Editor: Xi + Beta: Hy
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
Phong Tịch ngẩng đầu nhìn gương mặt xa lạ non nớt ở đối diện.
Lạc Thanh Mâu và Cố Thanh Mâu! Hai người cùng lắm cũng chỉ khác nhau có mỗi họ, thế nhưng...
Không đúng, người kia đã chết, anh ta đã nhìn thấy thi thể của cô. Thanh Mâu đứng trước mặt anh ta bây giờ chỉ là một cô gái hoàn toàn xa lạ mà thôi, không phải Thanh Mâu trước kia của anh ta. Phong Tịch cảm thấy khổ sở cùng đau đớn tràn đầy trong lồng ngực, không cách nào thốt lên lời.
"Xin lỗi, do tôi thất lễ. Sẽ không dọa cô chứ?" Đôi mắt Phong Tịch nhìn chằm chằm Cố Thanh Mâu, cuối cùng cũng mở miệng. Có lẽ do đã uống quá nhiều rượu nên giọng anh ta có chút khàn, vừa đứng lên thì thân thể đã lảo đảo không vững. Cố Thanh Mâu gần đó phải nhanh nhẹn đỡ lấy Phong Tịch mới giúp anh ta tránh khỏi nguy cơ ngã khụy xuống sàn nhà.
"Không đâu." Cố Thanh Mâu lắc đầu, dìu Phong Tịch lên ghế sofa ngồi rồi đưa chai nước cho anh ta súc miệng.
Đối với Cố Thanh Mâu, Phong Tịch bây giờ cực kỳ xa lạ. Trong trí nhớ của cô, Phong Tịch là một người đàn ông trưởng thành, ít nhất khi đối mặt với những tình huống thế này thì cũn tự biết bảo vệ bản thân, hiểu rõ bản thân đang ở tình trạng nào. Phong Tịch hát rất hay, diễn cũng rất nhập vai. Bản thân anh cũng ít khi uống rượu, chí ít... nếu có thì cũng không uống say đến mức đứng không vững như thế.
Nhưng tình huống bây giờ thì anh ta chẳng giống trước kia chút nào.
"Phong..." Cố Thanh Mâu vốn định gọi thẳng tên anh ta, có điều lời đến cổ họng thì cảm thấy không thích hợp cho lắm. Cô ngập ngừng trong phút chốc rồi tiếp tục nói.
"Phong tiên sinh, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Phong Tịch không trả lời Cố Thanh Mâu.
Anh ta cầm chai rượu trên bàn, có lẽ vẫn muốn uống thêm vài ly nữa, nét mặt có chút tiều tụy.
"Không phải vì đến chết cũng không dám nói ra sao." Cố Ẩn lên tiếng, anh thân mật đặt ly nước trái cây trước mặt Cố Thanh Mâu. Thường ngày cô vẫn không thích uống rượu. Anh liếc Phong Tịch một cái, không biết làm thế nào, đành phải kể cho cô.
"Tên này thích một cô gái đã rất nhiều năm. Ban đầu, nó lo cô gái kia không thích nó, sợ sẽ làm quan hệ giữa hai người họ đổ vỡ nên không tỏ tình với cô ấy. Sau đó thì... cô gái kia thích một người đàn ông khác, đồng ý làm bạn gái của hắn ta. Phong Tịch thấy vậy nên càng muốn chôn sâu tâm tư của mình trong đáy lòng, không bao giờ kể về bí mật này với ai nữa. Nhưng mà về sau thì..." Giọng nói Cố Ẩn ẩn chứa sự tiếc nuối, lắc đầu.
“Cô gái kia bị cư dân mạng ném đá, khinh miệt, có lẽ quá tuyệt vọng dẫn đến tự sát. Bí mật này của Phong Tịch, cô gái kia nhắm mắt xuôi tay rồi cũng không biết được! Thanh Mâu có biết cái cảm giác này hay không, cảm giác ân hận đó... Trên đời này không có thuốc hối hận, em còn nhỏ nên có thể vẫn chưa hiểu được điều này." Cố Ẩn xoa đầu Cố Thanh Mâu, đương nhiên vẫn coi Cố Thanh Mâu là đứa trẻ chưa lớn, tiếp lời.
"Trên thế giới này, nhiều chuyện cũng tương tự như vậy. Em không nói, người khác mãi mãi sẽ không biết được. Đến cuối cùng, người hối hận lại là chính bản thân mình... Cho nên, Thanh Mâu à! Về sau, nếu em có thích ai, nhất định phải nhớ: đừng sợ, hãy chủ động nói ra. Anh sẽ mãi là người bảo vệ em khỏi bão táp, sẽ luôn ở sau em. Dù em có thất bại thế nào đi chăng nữa, em vẫn có thể về bên chúng ta, được không?" Cố Ẩn ra vẻ là một người từng trải, dạy dỗ Cố Thanh Mâu. Nói xong, anh đứng dậy, giật lấy chai rượu trong tay Phong Tịch.
"Phong Tịch, cậu tỉnh táo một chút đi. Không phải cậu đã kể cho tôi rằng cô ấy là người tuyệt vời nhất rồi à. Cô ấy tích cực nỗ lực, bất kể có là khó khăn gì nữa, cô ấy đều sẽ không dễ dàng buông tay, không dễ dàng tuyệt vọng. Cậu muốn cô ấy thấy bộ dáng này của cậu lắm sao? Cậu sa sút tinh thần, mệt mỏi sống qua ngày, cái thái độ này của cậu, có thể coi là đã phủ nhận tất cả những cố gắng trước kia của hai người rồi!" Cố Ẩn nói, từng câu từng chữ đều như đâm thẳng vào tim đối phương.
"Phong tiên sinh, tôi nghĩ... Cô gái kia, có lẽ rất hy vọng anh có thể thay cô ấy bước tiếp như hai người đã từng làm." Cố Thanh Mâu đặt tay lên vai Phong Tịch, không biết câu nói của cô có làm kích thích Phong Tịch hay không mà anh ta lại trở nên trầm mặc không trả lời, chỉ cúi thấp đầu.
Xem ra là đang... bình tĩnh suy nghĩ lại.
Cố Thanh Mâu làm như không có chuyện gì, ngồi trên ghế sofa dùng bữa. Căn phòng này rất lớn, có đủ thể loại giải trí. Chỉ có điều đối với mấy thứ tiêu khiển này, những người bên trong căn phòng chẳng có ai là hứng thú cả.
Bên cạnh căn phòng còn có một gian phòng bé hơn, kế đó là một cái bàn tròn với những món ăn bắt mắt, nhìn trông rất sang trọng. Cố Ẩn đến đây một phần là vì điều này.
"Thanh Mâu, thức ăn ở đây rất ngon đó. Nào, bù lại cho những ngày tháng ròng rã chịu khổ cực trong rừng của em." Anh hai Cố Ẩn đứng dậy, đưa Cố Thanh Mâu vào trong phòng. Mở cửa ra, trên bàn đã bày đủ loại thức ăn được trang trí khéo léo tinh tế, đồ ăn không quá nhiều nhưng màu sắc hương vị đều đủ. Đứng sau là những nhân viên bồi bàn, bọn họ thấy Cố Thanh Mâu và những người khác đến thì kéo ghế ra, làm động tác mời ngồi.
Đến lầu Tiên Phẩm để ăn cũng gọi là đam mê theo đuổi ăn uống rồi, như vậy thì có thể thưởng thức những món ăn rất ngon miệng ở đây.
Mọi người bắt đầu thưởng thức mỹ thực, bồi bàn đứng sau hầu hết là bê đống bát đĩa bẩn đi hoặc mang đồ ăn tới.
Cố Thanh Mâu gắp một miếng thịt nướng lên đưa vào miệng. Miếng thịt giòn tan, độ mềm dai vừa đủ, cực kỳ ngon miệng. Đã thế còn mang một mùi hương thơm phức. Không hiểu sao mà thức ăn nơi đây luôn khác với bên ngoài, mùi vị luôn luôn đặc biệt như thế nữa!
Từ đầu đến cuối không có phút nào là Phong Tịch yên lòng cả. Mỗi khi Cố Ẩn gọi tên Cố Thanh Mâu, anh ta lại bất giác ngước mắt nhìn về phía cô, sau đó thì thất vọng tràn trề.
Bàn ăn khá lớn nhưng vẫn còn thừa một chỗ trống, hiển nhiên là vẫn còn có người chưa đến.
Cố Ẩn nhìn nhìn cánh cửa rồi cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị ấn gọi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Có người dùng thẻ mở cửa ra, thong thả chậm rãi đi vào phòng nhỏ.
Mọi người không nhịn được, bỏ hết đồ trong tay xuống, nhìn ra phía cửa. Bóng người thon gọn cao ráo dần dần xuất hiện, anh mặc quân phục, có lẽ là rất vội nên chưa kịp thay bộ đồ khác. Đôi mắt phượng của anh sắc sảo, vóc dáng đẹp mắt, chỉ có điều khí chất quá nghiêm túc. Môi mỏng khẽ mím lại, nhìn mọi người trong phòng, anh khẽ mở miệng.
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Bịch..." Tay Cố Thanh Mâu run lên, thức ăn rơi xuống mặt đất.