu.
Tư Dật nhéo cằm cô: “Nhĩ Đóa, nghe lời.”
“……” Tên này hôm nay sao mà táo bạo thế?
Lâm Vĩ Nguyệt cực kỳ thức thời ngồi phía sau, sau khi ba người lên xe, Tư Dật từ kính chiếu hậu hỏi cô ấy: “Đi đâu ăn?”
“Đi ăn nướng BBQ đi.” Lâm Vĩ Nguyệt xoay chuyển tròng mắt, “Phố ẩm thực của Thanh đại có một nhà hàng nướng BBQ ăn rất ngon.”
Xe khởi động, vững vàng chạy ở trên đường.
Tư Dật mở nhạc, cả xe quanh quẩn tiếng nhạc nhẹ Schubert.
Trong lòng Lâm Vĩ Nguyệt chửi thầm, hai người kia thật sự xứng đến không thể xứng hơn.
Tư Dật một bên lái xe một bên hỏi: “Hai người đàn ông kia là thế nào?”
“Ngẫu nhiên gặp phải.” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ nhàn nhạt, “Trong đó một người là đối tượng xem mắt của Vĩ Nguyệt nên hàn huyên vài câu.”
“Là học sinh tiểu học xem mắt, không phải em?” Tư Dật không yên tâm lại hỏi một câu.
Lâm Vĩ Nguyệt đúng lúc giải thích: “Là tớ, không phải Dật Nhĩ, lúc nãy tớ ra ngoài nghe điện thoại thôi.”
“Sao bỗng nhiên anh lại về?” Cố Dật Nhĩ không muốn tiếp tục dây dưa chủ đề này với anh, “Em gửi tin nhắn WeChat cho anh mà anh cũng không trả lời.”
“Hôm qua em vừa nói với anh là sắp nhậm chức thì anh mua vé chuyến bay về sớm nhất nên không có thời gian xem di động.” Tư Dật nhìn phía trước, tạm dừng một chút mới nói thêm, “Về nhà một chuyến rồi đến thẳng Hilton, kết quả em lại vừa mới đi, anh phải hỏi anh trai em mới biết được.”
Cố Dật Nhĩ sờ sờ cổ.
Vui quá, hơi bị xấu hổ, hic.
Xe chạy đến ngã tư đường đúng lúc gặp đèn đỏ, Tư Dật cài số về P, đầu quay về bên kia cửa sổ, rầu rĩ nói: “Vốn muốn cho em một kinh hỉ…”
Cố Dật Nhĩ nhìn cái gáy anh, một chốc một lát cũng không biết nên nói cái gì.
Cãi nhau sướng nhất thời, xin lỗi như hỏa thiêu.
Cô chu chu miệng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tư Dật: “Anh nhìn em đi.”
“Không nhìn.” Tư Dật tiếp tục dùng cái gáy đối diện với cô.
“Anh nhìn em, xem hôm nay em trang điểm có xinh không?”
“Không xinh.” Tư Dật hừ một tiếng.
“Anh không yêu em à.” Cô cũng quay đầu đi, “Nhất định là ở Bắc Kinh tìm được người xinh đẹp hơn rồi.”
Tư Dật chống cằm, nhẹ giọng phản bác cô: “Anh đây vô cùng lo lắng trở về là vì ai…”
Cố Dật Nhĩ nhịn không được nở nụ cười, trong lòng ngọt ngào.
“Vậy anh quay lại đây.”
Tư Dật quay đầu lại thấy mặt cô đầy ý cười, anh đỏ mặt, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: “Em đấy.”
“Em á?” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu hỏi lại anh.
Tư Dật thở dài thật sâu.
Nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi, cho dù hiện tại nhìn trưởng thành hơn rất nhiều nhưng vẫn là tiểu hồ ly biết nắm điểm yếu của anh.
Lâm Vĩ Nguyệt ở phía sau cực kỳ nỗ lực biến mình thành một người trong suốt.
Bọn họ chính là như vậy, cãi xong lại hòa hảo, mỗi lần cãi nhau cuối cùng đều biến thành khoe ân ái.
Một chút cũng không thay đổi.
Nghĩ đến đây, cô cũng có chút hâm mộ nở nụ cười theo hai người phía trước, hóa ra tâm trạng tốt cũng sẽ được lan truyền.
Cũng may Cố Dật Nhĩ và Tư Dật không phải người trọng sắc khinh bạn, không làm ra hành vi ngược cẩu quá mức, bằng không cô thật sự muốn xuống xe.
Xe chạy đến cửa nam Thanh đại, Lâm Vĩ Nguyệt xuống xe trước đưa hai người đi về phía phố ẩm thực, cả đại học và thạc sĩ cô đều học ở đây nên rất quen thuộc với khu này.
“Theo tớ biết thì những hàng ngon giá rẻ thường nằm ở gần trường đại học.”
Cố Dật Nhĩ đi phía sau cô, cười nói: “Cậu vẫn thích nghiên cứu mỹ thực như vậy.”
“Trên đời này chỉ có mỹ thực là không thể cô phụ.” Lâm Vĩ Nguyệt rung đùi đắc ý, “Nhưng mà dạo này ít ăn đồ ngọt rồi, sợ béo.”
Đêm đã khuya, nhưng phố ẩm thực vẫn rất náo nhiệt, biển quảng cáo phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, khói bếp và ánh lửa, tiếng sinh viên đùa giỡn, nhìn qua còn thấy nhộn nhịp hơn ban ngày.
Lâm Vĩ Nguyệt vốn tương đối thích tới nơi này ăn khuya, nhưng hôm nay khác mọi khi, cô còn mang theo hai vị khách mới.
Hai vị khách này ăn mặc không hợp với quán ăn khuya chút nào, quần áo giá trị xa xỉ, khí chất nổi bật, thi thoảng còn tò mò ngó nghiêng khắp nơi.
Cố Dật Nhĩ có chút hoài niệm: “Tớ đã lâu lắm rồi không ăn loại bữa khuya này.”
“Ăn ít thôi, không tốt cho thân thể đâu.” Tư Dật nhắc nhở cô, lại nói với Lâm Vĩ Nguyệt, “Học sinh tiểu học cậu cũng ăn ít thôi.”
“Đã bảo là đừng gọi tớ là học sinh tiểu học mà.” Lâm Vĩ Nguyệt quay đầu lại lườm anh một cái, cuối cùng cũng đi tới cửa hàng mà cô thường tới, “Ông chủ, cháu lại tới rồi!”
“Tới rồi đấy à.” Ông chủ đeo tạp dề trắng cười tủm tỉm chào hỏi với cô, “Còn mang theo bạn à, mau vào trong ngồi đi.”
Ba người vào trong nhà tìm một cái bàn ngồi xuống, ông chủ mang thực đơn tới, lại tò mò đánh giá hai người bạn mà Lâm Vĩ Nguyệt đưa tới.
“Cậu gọi đi, bọn tớ ít ăn, cũng không biết cái nào ngon.” Cố Dật Nhĩ giao quyền làm chủ lại cho cô.
“Vậy gọi một chậu tôm hùm đất xào cay đi, lại gọi thêm một ít hàu sống và sò biển, xiên thịt bò và kim chi tỏi tây nhé.” Lâm Vĩ Nguyệt nhìn thực đơn, thành thạo gọi bữa khuya.
Chỉ chốc lát sau, các món đã lên đủ, ông chủ còn tặng thêm một đĩa nhỏ đậu phộng.
Nhìn tôm hùm đất bị sa tế xối đến đỏ bừng, còn có cái kia ngập đầy tỏi nhuyễn và bột thì là, Tư Dật và Cố Dật Nhĩ cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Thật là…đã lâu rồi chưa ăn.
Bàn bên cạnh bọn họ đều là sinh viên đùa vui cười cười nói những chuyện thú vị trong cuộc sống đại học.
Lâm Vĩ Nguyệt hâm mộ nhìn: “Cảm giác ngày hôm qua còn học đại học mà hôm nay đã thành giáo viên.”
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật ngồi đối diện cười không nói gì.
Thời gian vốn dĩ chính là như vậy, lặng yên không một tiếng động chảy qua những kẽ hở của ngón tay.
Bọn họ đều cùng hoài niệm thời học sinh tốt đẹp đó.
Lâm Vĩ Nguyệt còn gọi một ít bia, Tư Dật lát nữa còn phải lái xe nên không thể uống, cho nên từng này bia cũng chỉ có thể giao cho hai vị nữ sĩ giải quyết.
Hai vị nữ sĩ dũng cảm chạm ly.
“Nhìn hai cậu ngồi đối diện thì tớ lại cảm thấy không có chút thay đổi nào,.” Lâm Vĩ Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, “Thật tốt, nhiều năm như vậy các cậu vẫn ở đây.”
“Sẽ vẫn luôn ở đây.” Cố Dật Nhĩ uống một ngụm bia, từ từ nói, “Chờ bọn Vương Tư Miểu về, chúng ta lại hẹn nhau.”
“Đúng vậy, cũng gọi cả Nhị Canh và Tử Tụ.” Ngữ khí của Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ nhàng, “Chúng ta tám người… Bảy người lại gom đủ.”
Rượu quá ba tuần, rượu không say người đã tự say, Lâm Vĩ Nguyệt tửu lượng không bằng Cố Dật Nhĩ, người sau còn có thể bảo trì thanh tỉnh thì cô ấy đã say bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Hiện tại tớ có công việc tốt, ba tớ cũng về hưu, mỗi ngày chơi mạt chược khiêu vũ ở quảng trường, cuộc sống cũng từng chút từng tốt lên.” Lâm Vĩ Nguyệt mắt say lờ đờ mông lung, ôm chai bia mồm miệng không rõ nhắc mãi, “Các cậu cũng về Thanh Hà, tớ không còn cô đơn một mình nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ vắng vẻ.”
Cố Dật Nhĩ phe phẩy ly bia cười nói: “Có lẽ cậu thiếu một người bạn trai.”
“Tớ cũng muốn tìm, nhưng mà tớ không muốn vì kết hôn mà tìm, tớ chỉ muốn tìm một người mà tớ thực sự thích.” Lâm Vĩ Nguyệt ủy khuất lắc lắc đầu, “Không thấy, tìm không thấy.”
Thời niên thiếu gặp được người quá xuất sắc, sau khi lớn lên, nhìn ai cũng thấy chỉ là tàm tạm.
Khó mà lại có được tâm tình khi đó.
Cố Dật Nhĩ tiêu sái giơ ly bia lên: “Tớ tìm cho cậu một người ở công ty tớ, đảm bảo xứng đôi với cậu.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Vĩ Nguyệt cười ra tiếng, “Tư Dật, cậu tính đi bệnh viện nào?”
Tư Dật đang dùng tay linh hoạt bóc tôm, nghe cô ấy hỏi thì trả lời: “Bệnh viện số 2 trực thuộc Thanh đại.”
“Vậy cậu cũng để ý một chút giúp tớ.”
“Ừ.” Tư Dật bỏ tôm vào miệng, khẽ nhíu mày, “Hai vị tiểu thư, kiềm chế chút đi.”
Hai vị nữ sĩ cười tủm tỉm đáp ứng, trong nháy mắt lại gọi thêm nửa két bia.
“……”
Dù sao cũng chỉ mệt anh thôi.
Chờ tất cả đồ ăn đều được xử lý xong hết, Tư Dật đi theo phía sau hai vị nữ sĩ, nhìn hai người dẫm giày cao gót lắc lư đi, anh chỉ sợ các cô không cẩn thận té ngã.
Hai người này một chút cũng không thay đổi.
Đỡ các cô lên xe, Cố Dật Nhĩ đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt đỏ bừng, Tư Dật không nhịn được mà hôn lên sườn mặt cô một cái.
May mà Lâm Vĩ Nguyệt say rồi không chú ý tới.
Tư Dật khởi động xe, hỏi: “Học sinh tiểu học, cậu ở chỗ nào?”
Lâm Vĩ Nguyệt mơ hồ không rõ: “Bắc uyển, ký túc xá giáo viên.”
Xe đi về hướng vườn trường.
“Các cậu nhất định phải nhanh giới thiệu cho tớ đấy.” Lâm Vĩ Nguyệt nấc một cái, “Tuần sau tớ lại có buổi tụ tập của các giáo viên nhân viên trong trường, bọn họ nhất định lại muốn giới thiệu đối tượng cho tớ.”
“Nếu điều kiện tốt thì cậu cũng có thể suy xét xem.” Tư Dật kiên nhẫn đáp lời cùng cô ấy, “Nếu không chờ bọn Lục Gia trở lại thì thật sự chỉ còn mình cậu lẻ loi.”
Ngày thường nhìn tiểu học sinh mềm mại khả ái như thế vậy mà cuối cùng cũng mắng một câu: “Phó Thanh Từ đáng chết!”
Tay nắm tay lái của Tư Dật bỗng nhiên ngừng lại.
Hóa ra cậu ấy vẫn luôn không quên.
“Tất cả đều tại cậu ấy.” Lâm Vĩ Nguyệt nhắm mắt dựa vào ghế sau, ngữ khí phẫn uất, “Tớ vẫn luôn chờ cậu ấy, chờ cậu ấy trở về nói một tiếng cảm ơn, nhưng mà cậu ấy mãi không về, tớ chờ chờ, trong đầu lúc nào cũng nghĩ khi nào cậu ấy trở về, căn bản không có cách nào nghĩ đến những người khác.”
Tư Dật ngẩn người, bỗng nhiên cười.
“Chỉ cần tớ vừa nhắm mắt là một màn cậu ấy thay tớ đỡ nhát dao kia lại xuất hiện, cậu ấy chảy nhiều máu như vậy mà còn nói xin lỗi với tớ.” Ngữ khí của Lâm Vĩ Nguyệt hạ xuống, “Tớ chỉ là muốn nói với cậu ấy rằng, tớ không trách cậu ấy, đó không phải là cậu ấy sai, nhưng mà cậu ấy lại không nói một tiếng đã đi rồi.”
“Nếu cậu ta trở lại thì sao? Cậu định làm thế nào?” Tư Dật thuận thế hỏi.
Lâm Vĩ Nguyệt nắm nắm tay, hung hăng nói: “Đánh một quyền! Sau đó tuyệt giao với cậu ta!”
“Phó Thanh Từ đáng thương.” Tư Dật nhướng mày cười.
Mấy năm nay thi thoảng anh cũng sẽ nghĩ đến, bạn cùng bàn ba năm của anh, tiểu tử thúi giống như khối băng đó không biết đi nơi nào.
Chỉ tiếc là không có tin tức.
Đưa Lâm Vĩ Nguyệt về ký túc xá của giáo viên, Tư Dật nhìn theo cậu ấy đỡ cầu thang lên lầu, chờ phòng chung cư sáng lên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật là không nghĩ tới, học sinh tiểu học uống rượu xong lại đáng sợ như vậy.
Tư Dật ngồi lên xe, định đưa Cố Dật Nhĩ về nhà.
“Nhĩ Đóa, muốn về nhà sao?” Anh chọc chọc cái mũi cô.
Cố Dật Nhĩ nhăn cái mũi lại: “Ừm.”
“Oh, em không muốn về nhà.” Tư Dật gật gật đầu, “Vậy được, vậy đến chung cư của anh đi.”
Xe thể thao cuối cùng vào lúc này cũng phát huy được công năng chân chính của nó, nhanh như chớp, chạy trên đường đêm như bay.
Tư Dật ôm cô ra khỏi xe, một đường đi tới cửa chung cư của mình.
Căn chung cư này đã mua từ lâu, chẳng qua nửa năm trước mới trang hoàng xong.
Anh còn lâu mới ở nhà xem hai vị kia chim chuột với nhau.
Cửa chung cư là khóa vân tay không cần chìa khóa, Tư Dật ôm cô một đường đi tới giường lớn trong phòng ngủ chính, nhẹ nhàng thả cô xuống.
Phấn mắt của cô hơi bị nhòe, son môi cũng không biết là dùng loại gì mà ăn một nồi tôm hùm đất xào cay nhưng vẫn còn.
Anh đứng lên đi vào toilet, trước rửa mặt cho cô cái đã.
Anh cầm một cái khăn mặt nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, phấn trên mặt cô bị anh lau hết.
Sau đó lại lau son môi cho cô, lộ ra màu sắc nguyên bản của đôi môi.
Đến đôi mắt thì Tư Dật thật sự phục, này là cái đồ trang điểm gì không biết, lau cũng không xong, mấy cái màu đen đó vẫn chặt chẽ dính vào mí mắt cô.
“Nhĩ Đóa, mắt này của em lau thế nào?” Tư Dật đẩy đẩy cô, “Nước lau không sạch.”
Cố Dật Nhĩ mơ mơ màng màng nói: “Cái này của em không thấm nước, cần phải có dầu tẩy trang chuyên dụng cho mắt môi.”
“Dầu gì?” Tư Dật không nghe rõ.
“Dầu tẩy trang.”
Tư Dật đỡ trán, anh một người đàn ông lấy đâu ra cái gì chó má dầu tẩy trang.
Không có cách nào, lại không thể mặc kệ cô, đành phải ra cửa xuống lầu mua.
May mà trung tâm thương mại gần tiểu khu còn chưa đóng cửa, Tư Dật đi vào, tùy tiện chọn một quầy chuyên mỹ phẩm.
Anh có chút không được tự nhiên kéo kéo cà vạt: “Mua dầu tẩy trang.”
BA phụ trách quầy này là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, hai mắt thẳng đăm đăm nhìn anh.
“Con gái buổi tối tẩy trang cần những cái gì?” Đôi mắt Tư Dật tùy ý đảo các loại chai lọ vại bình tinh xảo được bày biện, “Lấy hết đi.”
Ngữ khí của anh giống như đi chợ mua đồ ăn vậy.
“Vậy tiên sinh có yêu cầu gì về giá không ạ? Cửa hàng của chúng tôi có dòng bình dân và dòng cao cấp, các sản phẩm khác nhau sẽ có chênh lệch về giá.”
Trong đầu Tư Dật lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ của Cố Dật Nhĩ.
Cô yêu cái đẹp lại không thiếu tiền, nhất định cái gì cũng là tốt nhất.
“Tất cả đều lấy loại cao cấp nhất.”
Cô gái tươi cười nhiệt tình: “Tiên sinh, ngài đối với bạn gái thật tốt!”
Tư Dật ngược lại có chút kỳ quái: “Tôi chỉ có một người bạn gái, không tốt với cô ấy thì tốt với ai?”
Cô gái hâm mộ ở trong lòng hét mấy chục lần đù mé, cực phẩm đêm khuya, đáng tiếc là hoa đã có chủ.
Tư Dật cũng không để ý tới giá cả, dùng WeChat quét mã QR xong thì cầm theo một cái túi nhỏ tinh xảo vội vàng rời đi.
Cho đến khi anh về nhà, Cố Dật Nhĩ vẫn còn đang ngủ.
Tư Dật dựa theo lời BA nói, đầu tiên lấy dầu tẩy trang ra, lại mở gói bông tẩy trang, đổ dầu tẩy trang vào bông rồi lau lên mắt cô.
Đợi nửa phút sau lại lấy ra, quả nhiên bị lau đi.
Tư Dật cầm bình dầu tẩy trang nghiên cứu trong chốc lát, đây là đạo cụ ma thuật sao?
Cuối cùng cũng xử lý ổn thỏa cho cô, còn phải đưa cô đi tắm một cái.
“Nhĩ Đóa, đi tắm rửa.” Tư Dật tiến đến bên tai cô nói nhỏ, “Em không trả lời thì anh tắm giúp em nhé.”
Cũng không biết có phải Cố Dật Nhĩ tỉnh rượu hay không mà nháy mắt đã ngồi dậy, sắc mặt ửng đỏ: “Lấy cho em bộ quần áo.”
Tư Dật nhướng mày, đứng dậy từ tủ quần áo cầm một bộ áo ngủ mới đưa cho cô.
Áo ngủ nam, Cố Dật Nhĩ ném cái quần lại cho anh: “Cái này sẽ bị rộng, em không mặc được.”
Tư Dật cất quần ngủ: “Vậy em mặc áo thôi.”
Cố Dật Nhĩ đi tắm rửa.
Tư Dật đứng ở cửa phòng tắm, nhìn mình trong gương lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Yêu cũng lâu như vậy, cái gì cũng nhìn qua hết rồi sao tắm rửa một cái còn phải thẹn thùng?
Anh không phải thằng nhóc choai choai, Nhĩ Đóa cũng không phải tiểu cô nương, giữa người trưởng thành với nhau còn câu nệ làm ra vẻ như vậy làm cái gì.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tư Dật cuối cùng cũng không dám xông vào, sợ bị cô đánh thành tàn phế.
Cô ở bên trong tắm rửa, anh ở bên ngoài đánh răng rửa mặt.
Ước chừng hai mươi phút, Cố Dật Nhĩ đi ra.
Dáng vẻ không trang điểm của cô không khác với trước kia, ngũ quan thanh lệ, sạch sẽ lại quyến rũ, chỉ là đôi mắt cũng không biết có phải bởi vì uống rượu hay không mà mông lung có chút say lòng người.
“Máy sấy ở đâu?” Cố Dật Nhĩ giống như còn chưa tỉnh rượu, ngốc nghếch hỏi anh.
“Ở phòng ngủ.”
Nhìn cô đi đến hướng phòng ngủ, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ màu xanh ngọc lỏng lẻo, tay áo dài hơn cánh tay một đoạn, vạt áo tôn lên hai chân trơn bóng lại dài thẳng, khó khăn lắm mới đến đùi, cái mông còn theo động tác di chuyển mà lắc lư trái phải, một mái tóc đen ướt dầm dề ở sau lưng.
Anh rời khỏi môi cô, xoay thân hình nhỏ bé của cô lại, lại hôn xuống.
Tư Dật không đeo kính, anh hơi hơi mở mắt, con ngươi thanh minh như tẩy, phảng phất như dải ngân hà lẳng lặng chảy xuôi trong đêm, trên cằm trắng nõn hơi hơi phiếm màu xanh lá, trên người có một mùi hương dễ ngửi, toàn thân đều tản ra sự hấp dẫn mà chỉ người đàn ông trưởng thành mới có.
Anh tuấn lại dụ hoặc.
Nụ hôn của anh dần dần gia tăng, đầu lưỡi cạy ra hàm răng cô đi vào, dần dần lại có chút bất mãn với trò chơi đơn giản giữa môi lưỡi này, anh cúi xuống bế cô từ ghế lên, vòng chân cô quanh eo mình.
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
“Có biết kết cục của việc câu dẫn anh là gì không?” Giọng anh ấm ách hỏi.
Cố Dật Nhĩ có chút khó nhịn giật giật eo: “Em không câu dẫn anh.”
“En có.” Tư Dật ý xấu xoa nắn, “Mặc áo ngủ của anh mà còn nói không có?”
“Ở chỗ này của anh cũng không có đồ của em.” Cố Dật Nhĩ thở phì phò biện giải.
Tư Dật cười nhẹ: “Vậy ngày mai anh chuẩn bị cho mấy bộ, lúc nào cũng có thể mặc.”
Anh ôm cô, hôn cô một đường tới trên giường, ấn cô vào trong chăn nệm mềm mại.
Tư Dật là người đàn ông bình thường, ăn chay lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy được cảnh trí mà mà mình tâm tâm niệm niệm đã lâu.
“Có lẽ sẽ hơi đau một chút.” Anh hôn hôn chóp mũi cô, “Đau thì cắn anh.”
Sự thật chứng minh, một ngày không gặp như cách ba thu, tiểu biệt thắng tân hôn, khả năng kéo dài của đàn ông cấm dục lâu ngày thật sự là đáng sợ.
Cố Dật Nhĩ thống khổ cuộn tròn trên giường, thấp giọng mắng anh: “Cầm thú!”
“Còn không phải là do bị em bức.” Tư Dật chống đầu, cười tủm tỉm nhìn cô, “Đến quần lót cũng không mặc, có phải cố ý quyến rũ anh không?”
“Em ngày nào cũng thay.” Cố Dật Nhĩ xoay người lại trừng anh, “Chỗ này của anh không có quần áo cho em tắm rửa.”
Tư Dật ngẩn người: “Như vậy à? Anh còn tưởng là Cố tiểu thư muốn anh.”
“Ai muốn anh.” Cố Dật Nhĩ bĩu môi.
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
“Không muốn?” Tư Dật cười xấu xa một tiếng, đột nhiên bế cô lên, đặt cô ngồi ở trên đùi mình, cắn cắn cằm cô, “Muốn hay không?”
Cố Dật Nhĩ cắn môi: “Anh chơi xấu.”
“Nhĩ Đóa.” Tư Dật nhìn cô, “Thử tư thế này đi?”
Đêm hôm nay, còn rất dài.
***
Không biết là mấy giờ rồi, trời còn chưa sáng.
Tư Dật mơ hồ tỉnh lại, cảm nhận được người trong ngực không biết đi đâu, anh mở to mắt, phát hiện cô rúc đến một góc.
Có ánh sáng.
Duỗi tay ôm cô lại, Tư Dật hôn lên tóc cô: “Không ngủ được nên nghịch di động?”
“Xem tài liệu.”
“Tài liệu gì?”
Cố Dật Nhĩ xoay màn hình điện thoại cho anh xem: “Hồ sơ của phó giám đốc điều hành mới khu vực Châu Á của ngân hàng Goldman Sachs.”
Tư Dật có chút không thích ứng mà nhắm mắt, ngữ khí lười nhác: “Xem cái này làm gì?”
“Bàn chuyện góp vốn.” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, “Ngoại trừ tên tuổi, trường tốt nghiệp thì chẳng có gì.”