"Từ trước đến nay tôi vẫn luôn hiểu chuyện, sẽ không bao giờ phụ lòng tốt của người khác."
Giọng điệu Cố Thanh Mâu nhẹ nhàng bình thản, tựa như cô cảm thấy mình không làm gì sai cả. Cô xoay người nhìn sang Cố Thanh Yến, khoanh tay tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
"... Tôi thực sự là bất đắc dĩ mới làm thế. Nếu như chị đã muốn thay tôi chịu tội, tôi đây đành phải hiểu chuyện mà hoàn thành giúp chị thôi. Nếu không lại... uổng phí dụng tâm của chị, tôi sẽ vô cùng áy náy nha!"
Cố Thanh Yến sao lại không hiểu dụng ý của Cố Thanh Mâu được. Vẻ mặt cô ta lập tức biến đổi, ngây người đứng im một chỗ; trong phút chốc không biết phải làm gì. Cô ta thực sự không hiểu Cố Thanh Mâu đang bị cái gì kích thích; từ sau khi trở về, con nhỏ này bắt đầu hành sự vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô ta. Lúc nói chuyện hay làm việc đều vô cùng tùy hứng, hoàn toàn không dùng cách bình thường để suy nghĩ như trước. Hành động còn chẳng để ý đến cái gọi là 'hậu quả'.
Cô ta thậm chí còn không thể nào dùng tư duy của người bình thường để suy đoán hành động kế tiếp của Cố Thanh Mâu. Giống như bây giờ vậy, người trong sạch không phải sẽ thanh minh là mình không làm sai à? Hoặc là sẽ tức giận vì bị người khác đổ oan chứ. Dù là dùng cách nào trong hai phương án trên đi nữa thì cũng như càng đổ thêm dầu vào lửa, chết nhanh hơn mà thôi. Điều đó lại còn khiến chính mình trở nên bối rối.
Nhưng mà... hết lần này đến lần khác, Cố Thanh Mâu chẳng bao giờ làm như vậy.
Cố Thanh Yến đứng trước mặt Cố Thanh Mâu nhìn cô chằm chằm. Trong đầu luôn tự hỏi, không phải đầu óc của Cố Thanh Mâu có vấn đề chứ!?
"Chị Thanh Yến, chị nhìn tôi làm gì vậy..." Cố Thanh Mâu nhìn Cố Thanh Yến đang bất động đứng yên một chỗ, bèn bước đến bên cạnh cô ta. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của cô ta thì trong mắt hiện lên chút ý cười, dường như đang rất vui vẻ. Cô đưa tay nâng cằm Cố Thanh Yến, bắt cô ta ngửa lên nhìn mình.
"Chẳng lẽ chị chỉ đang tùy tiện nói một chút thôi sao?" Giọng nói Cố Thanh Mâu lạnh lùng, con ngươi chuyển động.
Cố Thanh Yến nghe Cố Thanh Mâu nói xong thì sắc mặt càng khó coi hơn, cô ta ngẩng đầu nhìn những người xung quanh. Ngoài cha Cố, bà nội Cố và Cố Quân ra thì còn có cả Cố Ẩn nữa. Cố Thanh Mâu nói như thế, thật ra là đang đào hố chôn cô ta, buộc cô ta không thể không nhảy xuống. Bởi vì, từ trước tới giờ cô ta vẫn luôn bị mang trên mình cái danh 'con gái nuôi nhà họ Cố'. Cho nên lúc nào cũng phải chạy theo sau làm mọi người trong nhà hài lòng, chỉ có như vậy thì cô ta mới thể thay thế được Cố Thanh Mâu bị mọi người chán ghét.
"Con..." Cuối cùng Cố Thanh Yến cũng lên tiếng, gắng gượng chỉ thốt ra một chữ "con" từ trong cổ họng. Nhưng còn chưa kịp nói gì thì cha Cố đã đứng trước mặt mở miệng.
"Quỳ xuống cho tôi, ngay lập tức!" Cha Cố nhìn tất cả mọi người, trong giọng nói pha lẫn sự tức giận.
Cố Thanh Yến nghe cha Cố quát thì trong mắt hiện lên sự mừng rỡ, động tác của cô ta cũng chậm lại một chút.
"Kí chủ ơi! Kí chủ! Cô nói đi, làm như vậy sao có thể thành công được chứ, cha Cố vừa bảo cô quỳ xuống đấy! Cô cũng biết trước đây Cố Quân và cha Cố có thái độ thế nào với nguyên chủ mà, tình cảnh bây giờ thực sự rất khó xử đó." 115 lo lắng, nó cảm thấy theo tính cách của kí chủ thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng giải quyết trong hòa bình được. Biểu cảm bây giờ của cha Cố rất khó coi, trông vô cùng giận dữ.
Cố Thanh Mâu nhìn cha Cố, không mảy may đáp lại 115. Từ nãy đến giờ cô đều bình tĩnh đến lạ.
"Cha... Cha xem..." Cố Thanh Yến tiến lên, cô ta mở miệng nhìn cha Cố, vốn đang định nói gì đó. Chỉ có điều, cô ta còn chưa nói hết câu thì đã bị ông thẳng thừng ngắt lời.
"Tôi bảo cô đấy!"
Xin lỗi các bạn, buổi tối mình bị tai nạn nhỏ ở ngoài đường, phải vào bệnh viện chút, giờ mới về đến nhà để đăng chương >,<
Mình sẽ đăng thêm chương tiếp vì mai mình lại phải vào bệnh viện rồi huhu ToT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT