Phượng Sơ nhìn thiếu niên khép nép đi phía sau mình bước vào phòng, trông như con chim non ướt nước mưa ủ rũ, thần sắc lo lắng sợ hãi.

- Đóng cửa vào.

Âm thanh vang lên bất thình lình khiến thiếu niên giật nảy mình lùi lại phía sau, nhưng chợt nhớ ra hiện tại bản thân coi như an toàn, nhìn ân nhân trước mắt, vội vã quay người đóng cửa lại.

Phượng Sơ cứu người xong đáng lẽ định cứ thế đi luôn, cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, không muốn quan tâm ai khác ngoại trừ người nhà của chính mình, nhưng một thoáng động lòng trắc ẩn cho thiếu niên đi theo, bây giờ không thể lại cứ thế ném nồi mặc kệ được.

- Chuyện là thế nào?

Đối phương dè dặt nhìn cô, rồi bỗng như thú non ra bên ngoài bị bắt nạt bỗng gặp được trưởng bối nhà mình, hốc mắt đỏ bừng, vừa nức nở vừa nhỏ giọng kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Hoá ra là bị người đại diện cho vào tròng, dẫn mối muốn cho cậu ta tiếp khách tìm kiếm tài nguyên.

- Vậy bây giờ cậu định thế nào?

- Em… em muốn phá hợp đồng, nhưng mà…

- Không có tiền? Cậu muốn từ bỏ nghề này?

- Không… không phải. Em thực sự thích diễn xuất. Em chắc chắn không bỏ cuộc. Em sẽ từ diễn viên quần chúng đi lên.

Cả tối nay, nghe cậu kể một câu chuyện dài, lúc này lần đầu tiên Phượng Sơ mới nhìn thấy ánh mắt sáng rực tràn đầy hi vọng của thiếu niên khi nói về diễn xuất.

- Vậy cậu định phá hợp đồng như thế nào, lấy tiền ở đâu ra bồi thường vi phạm?

- Em… cùng lắm em không theo ý họ, người đại diện của em tìm vài bộ phim nát cho em mà thôi. Em có thể nhịn đi qua… chờ hết hạn hợp đồng.

- Vậy nếu chuyện hôm nay lại tái diễn thì sao? Cậu có thể cả ngày cả đêm đề phòng người đại diện của chính mình được sao?

- Chuyện đó…

Nói đến đây cậu ta không biết làm sao, lắp bắp nói không nên lời, hốc mắt lại đỏ lên, muốn khóc mà không dám khóc, sợ chọc ân nhân trông có vẻ lạnh lùng đã cứu mình chán ghét.

Phượng Sơ thở dài, có phải mình nói quá lên đâu, khóc cái gì mà khóc. Thậy là mít ướt, còn không kiên cường bằng Hoa Ninh Vũ đâu.

Thôi thôi, cô với cậu ta coi như có duyên, nếu không cậu ta ở phòng nào không ở, xảy ra chuyện lúc nào không được, lại đúng lúc cô đi ngang qua mà ra việc này.

Nếu là kiếp trước, Phượng Sơ đảm bảo không quan tâm cậu ta đáng thương hay không đáng thương, đều không phải chuyện của cô.

Nhưng mà sống lại một lần, cô vẫn luôn cảm thấy trong cõi u minh có nghiệp nợ quấn lấy cô, cô sẽ không bỗng dưng được sống lại, được hưởng thụ một cuộc đời mới hạnh phúc như vậy.

Bởi vậy cô vẫn luôn nghĩ, đời này mình có nên hành thiện tích đức nhiều một chút hay không, dù là có mục đích, không phải bản tâm cô hướng thiện, nhưng có công đức gia thân vẫn luôn tốt hơn, còn có thể tích phúc cho người nhà mình, tăng cường khí vận.

Tất nhiên cái sau không phải cứ có công đức trong người là được, bản thân người đó cũng cần có sẵn khí vận của mình, hoặc có thể tu luyện để tăng cường, Phượng Dụ quốc hoàng thất tư khố thật ra đúng là có một môn bí pháp như vậy.

Chỉ là trước đây cô là đế vương đã có quốc vận gia trì, cũng sẽ không đặc biệt đi tu tập bí pháp này.

Giờ cũng không muộn, cô cũng không cố ý đi làm thật nhiều việc thiện để tích chút công đức này, nhưng nếu gặp dịp, thì cũng sẽ hành thiện làm cái người tốt, mặc dù người tốt sống không thọ.

Đủ chuyện xoay chuyển trong đầu Phượng Sơ nhưng ở bên ngoài chỉ như trải qua cái chớp mắt mà thôi, Phượng Sơ nhìn lại thiếu niên gương mặt non nớt đứng co ro một bên, trên người vẫn quấn chăn mỏng bao một thân kín mít mà không biết làm sao. Cô cũng không có kinh nghiệm xử lý loại tình huống này nha.

Kiếp trước còn ở trên ngôi cao, nếu bên người xảy ra loại việc này, cô đã sớm gọi người mang hung thủ ra ngoài xử lý, nào phải lo lắng nhiều như bây giờ.

Mà không sao, cô không có kinh nghiệm, không có nghĩa người khác không có. Phượng Sơ bấm điện thoại, gọi Thôi Tinh Hà đến xử lý giúp cô chuyện này là được.

Thôi Tinh Hà giữa đêm nhận được cuộc gọi của Phượng Sơ, còn tưởng có chuyện gì xảy ra, trong điện thoại Phượng Sơ còn không nói rõ ràng, chỉ bảo cô qua phòng, khiến Thôi Tinh Hà lo lắng vội vội vàng vàng phủ thêm áo khoác đi sang phòng cô ấy.

Thôi Tinh Hà vặn cửa thấy không khoá liền mở cửa đi vào, vừa vào liền thấy trong phòng có người, là một chàng trai trẻ, còn… không mặc đồ?

Ánh mắt Thôi Tinh Hà sắc tới mức nào, vừa liếc liền rõ chàng trai kia thân cuốn mảnh vải, chân trần dẫm trên sàn, hơi liên tưởng một chút liền tự dọa bản thân. Này, này là xảy ra chuyện động trời gì rồi đây, Phượng Sơ có làm sao…không?

Lại thấy cô ấy ngồi trên sô pha vắt chéo chân một bộ đại gia, thiếu niên ngược lại rúm dó đứng lui một góc, trông đáng thương hề hề, liền thở nhẹ ra một hơi. Vạn hạnh, không có chuyện gì liền tốt rồi.

Phượng Sơ thấy Thôi Tinh Hà đảo mắt một vòng ánh mắt hốt hoảng, rồi lại nhẹ nhàng thở phào như trút được gánh nặng, cũng hiểu được tràng cảnh này dọa đến chị ấy, liền bảo Thôi Tinh Hà ngồi xuống, muốn thỉnh giáo người có kinh nghiệm.

Lại liếc mắt thấy thiếu niên từ lúc vào phòng vẫn câu nệ đứng một góc, liền như hơi ra lệnh nói với cậu ta.

- Cậu ngồi xuống đi.

Nói rồi liền quay sang vắn tắt kể lại chuyện của cậu ta cho Thôi Tinh Hà, muốn chị ấy cho chút ý tưởng.

Thôi Tinh Hà lăn lộn trong giới này cũng đã có gần chục năm, có chuyện xấu xa dơ bẩn nào mà chưa thấy qua? Kể cả trong công ty giải trí Thần Hi, cũng vẫn có những người đi đường tắt làm cái việc tìm kim chủ này, có điều người ta là tự nguyện, chỉ là muốn đi được càng xa, trèo được càng cao mà thôi, lý tưởng cũng không có gì đáng trách, dù sao người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, đạo lý ở đời thường mà thôi.

Nhưng dù thế nào người của giải trí Thần Hi cũng là có giá, không phải mặt hàng nào cũng xáp vô muốn dựa vào người ta, công ty hoàn cảnh cũng vẫn là tương đối tốt, không có dạng này ép buộc nghệ sĩ nhà mình.

- Vậy, vị đang ở trong phòng bên kia là?

- Là Chu phó tổng của công ty vận tải Vạn Hoa.

- Trư phó tổng? Bảo sao mỡ màng như vậy.

Phượng Sơ cười lạnh, giọng điệu ghét bỏ. Thôi Tinh Hà cười trừ, biết Phượng Sơ cố tình đọc lái đi, cũng là lần đầu tiên thấy Phượng Sơ trào phúng người khác như vậy, có hơi thấy mới lạ.

Rà soát một lần trong đầu những vị tai to mặt lớn, vẫn không nghĩ ra vị Chu phó tổng của vận tải Vạn Hoa là vị nào, vậy hẳn không phải nhân vật có thể gây sóng gió gì.

Nghĩ tới Phượng Sơ đã gọi cô sang đây hẳn là muốn nhúng tay vào chuyện này rồi, lại nghĩ tới lời nói trước đó của đại boss, thở dài trong lòng, theo ý cô ấy đi vậy.

Bình thường lúc nào cũng một vẻ mặt bình thản lạnh nhạt, còn tưởng cô ấy chẳng quan tâm đến thứ gì trên đời, cứ như người của một thế giới khác, cuối cùng cũng thấy được một mặt nhiệt huyết của tuổi trẻ ‘gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’ rồi.

Nhưng cũng may mắn là nghệ sĩ nhà mình còn rất lý chí, biết gọi người đại diện là cô đến xử lý.

- Vậy bây giờ cậu muốn tìm đường ra như thế nào? Muốn ký hợp đồng với một công ty khác, hay là hoạt động tự do.

- Em…

Thiếu niên lén lút nhìn Phượng Sơ một chút, đương nhiên có thể đổi công ty là tốt nhất, nhưng mà, như thế có thể gây phiền phức đến cho chị Phượng Sơ hay không.

Chị ân nhân tên là Phượng Sơ, tên thật đẹp, là khi nãy chị người đại diện đi vào gọi lên cậu mới biết.

Thiếu niên xoắn xuýt trong lòng, cuối cùng quyết định không muốn gây phiền phức cho ân nhân, sau này tự mà bỏ từ tầng dưới chót lên, cậu thích diễn xuất, chỉ cần được diễn, cậu liền vui vẻ, một thân một mình không cần phải suy nghĩ vì ai, chỉ cần bản thân no bụng liền được.

Nghĩ tới đây, thiếu niên cảm xúc lại xuống dốc, trước đây ký hợp đồng với công ty cũng là vì mẹ cậu mắc bệnh nặng cần một số tiền lớn để phẫu thuật. Cha cậu mất sớm, mẹ tần tảo làm việc ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lớn, trong nhà cũng chẳng có của nả gì. Thiếu niên định bán nhà chữa bệnh cho mẹ nhưng bà nhất quyết không chịu, bảo là phải để lại cho cậu.

Thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, không kiếm nổi một công việc lương khá, lại cần gấp một số tiền lớn, đúng lúc ấy người đại diện bây giờ tìm đến cậu, mở ra cho cậu một con đường sáng.

Có được số tiền lớn cậu lập tức bắt mẹ nhập viện điều trị, có điều trời không chiều lòng người, mẹ cậu vẫn ra đi, để lại thiếu niên trên người gánh một khoản nợ với cậu lúc đó là rất lớn, bắt đầu còng lưng làm việc trả cho công ty.

Vừa mới trả hết nợ, diễn xuất cũng có kinh nghiệm hơn, bắt đầu có chút danh tiếng, có người hâm mộ, thì lại gặp phải tình cảnh này. Thiếu niên cảm thấy ông trời cũng không muốn mình tốt.

Vậy thì lại càng không thể liên luỵ đến chị Phượng Sơ, ân nhân đã cứu giúp mình được.

- Em chỉ muốn rời khỏi công ty hiện tại. Sau này chưa biết thế nào.

- Cậu có biết phí bồi thường vi phạm hợp đồng của mình bao nhiêu không?

- Em…

Phượng Sơ ngồi bên nghe hai người nói qua nói lại cũng đã hiểu, vậy là có thể dùng tiền chứ gì? Nếu có thể giải quyết bằng tiền, thì đấy không phải là vấn đề nữa.

- Tôi cho cậu vay tiền, bồi thường phá hợp đồng.

- Không… không được đâu. Sao có thể làm phiền chị…

- Sau này cậu là con nợ của tôi. Nai lưng ra mà làm việc kiếm tiền trả nợ. Tôi sẽ tính lãi đấy. Chị giúp cậu ta xử lý việc này, không vấn đề gì chứ? Cần bao nhiêu tiền em sẽ chuyển khoản.

Câu trước nói với thiếu niên, câu sau chính là nói với Thôi Tinh Hà, Phượng Sơ biểu hiện, tiền không là vấn đề.

Thôi Tinh Hà đương nhiên biết gia cảnh nhà Phượng Sơ, chút tiền đó cô vẫn có, cũng không nói thêm nữa, dắt thiếu niên rời đi, đêm cũng đã khuya, Phượng Sơ cần nghỉ ngơi, cậu thiếu niên chỉ có một mảnh vải che thân, cũng không thể ở mãi đây được.

Ngay khi cánh cửa khép lại, một nguồn năng lượng tinh khiết như suối nhỏ tràn vào thể nội Phượng Sơ, khiến cô thoái mái híp mắt rên một tiếng. Khác hẳn với lực tín ngưỡng tới từ fan hâm mộ, nguồn năng lượng này lớn hơn, tinh thuần hơn rất nhiều, đây, có lẽ là lòng biết ơn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play