Lưu Chính Minh một kiếm bức lui mấy chục tên Đại Đấu sư, rồi phi thân lên không trung. Từng bước từng bước một dẫm tại không khí như trên đất bằng.
Nhìn thấy cảnh đấy, cả Lệ gia trợn tròn mắt, đặc biệt là Lệ Quang bây giờ cũng không thể tin được, kinh nghi bất định:
“Không thể nào? Ngự không? Không, chắc chắn đây là một loại chướng nhãn thuật. Tất cả lao lên, hắn đã dùng đến ngự không nghĩa rằng giờ hắn đã tiêu hao sắp hết rồi, giờ là thời cơ của chúng ta.”
Nói rồi Lệ Quang cầm kiếm phi người lên không trung, cả thanh trường kiếm toả ra từng hơi nóng khủng khiếp, bộc phát sức mạnh tựa núi lửa phun trào. Thấy vậy các thành viên Lệ Gia còn lại cũng giơ đao, kiếm hướng về phía trên, mong muốn hợp sức một lần giết chết Lưu Chính Minh.
Ngay tại thời khắc Lệ Quang vọt đến trước mặt Lưu Chính Minh, hắn đang định vung kiếm lên, thì đột nhiên Lưu Chính Minh động.
Lệ Quang ngay lập tức thấy không gian xung quanh tựa như chậm lại, cảm giác như mình lâm vào vũng bùn đồng dạng. Ngay tại lúc này, Lưu Chính Minh xuất kiếm. Kì lạ là lần kiếm xuất này không chỉ có cuồn cuộn kiếm ý mà còn mang theo một loại ý cảnh.
Thời gian kiếm ý!
“Thuỳ năng thư các hạ,
Bạch thủ Thái huyền kinh.”
Từng đợt hồi ức phản chiếu lại trong đầu Lệ Quang, từ khi hắn xuất sinh đến bây giờ tựa như phim tua chậm. Một cảm giác vô cùng kỳ lạ đang bao phủ lấy hắn.
“Vậy ra... đây là cái chết sao?” Hắn chỉ kịp thì thào câu cuối cùng đã bị Viễn Xạ kiếm đâm xuyên mi tâm, tầm mắt hắn ngay lập tức trở nên đen kịt, đôi mắt vô hồn không còn tiêu cự.
Chứng kiến Lệ Quang một đòn bị đánh chết, tất cả Lệ Gia đang xông lên đều sinh ra cảm giác hoảng sợ, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, tất cả vẫn hướng về Lưu Chính Minh thi triển đấu kỹ.
Giờ phút này Lưu Chính Minh đã thoát khỏi trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, đôi mắt hắn giờ phút này xoay chuyển không ngừng, tựa như nắm vững vạn vật.
Lưu Chính Minh nhấc tay lên, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông đơn giản, nhưng giờ đây, dưới sự gia trì của Thời Gian kiếm ý, đã trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Từng thanh kiếm dưới sự điều khiển của Lưu Chính Minh bay toán loạn, thoắt ẩn thoắt hiện, tạo thành một mảnh tựa như thời gian ngưng đọng.
Bước vào trận địa của Vạn Kiếm Quy Tông, từng tên Đại Đấu sư của Lệ gia như sa vào vũng bùn lầy, không thể tiến được thêm bước nào, đừng nói tung chiêu.
Lưu Chính Minh thấy vậy, cầm Viễn Xạ Kiếm quét nhẹ một cái, một luồng kiếm khí kinh người lấy chấn động có thể nhìn bằng mắt thường dần dần rộng ra, và cắt xuyên thân thể từng người một.
Toàn bộ chết hết.
Lưu Chính Minh lấy thân Đại Đấu sư tứ tinh chiến trăm tên Đại Đấu sư khác, đồng thời cũng có Đại Đấu sư cửu tinh đỉnh phong, thuận lợi tiến vào Đại Đấu sư cửu tinh, cũng lĩnh ngộ ra được Thời Gian kiếm ý.
Hắn bèn mở lại giao diện hệ thống:
“Thông tin nhân vật
Kí chủ: Lưu Chính Minh ( chưa có danh xưng).Trạng thái: 100%
Acc( Độ chính xác+ khả năng quan sát + crit): 48400
Def ( Cường độ thân thể, phòng ngự): 11999.
Túi đồ: 2364000 HTT, 5 lần rút thưởng Đồng,5 lần rút thưởng Bạc, 4 lần rút thưởng Vàng”
Nhìn đến điểm thuộc tính thân thể về sau, ngay cả chính Lưu Chính Minh cũng giật mình. Ngoạ tào, với thuộc tính thân thể thế này thì chắc là Đấu Linh cũng lắm cũng chỉ thế thôi.
Suy nghĩ một chút, đây cũng là thành quả khi giết chết hơn trăm tên Đại Đấu sư mà, đủ đến khiến cho cảnh giới của hắn vượt lên đến Đại Đấu sư cửu tinh, thậm chí ngay cả số lượng HTT giờ cũng đã nhiều khủng khiếp rồi. Không phải lần nào cũng có cơ hội như thế này, dù sao hơn trăm tên Đại Đấu sư, đặt tại một gia tộc kiểu Lệ Gia thì cũng đạt được tới mức thương gân động cốt rồi, không biết bao lâu mới khôi phục được.
Thấy hắn có vẻ lâng lâng, hệ thống quyết định lại đi ra gõ một chút:
“Không có tiền đồ! Mới chỉ hơn hai triệu HTT mà đã đem ngươi như thế này rồi. Ngươi phải biết được rằng giá trị của một đỉnh cấp công pháp Thiên cấp giá đã cán mốc 10 vạn, lấy Tinh cấp giá cán mốc trăm vạn, mà 200 vạn dù trông nhiều cũng chỉ đủ hai bộ Tinh cấp đỉnh phong công pháp thôi.”
Lưu Chính Minh cái lại:
“Dù sao đấy cũng là số lượng tương đương đánh chết hai tên Đấu Vương cộng lại đấy, ngươi bảo ta không vui làm sao được?”
“Cũng có lý.” Hệ thống trầm ngâm, sao đó bĩu môi:
“Mỗi hai tên Đấu Vương? Tầm mắt hạn hẹp.”
Lưu Chính Minh không rảnh quan tâm tới hệ thống, dù sao hắn cũng đã biết tính con hàng này, thuộc cái thể loại mắt cao hơn trời, Đấu Đế trong mắt hắn còn không là cái đinh gì, huống chi Đấu Vương? Mà xem ra người ta đúng là có loại này bản sự, nhưng mình thì lại không a.
Gạt bớt một chút suy tưởng lung tung, hắn hơi tò mò nhìn qua một mục mới xuất hiện: [ Ý Cảnh ]
“ Thời Gian Kiếm ý ( nhất đoạn)
Năng lực: Tiến thoái nhanh chậm.”
Lưu Chính Minh thấy vậy bắt đầu nhớ lại những gì hắn đã học trong [ Luyện Kiếm Quyết], là rằng kiếm ý phân cửu đoạn, thể hiện uy lực cùng mức độ lĩnh ngộ của người sử dụng. Sau kiếm ý cửu đoạn chính là có rất nhiều phương án tu luyện kiếm, nhưng được phân chia thành hai nhóm chính:
Kiếm mệnh cùng nguyên lực. Kiếm mệnh chính là lấy linh hồn tương dung với kiếm, từ đó chia ra làm tam hồn thất phách, Nhân Kiếm hợp nhất, lấy kiếm làm mệnh, trong trạng thái này thì nếu tu luyện đạt được đến khi Nguyên Anh thì Nguyên thần sẽ có hình kiếm.
Cách thứ hai là chỉ đơn giản vận dụng kiếm để xử xuất nguyên lực, rồi cuối cùng đạt được tới lĩnh vực.
Thực ra mà nói thì kiếm ý cửu đoạn về sau thăng lên thẳng lĩnh vực luôn cũng được, dù sao thì nguyên lực cấu tạo nên lĩnh vực, khiến cho yêu cầu nhất định xuất hiện lĩnh vực thì bên trong đã có nguyên lực rồi.
Mỗi cách đều có nét đặc sắc riêng, chủ tu nguyên lực sẽ khiến cho việc mất đi kiếm thì trên căn bản là sẽ cũng không tổn hại quá nhiều lực chiến đấu, vì đối với người chủ tu áo nghĩa thì về căn bản kiếm chỉ là một loại công cụ mà thôi.
Ngược lại thì tu kiếm gắn liền với mệnh mới chính xác là cầm kiếm như là một bộ phận thân thể của chính mình, vô pháp tách rời, khiến cho tu luyện giả này cực dễ tiến vào trạng thái Nhân Kiếm hợp nhất. Tuy chủ tu phương hướng này thì vô cùng có lợi trên con đường kiếm đạo, nhưng lại dễ dàng lâm vào trạng thái kiếm huỷ người vong, phục thuộc rất nhiều vào kiếm.
Tất nhiên kiếm ở đây không để chỉ kiếm trong tay, rất nhiều cao thủ Mệnh kiếm hoàn toàn không cần sử dụng kiếm song vẫn sử dụng Lĩnh vực như bình thường, đó chính vì Kiếm đã gắn với họ rồi, bất di bất dịch. Cái mà họ tu chính là thuần tuý Kiếm đạo.
Tuy thể nhưng những kiếm tu chủ tu Mệnh kiếm luôn luôn phải cảnh tỉnh bản thân, phân biệt rõ mình là Kiếm chủ hay mình là Kiếm nô.
Kiếm chủ là gì? Là chính mình làm chủ được thanh kiếm, thông thường chính là Hữu Tình đạo.
Đao kiếm vô nhãn, Kiếm nhạn vô tình. Đây chính là những nét đặc trưng của kiếm. Đó cũng là lý do những kiếm tu mệnh kiếm thường cẩn thận với Vô Tình đạo, vì họ rất dễ sa vào trở thành Kiếm nô, trong đầu suốt ngày chỉ có Kiếm, đó đã không còn là Kiếm Chi Đại Đạo nữa.
Đối với Lưu Chính Minh mà nói, đạt đến bước này vẫn còn vô cùng xa nên hắn cũng chưa suy nghĩ nhiều, ngược lại hỏi hệ thống xem vấn đề này có cách giải quyết không hay là phương án nào không.
Với mỗi lần hỏi, hệ thống chỉ bảo trì nụ cười mỉm thần bí chứ nhất định không trả lời. Đối với việc này Lự Chính Minh căn bản không có cách nào, ai bảo nhân gia là hệ thống chứ.
Lưu Chính Minh đang nhớ lại kiến thức được ghi trong Luyện Kiếm Quyết, bất chợt một âm thanh vang lên.
“Keng! Kí chủ khai mở kiếm ý cảnh, [Luyện Kiếm quyết ] đã mất đi tác dụng vốn có, bị [Hỗn Chân Công] thôn phệ.”
“Keng! Năng lượng tiến hoá không đủ, [Hỗn Chân công ]vẫn tại Hoàng cấp trung phẩm.”
“Luyện hoá [ Luyện Kiếm quyết ] mang cho ký chủ một thẻ thăng cấp 3 thành kiếm ý. Phải chăng sử dụng ngay?”
“Dùng!” Lưu Chính Minh không chút nào do dự lựa chọn. Chỉ trong giây lát hắn như lâm vào một tràng cảnh kỳ diệu, khiến cho cảm nhận của hắn về Thời gian kiếm ý càng thêm sâu sắc, nhất thời vượt qua mấy trở ngại.
“Đinh! [ Thời gian kiếm ý ( nhất đoạn) ] biến đổi thành [ Thời gian kiếm ý (tứ đoạn)]
Lưu Chính Minh cảm nhận đến Thời gian kiếm ý bốc lên tại Viễn xạ kiếm đã tăng lên vô cùng đáng kể, kết hợp với Vạn Kiếm quy tông thì hoàn toàn tựa như đồng dạng một thể loại Lĩnh vực.
Tâm niệm nhất động, hắn ngay lập tức xem xét về hai loại kỹ năng.
“Lý Bạch Kiếm Pháp (Đăng Phong Tạo Cực) “
“Vạn Kiếm Quy Tông ( Lô Hoả Thuần Thanh)”
“Xem ra trận chiến này ta thu hoạch được nhiều hơn ta nghĩ, bước tiếp vây cũng nên có nhiều chiêu thức hơn nhỉ, bây giờ ta hoàn toàn đủ tiền để mua mà.” Lưu Chính Minh nghĩ thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT