Trì Bình cũng ló đầu nhìn Trương Lam, Trương Lam đứng bên xe một hồi, mới không nỡ xoay người, đi tới cổng trường, đi hai bước cô lại quay đầu.

Thấy xe còn đậu ở cửa, cô cười với Trương Trọng Cảnh một cái, Trương Trọng Cảnh mỉm cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Trong lòng Trương Lam dâng lên cảm giác ấm áp, chân bước vào trường tung tăng, đuôi ngựa sau lưng vẫy vẫy, vô cùng có sức sống.

Trương Trọng Cảnh ngồi ở trong xe cùng Trì Bình nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo ý cười, Trì Bình kiếm chuyện nói: "Anh lại muốn để hai mẹ con em ở nhà đi công tác."

Trương Trọng Cảnh nắm tay bà, ôn nhu nói: "Mấy ngày mà thôi, Nguyên Đán lại về với hai người."

" Được rồi, tha cho anh." Trì Bình nói, Trương Trọng Cảnh cười buông lỏng tay, tay vừa để lên tay lái, liền sững lại, ông tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ra bên ngoài.

Trì Bình phát hiện, hỏi: "Anh nhìn cái gì vậy?"

" Tiết Nhượng, bạn trai của con gái." Trương Trọng Cảnh nhìn về phía nam sinh mặc áo khoác màu đen phía trước, ở cính giữa trong một đám học sinh, Tiết Nhượng có thể nói là hạc trong bầy gà, một bàn tay đút trong túi, một tay cầm cặp sách, lười biếng nghiêng đầu, cùng nói chuyện với người bên cạnh, trạm xe buýt cách xe Trương Trọng Cảnh không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cậu.

Trì Bình hiếu kỳ nhìn theo, hỏi: "Người mặc quần áo đen kia?"

"Ừ."

"A, bộ dáng rất đẹp trai, ánh mắt của Lam Lam không tồi đấy chứ."

Trương Trọng Cảnh nhìn bà xã một cái, Trì Bình cười: "Nhìn em làm gì, vẫn không thể khen nam sinh khác?"

Trương Trọng Cảnh nhàn nhạt hỏi: "Em có biết năm trước cổ phiếu của khoa học kỹ thuật Chu Lục, giảm xuống lợi hại như vậy, là bút tích của ai không?"

"Là ai?"

Trì Bình nghe nói qua, lúc trước HK có một lần từ một vạn sáu ngàn điểm rớt xuống còn sáu ngàn điểm, là một lần cổ phiếu có nguy cơ rất lớn, một lần kia làm cho HK trong một đêm mất gần hết, mà cùng trong năm, cổ phiếu của khoa học kỹ thuật Chu Lục, trong một đêm cũng như ngã ngừng, làm cho những người bên trong khiếp sợ không thôi.

Trì Bình lúc ấy nhớ tới ông chủ của Chu Lục, còn tới nhà cầu xin Trương Trọng Cảnh.

Liền trong một đêm, từ một ông chủ rớt xuống chẳng còn gì.

" Tiết Nhượng chính là người làm ra." Trương Trọng Cảnh hời hợt nói.

" Không phải đâu?" Trì Bình phản ứng đầu tiên là ngồi thẳng người: "Thằng bé năm trước mới mười sáu tuổi mà thôi."

Trương Trọng Cảnh cười một tiếng: "Cho nên anh mới nói, đứa nhỏ này rất lợi hại."

Trì Bình nhìn bóng lưng Tiết Nhượng đi vào trường rất xa, nghiêng đầu nhìn chồng: "Thằng bé lợi hại như vậy, còn đọc sách làm gì chứ, lúc đó cái người kia, làm sao dám đem vị trí ở Phí thành này cho thằng bé đi làm?"

" Anh cùng lão Chu từng tìm hiểu, đến nay còn chưa biết là ai, nhưng tại sao là Tiết Nhượng, anh liền lợi dụng một con đường liền biết, tuổi còn nhỏ, đúng là rất có năng lực." Giọng Trương Trọng Cảnh thưởng thức, tiếp đó còn nói: "Nếu như thằng bé có thể làm con rể chúng ta, em xem, có được hay không? "

Ông đùa giỡn hỏi Trì Bình.

Trì Bình nhìn ông, hai giây sau, bà xem thường nói: "Được thì tốt, nhưng hai đứa tuổi còn nhỏ như vậy, ai biết chuyện yêu đương sẽ như thế nào, tốt lắm, đừng nói những điều này nữa, về nhà đi, không phải anh muốn đi công tác sao? Em đưa anh đi sân bay."

"Cảm ơn bà xã." Trương Trọng Cảnh hôn môi Trì Bình, lại cười nói.

Xe màu đen quay đầu, rời đi cổng trường.

Vào sân trường Phan Vĩ nhón chân nhìn ra phía ngoài, vỗ bả vai Tiết Nhượng: "Này, tớ hình như vừa mới thấy ba của tiểu tỷ tỷ Trương Trọng Cảnh đấy?"

Tiết Nhượng không lên tiếng, lười biếng phát Wechat, Phan Vĩ lẩm bẩm hai tiếng, Tiết Nhượng không để ý tới cậu ta, cậu ta tới gần nhìn điện thoại Tiết Nhượng, một giây kế tiếp: "Mẹ nó, còn vài bước nữa là đến, còn phát Wechat làm cái gì chứ..."

Tiết Nhượng không lên tiếng, tiếp tục cùng Trương Lam phát Wechat.

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ ở cửa cầu thang chờ cậu nha 】

【 XR: Ở cầu thang gió lớn, ở trong phòng học chờ tôi. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Không, tớ ở đây chờ cậu, có rất nhiều nữ sinh nhìn cậu đấy. 】

【 XR: Nơi nào? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Bên cạnh cậu! 】

Tiết Nhượng vén lên mí mắt nhìn sang bên cạnh, mấy nữ sinh liền tránh đi, mặt rúc trong khăn quàng đỏ rực, thấy cậu nhìn qua, còn nháy mắt, có mấy phần thẹn thùng, Tiết Nhượng mặt không biểu cảm rũ mắt, tiếp tục nhìn điện thoại, điện thoại đã bị tin của Trương Lam chiếm lấy.

【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu còn nhìn các cậu ấy!! 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Nhìn tớ, nhìn tớ, tớ ở trên lầu. 】

【 XR: Ghen? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Hừ —— 】

Tiết Nhượng nhẹ nhàng cười một tiếng, lên tầng, liền thấy Trương Lam đứng ở cầu thang, tay chống nạnh hừ hừ nhìn cậu.

Tiết Nhượng đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, giang hai tay ra với cô, Trương Lam trừng cậu một cái, xoay người liền chạy vào phòng học, Tiết Nhượng xoa nhẹ khóe môi hai ba bước đi lên cầu thang, đuổi theo, Trương Lam nghe được tiếng bước chân của cậu, liền phát hoảng, vội vàng chạy xuống, dưới tầng có một phòng truyền thống, cô vừa mới mở cửa, eo liền bị ôm lấy.

Tiết Nhượng cười khẽ: "Chạy cái gì?"

Vừa nói liền đem cửa đẩy ra, đẩy cô vào, quay người lại, đem cô áp lên vách tường, giam ở trong ngực.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tôi cũng muốn được tiểu ca ca giam vào trong ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play