Ngày 31 tháng 12.

Cố Dật Nhĩ ngồi bên bàn chờ ăn cơm.

“Tới rồi tới rồi, đồ ăn đủ rồi đây!”

Dì Cao bưng món cuối cùng từ trong phòng bếp đi ra, Cố Dật Nhĩ cầm chiếc đũa ngo ngoe rục rịch, chính là món sườn heo chua ngọt mà cô thích.

“Sao Tự Án còn chưa về thế không biết?” Dì Cao thở dài một hơi, bất đắc dĩ ngồi xuống, “Rõ ràng đã nhắc nó về sớm một chút rồi.”

Cố Dật Nhĩ mắt trông mong nhìn chằm chằm vào xương sườn, giải thích giúp Cao Tự Án: “Anh nhắn tin WeChat cho con là công ty đột nhiên có chút việc nên về trễ một chút.”

Dì Cao không quá tin tưởng, ngược lại hỏi ba Cố vẫn luôn xem di động: “Cố tổng, công ty có việc sao ngài còn ngồi ở đây?”

Ba Cố giương mắt nhẹ nhàng liếc bà một cái lại cúi đầu tiếp tục xem di động, ngữ khí có chút không chút để ý: “Năm nay công ty là nhà tài trợ chương trình tiệc tối giao thừa của đài truyền hình, buổi tối còn có một bữa tiệc, phần lớn đều là người trẻ tuổi, còn có không ít minh tinh nên anh để cho Tự Án đi.”

Ánh mắt của Cố Dật Nhĩ sáng lên: “Có rất nhiều ngôi sao ạ? Con muốn nhờ anh xin chữ ký cho con!”

“Con nói với anh con đi, công ty dự định phát triển hợp tác lâu dài với đài truyền hình, dạo này nó rất hay đi Quảng Điện.”

Dì Cao cũng có chút hưng phấn: “Có khi nào Tự Án tìm cho em một nàng dâu minh tinh không?”

Cố Dật Nhĩ trộm cười: “Dì, dì thích ngôi sao nào?”

“Lên TV ai cũng đẹp cả.” Dì Cao nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Nhưng dì thích kiểu nhẹ nhàng ngoan ngoãn.”

Ba Cố khẽ cười: “Khó trách em thích Dật Nhĩ, nếu Dật Nhĩ lớn hơn một chút thì cũng rất xứng đôi với Tự Án.”

Cố Dật Nhĩ run lên, Cao Tự Án thích chính là kiểu diện mạo yêu nữ như Chử Úy, cho dù cô và anh có cùng tuổi anh cũng không thể nào coi trọng cô.

Dì Cao cười: “Đây không phải là tình tiết trong phim truyền hình sao? Nhưng mà em vẫn thích Dật Nhĩ làm con gái em hơn, dù thế nào thì con dâu vẫn hướng về chồng nó, không cùng một lòng với em được.”

“Tìm một người tính cách tốt là có thể cùng một lòng với em.”

“Anh thật quá ngây thơ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không có đơn giản như anh nghĩ vậy đâu.”

Quả thật là ba Cố không hiểu, gật đầu phụ họa: “Được rồi, nhưng mà so với mấy minh tinh, anh càng hy vọng Tự Án có thể tìm một người vợ hiền có thể trợ giúp cho sự nghiệp của nó, như vậy sau này nó tiếp quản công ty cũng có thể nhẹ nhàng một chút.”

Dì Cao nhướng mày: “Tự Án nói nó muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, công ty chỉ là tạm thời quản lý thay Dật Nhĩ thôi, chờ con gái có thể một mình đảm đương thì sẽ trả lại cho Dật Nhĩ.”

“Dật Nhĩ là con gái, anh không muốn con sau này vất vả như vậy.” Ba Cố nhẹ nhàng nhíu mày.

“Có lẽ Dật Nhĩ ưu tú hơn so với anh tưởng tượng thì sao, hiện tại còn đang đi học đã giúp anh có mặt mũi như vậy, ai biết về sau tiểu Cố tổng có thể vượt qua lão Cố tổng không?” Dì Cao cười trêu chọc.

“Anh già như vậy sao?”

“Già hơn em.”

Hai vợ chồng đấu khẩu, nhưng đối thoại lại làm Cố Dật Nhĩ nổi hết cả da gà.

“Con đi gọi điện cho anh nhờ anh xin chữ ký giúp con.” Cô vội tìm cái lý do chuồn đi.

Cô đi đến chỗ huyền quan gọi điện thoại cho Cao Tự Án.

Bên kia chuông vang lên thật lâu mới có người nhận, trong điện thoại truyền đến giọng nói mơ hồ của Cao Tự Án: “Alo?”

Ngữ điệu nói chuyện của anh lúc nào cũng bình tĩnh ôn hòa, rất ít khi không đứng đắn thế này.

“Anh, bao giờ thì anh về?”

Bên kia sửng sốt một chút, a một tiếng: “Là em gái à?”

Anh rất ít khi gọi cô là em gái, bình thường đều trực tiếp gọi tên.

“Là em, bao giờ thì anh về? Cả nhà đang đợi anh về ăn cơm đây.”

“Xin lỗi, bên này đột nhiên có việc, phải uống rượu với mấy lãnh đạo của đài truyền hình, buổi hẹn đêm nay anh không thể đến được rồi.”

Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên giao thừa cũng gọi là hẹn hò sao?

Cố Dật Nhĩ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại có chút tức giận: “Sao anh không nói sớm! Hại cả nhà chờ mất công!”

“Là anh sai, ngoan, đừng nóng giận.” Cao Tự Án thấp giọng cười, “Anh mua quà xin lỗi em được không?”

“… Quà gì?” Vật chất có thể khiến con người ta khuất phục.

“Em muốn cái gì? Trang sức? Hay là son môi? Hoặc là túi xách?”

Cố Dật Nhĩ có chút cạn lời: “Em còn chưa thành niên đâu, anh tặng em cũng không dùng được.”

Cao Tự Án cười ngọt ngào: “Vậy em cứ từ từ suy nghĩ đi, nghĩ được rồi thì nói với anh.”

Cố Dật Nhĩ không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác anh cô hôm nay cực kỳ lẳng lơ.

Lúc này bên kia đang yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ, rất quen thuộc, uyển chuyển thanh thúy.

“Cao tổng trốn ở nơi này để ve vãn đánh yêu với em gái nào thế?”

“Chử tiểu thư rất tò mò sao?”

Cô chỉ nghe được một câu như thế sau đó điện thoại lập tức bị cắt đứt.

Được lắm, dám lợi dụng cô.

Cố Dật Nhĩ cắn răng, quyết định phải làm thịt anh một phen, chọn cái gì thật đắt bắt anh mua cho mình.

Trở lại bàn ăn, Cố Dật Nhĩ nói thẳng: “Anh có việc không về được, chúng ta ăn thôi.”

Dì Cao có chút không vui: “Có thể có chuyện gì còn quan trọng hơn cả nhà vây quanh ăn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa chứ? Đứa nhỏ này thật chẳng biết phân biệt trường hợp gì cả.”

“Có lẽ bên kia nó tạm thời chưa thể về được.” Ba Cố giải thích giúp anh, “Bởi vì chuyện hợp tác, dạo này thường xuyên phải tiếp đón một vài lãnh đạo cao cấp, cũng có khả năng là bị giữ chân lại một chút.”

Cố Dật Nhĩ bĩu môi, anh có chỗ nào là bị giữ lại, rõ ràng là cam tâm tình nguyện.

***

Buổi biểu diễn tất niên đã bắt đầu rồi.

Cơm nước xong, Cố Dật Nhĩ bê một đĩa trái cây dì Cao đã gọt sẵn, lại cầm một chai đồ uống ngồi ở trên sô pha chuẩn bị bắt đầu hưởng thụ.

“Nếu mệt thì đi ngủ sớm một chút nhé, đừng cố chấp thức làm gì.”

Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Hai người cũng đi ngủ sớm một chút đi ạ.”

Ba Cố xoa xoa đầu cô: “Sáng mai ba với dì con muốn đi đến nhà mẹ đẻ của dì, con muốn đi cùng không?”

Cố Dật Nhĩ cúi đầu, thanh âm có chút buồn: “Không đi, hai người đi là được ạ.”

Cô tiếp nhận dì Cao và Cao Tự Án, lại trước sau không thể thân thiết được với ‘bà ngoại’ luôn dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn cô, chân tình quá ít, lợi ích quá rõ ràng.

Nếu ba ba không phải rùa vàng trong mắt họ, khả năng cô cũng chỉ là đứa con chồng trước bị ghét bỏ mà thôi.

Cô vẫn luôn được ngâm mình trong vại mật lớn lên, người khác nếu không muốn thật tình đối với cô, cô cũng sẽ nửa phần không chịu trả giá.

Ngay cả đối với mẹ ruột của cô cũng là như vậy.

Ba Cố không trách cô: “Vậy ngày mai chúng ta không gọi con dậy, dì giúp việc cũng nghỉ, trong nhà chỉ có một mình con, đồ ăn trong tủ lạnh có sẵn, hoặc là ra ngoài ăn cũng được, nhưng phải đến chỗ sạch sẽ ăn nhé.”

“Con biết rồi.” Cố Dật Nhĩ nghe lời gật đầu.

Ba Cố do dự trong chốc lát, còn nói thêm: “Mẹ con Nguyên Đán cũng có một mình, hoặc là con có thể…”

“Không cần.” Cố Dật Nhĩ ngắt lời ông, “Con ở một mình cũng tốt hơn ở cùng bà ta.”

“Được rồi.” Ba Cố than một tiếng rồi cũng không tiếp tục khuyên cô.

Phòng khách to như vậy chỉ còn lại một mình cô, thứ duy nhất làm bạn với cô là con gấu bông siêu lớn 1m8 nằm trên sô pha.

Múa mở màn đã kết thúc, bây giờ đến tiết mục hát thứ hai.

Cố Dật Nhĩ một bên xem TV, một bên dùng điện thoại lướt Weibo, thi thoảng lấy một miếng trái cây đưa vào miệng, cuộc sống rất hưởng thụ.

Bên trong nhóm lớp rất náo nhiệt, mọi người đang phát bao lì xì, chỉ là số tiền rất nhỏ, mấy mao hoặc một đồnng, coi như là đua tốc độ tay làm việc vui.

Có người oán giận buổi biểu diễn năm nay quả nhiên rất nhàm chán.

“A a a tớ đang ở sân vận động này! Siêu nhiều minh tinh!”

Bỗng nhiên một tin tức khiến nhóm lớp trong nháy mắt nổ tung.

“Có ca ca của tớ không!?!”

“Mau chụp một tấm đi!”

“Hâm mộ phát khóc, tớ đến cái vé cũng không mua được.”

Sau đó vèo một chút, một video ngắn rất nhiều tạp âm được gửi đến.

“Tớ vừa mới chụp được Chử Úy, tiết mục tiếp theo chính là cô ấy!”

Cho dù là clip chất lượng thấp nhưng gương mặt minh diễm động lòng người vẫn mỹ mạo kinh người như bình thường, không hề thua kém nhan sắc trên màn hình TV độ phân giải cao.

“Vãi! Thật sự là quá đẹp!”

“Mẹ nó đây là chênh lệch giữa minh tinh và người qua đường sao?”

“Giữa tớ và Chử Úy cách nhau khoảng 50 nữ minh tinh nữa.”

Cố Dật Nhĩ cũng cảm thán, nếu Chử Úy thật sự làm chị dâu cô thì về sau cô cũng nên cố gắng tránh đi thì hơn.

Không có so sánh thì không có thương đau.

“Cố đại hoa khôi nhà chúng ta cũng không kém mà @Cố Dật Nhĩ!”

Cố Dật Nhĩ sa mạc lời, quyết định giả chết.

Ai ngờ rất nhanh đã bị người ta vạch trần: “Đồng chí hoa khôi, cô đoạt bao lì xì nhanh lắm mà, @ cậu cứ giả chết đi.”

Không để ý tới, tiếp tục giả chết.

Mọi người lại @ cô trong chốc lát, phát hiện cô sống chết không ra thì cũng thay đổi đề tài này đi.

“Năm nay bờ sông Tĩnh Giang có pháo hoa, các cậu có định đi xem không?”

“Không đi, pháo hoa chưa kịp xem đã chết trong biển người.”

“Mỗi năm pháo hoa cũng chỉ có thế, còn không bằng ở nhà chơi Liên Minh Huyền Thoại.”

“Cậu cẩn thận đấy, hôm nay là giao thừa, học sinh online nhiều lắm, coi chừng bạch kim lại biến thành bạc trắng.”

“Các cậu không xem tin tức à? Năm nay toà thị chính cố ý mua pháo hoa mới nhất từ nước ngoài, trước đây cũng chưa có đâu.”

“Nhưng cũng không thể nào còn đẹp hơn thế vận hội Olympic Bắc Kinh đâu đúng không.”

“Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, nhất định là đẹp, lại nói pháo hoa của thế vận hội Olympic Bắc Kinh không phải cũng là mua từ nước ngoài sao?”

Trong TV Chử Úy đang hát nhép, tuy rằng cô ấy hôm nay mặc váy công chúa, trang điểm thanh xuân động lòng người nhưng cũng không che dấu được sự thật là cô ấy hát nhép.

Nam minh tinh đang nắm tay cùng cô ấy biểu diễn cũng là hát nhép.

Làm diễn viên cũng không thể yêu cầu quá cao, nhưng Cố Dật Nhĩ cũng chả còn muốn xem nữa rồi.

Đột nhiên cô nghĩ, thà rằng đi Tĩnh Giang xem pháo hoa đi.

Nói đi là đi, cô chạy nhanh lên lầu về phòng thay quần áo, cầm di động rồi đeo cái túi nhỏ mang theo những thứ cần thiết ra cửa.

Cố Dật Nhĩ mới vừa ra cửa, trong khu biệt thự đen nghìn nghịt một mảnh, hoàn toàn bất đồng với trong nhà đèn đuốc sáng trưng.

Cô lấy di động ra xác nhận đã bật chức năng báo nguy khẩn cấp, nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng loạn.

Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra với phụ nữ, tuy rằng hiện tại cũng chưa phải là muộn lắm nhưng rốt cuộc cũng là buổi tối, không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm.

Trong lúc cô do dự rốt cuộc có nên đi Tĩnh Giang xem pháo hoa hay không thì tiếng chuông di động vang lên.

Cô hoảng sợ vội vàng bắt máy.

“Alo, Nhĩ Đóa, cậu ở đâu?” Là giọng của Tư Dật.

Không biết tại sao, trái tim vừa xong còn nhảy lên không ngừng lập tức mềm mại hẳn xuống.

“Ừ.” Cô nhẹ giọng đáp.

“Có muốn đi xem pháo hoa không?” Bên kia dừng một chút, “Tớ đi một mình chả có gì vui.”

Cô không kìm được nội tâm nhảy nhót nhưng lại có chút kiêu ngạo: “Vậy cậu có thể tìm bọn Nhị Canh mà.”

“Nam sinh hẹn nam sinh đi xem pháo hoa, quá ghê tởm.” Ngữ khí Tư Dật thực khó xử.

“Vậy, cậu tìm Tôn Yểu cũng được.”

“Sao tự nhiên lại nhắc đến cậu ta?”

Cố Dật Nhĩ trầm mặc không nói chuyện.

Tư Dật tựa hồ có chút bất đắc dĩ: “Tớ chỉ muốn tìm cậu, cậu nhất định cứ phải bắt tớ nói thẳng ra à?”

“Được rồi, thật là chẳng có cách nào với cậu.” Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu nhìn trời, “Cậu ở đâu?”

“Tớ đang ở nhà, giờ chắc đang tắc đường lắm, tớ định đi xe đạp qua đón cậu, cậu chờ một lát.”

Cố Dật Nhĩ a một tiếng: “Nhưng mà xe của tớ ở nhà anh trai tớ mất rồi.”

“Thế cậu đi xe công cộng đi.”

(Ở nước ngoài hay có kiểu cho thuê xe đạp công cộng)

Tĩnh Giang và hoa viên Phù Dung tương đối gần, Tư Dật lại đây đón cô còn phải vòng thêm một vòng, Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ, nói: “Để tớ đến tìm cậu, thuận tiện lấy xe đạp luôn, dù sao tớ vẫn cầm chìa khóa nhà anh tớ.”

“Cậu đi một mình không an toàn.” Tư Dật quyết đoán từ chối phương pháp này.

Cố Dật Nhĩ nhìn thời gian: “Bây giờ vẫn còn tàu điện ngầm, tớ ngồi tàu điện ngầm, cậu đến trạm tàu điện ngầm chờ tớ được không?”

“Cũng được, cậu chú ý an toàn.”

Cố Dật Nhĩ chưa từng hưng phấn như vậy, trốn cha mẹ buổi tối chuồn ra ngoài chơi cảm giác vừa kích thích lại sợ hãi.

Ngồi trên tàu điện ngầm mà chân còn không nhịn được run run.

Hôm nay giao thừa, phố buôn bán kia người xe đặc biệt nhiều, trong tàu điện ngầm lập tức nhét chật ních người, khiến Cố Dật Nhĩ lập tức tràn ngập cảm giác an toàn.

Xuống tàu điện ngầm, Cố Dật Nhĩ vừa ra đã nghe thấy có người gọi cô: “Nhĩ Đóa.”

Dưới ánh đèn đường, Tư Dật mặc áo lông vũ dựa vào lan can vẫy vẫy tay với cô.

Dưới ánh trăng mông lung, trên gương mặt thanh tuấn của cậu treo nụ cười nhàn nhạt khiến người không dời mắt được.

Cô đi đến trước mặt cậu, có chút do dự: “Cậu chờ có lâu không?”

“Không, tớ vừa đến thôi.” Tư Dật cười cười, “Hôm nay cậu mặc đẹp quá.”

Trước khi ra cửa một phút bỗng nhiên về phòng thay quần áo.

Là phong cách em gái mềm mại mà cậu thích.

Cố Dật Nhĩ hừ một tiếng: “Tùy tiện mặc thôi.”

Tư Dật giả vờ kinh ngạc: “Tùy tiện mặc cũng đẹp thế này, không hổ là tiên nữ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play