Đêm đó, Trương gia một nhà ba người ngồi chung một chỗ, nói chuyện rất lâu, Trương Lam cũng không có nói cho cha mẹ, chuyện Chung Lệ Nhan xuất hiện uy hiếp cô, chỉ nói cha mẹ Tiết Nhượng biết bọn họ yêu nhau, không đồng ý, bên này Trương Trọng Cảnh muốn đi tìm cha mẹ Tiết Nhượng, đều bị Trương Lam cản lại.

Trương Lam nức nở nói: "Con muốn chuyển trường, con muốn cùng Tần Thiên đi Bắc Kinh."

Trương Trọng Cảnh ngồi xuống trước mặt con gái, bàn tay to vuốt mặt con gái, ôn hòa nhìn cô: "Tại sao không tìm Tiết Nhượng nói chuyện?"

" Không muốn." Trương Lam lắc đầu: "Nếu như con không đi, mẹ cậu ấy sẽ đem cậu ấy đi, sau này cũng không biết đi nơi nào, con làm sao tìm được cậu ấy."

Nhìn con gái nước mắt giàn giụa, lại rất hiểu chuyện, nhường nhịn khắp nơi, lòng Trương Trọng Cảnh vô cùng đau đớn, đem cô ôm chặt trong lòng, nói: "Ba ba che chở con, ba ba che chở con."

Trương Lam oa một tiếng khóc lên, cô rất ít khi khóc, bình thường có thể cười thì đều cười, từ nhỏ hoạt bát đáng yêu, cho tới bây giờ đều chưa từng khóc đáng thương như vậy, Trì Bình ở một bên cũng gạt lệ, bà xoa mặt con gái: "Nếu không, mẹ cùng ba con sắp xếp một chút, con xuất ngoại đi? New York cũng có hai dì đang ở bên kia, có thể chăm sóc con."

"Không!" Trương Lam lắc đầu: "Con vốn không nghĩ xuất ngoại, con muốn đi Bắc Kinh, nơi này của chúng ta cách Bắc Kinh không xa, con cùng Tần Thiên đi thôi."

Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh nhìn nhau, nhân phẩm của Tần Thiên bọn họ đều tin tưởng, còn nữa Tần Thiên đi Bắc Kinh chủ yếu là gây dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh, thằng bé tuy rằng mới học cao tam*, nhưng đã bắt đầu đổi mới truyền thông ở Bắc Kinh đang sa sút, Trương Lam đi qua, cùng Tần Thiên sắp xếp ở cùng một trường học là được.

*Lớp mười hai.

Bên kia cũng có đại học tốt, mời thêm gia sư tốt dạy kèm cho Trương Lam, phụ trợ cô thi đậu đại học bên kia, Trì Bình bay suốt ngày, tú tràng* phần lớn đều ở Bắc Kinh, bên kia còn có phòng làm việc của Trì Bình, Trương Trọng Cảnh cũng có chi nhánh công ty ở bên kia, một nhà thương lượng cả buổi tối, cuối cùng thỏa thuận, thuận theo ý của Trương Lam, đưa cô đi Bắc Kinh.

*Tú tràng" 一場秀 màn trình diễn.

Với năng lực của nhà bọn họ, tạm thời học lại một lớp vào học kỳ sau của cao nhất, căn bản không thành vấn đề.

Trương Lam rất thương tâm, cô ở Phí thành một khắc cũng không muốn ở lại, vì vậy ngày thứ hai, một nhà ba người, ngồi lên máy bay đi Bắc Kinh.

Một tuần sau.

Một chiếc taxi lái vào khu biệt thự, dừng ở trước cửa nhà Trương Lam, một người con trai mặc áo chùm mũ màu đen bước ra, nhấn chuông cửa Trương gia.

Dì Lưu mở cửa, hỏi: "Cậu là ai?"

"Cháu tên là Tiết Nhượng, là bạn học của Trương Lam ở Nhất Trung trong Phí thành." Tiết Nhượng cung kính nói.

Sắc mặt dì Lưu trầm xuống, bà trợn mắt nhìn Tiết Nhượng một cái: "Xin lỗi, Trương Lam không ở nhà, cậu tìm ai?"

Tay Tiết Nhượng đút trong túi siết chặt, cậu hơi khom người: "Dì, có thể nói cho cháu, Trương Lam đi đâu được không?"

"Con bé xuất ngoại."

Tiết Nhượng tay nắm thành quyền: "Có thể xin hỏi, cậu ấy đi quốc gia nào? Cháu kiểm tra một chút, không kiểm tra được cậu ấy đi nơi nào, chuyến bay cũng không có, phiền dì nói cho cháu, dì."

Dì Lưu vẫy vẫy tay nói: "Cậu đi đi!"

Hiển nhiên là không tính nói cho cậu biết, nói xong bà lùi về sau hai bước, muốn đóng cửa, Tiết Nhượng thấy thế, tiến lên hai bước, một tay chặn cánh cửa, dì Lưu biến sắc, bà quát: "Cậu làm gì? Buông tay! Con bé đã xuất ngoại, không muốn gặp cậu, cậu đã hiểu chưa?"

"Lam Lam nhà chúng ta đáng yêu xinh đẹp bao nhiêu, chúng ta nâng con bé cũng không kịp, làm sao cậu lại dám làm tổn thương con bé, cậu đi đi, hai người vốn có hai con đường, bây giờ nhiều lắm là cầu thuộc về cầu, đường về đường!" Dì Lưu ở sau cửa lạnh lùng nói.

Tiết Nhượng nhìn chằm chằm bà, tay vẫn giữ cánh cửa không chịu buông, dì Lưu đẩy người thiếu niên ra, hai người lúc đó cương cứng tại chỗ, dì Lưu thậm chí bắt đầu mắng cậu, dì Lưu mắng lại nghĩ đến dáng vẻ Trương Lam trước khi đi, cô cũng khóc, bà đã xin Trương Trọng Cảnh đi Bắc Kinh chăm sóc Trương Lam, chưa được hai ngày sau liền lên máy bay đi.

Nhưng bà tuyệt đối sẽ không nói cho thiếu niên này.

Lúc giằng co không ngừng nghỉ, Trương Trọng Cảnh từ phía sau cầu thang đi xuống, ông nhẹ nhàng kéo cửa ra, đối diện với thiếu niên chật vật ở ngoài cửa.

Tiết Nhượng lễ phép hô: "Chú!"

Trương Trọng Cảnh tay kéo tay áo, lặng lẳng nhìn cậu, hai giây sau, nói: "Đi vào đi."

Hai mắt Tiết Nhượng sáng lên, đi lên tiến vào, dì Lưu khó chịu nói: "Đổi giày."

Tiết Nhượng lập tức thay đổi giày, Trương Trọng Cảnh ngồi trên sofa, chỉ vào chỗ ngồi trước mặt ông: "Cháu ngồi đi."

"Vâng." Tiết Nhượng ngồi xuống, vị trí đối diện với Trương Trọng Cảnh, Trương Trọng Cảnh nhìn cậu, Tiết Nhượng không tránh không né, dáng ngồi đoan chính, Trương Trọng Cảnh vươn chân dài ra, hỏi: "Cháu làm sao mà biết Lam Lam không xuất ngoại?"

"Cháu tra."

"Tra như thế nào?"

" Bất nhập lưu* thủ đoạn."

*Bất nhập lưu(不入流): 1. Chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại | 2. Không hợp thời | 3. Lời nói, trang phục không phù hợp thời điểm. Lạc đề | 4. Không theo trào lưu; rất thanh cao | 5. Thời Minh, Thanh chức chia làm 9 phẩm 18 cấp, không đến cửu phẩm gọi là "bất nhập lưu"

Hai mắt Trương Trọng Cảnh sắc bén, nhưng Tiết Nhượng cũng không bị hù dọa, lúc nói bất nhập lưu, thái độ của cậu rất tự nhiên, Trương Trọng Cảnh cười lạnh một tiếng, ông vươn tay đưa tay cầm lên điện thoại di động, thưởng thức một chút, hỏi: "Là bí mật tra chuyến bay thông qua máy tính của người ta?"

"Vâng." Tiết Nhượng rất thản nhiên thừa nhận.

Trương Trọng Cảnh đem điện thoại di động thả lại trên bàn, lúc điện thoại chạm xuống bàn thủy tinh, phát ra tiếng vang, ông nói: "Các cháu tuổi còn nhỏ, vì sao không lo học hành?"

Tiết Nhượng không lên tiếng, một thiếu niên lợi hại, ở trong độ tuổi này người trẻ tuổi phô trương cùng tự tin.

Thời đại thay đổi, những hacker đã từng như chuột chạy qua đường kia, hôm nay ở lĩnh vực này, đều được rất nhiều người đứng ở trên đỉnh kia, bọn họ bị rất nhiều công ty tranh nhau theo đuổi, thậm chí còn có một số người làm việc cho chính phủ, giống như một đám người suốt ngày ở tiệm net chơi game đem bản thân biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, mỗi ngày đều sắc mặt tái nhợt lắc lư ở tiệm net cùng trong nhà, trở thành phế vật trong đám thiếu niên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play