Tối hôm đó, Chu Dịch cảm thấy mình cần phải tìm hiểu lại Tô Nam Tinh.
Bởi vì sau khi anh nói là muốn cô quyến rũ anh, Tô Nam Tinh đã nhếch đôi môi đỏ mọng lên, sau đó cởi áo thun màu đen kiểu rộng và quần denim ngắn ra, để lộ nội y viền ren màu đỏ ở bên trong.
Làn da trắng mịn, căng bóng và dáng người "nhô trước lồi sau" phối với bộ nội y viền ren màu đỏ mỏng manh, ít vải, bỗng chốc đã làm cho Chu Dịch cảm thấy hơi đắng miệng, khô lưỡi.
Nhưng anh tự nhủ là phải kiềm chế lại, hiếm khi Tô Nam Tinh chủ động như vậy.
Tuy nhiên, anh thực sự đã đánh giá thấp sức quyến rũ của Tô Nam Tinh, cũng như đã đánh giá thấp sức hấp dẫn mà Tô Nam Tinh phát ra trong lúc quyến rũ anh.
Thậm chí Tô Nam Tinh cũng không cởi bộ nội y viền ren màu đỏ trên người ra, cô chỉ cắn một quả anh đào, sau đó ngồi lên đùi anh, nắm lấy bờ vai của anh, nghiêng người dựa sát vào người anh rồi dùng miệng đút cho anh ăn, anh liền không nhịn được muốn đưa tay ra chạm vào cô.
Khi ăn xong quả anh đào đó, Chu Dịch có cảm giác bản thân mình không thể chịu đựng được nữa.
Sau đó, Tô Nam Tinh lại cầm một quả anh đào khác lên, Chu Dịch còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục đút anh ăn, anh đang chuẩn bị hưởng thụ thì kết quả là Tô Nam Tinh đã bóp nát quả anh đào đó.
Nước màu đỏ chảy xuống phía dưới dọc theo đường cong của cô, để lại những dấu vế màu đỏ nhạt, còn bộ nội y viền ren màu đỏ mỏng tang bị thấm vào nước càng thêm trong suốt.
Tô Nam Tinh chỉ lấy ngón tay chạm thoáng qua nước từ quả anh đào trên đôi gò bồng, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, sau đó mở to đôi mắt long lanh, nhìn Chu Dịch với vẻ ngây thơ, giọng nói vừa nhỏ nhẹ, vừa êm ái đến mức xương cố của Chu Dịch như muốn rã rời.
Cô nói: "Giám đốc, em bị ướt rồi, làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ?
Giám đốc Chu sẽ giúp em.
Sau đó, anh đã không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, để cho nước từ quả anh đào ngọt ngào dính vào cơ thể của hai người. Dường như trong không khí đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào từ quả anh đào.
Sau khi mọi thứ được kết thúc, giám đốc Chu khen Tô Nam Tinh: ""Khả năng làm việc" rất có tiến bộ, có điều cần phải cố gắng hơn, có những sự đổi mới táo bạo hơn."
Còn vô sỉ đề nghị: "Lần tới dùng nước dưa hấu đi, anh cũng thích ăn dưa hấu."
Tô Nam Tinh đưa ngón tay ra nhéo anh, nhéo đến nỗi đầu ngón tay của mình bị đau. Cô đưa lưng về phía anh, không thèm để ý tới anh.
Lúc nãy anh còn lợi dụng cơ hội làm một số tư thế mà trước đây cô cảm thấy rất xấu hổ, cô rất xấu hổ khi làm điều đó. Chu Dịch ở bên cạnh còn liên tục nói: "Không phải là muốn thưởng cho anh sao? Đây chính là phần thưởng!" Cô đành phải thuận theo anh, thế nhưng sau khi kết thúc, Tô Nam Tinh lại đỏ mặt.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Dịch, Tô Nam Tinh không muốn để ý tới anh nữa.
Thế nhưng Chu Dịch lại thích một Tô Nam Tinh thẹn thùng, đáng yêu như vậy. Bình thường thì dịu dàng, đáng yêu; lúc trêu chọc người khác thì quả thật như muốn lấy mạng anh. Rốt cuộc Tiểu Tinh Tinh của anh còn có bao nhiêu bộ mặt khác đang chờ anh lột ra đây?
Chu Dịch nói: "Anh rất vừa ý với phần thưởng của ngày hôm nay. Sau này anh còn muốn được thưởng như vậy nữa."
Tô Nam Tinh nói với anh: "Đừng có mơ."
Chu Dịch đã bật cười thành tiếng, hỏi: "Hôm nay lúc anh từ chối cô ấy, em có vui không?"
Tô Nam Tinh thừa nhận: "Vui..."
Chu Dịch chạm vào cô, "Ngoan," rồi xoay người cô lại để cho cô đối mặt với mình, "Cả người của anh đều là của em."
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì nép vào ngực anh rồi cắn một cái, "Ừm."
Anh đã đặt cô vào trong tim, quả thực rất tốt khi không có những hiểu lầm và mâu thuẫn linh tinh.
Tô Nam Tinh thầm so sánh Chu Dịch với bạn trai cũ Từ Lương Tuấn. Từ Lương Tuấn đối xử với cô rất tốt, nhưng nếu so sánh với Chu Dịch thì cô lập tức đánh giá Chu Dịch tốt hơn. Anh thật lòng thương yêu cô, không bao giờ đành lòng để cô cảm thấy khó chịu, đối xử với cô rất tốt, cũng chưa bao giờ nói suông, nói được là làm được.
Về chuyện ngày hôm nay Hoàng Hân Nhiên tỏ tình với Chu Dịch, nếu không phải do cô bất cẩn nghe được, chắc là Chu Dịch sẽ không chủ động nói cho cô biết. Bởi vì Chu Dịch sẽ xem chuyện này như là một chuyện nhỏ nhặt, không có lợi ích gì cho bọn họ, có nói ra thì cũng bằng thừa.
Sự cưng chiều của người đàn ông trưởng thành được che giấu dưới khuôn mặt nhìn có vẻ hời hợi của anh.
Cảm giác được trân trọng làm cho trái tim của cô như được ngâm vào dòng suối nước nóng.
Cảm giác hạnh phúc này thực sự quá tuyệt vời.
Tô Nam Tinh cảm thấy mình tiêu rồi, cô càng ngày càng thích anh thì phải làm sao đây?
Thế nhưng cô không muốn giằng co nữa, cứ để như vậy đi. Nếu thích thì cứ thích, nếu yêu thì cứ nghiêm túc yêu.
Đêm hôm đó, Tô Nam Tinh cũng không đề cập đến cô gái "Lâm Lộc" trong lời nói của Hoàng Hân Nhiên, bởi vì trong suy nghĩ của cô, đó đã là chuyện của quá khứ.
Bọn họ đã trưởng thành rồi, có ai lại không có quá khứ mà mình không muốn cho người khác biết chứ? Có ai lại chưa từng có tình cảm với người đã từng xuất hiện trong cuộc đời của họ chứ?
Quá khứ không quan trọng, điều quan trọng chính là bọn họ đang ở bên nhau, như vậy là đủ rồi.
Đêm hôm đó, trước khi đi ngủ, Tô Nam Tinh ôm lấy gò má của Chu Dịch và hôn mạnh một cái, nói nghiêm túc: "Giám đốc Chu, em rất thích dáng vẻ này của anh, mong anh sau này sẽ tiếp tục phát huy thêm, hôm nay là thưởng cho anh." Nói xong thì hôn lên cằm của anh giống như gà mổ thóc.
Hôn đến mức Chu Dịch nở nụ cười tươi, nhịn không được liền hôn đáp lại cô, nói: "Nếu cứ tiếp tục hôn như thế này thì đêm nay em đừng hòng được ngủ."
Sau khi tắt đèn, trong bóng tối, Tô Nam Tinh thì thầm bên tai Chu Dịch: "Sau này nếu anh biểu hiện tốt như vậy nữa thì em sẽ thưởng cho anh."
Chu Dịch hỏi: "Vẫn còn quyến rũ anh sao?"
Tô Nam Tinh đáp: "À... Không chỉ quyến rũ mà còn sử dụng kiểu mà anh muốn..."
Chu Dịch liền nói: "Vậy anh cũng mong cô ấy sẽ nhanh chóng tỏ tình với anh lần thứ hai, lần này anh sẽ ghi chép lại rồi trở về tìm em đòi phần thưởng."
Hai người cười một tràng, da thịt nóng bỏng, nụ cười ấm áp, trong lòng ngọt ngào.
Nếu thích thì phải nói ra.
Muốn khen thì phải cho anh biết.
Những chuyện cô thích thì cứ để cho anh tiếp tục làm.
Sự cẩn thận và thẳng thắn giữa hai người yêu nhau vừa trong sáng vô tư, vừa có chút lắt léo.
Sáng hôm sau, hai người dây dưa với nhau một lúc ở trong nhà. Tô Nam Tinh còn làm bữa ăn sáng cho Chu Dịch rồi vội vàng bắt xe buýt đi làm trước.
Lúc đi ra khỏi cửa, Chu Dịch dặn cô: "Đi chậm một chút, đừng có gấp gáp quá."
Thật ra anh đang thầm suy nghĩ lúc nào mới có thể quang minh chánh đại đưa cô đi làm đây?
Bận rộn suốt cả một ngày, buổi tối Tô Nam Tinh lại còn phải đi học lớp CCNA. Do chưa tới nửa tháng nữa sẽ diễn ra kỳ thi nên mọi người đều học rất nghiêm túc, lớp trưởng Đường còn nói: "Khi kỳ thi kết thúc, chúng ta cùng đi ăn một bữa đi." Mọi người đều đồng loạt hưởng ứng.
Tối hôm đó lúc tan học, Chu Dịch cố tình chạy tới từ bữa tiệc của nhà thầu phụ để đón Tô Nam Tinh tan học.
Khi xe của bọn họ rời khỏi lớp học thêm, lúc đợi đèn đỏ ở ngã rẽ đầu tiên, kết quả là chiếc xe của Đinh Diễm ở bên cạnh cũng đang đợi đèn đỏ.
Đinh Diễm đã quay đầu lại nhìn, cho dù Chu Dịch đội mũ lưỡi trai và mặc áo thun, khác xa với dáng vẻ mặc đồ vest và mang giầy da vào ngày thường, thế nhưng khí chất nổi bật và dáng người cao ráo của Chu Dịch rất dễ dàng làm người khác nhận ra.
Chu Dịch cũng nhận ra mình đã bị Đinh Diễm nhìn thấy, anh lại hạ cửa kính xe xuống, bỏ mũ xuống, chủ động chào hỏi Đinh Diễm: "Anh Đinh cũng tới học à?"
Đinh Diễm nhìn thoáng qua Tô Nam Tinh ngồi bên cạnh Chu Dịch, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, "Đúng vậy, muốn thi CCIE."
Chu Dịch trả lời: "Ồ, kỳ thi đó rất khó." Anh lại chủ động đề cập tới Tô Nam Tinh, nói: "Nam Tinh nhà chúng tôi thi cấp độ sơ cấp, mọi người hãy giúp đỡ lẫn nhau."
Tô Nam Tinh đành phải chào hỏi Đinh Diễm, nụ cười trên khuôn mặt của Đinh Diễm vẫn không biến đổi, vẫn là một giám đốc Đinh không soi mói. Anh ta còn nói: "Mấy ngày nữa đã đến kỳ thi rồi, cố gắng lên."
Đèn xanh bật sáng, hai chiếc xe rẽ về hai hướng trái phải khác nhau.
Tô Nam Tinh hỏi Chu Dịch: "Anh bị điên rồi à?"
Chu Dịch trả lời: "Dù sao anh ta cũng đã biết mối quan hệ của chúng ta, còn phải giả vờ làm gì?"
Anh còn nói: "Anh biết em lo lắng Đinh Diễm sẽ nói ra, nhưng mà yên tâm đi, Đinh Diễm không phải là người như vậy. Mặc dù việc anh ta theo đuổi em khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà anh ta lại là một người đứng đắn, cho dù muốn cạnh tranh thì cũng sẽ cạnh tranh công khai. Tất cả mọi người đều kết bè kết phái, tìm người nhờ nâng đỡ, ai mà không có một vài "hậu phương" và các mối quan hệ chứ? Đinh Diễm sẽ không phải là hạng người làm ra những chuyện lén lút tố cáo sau lưng người khác."
Tô Nam Tinh nhớ đến nụ cười không biểu lộ cảm xúc thật lúc nãy của Đinh Diễm thì khẽ thở dài trong lòng. Đều đã là quá khứ rồi, dần dần Đinh Diễm cũng sẽ quên đi cô. Về sau cô đã có Chu Dịch, anh ta cũng sẽ có một cô gái khác.
Về đến nhà, Miêu Manh Manh vẫn còn đang may trang phục nhà Đường bằng tay, đường nét của bộ trang phục đã được hình thành. Miêu Manh Manh khoác lên người bộ trang phục bằng vải lụa lộng lẫy, nói với vẻ tiếc nuối: "Tiếc là mình lại không biết thêu, nếu không thì bộ trang phục này sẽ rất đẹp."
Tô Nam Tinh nói: "Thực sự không cần đâu, đến lúc đó cậu vẽ thêm hoa văn lên trên đó thì cũng rất đẹp mắt."
Miêu Manh Manh nói: "Lúc chụp ảnh thì còn có thể chấp nhận được, thế nhưng lúc cậu mặc vào trong tiệc đám cưới, mình hi vọng nó sẽ là thêu, vì nó sẽ càng lộng lẫy hơn." Cô ấy còn nói: "Trước đây lúc mình làm, mình không nghĩ tới cậu sẽ nhanh chóng có bạn trai, vả lại còn là giám đốc Chu đẹp trai đó nữa. Mình muốn hoàn thành xong áo cưới để tặng cho cậu trước khi hai người kết hôn, cậu nhất định phải mặc nó đó."
Tô Nam Tinh nói: "Chuyện kết hôn của tụi mình vẫn chưa đến đâu cả." Cô không dám suy nghĩ về chuyện đó, mặc dù bây giờ đang rất mặn nồng, nhưng sự chênh lệch giữa hai người vẫn còn ở đó. Giống như trước đây cô đã từng suy nghĩ, nếu bây giờ đã yêu nhau thì cứ yêu nhau đi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ vui vẻ tận hưởng là được rồi.
Cô xoa đầu Miêu Manh Manh, "Sau này kết hôn, mình nhất định sẽ mặc áo cưới do đích thân cậu may cho mình. Đó chính là lời chúc phúc của Manh Manh đáng yêu nhà mình, là áo cưới có một không hai trên thế giới, không ai có được."
Miêu Manh Manh gật đầu giống như một chú cún nhỏ được động viên, cả người lại tràn đầy năng lượng, "Đúng vậy, chỉ có một cái trên thế giới!" Sau đó, cô ấy nhắc tới Heo trắng nhỏ với Tô Nam Tinh, trên mặt mang theo nụ cười, "Cuối tuần này, Heo trắng nhỏ hẹn mình đi xem phim."
Tô Nam Tinh nói: "Quá tốt rồi, hai người các cậu từ từ tìm hiểu nhau đi."
Những ngày còn lại trong tuần, Tô Nam Tinh đều luôn bận rộn, Chu Dịch lại đi công tác đến thành phố Phổ Khẩu. Thứ Bảy cô còn phải đi học thêm, lúc ăn cơm trưa thì bắt gặp Đinh Diễm, Đinh Diễm gật đầu và nói với cô: "Lúc ở trong công ty, em và anh ta vẫn nên chú ý một chút, nói cho cùng thì chuyện này vẫn có ảnh hưởng lớn đến con gái."
Tô Nam Tinh nghe thấy câu nói đó thì cảm thấy Đinh Diễm vẫn là một người quân tử có phong độ, vẫn còn có thể dặn dò cô như vậy, quả thật khiến cô rất cảm động, đáp: "Bởi vì đó là anh nên tôi cũng không muốn đề phòng nhiều."
Đinh Diễm cười gượng, nói: "Ngược lại, tôi lại muốn hai người tránh mặt tôi."
Câu nói hời hợt đó đã chôn vùi chuyện này vào quá khứ. Từ trước tới giờ, anh ta không bao giờ khiến người khác thấy bối rối, ngược lại còn khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, đó chính là sức hấp dẫn của giám đốc Đinh.
Tối thứ Sáu, Chu Dịch vẫn tới đón Tô Nam Tinh như thường lệ, lần này bọn họ không gặp lại Đinh Diễm nữa. Đúng như câu nói tựa như nói giỡn của Đinh Diễm, anh ta cũng không muốn gặp mặt bọn họ. Dù sao nhìn thấy Tô Nam Tinh ở bên người đàn ông khác, trong lòng anh ta cũng thấy khó chịu.
Chu Dịch không chở Tô Nam Tinh về nhà cô, mà là lái thẳng về nhà mình, chuẩn bị "ăn tươi" Tô Nam Tinh vào tối nay. Thế nhưng hai người vừa mới về đến nhà, Chu Dịch đã nhận được cuộc điện thoại của tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý nói: "Đã có quyết định điều động ông Ngô bên công ty thành phố, mấy ngày nữa ông ấy sẽ đến tỉnh C để làm phó tổng giám đốc, chính thức tiếp quản vị trí của ba cậu. Công ty tỉnh của chúng ta dự định sẽ đi ăn một bữa với ông Ngô, lấy lý do là để chúc mừng ông ta được thăng chức, chiều mai cậu cũng chuẩn bị đi."
Vì vậy ngày mai Chu Dịch lại có một bữa tiệc quan trọng, mà ngày mai Tô Nam Tinh cũng muốn về nhà thăm ba mẹ mình. Hai người đều có việc riêng, vả lại Chu Dịch mới trở về sau chuyến công tác đến thành phố Phổ Khẩu, Tô Nam Tinh cũng không muốn "chơi đùa" với anh vào buổi tối.
Chu Dịch lại quấn lấy cô, cuối cùng Tô Nam Tinh cũng hết cách, để cho anh nằm ở trên giường, còn mình thì ngồi trên lưng anh để xoa bóp cho anh.
Ban đầu, đôi tay của Chu Dịch vẫn còn "hư hỏng," luôn muốn sờ soạng hai tay của Tô Nam Tinh. Về sau, Tô Nam Tinh ấn đến mức cảm thấy rất dễ chịu. Lúc ấn vào huyệt cổ gáy, anh có cảm giác nửa người như bị tê dại đi, vô cùng thoải mái.
Chu Dịch liền ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ của giám đốc Tô nhà anh, dần dần ngủ thiếp đi.
Tô Nam Tinh thấy anh đã ngủ thiếp đi thì cũng nằm xuống ngủ ở bên cạnh anh. Nửa đêm, Chu Dịch bị tỉnh giấc do khát nước. Chu Dịch không vui vì cô mặc áo thun khi đi ngủ nên đã kéo áo của cô lên, xoa nhẹ vài cái rồi mới vui vẻ tiếp tục ngủ. Điều này làm cho Tô Nam Tinh rất tức giận, sáng sớm thức dậy liền đánh anh vài cái.
Vẻ mặt của Chu Dịch rất đứng đắn, cảm thấy rất hợp lí, "Vậy lần sau khi đi ngủ, em cởi hết quần áo ra đi, vừa thoải mái, vừa ấm áp! Đỡ phải bị anh làm cho tỉnh giấc vào nửa đêm, rất tiện lợi nha." Quả thật Tô Nam Tinh có cảm giác mỗi ngày mình đã bị sự vô sỉ của giám đốc Chu làm thay đổi giới hạn của bản thân.
Hai người lại đùa giỡn và gây ầm ĩ, một buổi sáng lại trôi qua, vui vẻ đến nỗi cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Chu Dịch cố tình lái xe đưa cô đến cổng vào tàu điện ngầm. Lúc Tô Nam Tinh xuống xe, anh còn kéo cô lại rồi hôn mạnh một cái. Tô Nam Tinh còn dặn anh: "Uống ít một chút."
Có điều cô cũng biết phần uống rượu là điều không thể thiếu.
Tô Nam Tinh trở về nhà ba mẹ thì phát hiện ba mình bị bệnh. Cô vội vàng hỏi bị bệnh gì, ba Tô lại dửng dưng uống một ngụm nước nóng, nói: "Chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, ba uống thuốc rồi đổ mồ hôi là sẽ khá lên, con không cần phải lo lắng." Rồi nói với mẹ Tô làm cho Tô Nam Tinh một vài món ăn ngon: "Hầm sườn heo cho Tinh Tinh ăn đi." Ông còn yêu cầu thêm món, "Tôi muốn ăn đậu hũ nhà làm."
Kể từ khi Tô Nam Tinh được chuyển lên chính thức, ba Tô và mẹ Tô giống như giảm bớt được chút lo lắng. Bầu không khí trong nhà trở nên thoái mái hơn nhiều, hai người cũng không còn cãi nhau nữa, trở nên hòa thuận hơn.
Sau khi ba Tô về phòng, ông nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi. Tô Nam Tinh ngồi ở trong phòng khách chật hẹp cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy của ông.
Mẹ Tô cũng cảm thấy vui, nói: "Đừng lo lắng cho ba con, không phải bệnh gì nghiêm trọng đâu, chỉ là bị cảm mà thôi. Buổi tối mẹ sẽ hầm canh gà cho ông ấy húp, sẽ sớm khỏi ngay."
Bà lại bắt đầu quan tâm tới chuyện tình cảm của Tô Nam Tinh, bà mở miệng trước: "Mẹ không có thúc giục con, mẹ và ba con vẫn giữ nguyên thái độ kia. Nếu con sẵn sàng kết hôn thì cứ kết hôn, nếu chưa sẵn sàng hoặc chưa tìm được người thì cũng không sao. Có điều mẹ chỉ tò mò là có ai đang theo đuổi con không?"
Tô Nam Tinh nghĩ tới chuyện giữa cô và Chu Dịch, cảm thấy bây giờ nói ra thì có hơi sớm, thế nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào. Trước mặt mẹ mình, cô không thể kìm nén nụ cười ngọt ngào trên môi, trả lời: "Có, là một người rất ưu tú, còn đang trong thời gian tìm hiểu nhau. Nếu có kết quả thì con sẽ dẫn anh ta về ra mắt hai người."
Mẹ Tô vừa nghe thấy vậy thì rất vui mừng, "Ây da, điều kiện của cậu ta như thế nào? Nói cho mẹ nghe một chút nào."
Tô Nam Tinh đáp: "Điệu kiện của anh ta rất tốt, mức lương một năm có lẽ là hơn một triệu tệ, mua nhà và xe một cách rất dễ dàng, đoán rằng còn có những tài sản bí mật khác. Gia đình cũng khá giả, là kiểu gia đình trí thức sống trong một căn biệt thự nhỏ..."
Cô nói: "Con và anh ta chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau, không biết sẽ như thế nào. Điều kiện của người ta rất tốt, mặc dù con không có tự ti, nhưng dù sao sự chênh lệch này đã được bày ra trước mắt, cứ đi từng bước xem sao. Nếu một ngày nào đó thực sự có kết quả thì con sẽ nói cho hai người biết."
Mẹ Tô nghe thấy những lời này của cô thì cũng biết Tô Nam Tinh luôn là một đứa trẻ biết suy tính, nếu không thì áp lực nợ nần trong những năm gần đây đã có thể đè bẹp cô. Tình trạng hiện tại của nhà bọn họ như vậy nên lối suy nghĩ của Tô Nam Tinh cũng rất thực tế.
Cuối cùng mẹ Tô vẫn nói lại câu kia: "Chỉ cần con vui vẻ, hạnh phúc là được, ba mẹ chỉ quan tâm đến điều đó thôi."
Tô Nam Tinh cười, cô cảm thấy rất vui khi ở bên Chu Dịch.
Buổi tối sau khi trở về căn nhà mướn của mình, cô vừa mới làm vệ sinh cá nhân xong thì nhận được cuộc điện thoại của Chu Dịch.
HẾT CHƯƠNG 45
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT