Hai ngày trước đại thọ của ông nội, Ôn Tây về nhà.

Về đến nơi, mới biết gần đây ông nội không ở nhà, nghe nói một người bạn thân của ông nằm viện, nên ông đi thăm.

Nhiều năm rồi ông nội không đi xa nhà, có thể thấy người bạn thân này vô cùng quan trọng.

Xế chiều ngày hôm sau, ông nội trở lại, sắc mặt không tốt.

Bác cả khẽ hỏi: "Cụ Trương......?"

Ông nội gật gật đầu, ánh mắt bi thương, "Lão tướng quân cả đời chinh chiến, đến cuối cùng vẫn không thắng nổi bệnh tật, người đã đi rồi......"

Bạn thân qua đời, khó tránh khỏi đau xót, khi ông nội nói chuyện, còn sờ lên chân của mình.

Mừng thọ năm nay, không giống năm ngoái, tâm trạng ông nội không tốt, mọi thứ đều giản lược.

Tất cả mọi người đã tới, chỉ còn Ôn Đông lững thững đến muộn, trên người đầy mùi rượu.

Ông nội yêu thương Ôn Đông nhất, dù anh như vậy, cũng không nghiêm khắc trách mắng, lúc nói chuyện còn mang vẻ cưng chiều, "Mừng thọ ông nội mà cháu toàn đến muộn, thằng bé hư!"

Ôn Đông cười cười, "Cháu đi gặp một người bạn nên tới chậm."

Anh nói xong, nhìn về phía Ôn Tây.

Làm anh em đã lâu, trong chốc lát Ôn Tây đã đoán được anh đi gặp ai.

...... Tần Châu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play