Trước khi Tư Dật đi một ngày, cả tiểu đội xin nghỉ tiết tự học buổi tối để tổ chức tiệc chia tay cho cậu.
Thầy Mộ biết tình cảm nhóm này rất tốt nên xin với thầy Vương cho Cố Dật Nhĩ và Vương Tư Miểu cùng nghỉ.
Mấy người cũng không đi đến khách sạn lớn gì, chỉ ở quán nướng sau trường học gọi đồ ăn.
Lúc trước, khi bọn họ mới vào cấp ba, từ không quen đến quen, lại từ quen đến thân, vậy mà đã hơn một năm rồi, thời gian trôi thật sự quá nhanh.
Trẻ vị thành niên không thể uống rượu, cho nên mọi người mua đến hai chai coca lớn, lấy coca thay rượu.
Coca không say, người tự say.
Say nhất chính là Nhị Canh.
“Dật ca, hai ta từ nhà trẻ đã học cùng một lớp, mặc chung cái quần hở đũng lớn lên, nghỉ đông và nghỉ hè cũng cùng nhau học dương cầm, học đàn tranh, luyện thư pháp, đánh cờ vây, ngoại trừ buổi tối ai về nhà nấy thì gần như mỗi ngày đều ở bên nhau. Sau đó lên cấp ba, hai ta không cùng một lớp, em thật sự khó chịu, một tháng đó em chỉ có liều mạng học tập, cuối cùng lại cùng một lớp với nhau, vốn dĩ cho rằng hai ta có thể vẫn luôn ở bên nhau như thế này.” Nhị Canh câu chuyện vừa chuyển, tức khắc trở nên vô cùng phiền muộn, “Kết quả, anh lần này vừa đi đã là vài tháng, em thật sự là…khó chịu vô cùng.”
Tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều bật cười.
Tư Dật cũng rất ngượng ngùng, đêm hôm khuya khoắt một thằng đàn ông kể lể tâm sự với cậu những chuyện này, quá kỳ cục.
“Đừng nói nữa, lại không phải tôi không trở lại, cậu nói cứ như là tôi đi luôn vậy.” Tư Dật dùng cái ly che miệng nhằm che giấu cảm xúc thẹn thùng của mình.
Lục Gia cười nhạo cậu: “Tớ cũng không biết hóa ra cậu thích Dật ca như vậy.”
“Cậu thì biết cái gì!” Nhị Canh trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, “Trước khi tiểu học muội xuất hiện, Dật ca chính là No.1 trong cuộc đời tớ!”
Tiểu học muội Du Tử Tụ hôm nay cũng tới, xấu hổ ngồi bên cạnh Cố Dật Nhĩ, toàn bộ quá trình không ăn được mấy xiên.
“Học muội, tình địch số 1 của em vậy mà lại là Dật ca, hạnh phúc không?” Lục Gia vội vàng trêu ghẹo tiểu học muội.
Du Tử Tụ thanh âm nhỏ nhẹ: “Đàn anh Nhĩ với đàn anh Tư là bạn tốt, không phải tình địch của em đâu.”
Mấy người đang ngồi lập tức cảm thấy tâm can run lên, tình thương của cha mẹ từ trong nội tâm dào dạt chảy ra, đặc biệt là Lục Gia, cậu cảm thấy mình vừa đùa giỡn một em gái đáng yêu như vậy quả thật không phải là người.
“A a a a a Nhĩ Canh Lục cái tên chết trôi này làm sao mà vớt được một tiểu khả ái thế này!!!” Lục Gia duỗi tay véo cổ Nhị Canh.
Nhị Canh phủi tay cậu ta: “Đây mà là vớt sao? Đây là theo đuổi!”
Mặt Du Tử Tụ càng đỏ hơn.
“Huống hồ tớ với học muội đã hẹn nhau rồi, không yêu sớm, chờ sau khi tốt nghiệp cấp ba mới chính thức yêu đương.” Nhị Canh nhìn về phía Du Tử Tụ, “Đúng không?”
Tiểu học muội gật gật đầu, sợ hãi ừ một tiếng.
Hai người yêu sớm có chút chột dạ cúi đầu.
“Hai tình nếu đã lâu dài, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau.” Nhị Canh bắt đầu ngâm thơ.
Ngoại trừ tiểu học muội, tất cả mọi người đối với dáng vẻ văn thơ lai láng này của Nhị Canh cảm thấy cực kỳ không quen.
Mà tiểu học muội lại ngưỡng mộ nói: “Đàn anh ngâm thơ thật là dễ nghe.”
Học muội lớn lên đáng yêu, tính cách cũng tốt, nhưng mà mắt cận thị hơi nặng thì phải.
Có lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khả năng là cô bé có thể phát hiện ra mị lực độc đáo không muốn cho người khác biết của đồng chí Nhĩ Canh Lục.
Tư Dật cười vỗ vỗ bả vai Nhị Canh: “Này, dạo này cậu cứ thích chạy đến phòng đàn, là hẹn hò với học muội sao?”
“Phải mà cũng không phải, em là đang dạy học muội chơi đàn dương cầm.” Nhị Canh cười thần bí.
“Xì, tay gà mờ cấp 10 còn chưa thi qua như cậu mà còn đòi dạy người khác.” Tư Dật nhìn về phía học muội, “Học muội, cậu ta dạy em cái gì?”
“Một khúc dân ca của nước Anh, gọi là 《 Tay áo xanh 》ạ.”
(Bản nhạc tên là Greensleeves, tên tiếng Trung là绿袖子, chữ 绿 là chữ Lục trong tên của Nhĩ Canh Lục là màu xanh, chữ 袖 là chữ Tụ trong tên của Du Tử Tụ có nghĩa là tay áo.)
Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ rồi bật cười: “Đây không phải là tên của em và Nhĩ Canh viết lại với nhau sao?”
Mọi người tinh tế phẩm vị một phen, phát hiện thật đúng là vậy.
Duyên phận quả là tuyệt không thể tả.
“Tương truyền bài hát này là Henry đệ VIII sáng tác vì kỷ niệm tình yêu với một người phụ nữ, bởi vì người đó thường xuyên mặc một thân áo xanh mà ông đã ra lệnh cho mọi người trong cung đều mặc kiểu áo đó để an ủi nỗi tương tư, nhưng cho dù tưởng niệm thế nào thì cuối cùng cũng không chờ được áo xanh trong lòng mình.” Tư Dật phổ cập kiến thức cho mọi người.
Lục Gia có chút kinh ngạc: “Dật ca, anh còn biết chuyện xưa lãng mạn như vậy cơ à?”
“Thi chứng chỉ dương cầm.” Tư Dật nhàn nhạt nói ra nguyên do.
Nhị Canh mỉm cười: “Khúc này dễ nghe, nhưng ý nghĩa thì không thích hợp với em và học muội.”
“Sao không hợp?” Lục Gia trêu ghẹo hỏi.
Nhị Canh nói nghiêm túc: “Một người suốt cuộc đời cũng không chờ được người trong lòng, em với học muội một là thân thể khỏe mạnh, hai là đã hẹn nhau học cùng một nơi, sẽ không tách ra, chỗ nào tách ra?”
Mọi người tấm tắc trêu ghẹo, nhưng trong lòng cũng đồng ý với cách nói của đồng chí Nhị Canh.
Sinh ly tử biệt, nào dễ dàng như vậy đâu.
“Nhưng mà, hai người tính thi cùng trường với nhau sao?” Nhị Canh thay đổi chủ đề câu chuyện đã nhìn về phía Tư Dật và Cố Dật Nhĩ.
Tư Dật sửng sốt: “Cái gì?”
“Dật ca, lần này nếu anh được tuyển thẳng thì anh sẽ học trường nào?” Nhị Canh chỉ chỉ Cố Dật Nhĩ, “Dật tỷ, chị cũng bắt đầu đăng ký thi đại học nhỉ? Định thi trường nào?”
Lục Gia phất tay: “Hai người bọn họ khẳng định không phải Thanh Hoa chính là Bắc Đại thôi, còn có khả năng khác sao?”
“Tớ cũng muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại, đáng tiếc thi không đậu.” Nhị Canh cắn cái ly, giọng nói có chút không rõ ràng, “Dạo này nhóm người này học quá trâu bò, tớ cũng bị đẩy khỏi top 100 rồi.”
Tứ Trung bao năm qua đưa học sinh hướng đến hai trường đại học toàn quốc, đặc biệt là học sinh lớp Olympic, mấy năm trước còn có một kỷ lục, toàn bộ học sinh lớp Olympic khoa học tự nhiên thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, khi đó còn được lên tin tức. Bởi vậy lên đến lớp 11, lớp Olympic cạnh tranh cực kỳ lớn, dưới hoàn cảnh học tập áp lực như vậy, Nhị Canh chẳng sợ, vẫn có thể giữ mục tiêu ổn định là 985 trường hàng đầu nhưng cũng tụt lại phía sau một khoảng lớn so với mọi người.
“Cậu cũng phải chú ý một chút đi đồng chí Nhị Canh ạ.” Lục Gia nói lời thấm thía.
Nhị Canh hừ một tiếng: “Đáng tiếc mục tiêu của tớ đã đổi thành trường quân đội, chờ qua đợt kiểm tra sức khỏe lớp 12 là chắc chắn có thể đỗ.”
Cố Dật Nhĩ khá kinh ngạc: “Vậy cậu thi trường nào?”
“Các cậu đều ở Bắc Kinh, đương nhiên tớ cũng phải thi trường quốc phòng.” Nhị Canh nhún vai.
“Vậy mọi người, hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh?” Lục Gia đề nghị.
“Đồng ý.” Nhị Canh là người đầu tiên giơ tay, lúc sau lại đếm đếm vài người khác, “Phó Thanh Từ, Lâm Vĩ Nguyệt, Vương Tư Miểu, các cậu vững vàng tại top 50, tớ không tin các cậu không thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, còn có tiểu học muội, anh ở Bắc Kinh chờ em đấy.”
Du Tử Tụ dùng sức gật đầu: “Vâng!”
“Chúng ta đây, cụng ly vì năm sau thi đại học! Cụng ly vì Bắc Kinh! cheers!”
“Cụng ly!”
“Cụng ly!”
Thiếu niên khí phách hăng hái, cứ như vậy mà cho nhau ước định lời thề.
Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.
***
Liên hoan kết thúc, Lục Gia và Du Tử Tụ mỗi người một bên đỡ Nhị Canh, dìu cậu về phòng học.
“Ha ha, tớ không say! Tớ còn có thể uống! Lại uống!”
Lục Gia tức giận: “Nhĩ Canh Lục cậu vừa phải thôi! Uống Coca thôi say cái quỷ gì!”
“Gia Gia cậu thật hung dữ…”
Bang một tiếng, Nhị Canh ngã xuống mặt đất.
“Cậu mẹ nó tự mình về phòng học đi! Lão tử không hầu hạ cậu nữa!”
Vương Tư Miểu đồng tình nhìn thoáng qua Nhị Canh ngã trên mặt đất, sợ là gương mặt này sẽ bị phá tướng.
“Lớp trưởng, chúng ta đi, đừng để ý đến cậu ta.”
Du Tử Tụ ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay chọc chọc Nhị Canh: “Đàn anh, anh say thật sao?”
Người trên mặt đất giống như đã chết, không có phản ứng gì.
Mấy người Tư Dật đi ở phía sau tiến lên trước quan sát.
Tư Dật đá đá Nhị Canh: “Này, đừng giả vờ.”
Không nhúc nhích.
Cố Dật Nhĩ cười nhạo một tiếng: “Cậu ta không phải là muốn thi đại học quốc phòng, là thi Học viện Hí kịch Trung Ương mới đúng.”
“… Ai biết được.” Tư Dật lại đá đá Nhị Canh, “Tôi nói cho cậu biết, nếu còn giả vờ mà bị giáo viên trông thấy thì cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch đâu.”
Những lời này có tác dụng, Nhị Canh lập tức bò dậy.
“Ta hận ta là vị thành niên.” Cậu ta đưa ra một kết luận như thế.
“……” Bệnh tâm thần.
Nhị Canh ngã xuống lồng ngực tiểu học muội làm nũng: “Học muội, anh say.”
Mặt Du Tử Tụ như sắp nhỏ máu, ôm cũng không được mà đẩy ra cũng không xong.
Cố Dật Nhĩ không nhịn được: “Cậu buông ra, còn định thừa dịp say rượu đùa giỡn em gái tôi phải không?”
“Tớ say, tớ cần ôm một cái.” Nhị Canh ủy khuất, Nhị Canh cái gì cũng không biết.
Du Tử Tụ đau lòng nhìn Nhị Canh trong ngực mình: “Đàn anh, anh uống coca cũng say à, quá đáng thương.”
“……” Thôi, nhịn xuống, “Ừ, anh thật đáng thương.”
“Thương đàn anh.” Sờ sờ đầu.
Hai nam sinh nhìn thấy cảnh này suy tư.
Nhưng hai nữ sinh thì nhìn hai người trên mặt đất như nhìn hai kẻ tâm thần.
Diễn quá thật, Lâm Vĩ Nguyệt ngây thơ nhất cũng sắp tin: “Cậu say thật sao?”
“Say! Tớ say!”
“Ai say! Ai say! Thằng nhãi nào dám uống rượu!”
Giọng nam cao hùng hậu, không phải giọng vị thành niên.
Thầy giáo tuần tra đã vọt tới đây, ánh mắt sắc bén nhìn nhóm người này: “Các em uống rượu?”
Bốn người trăm miệng một lời: “Bọn em không uống, cậu ta uống.”
Tất cả đồng thời chỉ vào Nhị Canh đang nằm trên mặt đất.
Nhị Canh lúc này đã nhanh chóng bò dậy, lấy một tư thế quân đội hoa lệ đối mặt với thầy giáo.
Thầy giáo tuần tra cười lạnh một tiếng, duỗi tay tóm lấy lỗ tai Nhị Canh: “Được lắm, tên nhãi ranh này, đỉnh phong tác án*! Còn trắng trợn táo bạo thế này, cậu coi tôi chết rồi đúng không? Đứng dậy, đến văn phòng ghi lời khai với tôi!”
(Đỉnh phong tác án: phạm tội trong khi đã không trong sạch gì.)
Nhị Canh nháy mắt “Tỉnh rượu”, lời lẽ chính đáng: “Thưa thầy, em là nói đùa với các bạn thôi ạ, em không say, em rất tỉnh táo, thầy không tin thì em đọc bảng cửu chương cho thầy nghe?”
“Đọc cái đầu cậu! Người say đều nói mình không say!” Thầy giáo mặc kệ cậu ta, “Đi theo tôi!”
“A! Oan uổng cho em quá! Em không uống rượu! Học muội, em nói cho thầy biết, anh không uống rượu!”
Du Tử Tụ vẻ mặt thống khổ: “Đàn anh, anh không uống rượu, nhưng mà anh say.”
“……”
Nhị Canh bị thầy giáo kéo đi, Du Tử Tụ bởi vì quá mức lo lắng nên cũng đi theo.
Bốn người đứng tại chỗ tâm tình phức tạp.
Muốn nói Nhị Canh đáng thương, đúng thật cũng là cậu ta tự tìm, muốn nói cậu ta đáng để đồng tình, hình như, cũng không đáng.
Kẻ ngốc không đáng đồng tình.
Tư Dật nói: “Về phòng học thôi.”
Ba người còn lại yên lặng gật đầu.
Vốn dĩ bốn người song song đi, đi tới đi lui, Tư Dật lạc quẻ, Cố Dật Nhĩ lo lắng cho cậu cũng chậm lại vài bước.
Kết quả bị Tư Dật giữ chặt cánh tay kéo sang bên cạnh.
Phó Thanh Từ quay đầu, thấy hai người đều biến mất thì trong lòng hiểu rõ.
Lâm Vĩ Nguyệt nghi hoặc: “Hai người kia đâu?”
“Chắc là say rồi.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói.
“Oh.” Lâm Vĩ Nguyệt không suy nghĩ cẩn thận, coca này sao lại dễ say thế.
Không có độ mà.
“Lâm Vĩ Nguyệt.” Phó Thanh Từ bỗng nhiên gọi tên cô.
Lâm Vĩ Nguyệt lên tiếng: “Hửm? Sao vậy?”
“Cậu có nghĩ đến thi đại học ở Bắc Kinh không?”
Thanh Hoa Bắc Đại ai mà không muốn thi, ba cô vất vả như vậy là để nuôi cô thi được đại học tốt, Lâm Vĩ Nguyệt đương nhiên gật đầu.
“Nhưng cậu đến Bắc Kinh rồi thì phải cùng thầy Mộ tách ra.” Ngữ khí của Phó Thanh Từ thực nhẹ, “Cậu có nghĩ tới không?”
Lâm Vĩ Nguyệt trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, giương miệng nói không ra lời.
Đúng rồi, cô không ý thức được chuyện này, chỉ là nội tâm theo bản năng đã đồng ý với ước hẹn đi Bắc Kinh.
Phó Thanh Từ chậm rãi nói: “Chờ thi đại học rồi, cô ta không thể khống chế tớ được nữa.”
Lâm Vĩ Nguyệt lập tức đoán được người cậu nói chính là Phó Thanh Lai.
“Tớ sẽ chờ cậu.” Cậu bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, “Chờ cậu cũng nguyện ý đi Bắc Kinh.”
Lâm Vĩ Nguyệt đứng đối diện với cậu, cứ ngây ngốc nhìn khóe môi cậu gợi lên, một nụ cười câu hồn người như vậy.
Ngũ quan cậu thanh tuấn, lại đeo mắt kính, do tính cách lãnh đạm, bình thường luôn cho người ta ấn tượng lạnh lùng, vì thế mà rất ít người dám chủ động trò chuyện với cậu.
Nhưng thật ra lúc cậu cười rộ lên, rất đẹp.
Con ngươi đen bóng, cho dù cách một tầng thấu kính cũng có thể thấy ánh sáng trong đôi mắt kia.
Như chứa đựng toàn bộ hệ ngân hà, lộng lẫy lóng lánh.
Cậu thoáng sửng sốt, ngay sau đó hai bên sườn mặt lặng lẽ nhiễm từng mạt hồng nhạt.
Hồi cấp hai, cậu thích chơi bóng rổ, bởi vậy bất luận thắng thua cũng luôn là vui tươi hớn hở, sau khi kết thúc, sẽ cười cười ôm đối thủ một cái, sẽ cười với những nữ sinh đến đưa nước, cảm ơn các cậu, nhưng tớ cũng mang theo nước tới.
Cậu trước kia, rất thích cười.
Hiện giờ, cậu đã sắp quên cười là như thế nào.
Chỉ là, hình như dạo gần đây lại bắt đầu học được.
“Cậu thích, thì tớ sẽ cười cho cậu xem.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Cậu không giống như ngày thường, thật sự cười một lúc lâu.
Lâm Vĩ Nguyệt bị sắc đẹp dụ hoặc, ngơ ngác hỏi: “Phó Thanh Từ, cậu cũng uống say sao?”
Cậu gật đầu.
Hôm nay rất vui, bởi vì có cô, có một nhóm bạn tốt, những thứ khiến người ta vui vẻ lại một lần nữa quay về trong sinh mệnh của cậu.
Cho nên cậu rất muốn cười.
***
Cố Dật Nhĩ bị Tư Dật ấn sau cây đại thụ, đôi tay bị cậu gông cùm xiềng xích nắm lại, hai chân cũng bị chân cậu chặt chẽ kẹp lấy không thể động đậy.
“Cậu làm gì vậy?”
Tư Dật chu miệng: “Cậu không muốn ở một mình với tớ sao?”
Cố Dật Nhĩ ngửa đầu nhìn trời, dạo này bận rộn thi cử, thi xong cấp tỉnh lại thi toàn quốc, quả thật là rất khó có cái suy nghĩ này.
Tư Dật hừ một tiếng: “Cậu đây là yêu học tập hơn cả bạn trai sao?”
Cố Dật Nhĩ giãy giụa: “Học tập có thể giúp tớ thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, cậu có thể không?”
“……” Có lý, không còn lời gì để nói.
“Nào, cậu mau thả tớ ra.” Cố Dật Nhĩ dùng sức đẩy cậu, “Đợi lát nữa bị người khác thấy đấy.”
“Tớ không thả.” Tư Dật bướng bỉnh bắt lấy cô, “Bạn gái của tớ, chẳng lẽ tớ còn không thể ôm một chút?”
Cố Dật Nhĩ không thể nghe được hai từ bạn trai bạn gái này, vừa nghe là chỉ muốn chui xuống đất, cô phồng miệng lên, nhỏ giọng trách cứ cậu: “Chúng ta đây chính là yêu sớm! Yêu sớm là không đúng!”
“Ôm cũng ôm, hôn cũng hôn rồi, cậu còn nói không đúng?” Tư Dật nhướng mày, “Đừng có được tiện nghi lại còn khoe mẽ.”
Cố Dật Nhĩ sắp xấu hổ và giận dữ đến chết, cả khuôn mặt đỏ rực gầm nhẹ: “Mau thả tớ ra!”
“Không!”
“Không thả tớ cắn cậu!”
Tư Dật chu miệng: “Cắn nơi này này, đừng khách khí.”
Cố Dật Nhĩ nhắm chặt hai mắt, giãy giũa giống như con thỏ nhỏ, không giãy ra được thì hai chân không ngừng nhảy nhót muốn thoát ra khỏi nhà giam hình người này.
“Nhĩ Đóa, mai tớ phải lên máy bay rồi, cậu không để lại chút kỷ niệm cho tớ sao?”
Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Cậu muốn cái gì?”
Tư Dật cắn môi, hầu kết giật giật, tiến đến bên tai cô thổi một hơi: “Chúng ta hôn môi đi? Chúng ta còn chưa làm qua đâu.”
Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy mặt mình nhất định có thể rán trứng được rồi: “Không được.”
“Chỉ hôn một cái thôi, không vươn đầu lưỡi.”
Càng nói càng dâm, tướng quân giấy* Cố Dật Nhĩ đành phải nhận thua, thanh âm nhỏ xíu: “Đừng trêu tớ nữa, tớ không chịu nổi.
(*tướng quân giấy: nhìn thì oai phong lẫm liệt nhưng không có uy lực gì. Giống hổ giấy)
Tư Dật chớp chớp mắt, trong bóng đêm, chỉ có ánh đèn mỏng manh mờ nhạt miễn cưỡng chiếu xuống, nhìn không rõ biểu tình của cô.
“Được rồi, tớ cũng sợ tớ mà hôn như vậy thì mấy tháng này cũng nhớ cậu không ngủ được.”
Cố Dật Nhĩ lại quát cậu: “Đừng có lẳng lơ nữa!”
“Không lẳng lơ.” Tư Dật ủy khuất, “Nói thật!”
Trong lòng Cố Dật Nhĩ xấu hổ cực kỳ nhưng lại ngọt đến muốn phun bong bóng.
Thật là phức tạp lại khó nhịn.
Hai người cứ như vậy trầm mặc một lúc lâu, Tư Dật hít sâu một hơi, lại hỏi: “Không hôn môi, chỗ khác có thể không?”
Cố Dật Nhĩ không rõ vì sao mỗi lần cậu đều phải hỏi ra miệng!
Hôn thì hôn! Đại lão gia cậu ngượng ngùng cái rắm!
Đáng tiếc cô không mắng ra được.
Lần này không đợi cô nói không được cậu đã hạ miệng.
Đôi môi mềm mại dừng lại trên trán cô, Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng run lên, cảm giác này giống như là uống một ngụm Cappuccino ngọt nhất.
Sau đó, đôi môi lại dần dần hạ xuống, chạm vào đôi mắt cô.
Cố Dật Nhĩ nhắm mắt, nhưng lại không khống chế được mà run rẩy hàng mi.
Tư Dật cười nhẹ một tiếng: “Ngứa quá.”
Giọng nói cậu như hương rượu tuyệt hảo nhất, trầm thấp du dương, lại mang theo vị ngọt thanh mát.
Tiếp theo, cậu lại đi tới chóp mũi cô.
Cậu đặt một nụ hôn lên chóp mũi, Cố Dật Nhĩ nhăn mũi, cảm thấy có chút ngứa.
Cậu ừ một tiếng: “Không thoải mái sao?”
“Ngứa.”
Tư Dật cắn môi: “Tớ cũng ngứa.”
“Cậu ngứa chỗ nào?”
“Tâm ngứa.”
Cố Dật Nhĩ nhấp miệng không biết nên nói gì, tâm cậu ngứa, cô lại không có cách nào giúp cậu gãi được.
Tư Dật lại hôn lên má trái cô, sau đó là má phải.
Cuối cùng, cậu dùng đầu ngón tay điểm điểm lên cằm cô.
“Nơi này trước kia tớ đã cắn qua, nhưng giờ tớ muốn hôn nó.”