Khi nhận được điện thoại của ba Lâm, biết được ông ấy muốn đến trường, Mộ Tử Sư vẫn cho rằng ông tới tìm Lâm Vĩ Nguyệt, chẳng qua Lâm Vĩ Nguyệt không mang di động cho nên mới gọi tới cho anh.
Lúc ba Lâm tới còn mang theo hai bình đồ chua.
Cái bình nặng mười mấy cân, vai ông còng xuống, khó khăn lắm mới bê được tới trường.
Mộ Tử Sư ở cổng trường chờ, thấy thân ảnh ông dần dần xuất hiện thì vội vàng chạy tới bê đồ giúp ông.
“Ba Lâm, ngài đây là?”
“Tặng cho thầy.” Ba Lâm cười cười, “Đều là theo lời Tiểu Nguyệt nói, là đồ chua mà thầy thích.”
“Chú khách sáo quá, sao có thể lấy nhiều như vậy.”
Ba Lâm cười mà không nói, hai người mỗi người mang theo một bình về khu dạy học.
“Lâm Vĩ Nguyệt còn đang đi học, để tôi đi gọi em ấy giúp chú?”
“Không cần, không phải tôi tới tìm nó, tôi tới tìm thầy.” Ba Lâm xua xua tay.
Mộ Tử Sư có chút kinh ngạc.
Ba Lâm nói muốn tâm sự riêng nên Mộ Tử Sư đưa ông vào một gian phòng họp nhỏ, ngồi đối diện với ba Lâm.
Anh lễ phép hỏi: “Không biết ba Lâm tìm tôi có việc gì?”
Ba Lâm đứng lên, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua Mộ Tử Sư, ngay sau đó chân khụy xuống quỳ gối trước mặt anh.
“Ba Lâm chú đây là!” Mộ Tử Sư vội vàng muốn kéo ông lên.
“Thưa thầy, thầy tốt với Tiểu Nguyệt nhà tôi, chuyện này tôi đều biết.” Ba Lâm bướng bỉnh không đứng dậy, chỉ là một mặt nói, “Tôi đều biết hết, tôi thật sự cảm ơn thầy!”
Mộ Tử Sư nhận ra có sự không thích hợp, hai tay đỡ ông cũng nắm chặt lại.
“Ba Lâm?”
“Mẹ Tiểu Nguyệt qua đời sớm, nhà chúng tôi lại không có thân thích gì, tôi ở công trường làm công, từng chút từng chút nuôi nó lớn, cũng may nó biết tranh đua, thành tích học tập vẫn luôn không tồi.” Ba Lâm nặng nề nhìn anh, ngữ khí ôn hòa, “Lá gan nó rất nhỏ, tiểu học cấp hai cũng chẳng có bạn bè gì, ít nhiều có thầy chăm sóc, còn có mấy người bạn của nó nữa, từ sau khi lên cấp ba, Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng vui vẻ hơn trước kia nhiều. Ban đầu tôi chỉ nghĩ, chỉ cần nó có thể học đại học thì mấy năm nay tôi vất vả cũng không uổng, nhưng sau đó lại nghe nó nói, nó có khả năng thi được Thanh Hoa Bắc Đại, tôi quả thực vui sướng đến mấy ngày không ngủ được.”
Ông chỉ bình tĩnh thuật lại mấy chuyện đã qua như là đang kể chuyện xưa.
Chỉ có Mộ Tử Sư biết, mấy chữ ngắn ngủi này là bao nhiêu năm dày vò và vất vả mới có thể đổi lấy những lời nhẹ nhàng như ngày hôm nay.
“Nó từ nhỏ không có mẹ nên tính cách có chút mẫn cảm, sợ người khác không thích, chán ghét nó. Nhưng nếu có người đối tốt với nó, nó sẽ hận không thể đối tốt gấp mười gấp trăm lần đáp trả đối phương mà cũng mặc kệ người khác có thể hiểu lầm hay không, chính là chỉ muốn báo ân.” Ba Lâm lộ ra một nụ cười khổ, “Nó còn quá nhỏ, có đôi khi sẽ không thể hiểu rõ mình rốt cuộc là báo ân hay là cái gì khác, thầy là người lớn, điểm này, hy vọng thầy sẽ dạy dỗ nó nhiều hơn.”
Mộ Tử Sư nếu vẫn chưa hiểu thì thật uổng phí nhiều năm đọc sách, trải qua nhiều chuyện như vậy.
Anh không kiên trì đỡ ba Lâm đứng dậy, ngược lại cũng quỳ xuống.
Anh chau mày, ngữ khí nghẹn lại: “Thực xin lỗi.”
“Thầy Mộ, thầy là thầy giáo tốt, tôi và Tiểu Nguyệt vĩnh viễn cảm kích thầy.” Ba Lâm vỗ vỗ bờ vai anh, “Hai bình đồ chua này đủ cho thầy ăn mấy tháng, không bao lâu nữa tôi phải cùng mọi người trong công trường đến nơi khác làm việc, Tiểu Nguyệt tôi sẽ để nó ở tạm nhà thím nó, không phiền thầy cố ý đến nhà hỏi thăm nó nữa.”
Ông nỗ lực cười: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn thầy đã chiếu cố đến nhà tôi, công trường còn có việc, tôi xin phép đi trước.”
Bao nhiêu năm làm việc khiến cơ thể ba Lâm có di chứng nghiêm trọng, độ cao hai vai không bằng nhau, hai chân hơi hơi cong lại, lúc đi đường luôn chậm rãi thong thả.
Ông cứ như vậy từng bước một biến mất ở khu dạy học.
Mộ Tử Sư miễn cưỡng đỡ đầu gối đứng lên, ngồi liệt trên ghế che cái trán, nở nụ cười tự giễu.
Sống nhiều năm như vậy, nghe qua nhiều đạo lý lớn như vậy lại vẫn không đủ để sống tốt đời này.
Uổng làm thầy người.
Uổng làm người.
***
Một tiết tự học buổi tối bình thường, sau khi tan học, học sinh tốp ba tốp năm kết bạn về nhà.
Trăng rằm màu bạc vững vàng treo trên trời, trên đường về nhà, không giống những người khác có bạn, chỉ có cô là một mình lẻ bóng.
Lần đó ở nhà ăn ăn cơm, Nhị Canh hỏi Cố Dật Nhĩ rằng mẹ cô làm gì.
Cô theo bản năng nghĩ tới dì Cao.
Mẹ trong lòng cô, không biết từ khi nào, dì Cao đã thay thế vị trí của người kia.
Từ lần cãi nhau hôm đó, dì Cao dứt khoát kiên quyết dọn khỏi cái nhà này.
Cô không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu chưa gặp lại dì.
Cô cũng không nhớ rõ bao nhiêu lâu chưa gặp được ba.
Chỗ thay giày ở huyền quan, Cố Dật Nhĩ thả cặp sách xuống theo bản năng muốn bật đèn phòng khách, lại phát hiện đèn đã sáng lên.
Là dì Cao đã trở về sao?
Cô kích động chạy đến sô pha bên kia.
Là ba ngồi trên sô pha uống rượu.
Cô thất vọng rũ mắt, ngữ khí lãnh đạm: “Sao ba lại về?”
“Về xem con thế nào.” Ba Cố nhẹ nhàng cười, buông chén rượu, vẫy vẫy tay với cô, “Dạo này học tập có ổn không? Thầy giáo của con gọi điện tới, nói con sắp phải đi Bắc Kinh tham gia thi đấu viết văn, con có cần ba đưa thêm sinh hoạt phí không?”
Cố Dật Nhĩ chỉ đứng tại chỗ, không dịch chân, có chút châm chọc cười: “Ba cho đủ nhiều rồi, không cần nữa đâu.”
Ba Cố xấu hổ buông tay, cười khổ: “Không muốn ngồi đây tâm sự với ba sao?”
“Có gì mà tâm sự?” Cố Dật Nhĩ chỉ cửa, “Ba uống rượu xong thì về công ty đi, con ở nhà một mình khá tốt.”
“Dật Nhĩ, đừng đối xử với ba như vậy được không?”
Cố Dật Nhĩ không dao động: “Vậy con nên đối xử với ba thế nào?”
Ba Cố cũng không nói ra lời, trong lòng ông biết, ông không có tư cách yêu cầu con gái phải săn sóc.
Bởi vì vợ bỏ gia đình, ông cũng vì trả thù mà lựa chọn bỏ qua cái nhà này, dần dần quên mất, trong nhà này còn một cô con gái nhỏ cần ông bầu bạn.
Sau đó ly hôn, ông mới phát hiện, con gái đã sớm lớn lên từ lúc nào mà ông chẳng biết.
Sau này cưới Tiểu Dung, cuối cùng ông trở về với gia đình nhưng bởi vì xa cách, hơn nữa cha con ngăn cách, căn bản là không có cách nào tới gần con gái, ông muốn vãn hồi lại tình cảm với cô nhưng đã sớm thiếu đi sự ôn nhu giữa cha con.
Bây giờ Tiểu Dung lại đi rồi, ông mỗi ngày ở công ty, lại một lần nữa xem nhẹ con gái.
Ông trách Tiểu Dung dứt khoát rời đi không màng đến cảm nhận của Dật Nhĩ, mà chẳng phải ông cũng vậy sao?
Ba Cố tại một khắc này, bởi sự lạnh nhạt của Cố Dật Nhĩ mới ý thức được sự ích kỷ cực hạn của mình.
Hai cuộc hôn nhân, ông không phải bên sai lầm, nhưng lại dùng mọi sự ủy khuất mà mình phải chịu tới tra tấn lại con gái mình.
Lúc trước khi ly hôn, Dật Nhĩ dứt khoát lựa chọn sống cùng ông khiến ông lầm tưởng rằng mình vẫn là một người cha đủ tư cách.
Kỳ thật chẳng qua là tương đối mà thôi, ông như cũ vẫn là có lỗi cô.
Cồn ăn mòn đại não, dần dần đoạt đi ý thức của ông.
Ở công ty, là say rượu, về tới nhà, cũng vẫn là uống rượu.
Ba Cố muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân căn bản không có sức lực, cảnh tượng trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, ông theo bản năng muốn chống xuống sô pha, nhưng khó khăn lắm lại sượt qua tay vịn, vô lực ngã xuống.
Trước khi té xỉu, chỉ nghe thấy Cố Dật Nhĩ thét chói tai một tiếng: “Ba!”
Cố Dật Nhĩ phát hiện mình căn bản không đỡ nổi ba, cô dùng sức vỗ vỗ mặt ba lại không nhận được bất cứ hồi đáp nào.
Cô run run tay lấy di động, gọi 120, sau khi nói ra địa chỉ, cô ôm ba ngồi dưới đất, không ngừng gọi ông.
Chưa bao giờ cô cảm thấy tốc độ xe cứu thương lại chậm như vậy.
Cố Dật Nhĩ dùng sức xoa xoa đôi mắt khiến bản thân có thể thấy rõ màn hình di động, cô không kịp tìm kiếm danh bạ, chỉ theo bản năng bấm vào dãy số.
Là bản năng nhiều năm dưỡng thành, căn bản không sửa được, cũng quên không được.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy: “Dật Nhĩ?”
“Anh! Anh! Ba xảy ra chuyện!” Cô khóc lớn, “Ba xảy ra chuyện!”
***
Tiếng còi xe cứu thương đánh vỡ màn đêm yên tĩnh, đèn báo hiệu xanh đỏ trong đêm đen như nuốt người.
Ngoài phòng cấp cứu, hai mắt Cố Dật Nhĩ vô hồn như một con rối bị cắt dây, không hề có sinh khí ngồi trên ghế.
Cao Tự Án ngồi xổm trước mặt cô, đau lòng nhìn cô: “Chú sẽ không có việc gì đâu.”
Một loạt tiếng bước chân dồn dập đột ngột xuất hiện trên hành lang.
Dì Cao đã lâu không thấy cuối cùng cũng xuất hiện.
Bà thở hồng hộc nhìn anh em hai người, còn không kịp bình phục hô hấp đã vội vàng hỏi: “Ông ấy có sao không?”
“Say rượu tạo thành cơn sốc cấp tính.” Cố Dật Nhĩ nhàn nhạt nói.
Dì Cao đi đến bên cạnh cô, duỗi tay muốn an ủi cô lại không thể buông xuống được.
“Dật Nhĩ, con có khỏe không?”
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn dì Cao: “Dì cảm thấy, con có khỏe không?”
Sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt khóc sưng lên, trên người còn mặc quần áo đồng phục, tóc tai tán loạn, thấy thế nào cũng không giống như dáng vẻ sống tốt.
Dì Cao chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của cô.
Trong lúc nhất thời, áy náy như thủy triều dâng lên trong lòng, bà rũ mắt, hắng giọng nói: “Đều là dì sai.”
“Tại sao các người đều như vậy?” Cố Dật Nhĩ đột nhiên hỏi.
Phẫn hận và ủy khuất mãnh liệt giống như một tòa núi lớn đè xuống người cô, ép cô tới gần như không thở nổi, ngực trướng đau, cả người chết lặng, lục phủ ngũ tạng như bị một cây đao nhọn cắm vào, không ngừng dày xéo đến huyết nhục mơ hồ, đau đến mức cô không kêu được ra tiếng.
Cô dùng đôi tay đang run che hai mắt, bả vai run nhè nhẹ, hai mắt lại một lần nữa mơ hồ.
Mắt thấy cha ngã xuống trước mặt, trong phút chốc sợ hãi bao phủ hết oán hận, sợ ba cứ như vậy ngã xuống, sợ mình mất đi ba.
Bệnh viện yên tĩnh, cô cuối cùng không nhịn được mà lớn tiếng khóc lên.
Cố Dật Nhĩ giống như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, trong đêm tối tê tâm liệt phế khóc lóc.
Cao Tự Án nhăn chặt mi, một tay ôm cô vào trong ngực, vuốt nhẹ đầu dịu dàng an ủi cô: “Anh xin lỗi, là do chúng ta sai.”
“Đối tốt với em rồi lại không cần em nữa. Mẹ là như thế, hai người cũng vậy, em cho rằng anh với dì sẽ không giống như mẹ, em cho rằng chúng ta là một gia đình mới.” Cô thút tha thút thít lên án, như là dùng hết sức lực, “Hai người lừa em, không cần em, ba cũng không cần em, tất cả mọi người đều không cần em, hai người là kẻ lừa đảo, tất cả đều là kẻ lừa đảo!”
Giọng nói đứt quãng, bởi vì khóc nức nở mà không cách nào nói ra một câu thông thuận.
Cao Tự Án chỉ dùng sức ôm chặt cô, không nói gì.
“Không cần em, mặc kệ em, tại sao còn muốn sinh em ra, sao các người lại không chịu trách nhiệm như vậy!” Cố Dật Nhĩ dùng sức đánh vào ngực Cao Tự Án, “Chuyện tình cảm của các người không thuận lợi tại sao lại muốn làm tổn thương em, vì sao lại lừa em kết hôn giả, nói cho em có mẹ mới, nói cho em có anh trai, tại sao lại lừa em!”
Cô hận không thể đem toàn bộ những người làm tổn thương cô lên án một lần.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Cao Tự Án chỉ lặp đi lặp lại ba chữ này.
Dì Cao che miệng, sớm đã khóc không thành tiếng.
“Các người đều là giả!” Cô khóc nấc lên.
“Chúng ta không phải là giả.” Cao Tự Án vỗ vỗ lưng cô, “Anh là anh trai em, em là em gái anh, chỉ cần em nguyện ý, cả đời này anh luôb là anh trai em.”
“Dật Nhĩ, Dật Nhĩ, là dì sai, dì không nên bởi vì sự ích kỷ của mình mà làm tổn thương con.” Dì Cao ngồi xổm trước mặt cô, dùng ngữ khí áy náy nói với cô, “Dì chỉ lo cho sự tự ti của mình, lo cho cảm nhận của mình, lại không nghĩ đến như vậy sẽ xúc phạm tới con, là dì làm người lớn quá thất bại.”
Cứ khóc như vậy không biết bao lâu, tiếng nức nở của Cố Dật Nhĩ mới dần dần bình tĩnh lại, cô chôn mặt trong ngực Cao Tự Án, đôi tay kéo chặt góc áo anh, khóc đến mệt mỏi.
Lúc này cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, Cố Dật Nhĩ vội vàng thoát ra khỏi ngực Cao Tự Án, hướng về phía bác sĩ.
Bác sĩ nhạt nhẽo nói một câu “Khôi phục ý thức rồi”, cuối cùng cô cũng có thể nhẹ nhõm thở một hơi.
Cục đá nghẹn ở họng rốt cuộc rơi xuống đất.
Cô tê liệt ngã xuống mặt đất, Cao Tự Án đang muốn đỡ cô lại bị cô cự tuyệt: “Hai người vào xem ông ấy đi, em muốn ở bên ngoài hóng gió.”
“Em không đi gặp chú sao?” Cao Tự Án dò hỏi.
“Lúc này hẳn là ba muốn gặp hai người.” Cố Dật Nhĩ chống sàn nhà đứng lên, “Em muốn đi mua chai nước, khóc mệt quá rồi.”
“Được.”
Cô ra khỏi bệnh viện, lúc này đã là đêm khuya, đèn đường tối tăm, gió đêm yên tĩnh thổi qua lùm cây rậm rạp vang lên tiếng sàn sạt rung động.
Bóng Cố Dật Nhĩ bị đèn đường kéo ra thật dài.
Có gió thổi qua gương mặt cô, nước mắt đã được gió hong khô.
Mặt cô có chút căng chặt đau đớn, Cố Dật Nhĩ xoa xoa mặt, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Cậu ở Bắc Kinh, cũng không biết di động có bị thu không, không biết có nhận được điện thoại của cô không.
May mắn, tiếng tút tút vang lên không bao lâu, đầu di động bên kia, là tiếng của Tư Dật.
“Nhĩ Đóa, tớ vừa định gọi cho cậu thì cậu đã gọi đến.”
Tiếng nói mát lạnh của thiếu niên như kèm theo dòng điện, chưa bao giờ ấm áp đến thế.
“Tư Dật.” Cô nhỏ giọng gọi cậu một tiếng.
“Nhĩ Đóa? Cậu làm sao vậy?” Tư Dật rất nhanh đã nghe ra cô không thích hợp.
“Cậu là giả sao?” Cô hỏi.
“Cái gì?”
“Cậu là giả sao?” Cô không giải thích, chỉ lặp lại câu hỏi.
Tư Dật không hiểu ý cô nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Tớ không phải là giả, tớ là thật.”
“Vậy cậu sẽ không cần tớ nữa sao?”
Giọng nói của Tư Dật trở nên trầm thấp: “Nhĩ Đóa, cậu nói với tớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tớ sẽ không có chuyện không cần cậu.” Thanh âm của cậu kiên định mà dịu dàng, “Cho dù tớ không cần mạng này, tớ cũng sẽ không không cần cậu.”
Cô vội vàng phản bác: “Không được, mạng của cậu phải giữ lại, cậu phải sống đến 100 tuổi.”
Bên kia lẩm bẩm: “Vậy cậu cũng phải sống đến 100 tuổi, nếu không thì không phải lại thành cậu không cần tớ sao?”
Giọng nói của cậu nhẹ hơn gió nhưng lại cứng cỏi hơn cả những cây đại thụ.
Cô vốn tưởng rằng, thích Tư Dật chỉ đơn giản là rung động tuổi thiếu niên, cậu ưu tú như vậy, động tâm với cậu là chuyện hết sức bình thường.
Hiện tại mới biết được, Tư Dật giống như một khối bích ngọc hoàn mỹ vô song trên đời này, khả ngộ bất khả cầu, có thể được cậu thích là một chuyện may mắn cỡ nào.
(Khả ngộ bất khả cầu: có những chuyện chỉ có thể tình cờ gặp được chứ không thể cầu được)
Mười sáu tuổi thích cậu, lại trở thành điều ấm áp nhất cho cô dựa vào đêm tịch liêu này.
“Cảm ơn cậu đã thích tớ.”
Cô vô cùng chân thành, lại mang theo cảm kích nói ra những lời này.
Cảm ơn cậu hoàn hảo như thế lại thích tớ, một người không hề tốt đẹp.
“Vậy cậu dùng cả đời để cảm kích tớ đi.” Tư Dật nhẹ nhàng cười nói.
“Được.” Cô không chút do dự đáp ứng.
“Chỉ nói thôi là không được, cậu đang ở bên ngoài sao? Cậu có nhìn thấy ánh trăng không?”
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng: “Có.”
“Tớ cũng thấy, cậu giơ tay ra đi, chúng ta ngoắc tay với ánh trăng, một trăm năm không được thay đổi.”
Bọn họ cách xa nhau ngàn dặm nhưng nhìn cùng một mặt trăng.
Nhẹ nhàng nói với ánh trăng:
“Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi là con chó nhỏ.”
Tư Dật được bảo đảm, nhẹ nhàng nói: “Chờ tớ về, xả toàn bộ ủy khuất của cậu hết cho tớ đi, tớ nhất định sẽ lắng nghe cậu nói.”
Cô nắm ống tay áo: “Vậy cậu không được chê tớ phiền.”
“……” Ngữ khí của Tư Dật thay đổi, “Xem ra tâm trạng của cậu tốt rồi, tớ đây cũng muốn hỏi cậu, sao cậu lại biết Miku Ohashi?”
“Cậu có thể biết Suzuhara Emiri mà tớ không lại không thể biết Miku Ohashi sao?”
Bên kia có chút bất đắc dĩ: “Con gái, ít xem mấy cái này thôi…”
“Con trai cũng nên ít xem, túng dục đối với thân thể không tốt.”
“Nhĩ Đóa.” Giọng nói của Tư Dật trở nên có chút ấm áp, “Cậu xác định muốn nói chủ đề này với tớ sao?”
“… Cấm lái xe.”
“Không lái xe, tớ chỉ muốn nói với cậu, đừng xem những cái đó, dáng người đàn ông trong đó quá kém.” Tư Dật dừng một chút, ngữ khí mang ý cười, “Nhìn tớ nè, dáng người tớ hơn bọn họ nhiều lắm, tùy cậu xem, tùy cậu sờ, tuyệt đối không phản kháng.”
“Tút tút tút ——”
Tư Dật nhìn chằm chằm di động, sửng sốt vài giây.
Cậu cũng không tức giận, dựa vào cửa sổ thở dài vài hơi.
Ánh trăng nhu hòa chiếu vào sườn mặt tinh xảo của cậu, trên mặt đất cũng có một chiếc bóng lặng lẽ trải dài.
Hẳn là dỗ được cô rồi, cũng không biết cô gặp phải chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT