Vui lòng không sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức!
Cố Thanh Mâu vừa dứt lời, liền đi về phía trước, dường như không quan tâm đến phản ứng của Tô Huyễn sẽ thế nào, còn Tô Huyễn trố mắt trong chốc lát, sau đó vội vàng đuổi theo, thở hổn hển nói:
"Cố... Cố Thanh Mâu, cô chờ chút!" Tô Huyễn kéo lấy áo Cố Thanh Mâu khiến cô dừng lại.
"Làm sao vậy?" Cố Thanh Mâu nhìn về phía Tô Huyễn.
"Cô đã muốn nhìn chúng tôi tự hại mình, tại sao lại cho tôi ăn cái này?" Tô Huyễn không hiểu, cô ấy đã thích như vậy, tại sao còn phải cứu cô cho thêm chuyện?
"Hử?" Cố Thanh Mâu nghe Tô Huyễn nói, dường như bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, cô đứng trước mặt nhìn chằm chằm Tô Huyễn, cuối cùng tìm được một lý do, đưa tay đặt ở cằm Tô Huyễn, khiến cô gái ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt của Tô Huyễn rất đẹp, lông mày lá liễu, mắt hạnh tinh xảo xinh đẹp mở to ra nhìn cô, có chút không được tự nhiên.
"Bởi vì cô có khuôn mặt rất xinh đẹp, tôi nghĩ, tôi có thể tha thứ cho khuôn mặt này." Cố Thanh Mâu nghiêm túc mở miệng, bộ dáng có chút chăm chú, không giống nói đùa lắm, đôi mắt hoa đào có chút dương lên, cánh môi nhếch, mang theo vài phần vui vẻ, sợi tóc theo gió nhẹ nhàng phiêu động, nhìn qua có chút... rung động lòng người.
Quả thật cô có một khuôn mặt vô cùng thuần khiết.
Nhìn khuôn mặt nãy đúng là rất đáng giá.
Tuy nhiên lý do này nghe rất vô lý, lại còn do chính miệng Cố Thanh Mâu nói.
"Cố Thanh Mâu, cô... cô đúng là điên rồi!" Tô Huyễn nghe xong, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, cô gạt tay Cố Thanh Mâu rồi bước nhanh về phía hang, dáng vẻ bối rối.
Cố Thanh Mâu thích ý trở về hang, ánh mắt của cô hơi liếc về phía lều vải cách đó không xa, nơi những người kia đang ngủ, khóe môi cô khẽ nhếch, dường như nghĩ tới ngày mai sẽ xảy ra vài chuyện thú vị.
"Kí chủ, ngài thật sự rất tùy hứng, có cái gì thì nói cái đó! Quả thực có độc!" 115 oán giận phát biểu cảm nghĩ của mình.
Về tới bên trong hang động nhỏ, Lạc Thanh Mâu đặt trái cây đỏ bỏ qua một bên, nhìn sắc trời bên ngoài tối đen, Tô Huyễn nằm ở một bên, thân thể co lại một khối.
"Ừm, mấy thứ này đều cho cô, cô xử lý như thế nào tôi không có ý kiến, nhưng chuyện tối hôm nay nhớ phải giữ bí mật nha." Cố Thanh Mâu nói với Tô Huyễn, sau đó nằm xuống ngủ, cho người ta cảm thấy cô là người vô cùng tùy hứng, kiểu người nghĩ cái gì thì làm cái đó.
Tô Huyễn càng co người lại.
...
Ngay lúc đó ở Cố Gia, Cố Quân nhìn trên điện thoại, thấy mọi hành động và lời nói của Cố Thanh Mâu, ánh mắt hơi thả lỏng, rời sự chú ý đến dáng vẻ của cô.
"Nhóc con thật bốc đồng." Trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, chỉ là so với bình thường lại chứa chan nhiều ấm áp hơn cả.
Ở trong mắt hắn xem ra, Cố Thanh Mâu có biểu hiện dần chuyển biến tốt, rõ ràng là lo lắng cho người khác, ấy vậy mà vẫn mạnh miệng không nói thẳng ra, nửa đêm rời giường đi hái trộm trái cây. Chẳng qua là quá ngạo kiều mà thôi...
Cố Thanh Mâu, em gái của anh, khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Ánh mắt của Cố Quân bỗng nhu hòa đi đôi chút...
...
Ngày hôm sau, Cố Thanh Mâu rời giường với tinh thần sảng khoái, không nhìn thấy Tô Huyễn ở bên cạnh đâu, bèn chậm rì rì mà thu dọn hành lý, sau đó đi về hướng Lý Kiệt Sâm cùng Cố Thanh Yến.
"Này ~ mọi người, ngày hôm qua ngủ có ngon không vậy?" Cố Thanh Mâu chào hỏi mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT