"Thật." Cố Thanh Mâu tiếp tục nói, nhìn Tô Huyễn đang đứng trước mặt.
"Thanh Mâu, cô thật biết nói đùa." Tô Huyễn khẽ lắc đầu, đương nhiên không coi lời của Cố Thanh Mâu là thật, chỉ nghĩ rằng Cố Thanh Mâu muốn làm bớt căng thẳng bầu không khí nên mới nói giỡn thôi, cô nhìn khuôn mặt Cố Thanh Mâu, nhưng lại không thể nhìn thấu được bên trong cô ấy, chỉ cảm thấy Cố Thanh Mâu rất kì quái, như là cô rất giống với những lời đồn đại, kiêu căng, tự do, phóng khoáng, chau chuốt quần áo, nói chuyện thì tùy ý, hoàn toàn không quan tâm đến anti-fan.
Nhưng cô ấy như thế lại không khiến cô chán ghét, mà ngược lại... Khiến cô thấy Cố Thanh Mâu rất đáng yêu, rất chân thật, thích khẩu xà tâm phật, nghĩ đến đó, Tô Huyễn mở miệng với Cố Thanh Mâu.
"Cảm ơn cô, tôi đã tốt hơn rồi." Có lẽ vì câu nói đùa của Cố Thanh Mâu đã xua tan đi tâm trạng thấp thỏm lo âu sợ hãi lúc trước của, đầu óc được thả lỏng rất nhiều.
"Haiz, xem ra chị Tô Huyễn không tin tôi." Cố Thanh Mâu nhìn phản ứng của Tô Huyễn, bất đắc dĩ sờ mặt, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt hoa đào long lanh diễm lệ vô cùng, cô đang nói thật, nhưng không ai tin cô cả.
Con người, chính là như vậy.
"Kí chủ, chẳng lẽ cô cố ý?" Cuối cùng 115 cũng phản ứng lại được, nếu như kí chủ của nó kiếm cớ lừa gạt Tô Huyễn, che giấu mọi chuyện đã diễn ra, có thể Tô Huyễn sẽ tin tưởng, nhưng nói dối vẫn là nói dối, nhất định sẽ có chỗ sơ hở.
Cho nên Cố Thanh Mâu chọn nói thật, người bình thường tuyệt đối sẽ không tin Cố Thanh Mâu nói thật, chỉ coi là lời đùa giỡn, cười xòa một tiếng mặc kệ, rồi sẽ không tiếp tục hỏi nữa.
Nghe 115 hỏi, Cố Thanh Mâu từ chối cho ý kiến, không trả lời, cô quay trở lại lều của mình, tìm được một túi quần áo còn khá sạch sẽ, dùng nước suối lau qua vết máu trên người, sau khi cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu, cô nhẹ nhàng khoan khoái mặc lại quần áo sạch, mái tóc dính máu giờ cũng được gội sạch, khôi phục mềm mại như trước.
Giờ đây Cố Thanh Mâu mới chính thức cảm nhận được cô vẫn đang sống.
Bóng tối dần dần tiến tới, bốn phía mơ hồ nghe thấy tiếng dã thú gào thét.
Tô Huyễn cũng thật sự không hỏi tại sao Cố Thanh Mâu lại chật vật như vậy nữa, cô chỉ lo lắng nhìn điện thoại, không có tín hiệu, máy truyền tin để liên lạc với ban tổ chức cũng bị đập vỡ, không còn sử dụng được, bây giờ các cô chẳng khác gì bị nhốt trong rừng.
"Đi đâu?" Tô Huyễn nghi hoặc nhìn về phía Cố Thanh Mâu, nhưng vẫn lập tức đứng dậy.
"Đi tìm bọn họ, ừm, nếu bọn họ gặp chuyện, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm, đúng chứ?" Cố Thanh Mâu đi trước mặt Tô Huyễn, đèn pin trong tay được bật sáng.
"..." Tô Huyễn nghe Cố Thanh Mâu nói những lời này, không khỏi lắc đầu, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, rõ ràng Cố Thanh Mâu cũng lo lắng tình trạng của bọn họ, mà ngoài miệng lại nói sợ phải chịu trách nhiệm, chỉ là muốn đi tìm bọn họ nhưng lại mượn cớ.
Nghĩ đến đó, Tô Huyễn nhớ lại lúc Cố Thanh Mâu mất tích, phản ứng của những người đó, hoàn toàn khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT