Phó lão ôm lấy hộp đồi mồi đặt lên đùi, nâng lễ vật bên trong lên đánh giá cẩn thận một lúc, sau đó cũng lật lạc khoản lên xem, không khỏi tỏ ra hâm mộ. Phải biết rằng Phó lão cùng Hoa lão cùng chung sở thích, thích thi họa, còn thích cả kim khí ngọc thạch, cũng hiểu biết rất sâu. Mà lạc khoản nhìn có vẻ không nổi danh này, nhìn một lần là một lần đáng giá nghiền ngẫm.

- Kiến Bang anh mau xem, nghiên mực chế tác bằng đá Đoan Khê, lại được điêu khắc tinh xảo đoạt thiên địa tạo hoá, quỷ phủ thần công, quả là bảo vật.

Phó lão có chút kích động vuốt ve những hạt ngọc tròn trịa nhỏ xíu được khảm sâu vào đáy nghiên, Hoa lão ngồi bên cạnh vốn đã xem ra mùi ngon, nhưng đồ vật đang cho tri kỷ mượn xem xét, muốn lấy lại cũng ngại ngùng.

- Thứ này là lễ vật mừng thọ tiểu bối hiếu kính, tôi cũng không ham của ông. Có điều tôi muốn được gặp đứa bé này một lần, có thể chứ?

Lúc nói thì Phó lão cũng không quên liếc mắt nhìn Hoa lão ở một bên thần sắc sốt ruột nóng lòng muốn nghiên cứu, cười thầm trong lòng. Sau nghĩ lại cũng thấy buồn cười, nếu mình nhận được món quà như vật này, có lẽ còn gấp gáp hơn Kiến Bang không chừng.

Trong đám người ngoài vườn cũng có người chú ý đến món đồ hai lão gia tử đang thưởng thức, đều cảm thấy vô cùng tò mò là lễ vật quý trọng gì có thể khiến Phó Nguyên Tu vị đại lão này khen ngợi như vậy.

Sau khi xong tiệc Phượng Sơ đang định cùng cha mẹ ra về thì quản gia của nhà cũ là ông La đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với Hoa Khải Duy, cha quay sang nhìn cô một chút, ông La lại nói gì đó, sau Phượng Sơ thấy cha cô gật đầu, có vẻ như là đồng ý chuyện gì đó.

- Sơ Vân, ông Phó của con muốn gặp con một lát, con đi theo ông La lên thư phòng ông nội, khi nào xong nhà cũ sẽ cho xe đưa con về.

Ông Phó, nguyên bộ trưởng bộ quốc an khu Đông Nam, nhân vật tầm cỡ này vì sao lại muốn gặp cô? Phượng Sơ cũng chẳng phải sợ hãi điều gì, chỉ là lòng nghi ngờ quấy phá mà thôi.

Phượng Sơ bước theo sao ông La, đi qua một cánh cửa gỗ lim dày nặng màu đỏ thẫm, bên trong ông nội cô đang ngồi cùng Phó lão thưởng trà, Phó Diên Hựu cũng có ở bên trong, nhìn thấy cô đi vào, còn hữu hảo gật gật đầu.

- Sơ Vân, mau ngồi xuống đây, tâm sự với ông Phó của con.

Giọng ông nội vừa tròn chín mươi tuổi của cô dù đã chuyển hướng làm một doanh nhân từ lâu nhưng khi ngồi cùng bạn cũ vẫn toát lên vẻ hào sảng của người quân nhân.

Thời đại này tuổi thọ của nhân loại dài hơn so với người thường ở Càn Nguyên đại lục, nhưng lại kém xa những tu luyện giả. Dù ông bà vẫn rất khoẻ mạnh nhưng Phượng Sơ nghĩ đến liệu có nên viết mấy phối phương dược thiện dưỡng sinh đưa cho ông La, bồi bổ cho ông bà kéo dài tuổi thọ hay không.

- Sơ Vân gặp qua Phó lão.

- Haha. Được được. Bé ngoan. Ngồi xuống đây nào. Chúng ta trò chuyện một chút. Đừng khách khí. Mau gọi ông Phó.

Phượng Sơ nhìn ông nội một cái, thấy rõ ông nội gật đầu mỉm cười với cô, mới bỏ đi câu nệ ngồi xuống ghế gỗ, đối diện Phó Diên Hựu qua bàn trà.

- Ông Phó.

Phó lão mờ hộp đồi mồi, hai tay trân trọng nâng nghiên mực Đoan Khê tuyệt phẩm hiếm có đặt lên hộp đồi mồi đã đóng lại nắp, vuốt nhẹ hai cái trên góc khắc tán cổ tùng già cỗi.

- Lễ vật này của con, có thể nói cho ông biết là mua được từ đâu không?

- Điều này…

Phượng Sơ suy nghĩ không biết nên nói thật hay nói dối, thực ra cô cũng không có ý định dấu diếm, chỉ là Phượng Sơ biết trình độ điêu khắc của mình ở đẳng cấp như thế nào, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu tay trói gà không chặt trong mắt trưởng bối lại có thể điêu khắc ra được tuyệt phẩm như này, nếu cô nói thật có khi nào lại bị cho là đang nói dối không?

Ông nội Hoa nhìn cháu gái gương mặt rối rắm do dự nửa ngày cũng có chút sốt ruột. Ông biết rõ ràng tính cách của Phó Nguyên Tu, nếu đã mở miệng hỏi thăm, có nghĩa là sự việc vô cùng quan trọng liền nói đỡ vào một phen.

- Sơ Vân, đừng lo lắng, cứ nói thật cho ông Phó biết, ông Phó là bạn lâu năm của ông nội. Sẽ không làm hại con cháu trong nhà.

- Đúng vậy, ông chỉ muốn tìm ra người đã chế tác ra tuyệt phẩm này, có việc muốn nhờ người đó hỗ trợ mà thôi.

Phượng Sơ nhìn sát khí, công đức và chính khí tường hòa nhưng phân tách rõ ràng quang quẩn xung quanh người ông cụ, lại nhìn nhìn ông nội mình hiền từ ở bên cạnh ánh mắt cổ vũ, trong lòng ra quyết tâm.

Thứ cô muốn là tín ngưỡng lực, nếu tạo nghệ điêu khắc của cô được nhân vật như Phó lão công nhận, còn sợ không người biết đến hay sao, hiển nhiên sẽ có thêm một nguồn thu thập linh lực mới. Đây là điều cô muốn, lại cho ông nội mặt mũi, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng nếu ông nội hỏi thăm về việc này thì cô nên trả lời thế nào? Cũng không thể nói cô tự học thành tài được đi. Còn hỏi đến sư phụ, quốc sư đại nhân của Phượng Dụ quốc có thể xuất hiện ở đây đàm đạo với bọn họ được hay sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play