Đám người kia vây quanh Cố Thanh Mâu và những người khác. Trong tay bọn chúng đều cầm vũ khí, hiển nhiên không có ý định buông tha cho mọi người, cũng không giống như lúc trước muốn bắt đi, mà giải quyết họ ngay tại đây. Trực tiếp giết chết, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chẳng may ai đó làm lộ ra vị trí của bọn chúng, bị phát hiện thì thật phiền toái.
“Chúng ta phải báo thù cho các anh em đã chết, trực tiếp giết chết hết bọn chúng đi!” Tên thủ lĩnh mở miệng. Hắn ta thu hết tất cả mọi người trong tầm mắt, như đang sợ rằng sẽ bỏ sót một con mồi nào. Chúng giết chết mọi người: thứ nhất là để tránh cho vị trí bị bại lộ, bên ngoài kia sẽ phát hiện sự tồn tại, hành tung của bọn chúng; thứ hai là để trả thù.
Một số ít người trông coi bọn người Cố Thanh Mâu đều đã bị giết: cổ bị cắt đử, máu chảy đầm đìa đầy đất. Trông rất thảm!
“Không… Không…”. Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, Lý Thiến Nhi cạnh bên nghe xong lời vừa rồi sắc mặt cũng trắng bệch. Dường như nghĩ ra điều gì đó, cô ta vội vàng đứng dậy, đưa mắt về phía Cố Thanh Mâu - lắc đầu.
“Giết đồng bọn các người không phải chúng tôi, không phải chúng tôi! Hắn ta! Là do hắn ta! Tất cả đều là do một tay hắn ta làm đấy!”. Những ngón tay run rẩy của Lý Thiến Nhi chỉ vào Mộ Chỉ Dạ đang ngồi bên người Cố Thanh Mâu, muốn hắt hết nước bẩn lên người anh, làm như vậy mọi người có thể được cứu rồi!
Mộ Chỉ Dạ đứng yên bên cạnh Cố Thanh Mâu, trên mặt mảy may không thấy sự sợ hãi. Phải nói rằng khi những người này đến, ánh mắt của anh vẫn như cũ - luôn nhìn chăm chú Cố Thanh Mâu. Đó là ánh mắt trong veo, bên trong sạch sẽ vô cùng.
Sau khi Lý Thiến Nhi nói xong, khuôn mặt của anh cũng không có chút thay đổi nào. Mộ Chỉ Dạ thậm chí còn không đưa mắt nhìn Lý Thiến Nhi, chỉ hơi nhíu mày, cảm thấy những người này con mẹ nó thật ngu xuẩn, luôn miệng nói vài lời không dễ nghe, thật muốn làm cho bọn họ câm miệng hết.
Đám người Lý Kiệt Sâm ngầm đồng ý với cách làm của Lý Thiến Nhi. Diệp Dật Tuấn không nói lời nào, Hướng Ngọc Tuyết thì trầm mặc đứng bên cạnh anh ta. Trong đầu không ngừng suy nghĩ cách đối phó với tình huống này. Cố Thanh Yến cắn cắn môi dưới, lúc này cũng không dám mở niệng nói gì nữa. Cả người yên lặng lui về phía sau, tận lực biến mình trở thành một bộ dáng nhỏ bé nhu nhược cần người che chở.
"Phụt." Cố Thanh Mâu bật cười một tiếng, bàn tay cầm lấy tay Mộ Chỉ Dạ để sát lên mặt, đối diện mặt anh cười đến ma mị.
"Mộ Chỉ Dạ, mọi người sẽ làm như thế này khi cận kề cái chết!" Nói xong những lời này, Cố Thanh Mâu không buông tay Mộ Chỉ Dạ ra. Ngược lại là vòng hai tay ôm lấy cổ anh, bày ra tư thế vô cùng thân mật tựa lên người Mộ Chỉ Dạ. Cô nhón chân lên, tựa đầu vào lồng ngực anh, dùng miệng thổi một làn khí nóng lên tai. Sau đó cất một giọng nói lạnh lùng, âm lượng chỉ có hai người nghe được mở miệng:
"Tôi chắc chắn sẽ không chết, vậy anh sẽ chết sao? Anh có sợ chết không, bộ dạng khi chết sẽ trông thế nào nhỉ? Tôi rất chờ mong..." Ánh mắt Cố Thanh Mâu lạnh buốt, dáng vẻ lười biếng. Người bên ngoài nhìn vào chỉ cho là Cố Thanh Mâu không muốn sống, đang tìm đường chết.
Trên thực tế, cô chính xác là đang tìm đường chết. Hơn nữa, là lôi kéo người khác cùng đi với mình.