Phượng Sơ đi trước thong thả quay trở lại đại sảnh, nhưng chưa đi bao xa thì linh thức của cô đã phát giác được Lâm Linh Na đang thập thò ngoài cửa cách âm dáo dác nhìn ngó xung quanh. Vốn còn chưa tính sẽ xử lý cô ta như thế nào, không nghĩ tới lại tự đâm đầu đến trước mặt cô, vậy thì lấy cô ta mài đao trước vậy.
Phượng Sơ quay đầu lại, hài lòng nhìn thấy A Lục vẫn ngoan ngoãn theo phía sau, phất tay ra hiệu hắn đến gần.
- Đi lên đánh ngất cô ta đi.
A Lục thò đầu khỏi khúc cua nhìn thoáng qua người con gái thần sắc hốt hoảng đang đi qua đi lại phía trước, rụt cổ lại rồi lắc đầu nguầy nguậy.
- Không được đâu. Tôi không đánh con gái.
- Cậu đi đánh cô ta, hay là để tôi đánh cậu?
A Lục rùng mình nhớ lại màn phân cân thác cốt mới diễn ra cách đây không bao lâu, ba bước làm hai tiến lên trước, nhân lúc Lâm Linh Na chưa kịp phản ứng liền giơ cánh tay lên một phát chém xuống, Lâm Linh Na liền gục.
Phượng Sơ sai A Lục mang theo cô ta lên, quay ngược lại đi về phía căn phòng mà đám người cùng băng đảng với hai tên ngốc vừa nãy đang tụ tập.
Đúng là phân biệt đối xử, A Lục cũng biết thương hoa tiếc ngọc, vác Lâm Linh Na lên vai mà đi, nếu hai tên ngốc lúc trước bị đá ngất xong được lôi xềnh xệch lê đi trên sàn mà biết được, hẳn phải ghen tỵ lắm.
- Ném cô ta dưới đất, gõ cửa rồi cậu có thể đi.
Nể tình cậu làm cu ly nãy giờ, tha cho cậu về nhà đó.
Nhưng hiển nhiên A Lục không lĩnh tình, còn phạm ngốc mà lại mắc bệnh chủ nghĩa đại nam tử cự lại.
- Không được đâu, ném cô ấy ở đây khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Phượng Sơ híp mắt nhìn A Lục đến nỗi khiến hắn phải rùng mình, khuôn mặt dù xinh đẹp thuần khiết nhưng lúc này Phượng Sơ thả ra toàn bộ khí tràng thì xinh đẹp đến mấy cũng không che lấp được khí chất vương giả lạnh lùng và cảm giác cao cao tại thượng như bề trên nhìn xuống mà A Lục đang phải hứng chịu.
Bản năng dã thú cảm nhận được nguy hiểm khiến A Lục sợ hãi rụt cổ lại, nam nhi thân cao vạm vỡ lại có thể dùng ánh mắt mờ mịt tội nghiệp nhìn Phượng Sơ.
- Nếu cậu thương xót cô ta, vậy để cậu thế chỗ nhé.
Lúc này A Lục mới nhớ tới, theo lời kể của hai tên ngốc vừa nãy bên trong căn phòng kia, điều gì chờ đợi Phượng Sơ nếu cô thật sự trúng chiêu bị túm đến.
Nhiều ngày nay luôn đi theo bảo vệ Phượng Sơ từ xa, người đánh thuốc Phượng Sơ được nói đến trong miệng hai tên ngốc kia là ai, A Lục vẫn là hiểu rõ ràng. Cô gái trên tay hắn cũng không phải ngây thơ vô tội gì.
Thớ cơ quanh mông A Lục siết chặt, hắn sai rồi, không nên bị bề ngoài của cô ta đánh lừa, ô ô, tha cho em, người phụ nữ xấu xa đó, cứ để cô ta tự mình hưởng thụ đi.
- Vẫn, vẫn nên theo lời chị mà làm đi ạ.
A Lục bản năng lùi lại một bước, xong chợt nhớ ra lời Phượng Sơ vừa nói, vội vội vàng vàng tiến lên cẩn thận thả Lâm Linh Na xuống trước cửa phòng, căn phòng này còn chính là căn đối diện căn phòng vip lần trước.
A Lục cao to hơn Phượng Sơ, cũng lớn tuổi hơn cô, nhưng không tự giác mà tôn xưng Phượng Sơ là vai trên, gọi chị một chút cũng không ngượng miệng.
- Người gần đây ẩn nấp xung quanh đi theo tôi là cậu phải không?
- Hả? A…
Bị phát hiện rồi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nếu chị ấy hỏi ai sai khiến, muốn moi thông tin của boss từ miệng mình thì phải làm sao? Nói hay là không? Không muốn nếm thử thủ đoạn phân cân thác cốt đâu…
Mắt A Lục đảo như rang lạc, trong đầu còn đang nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn lý do thoái thác, không nghĩ tới Phượng Sơ chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tha cho, cứ thế xoay người bước đi, chỉ để lại một câu.
- Gõ cửa gọi người xong cậu có thể đi. Nhớ cho người xử lý camera giám sát.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Phượng Sơ càng đi càng xa, A Lục vì không bị gặng hỏi mà như trút được gánh nặng thở ra nhẹ nhõm.
Nhìn lại Lâm Linh Na nằm co quắp trên mặt đất, nhớ tới dáng đi dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn liêu xiêu mơ màng vì bị bỏ thuốc khi nãy của Phượng Sơ, A Lục hạ ngoan tâm, gõ cửa thật mạnh rồi dùng tốc độ gió lốc chuồn mất.
Lần trước boss bị bỏ thuốc, tình cảnh làm A Lục đối với mấy người ngang nhiên ám hại người khác bằng thủ đoạn đê hèn kiểu này vô cùng phản cảm. Bởi vậy cũng phủi mất tý tâm lý thương xót còn lại mà ném người ở đó.
Nếu Phượng Sơ không có thân thủ mạnh mẽ như thế kia, thì người phải chịu đớn đau giày vò, thân bại danh liệt sẽ là cô, mà A Lục theo dõi ẩn núp bảo vệ Phượng Sơ đã một thời gian, biết rõ giữa Phượng Sơ và Lâm Linh Na còn chưa từng có lấy một xung đột nhỏ nào. Cô ta làm tất cả chỉ vì lợi ích mà thôi.
Đã dám ra tay ám hại người khác, vậy thì tự mình hưởng thụ thành quả lao động của bản thân đi nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT