Editor: Xi + Beta: Hy

Tô Huyễn nhìn một đống lộn xộn trước mắt, cô nhớ bản thân mới đi ra ngoài cách đó không lâu. Vậy mà bây giờ ai cũng đều nhếch nhác như thế rồi, trên người họ ít nhiều còn bị thương. Hơn nữa, bọn người lúc trước đuổi theo các cô đã được khống chế, họ đang ngoan ngoãn đứng yên ở một góc. Trên mặt không còn ra vẻ hung ác như trước nữa.

Bên cạnh Cố Thanh Mâu có rất nhiều người đang đứng mà cô không hề biết: vài người mặc trang phục của đội cứu viện, số còn lại thì mặc quân trang.

Tô Huyễn bước nhanh đến chỗ Cố Thanh Mâu, nét mặt có chút khẩn trương. Cô đưa mắt nhìn Cố Thanh Mâu, chợt phát hiện ra ánh mắt của cô cũng đang đặt trên người mình. Tô Huyễn vội vã dời mắt, không đợi Cố Thanh Mâu hỏi đã mở miệng giải thích trước.

"Tôi không lo lắng cho cô đâu, cô đừng có mà nghĩ nhiều. Chẳng qua là tôi cảm thấy... cô gặp nguy hiểm thì cũng có thể thông báo cho chúng tôi thôi!"

Cố Thanh Mâu nghe Tô Huyễn nói, nhếch miệng gật đầu.

"Được được, tôi biết rồi, chị Tô Huyễn không quan tâm đến tôi." Giọng Cố Thanh Mâu tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Lúc đó, Cố Ẩn đứng bên cạnh Cố Thanh Mâu đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tô Huyễn, tựa như đang cố nhớ về điều gì vậy. Sau đó, dường như đã nhận ra, ánh mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, tiến lên chào hỏi cô.

"Chào em, chúng ta làm quen được không? Tôi tên là Cố Ẩn, là anh trai Cố Thanh Mâu. Chắc em là bạn của con nhóc đó nhỉ?" Cố Ẩn vươn tay ra.

"Em là Tô..." Tô Huyễn nghe Cố Ẩn nói, theo thói quen ngẩng lên nhìn người vừa tự giới thiệu bản thân với mình. Có điều vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Ẩn trước mặt mình đang khoác trên người bộ quân phục. Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, đôi mắt mở to, vẻ mặt khó tin. Tựa như vừa bị kích thích mạnh, cô ta lùi về phía sau vài bước, nắm chặt cánh tay Cố Thanh Mâu, hận không thể trốn vào lòng Cố Thanh Mâu.

"Tô tiểu thư?" Cố Ẩn thấy được hành động vừa nảy của Tô Huyễn, bèn nở nụ cười quyến rũ. Anh ta bước đến chỗ Cố Thanh Mâu đứng, ghé vào Tô Huyễn đang dụi mặt trên người cô mở miệng.

"Chuyện đêm hôm đó... Chúng ta..."

Cố Ẩn mở miệng, khiến người khác có cảm giác tò mò. Tô Huyễn vừa nghe thấy mấy chữ Cố Ẩn nói ra thì lập tức nhảy lên đưa tay bịt chặt miệng anh, như đang sợ người khác biết được bí mật. Cô nhìn xung quanh, cũng may vừa nãy âm lượng Cố Ẩn khá nhỏ. Những người khác hầu như đều đang kiểm tra vết thương trên người, Cố Thanh Mâu cũng đang mải bận tâm chuyện khác, nên không có ai nghe thấy cả.

"Không được nói, không có, không có chuyện gì xảy ra cả, anh nhớ nhầm rồi! Nhất định là nhớ nhầm!" Tô Huyễn khẳng định mở miệng, sau đó kéo Cố Thanh Mâu rời đi, cách Cố Ẩn một khoảng cách xa. Ánh mắt Cố Thanh Mâu khẽ chuyển động, nhìn Tô Huyễn đang đỏ mặt rồi liếc sang Cố Ẩn.

Mối quan hệ của hai người này dường như có chút gì đó mờ ám. Có gian tình?

Vốn là Tô Huyễn và Cố Thanh Mâu sẽ chết trong rừng, nhưng bây giờ bọn cô vẫn còn sống nên những âm mưu trong tối cũng dần dần bị vén màn lên. Cố Quân an ủi Cố Thanh Yến trước, sau đó mới đi kiểm tra thương thế của những người khác. Người bị thương nhiều nhất là Diệp Dật Tuấn, trên người Hướng Ngọc Tuyết cũng chồng chất những vết thương. Thấy Cố Quân bước đến chỗ mình, cô ta chống tay đứng dậy, gượng cười nói với anh ta.

"Cảm ơn anh, Cố tiên sinh! Nếu không có các anh thì e rằng chúng tôi đều đã chết hết rồi."

Cố Quân nhìn cô ta, trong lòng có chút xúc động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play