- Sơ Vân, ô ô, Sơ Vân đáng thương của mẹ, con gái của mẹ, ô ô…
- Mẹ, mẹ bình tĩnh, nói cho con biết, xảy ra chuyện gì vậy?
- Triển… Chiêu Dương, Triển Chiêu Dương muốn từ hôn…
Ai muốn từ hôn? Triển Chiêu Dương muốn từ hôn thì liên qua gì đến cô? Phượng Sơ không hiểu ra sao, đành kiên nhẫn an ủi mẹ thân yêu.
- Mẹ à. Mẹ đừng khóc nữa. Ai muốn từ hôn thì kệ người ta, mẹ đừng… A, Triển Chiêu Dương?
Vốn không để việc này trong lòng, nói đến đây, Phượng Sơ mới nhớ ra, Triểu Chiêu Dương, không phải chính là vị hôn phu chưa một lần gặp mặt của Hoa Sơ Vân, bây giờ thì chính là của cô hay sao?
Từ hôn tốt, anh ta không làm, sớm muộn gì cô cũng sẽ làm. Hiện tại có người đứng ra làm kẻ ác thay cô, Phượng Sơ vui mừng còn không kịp nữa là.
- Đúng vậy, cha con đã về nhà cũ nói chuyện với ông nội rồi. Ô ô, Sơ Vân đáng thương của mẹ, sao việc xấu nào cũng đổ lên đầu con thế này…
- Mẹ, mẹ đừng gấp, có biết anh ta từ hôn vì lý do gì hay không?
- Mẹ không rõ, cha con về bên đó rồi, chưa quay trở lại. Mẹ sợ cha con vẫn đang nói chuyện với ông nội, nên không gọi.
- Vậy mẹ cứ bình tĩnh đã, muốn từ hôn với con là tổn thất của anh ta, mẹ đừng vì điều này mà khóc, làm thương đến cơ thể.
- Ừ. Mẹ không khóc. Sơ Vân, con nói đúng, con gái mẹ cũng không hiếm lạ hắn.
Phượng Sơ không dám cúp máy, sợ mẹ ở một mình lại bắt đầu suy nghĩ miên man, đành ngồi kéo dài thời gian, vắt hết óc nhớ lại những chuyện thú vị trong đoàn phim kể lại cho bà nghe.
Đến trưa, Phượng Sơ cũng đã khát khô cổ, Hoa phu nhân mới thoả lòng vui vẻ trở lại, tạm thời sẽ không nghĩ đến tên trong mắt bà chính là phụ tình bội bạc nhân phẩm có vấn đề Triển Chiêu Dương kia nữa, liền lo lắng con gái đói bụng, vội vàng nhắc nhở cô mau ăn cơm, sau đó liền cúp máy.
Kể từ lần gặp Khúc Ngọc Lâm sau, cô liền đã quên chuyện này, không nghĩ tới, Triển Chiêu Dương không hót thì thôi, vừa hót một tiếng liền làm mẹ cô phải khóc. Hừ, thù này không dễ bỏ qua như vậy đâu.
Mặc dù anh ta từ hôn quả là đúng ý cô, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đấy, việc kia anh ta không đưa ra cô cũng sẽ làm, vậy không thể tính là công, nhưng làm mẹ cô khóc thương tâm như vậy, thì chính là tội rồi, còn là tội lớn.
Ăn cơm trưa xong, Phượng Sơ ngồi xếp bằng trên giường, luyện hoá đoàn linh khí tràn vào cơ thể khi cô đóng xong cảnh lên kiệu hoa ngày hôm nay.
Không ngờ chỉ nhỏ một giọt nước mắt, vậy mà lại thu được một đám fan bé nhỏ có linh khí rất thuần khiết.
Đây chính là động lực để cô cố gắng hơn nữa, ngày càng nổi tiếng, ngày càng mạnh mẽ. Càng có hứng thú hơn với công việc diễn xuất này.
Chi tiết giọt nước mắt kia là cô tự thêm vào, cũng không có nói đến trong kịch bản, nhưng đạo diễn vô cùng hài lòng với việc tự do phát huy lần này, còn khen ngợi cô nữa.
Cũng được đạo diễn truyền thụ riêng cho vài chiêu. Phượng Sơ đặt thêm hạng mục vào thời gian rảnh, xem lại những tác phim kinh điển về diễn xuất, sẽ giúp ích rất nhiều cho một người mới như cô.
Buổi tối, Thôi Tinh Hà đến phòng, nói là muốn bàn chút chuyện.
- Phượng Sơ, chị đã liên hệ với nhà sản xuất âm nhạc, một tuần tới em đều không có cảnh quay, chúng ta sẽ trở lại thành phố Hà, đi gặp Thái Viên Âm một chút.
- Thái Viên Âm là ai?
- Đó là nhà chế tác âm nhạc đứng đầu giải trí Thần Hi.
- Được. Vậy chúng ta đi báo lại với đạo diễn. Sáng mai chúng ta về nhà.
- Ừ, chị sẽ đặt vé máy bay.
Thôi Tinh Hà đi khỏi, Phượng Sơ liền mở cuộc gọi video, gọi về cho cha mẹ.
- Sơ Vân, con đã ăn cơm chưa.
Người nói là Hoa phu nhân, lúc này bà có vẻ rất bình tĩnh, Phượng Sơ thầm gật đầu, vẫn là cha có cách.
- Con đã ăn rồi. Ngày mai con sẽ về nhà, con gọi để báo cho cha mẹ.
- Thật sao? Quá tốt, mẹ sẽ dặn thím Mai đi chợ chuẩn bị thật nhiều món ngon cho con. Con muốn ăn gì nào?
- Dạ. Tôm nõn quấn sợi khoai chiên và canh nấm đậu phụ lần trước rất ngon ạ.
- Được. Mẹ nhớ rồi. Có cần mẹ bảo lái xe đi đón con không?
- Không cần đâu ạ. Công ty sẽ có xe đón, con cần đến công ty bàn bạc chút việc, về nhà vừa đúng là giờ cơm.
- Ừ. Công việc bận rộn đến đâu cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, dạo này con gầy đi đó.
Phượng Sơ biết rõ sức khoẻ mình như thế nào, nhưng cũng không muốn cãi lời mẹ, liền vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện.
- Tịnh Nhã, để cho con nghỉ ngơi sớm. Mai gặp rồi có thể tha hồ tâm sự.
- Biết rồi. Chỉ có anh thương con hay sao.
Phượng Sơ mỉm cười nhìn cha mẹ bên kia màn hình tình cảm, chúc cả hai ngủ ngon rồi cúp máy.
Vốn cô định hỏi thăm một chút vụ từ hôn kia, nhưng thấy cha nhanh chóng kết thúc câu chuyện như vậy, có vẻ là có điều không muốn để cho mẹ cô biết.
Không sao cả, ngày mai trở về cô có thể nói chuyện riêng với cha sau cũng được. Sắp được về nhà, lúc này bỗng thấy nhớ cha mẹ, nhớ em trai bé bỏng đáng yêu một chút. Ngày mai xong việc, quyết định phải đến đón em trai tan học, cho cu cậu niềm vui bất ngờ mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT