Cố Ẩn cho xe dừng lại, sau đó bước xuống xe cùng Cố Quân.
Cố Quân bước đến bên cạnh Cố Thanh Mâu, đưa tay mở cửa xe giúp cô. Mắt nhìn hai người bên trong, vẻ mặt có chút phức tạp. Lúc này, Cố Quân thừa nhận anh đã thay đổi suy nghĩ về cô em gái này, nhưng trong lòng vẫn không biết nên làm thế nào để đối mặt với Cố Thanh Mâu.
"Hai em đi trước đi, bà nội đang ở phòng khách chờ chúng ta tới.”
Cố Quân vừa dứt lời đã thấy Cố Thanh Mâu và Cố Thanh Yến bước xuống xe. Cố Thanh Yến đi phía trước, còn Cố Thanh Mâu ở phía sau. Cố Quân cố ý đi chậm lại phía sau, dường như có chuyện muốn nói với Cố Thanh Mâu.
"Anh muốn nói gì thì nói đi!" Cố Thanh Mâu dứt khoát quay lại nhìn Cố Quân. Cô muốn Cố Quân nói rõ ràng mọi chuyện, chứ không phải kiểu muốn nói lại không như thế này.
"Thân thể của bà không tốt, em nên chú ý tới lời nói và hành động của bản thân; không thể tùy hứng như trước được. Em nên nhìn Thanh Yên đi, chuyện chương trình lần này cũng là vì em mất tích mà nên, em nên suy nghĩ rõ ràng cho anh!” Cố Quân nói xong, chỉ hi vọng Cố Thanh Mâu lắng nghe mà học tập theo Cố Thanh Yến: ngoan ngoãn suy nghĩ về lỗi lầm của mình. Nhưng tận đáy lòng lại cho rằng, những chuyện kia đều là vì Cố Thanh Mâu mà nên, bây giờ Cố Thanh Mâu lại không có thương tích, tất nhiên là phải biết nhận lỗi.
"Trên thế giới này, mỗi người đều là một cá thể khác nhau: đều không thể bị sao chép. Xin lỗi anh trai, nhưng em không học được. Và... em cũng sẽ không cố gắng học!” Cố Thanh Mâu vừa nói vừa lắc đầu. Sau đó tiến nhanh về phía trước, Cố Ẩn bên cạnh thấy thế liền tăng nhanh nhịp chân bước theo. Anh đặt tay lên vai cô, âm thanh nhu hòa nói: "Làm sao rồi, ai đã chọc em tức giận. Mau nói cho anh biết, anh hai giúp em trả thù."
"Đánh đi." Cố Thanh Mâu hất mặt, trực tiếp chỉ về phía Cố Quân.
"..." Cố Ẩn đứng bên cạnh không ngờ Cố Thanh Mâu thật sự có thể làm ra hành động như vậy. Anh không khỏi ho một tiếng, mở miệng nói. "Thanh Mâu, em không phải không hiểu rõ anh ba như thế nào. Nếu như anh ba thực lòng muốn trách mắng em, thì đã không cho người đến cứu em rồi. Tiểu nha đầu này, em không biết lúc anh ba gọi cho anh, giọng nói của anh ba vô cùng lo lắng, khiến anh hai sợ đến mất hồn. Bây giờ đã tốt rồi, đừng nóng giận. Lát nữa anh mang Thanh Mâu ra ngoài chơi chuộc lỗi cho hôm nay nhé?” Cố Ẩn tất nhiên là người biết dỗ Cố Thanh Mâu hơn Cố Quân, chỉ có điều anh dỗ cô như dỗ trẻ con, thiếu điều tặng Cố Thanh Mâu một cục kẹo.
Cố Ẩn vừa nói xong, Cố Thanh Mâu còn chưa kịp trả lời thì trong đại sảnh đã vang lên tiếng nói. Bà nội Cố đứng lên từ ghế salon nhìn về phía cô, mắt sáng lên. Sau đó vẫy tay nói:
"Đến đây nào, Thanh Mâu! Cháu đến đây cho bà nội nhìn xem nào! Lần này đã khiến cháu chịu khổ rồi!” Trong giọng bà mang theo tia đau lòng, bà Cố ở nhà cưng chiều Cố Thanh Mâu hết mực. Hiện tại trên mặt xuất hiện nét tiều tụy đều do Cố Thanh Mâu mất tích mà sinh ra.
Cố Thanh Mâu đi đến phía trước, chưa kịp tới gần bà nội đã thấy gương mặt nghiêm túc của cha Cố. Ông đến trước mặt Cố Thanh Mâu, thanh âm giống như sấm sét, quát lớn: "Mau quỳ xuống!"
Đại sảnh rơi vào yên lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT