Mười giờ sáng, đúng giờ bắt đầu hội đấu giá mùa xuân của Sotheby’s, mà kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất lại chính là tác phẩm nghệ thuật trừu tượng trường phái lập thể mà Phượng Sơ không thể cảm được nghệ thuật trong đó, dù nhờ vào trí nhớ của Hoa Sơ Vân nên cô đã chuẩn bị tâm lý bức tranh sẽ rất có giá trị, nhưng khi một nhà sưu tầm đến từ khu Nam Á trả giá chín mươi lăm triệu đồng Frederick để sở hữu tác phẩm này, Phượng Sơ cảm thấy thật điên rồ.

Cô nhớ lại khi mình mới tới thế giới này, một người bạn của Hoa Sơ Vân ở nước ngoài đã báo cho cô một tác phẩm của cô được bán trên một triển lãm tranh của khu Tây Âu dành cho sinh viên với giá một trăm nghìn đồng Frederick. Bức tranh phối màu phức tạp và lộn xộn, hình người tỷ lệ không ra sao này, có giá trị hơn tranh của cô gần một nghìn lần?

Trong lúc Phượng Sơ đang hỗn loạn trong tư duy những kẻ lắm tiền này điên rồi thì một loạt những món đồ khác cũng đã được đấu giá thành công. Cho đến khi đài thờ tế tự được đẩy ra, lần nữa kéo lại sự chú ý của cô.

Đêm qua Phượng Sơ đã thống nhất được với Phó Diên Hựu, bọn họ sẽ cùng nghiên cứu bí mật trong món cổ vật này, và thực ra thì Phượng Sơ vốn chỉ hứng thú với năng lượng tín ngưỡng bám trên nó, giữa họ không có mâu thuẫn, anh sẽ là người đứng ra đấu giá. Giá khởi điểm của nó là một triệu hai trăm nghìn đồng Frederick.

Thứ này tốt xấu gì cũng là đồ cổ hơn một nghìn năm tuổi, cho nên Phượng Sơ biết rõ giá tiền của nó sẽ không thấp. Đã có những người bắt đầu tăng giá, trong đó có cả tên ngốc đã vung tiền như rác đến từ Nam Á vừa nãy.

Phó Diên Hựu vẫn ngồi yên không động, cười cười không nói lời nào, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của Phượng Sơ, sợ cô lo lắng, anh vẫn hơi nghiêng mình giải thích cho cô.

- Chúng ta chờ những người khác báo giá trước, đợi đến lúc đi ra giá cuối cùng lại trực tiếp nâng giá liền có thể chụp đến, bớt phiền toái hơn nhiều.

Quả nhiên, đằng sau lại có bốn năm người báo giá, đem giá cả tăng lên tới năm triệu năm trăm nghìn mới dần chững lại. Lúc này Phó Diên Hựu liền ra tay, anh giơ thẻ đấu giá lên, cất cao giọng nói ‘ sáu triệu’.

Đối với một kiện vật phẩm thủ công mỹ nghệ không được khảo cứu rõ ràng nguồn gốc xuất xứ thì đây đã là giá cực hạn, những vị phú thương vốn còn đang cạnh tranh với bọn họ cũng đều lắc đầu buông tha. Vậy là mục tiêu lần này của họ đã vào tay.

Những vật phẩm đấu giá đằng sau lại không có gì làm Phượng Sơ cảm thấy hứng thú, ngược lại có bức tranh thuỷ mặc được khảo chứng là của một vị đại sư Đông Á làm cô rất động tâm, muốn mua về tặng cho ông ngoại. Đáng tiếc giá cả rất cao, giá sau cùng dĩ nhiên là mười lăm triệu Frederick, đem toàn bộ tài sản của cô quy ra tiền mặt cũng không đủ.

Cuối cùng là vật phẩm áp trục, một bức tranh sơn dầu có tên là ‘Khoả thân nằm nghiêng’ Amedeo Clemente Modigliani, thứ này vừa được nhấc đi ra thì con mắt của nhóm người sưu tầm ở hiện trường liền sáng lên.

Phượng Sơ đã hoàn toàn cạn lời với nhóm người điên cuồng này, khi mà bức tranh khoả thân kia được đẩy giá lên tới một trăm năm mươi triệu Frederick. Cuối cùng một nhà sưu tầm xuất thân từ quý tộc lâu đời của châu Âu đã trở thành chủ nhân mới của bức tranh với cái giá một trăm sáu mươi tám triệu Frederick sau cú gõ chuỳ vang dội của đấu giá sư.

Sau một loạt tiếng vỗ tay chúc mừng vang dội, một số vị khách quý theo lễ tiết chào hỏi một cái rồi nản lòng rời đi, có người thì ở lại tham gia tiệc tối sau đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play