Editor: Na + Beta: Nghi

Cố Thanh Yến lấp lóe đôi mắt, cắn chặt môi dưới, trên mặt không có cảm giác đau đớn, Cố Thanh Mâu đang nhục nhã cô ta phải không, diễu võ dương oai, giương nanh múa vuốt, cao cao tại thượng như vậy là muốn nói với cô ta rằng cô ta đê tiện hèn mọn, mãi mãi cũng không có khả năng thay thế Cố Thanh Mâu, cho dù chỉ là nghĩ, cũng không có khả năng.

Cố Thanh Mâu nói cô ta có bệnh, cần phải trị, luôn xoay quanh trong đầu của Cố Thanh Yến, giống như một cái gai nhọn đâm vào đáy lòng cô ta, như xương cá mắc trong cổ họng, không thể nôn ra, chỉ có thể bị mắc kẹt như vậy, mỗi lần trông thấy Cố Thanh Mâu, loại đau đớn và căm hận này càng sâu thêm một tầng.

"..." Dường như vì Mộ Chỉ Dạ không có được câu trả lời mình mong muốn, thoáng có chút thất vọng, hạ mắt, ủ rũ cúi đầu, nhìn tay mình, tay của anh rất sạch sẽ, trước đó dính vết máu đã được Cố Thanh Mâu lau sạch sẽ, chỉ là ở giữa kẽ tay vẫn còn một chút, còn có chỗ cổ tay còn một vết máu đã khô, bởi vì bị góc áo che lại, nên cũng không rõ ràng.

"Cho anh." Một bàn tay xuất hiện trước mắt Mộ Chỉ Dạ, bàn tay này trắng nõn, một cái khăn tay màu trắng ẩm ướt ở trong đó.

Mộ Chỉ Dạ mắt hơi sang lên, anh ngước mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt chủ nhân của bàn tay này, một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Cố Thanh Yến nhíu mày, nhìn Mộ Chỉ Dạ, luôn cảm thấy ánh mắt này khiến cô ta hơi run rẩy, rõ ràng trước đó lúc người đàn ông này nhìn về phía Cố Thanh Mâu không phải như vậy, cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, khiến cho người ta quên đi chuyện anh ta rất đáng sợ, cũng làm cho cô ta có ý nghĩ muốn tới gần.

Thế nhưng người trước mặt, khiến cô ta chưa tới đã thấy sợ hãi, Cố Thanh Yến ép bản thân trấn định lại, cô ta hướng về phía Mộ Chỉ Dạ cười hữu hảo, thuận tiện giơ khăn ướt trong tay mình, dùng giọng nói thân thiết mở miệng.

"Lần này cảm ơn anh đã đến, chúng tôi mới có thể được giải cứu, anh hẳn là quen Thanh Mâu, tôi muốn giới thiệu một chút với anh, tôi tên là Cố Thanh Yến, chị gái của Cố Thanh Mâu, cũng không biết Thanh Mâu có nói về tôi với anh chưa?" Hiển nhiên Cố Thanh Yến rất am hiểu giao thiệp với người khác, biết rõ Mộ Chỉ Dạ quen biết Cố Thanh Mâu, trong lời nói luôn nhắc đến Cố Thanh Mâu, rút ngắn khoảng cách.

Sau khi Cố Thanh Yến dứt lời, Mộ Chỉ Dạ vẫn không nói gì, trong lòng Cố Thanh Yến có hơi rối rắm, đoán không ra suy nghĩ của Mộ Chỉ Dạ, ngẫm nghĩ một chút, lúc nãy việc Cố Thanh Mâu làm với Mộ Chỉ Dạ, dường như là lau tay cho Mộ Chỉ Dạ, phản ứng của Mộ Chỉ Dạ rất là vui vẻ.

Nghĩ đến đó, Cố Thanh Yến nhìn về phía Mộ Chỉ Dạ, cười cười, dung mạo Cố Thanh Yến thuộc về loại hình thiếu nữ thanh tú, không sắc bén như Cố Thanh Mâu, luôn không bộc lộ cảm xúc, lúc đôi mắt đào hoa kia nhướn lên, giống như là mang theo kiêu ngạo không hề che giấu, trong vô tình kéo giãn khoảng cách với người khác.

Cố Thanh Yến thì không giống vậy, lúc cô ta cười như vô tình tăng hảo cảm với người khác, lộ ra vẻ ôn hòa, không có cảm giác xa cách, hoàn toàn bất đồng với Cố Thanh Mâu.

"Chỗ này của anh còn vết máu, chắc là lúc nãy Thanh Mâu lau chưa sạch, đưa tay anh cho tôi, tôi giúp anh lau sạch sẽ."

Lời nói của Cố Thanh Yến không có khuyết điểm gì, chẳng qua là... cô ta tìm nhầm đối tượng mà thôi.

Mộ Chỉ Dạ hơi nhíu mày, không đợi đến lúc bàn tay Cố Thanh Yến đưa tới đã rụt về, dường như cũng không thích Cố Thanh Yến đụng vào, cánh môi khẽ nhúc nhích, giọng nói mát lạnh mà đạm mạc.

"Tránh ra."

Anh cũng không quan tâm người khác có mất mặt hay không, cảm giác của anh chỉ có một, chính là quá ầm ĩ.

Một người phụ nữ chưa từng gặp qua xuất hiện trước mặt anh, luôn miệng nói những thứ anh không muốn nghe, cũng không có kiên nhẫn để nghe, rất ồn ào, cũng rất chướng mắt.

Trong thế giới của Mộ Chỉ Dạ, ngoài tồn tại chán ghét và yêu thích, còn có loại tồn tại thứ ba, chính là loại tồn tại hoàn toàn trong suốt, anh sẽ không chú ý những thứ này, ánh mắt ý nghĩ cũng sẽ để ý tới những vật này, vừa nãy đến bây giờ, Mộ Chỉ Dạ vẫn luôn không chú ý đến những người này, dung mạo và lời nói, anh đều không quan tâm, cũng chưa từng quan tâm.

"Tôi... chỉ là có ý tốt." Đại khái Cố Thanh Yến không nghĩ tới, thái độ Mộ Chỉ Dạ lại như vậy, sắc mặt cô ta hơi khó coi, lúc còn định nói gì đó, tất cả mọi người đã dừng lại, sau khi đi ra từ trong cái huyệt động kia, họ đi một hồi lâu, vốn dĩ bị nhốt trong sơn động lâu như vậy vẫn chưa ăn gì, đã kiệt sức, hiện tại đến cực hạn, không còn sức lực chống đỡ tiếp, chỉ có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi, tìm kiếm đồ vật có thể ăn, bổ sung thể lực.

"Chúng ta tìm một ít đồ có thể ăn." Lý Kiệt Sâm mở miệng, anh ta để mọi người ngồi trên mặt đá, sau đó bắt đầu phân công người với bản thân đi tìm đồ ăn không có độc, Diệp Dật Tuấn vẫn như cũ ở lại, nhóm lửa.

Cố Thanh Mâu đi tới một góc rồi ngồi xuống, hiển nhiên cô cũng hơi mệt, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần thì Mộ Chỉ Dạ đi tới bên cạnh Cố Thanh Mâu, theo đến còn có Cố Thanh Yến, trong tay cô ta vẫn còn cầm một cái khăn ướt.

Mộ Chỉ Dạ trực tiếp đi tới trước mặt Cố Thanh Mâu, sau đó ngồi xổm xuống, lúc nhìn Cố Thanh Mâu, ánh mắt Mộ Chỉ Dạ với lúc nãy hoàn toàn khác biệt, anh vươn tay, xắn tay áo lên, mở miệng nói với Cố Thanh Mâu.

"Thanh Mâu lau chưa sạch."

"..." Cố Thanh Mâu nhìn mắt sáng lóng lánh của người trước mặt, hiện ra vẻ sáng sủa, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt cô, chỉ chờ cô lau sạch sẽ máu đen trên tay anh.

Cố Thanh Mâu rũ mắt, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cô lấy khăn ướt trong túi lau sạch sẽ từng kẽ tay Mộ Chỉ Dạ, toàn bộ việc làm Mộ Chỉ Dạ đều cực kỳ phối hợp.

Cố Thanh Yến trầm mặc nhìn thoáng qua khăn ướt trong tay mình, lại nhìn Cố Thanh Mâu và Mộ Chỉ Dạ.

Người đàn ông kia, hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt...

Số phiếu hiện tại: 939

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play